Mặc Trạc

Chương 58: Không ô nhiễm



Duy Kì càng nghe thì tim càng kêu bùm bùm, xong rồi xong rồi. Một lát hắn thể nào cũng giống như người kia kêu la thê thảm cho coi.

“Mau vào thôi.” Liên Na thấy Duy Kì cứ đứng mãi ở cửa không tiến vào thì hỗ trợ đẩy anh vào.

“Được rồi, anh nằm lên đó đi.” Liên Na bắt Duy Kì nằm trên một mặt phẳng sau đó cắm lên người anh một đống dây nhợ kết nối với mấy cái màn hình hiện đầy số liệu.

Thôi thôi, không phải trước kia chưa từng bị tra tấn qua. Cố gắng chịu đựng một chút thôi. Duy Kì tim đập oành oành cắn răng nằm ngã lên giường để mặc Liên Na giúp anh làm kiểm tra.

Qua nửa ngày!

“Này, lạ thật.” giọng của Liên Na vang lên trên đỉnh đầu của Duy Kì. Duy Kì cảm thấy lạ lại nhìn đến Liên Na không biết cô đang nói cái gì kỳ lạ.

“Nhích người một chút, nằm nghiên lại.”

Duy Kì không rõ, bình thường thấy mọi người kiểm tra có cần xoay tới xoay lui thế này đâu. Nhưng mà Duy Kì vẫn ngoan ngoãn xoay người theo ý muốn của Liên Na.

“Thật kỳ lạ, làm sao lại có khả năng này?” Liên Na dùng tay chọt chọt khắp trên người Duy Kì, xong lại tiếp tục sờ sờ, “Sao lại thế này, không có khả năng nha, không lẽ dụng cụ bị hư rồi. Duy Kì, anh ngồi dậy đi, xong rồi đứng lên cho em.”

Liên Na vừa dứt lời liền đem Duy Kì kéo qua một bên rồi nhìn chăm chú các số liệu trên màn hình. Trên màn hình là biểu đồ ô nhiễm từ cấp 1 đến cấp 5.

Liên Na không thể tin nhìn dụng cụ, “Không lẽ bị hỏng rồi? Thế nào lại không thể kiểm tra được mức độ ô nhiễm?.....Duy Kì anh sang kia đợi một chút.”

Sau đó cô lại cho một quân nhân khác tiến vào thử cường độ ô nhiễm. Kết quả người kia bị ô nhiễm ở mức độ thấp nên Liên Na nói:” Mức độ ô nhiễm thấp, đi lấy thuốc uống là được rồi.”

Người nọ nghe Liên Na nói như vậy liền hớn ha hớn hở vui mừng chạy đi lấy thuốc uống.

Duy Kì thấy như thế thì vẻ mặt hâm mộ nhìn.

“Ai ai ai, sao lại thế này? Duy Kì, anh trở về nhà rốt cuộc ăn cái gì mà một chút ô nhiễm cũng không có? Tra thế nào cũng không thấy.” Liên Na trừng mắt nhìn Duy Kì, cô cảm thấy buồn bực nha. Vốn định cười nhạo anh một chút vì trước đây mỗi lần được thả ra thế nào Duy Kì cũng ăn uống đủ thứ kết quả sẽ đến chỗ này chịu tội.

Ai ngờ bây giờ một chút ô nhiễm cũng tra không được.

Duy Kì lại ngạc nhiên, dường như có chút không tin tưởng kết quả như vậy. Anh nhớ rõ anh ăn rất nhiều, ngày nào cũng cắm cúi ăn. Chẳng lẽ…Duy Kì trợn mắt, không lẽ những gì Duy Nhược Hề nói đều là sự thật, rau quả mà anh ăn hoàn toàn là rau xanh, rau sạch không có ô nhiễm sao? Cho nên kết quả kiểm tra mới như thế này.

Nhưng mà hiện tại trên trái đất làm gì có khả năng có rau sạch hoàn toàn không bị ô nhiễm. Rõ ràng là nghiên cứu mấy trăm năm cũng không nghiên cứu được. Vì sao hiện tại lại có loại thực vật này? Duy Kì không thể lý giải nổi.

“Kì lạ thật, ít nhất thì cường độ ô nhiễm cũng là cấp thấp, chưa từng gặp qua trường hợp không hề bị một chút ô nhiễm như thế này. Thật là quái dị…” Liên Nha cứ lẩm bẩm mà nói.

Duy Kì trong lúc Liên Na lảm nhảm mà biến ra ngoài rồi cho nên cô nói cái gì thì anh cũng không nghe. Duy Kì quyết định lần sau có trở về phải hỏi cháu gái nhà mình một chút. Bởi vì Duy Kì luôn cảm thấy Duy Nhược Hề có cái gì đó gạt anh.

Duy Nhược Hề từ sau ngày tiễn Duy Kì vẫn mỗi ngày ngoan ngoãn ở trong nhà không ra ngoài nửa bước. Trừ bỏ một lần đi đưa đồ ăn đến ‘Đa Cư Quán’ mà thôi. Còn lại thời gian đều ở nhà ngốc hoặc vào trong không gian ngồi ngốc. Mỗi ngày cô sẽ vào trong không gian tâm sự với ba cây ăn quả, ở trong không gian lại có đủ loại đồ ăn cùng hương thơm hoa cỏ cô cảm thấy thật tiêu dao khoái hoạt.

Cho nên vui vui vẻ vẻ như thế mà Duy Nhược Hề quên luôn chuyện muốn đến trường học dự thính.

Các loại hoa quả trong không gian của Duy Nhược Hề thì cả nhà đều được nếm qua. Đều được mọi người ưa thích không thôi, vì vậy mà mỗi ngày cô phải hái một chút trái cây cho mọi người ăn tráng miệng.

Hơn nữa không biết có phải vì do ba mẹ cô luôn ăn đồ ăn trong không gian không mà các nếp nhăn trên mặt Duy ba cùng Duy mẹ đều biến mất thiệt nhiều. Khí sắc cùng làn da của hai người đó cũng đẹp lên trông thấy.

Hôm nay Duy ba cùng Duy mẹ đã đi làm, vốn chỉ phân nửa cổ phần ở ‘Đa Cư Quán’ đã đủ cho cả nhà sống vô cùng thoải mái cho nên Duy Nhược Hề muốn ba mẹ nghỉ ngơi không cần phải đi làm nữa. Nhưng mà Duy ba cùng Duy mẹ nói rằng họ đã cùng với máy móc giao tiếp vài chục năm rồi. Hiện tại bọn họ cảm thấy cuộc sống không thể thiếu vắng mấy thứ kia, nếu không làm việc với máy móc hai người cảm thấy toàn thân khó chịu. Cho nên Duy ba cùng Duy mẹ vẫn mỗi ngày đúng giờ đi làm.

Duy Hạo đã đến trường, chỉ có một mình Duy Nhược Hề đang ngồi trong không gian nói chuyện vui vẻ với ba cái cây.

“Leng keng, leng keng.”Duy Nhược Hề ngồi trong không gian ghe được tiếng chuông cửa ở bên ngoài. Sau đó cô liền tạm biệt ba đứa kia lắc mình ra ngoài đi mở cửa.

Khi vừa mở cửa ra Duy Nhược Hề liền ngây ngẩn cả người, sao lại là anh ta?

Ngoài cửa đang đứng một người, chính là kẻ mà mấy hôm trước đã chăm sóc Duy Nhược Hề, Viêm Bân.

“Tại sao anh lại tìm đến đây? Có việc gì sao?” Duy Nhược Hề lạnh lùng mở miệng nói. Cô cảm thấy người này mà tìm cô thì chắc chắn không có chuyện tốt gì. Dù sao thì Duy Nhược Hề cũng không muốn cùng Viêm gia có liên hệ gì.

“Không có việc gì thì không tới tìm em được sao?” Viêm Bân dường như cũng không chú ý đến thái độ xa cách của Duy Nhược Hề, cười tủm tỉm nhìn Duy Nhược Hề chớp chớp mắt.

Cái người này đổi tính rồi sao? Như thế nào lại đối với cô phóng điện loạn xạ như vậy? Duy Nhược Hề kinh ngạc nhìn Viêm Bân trước mắt so với khi xưa hoàn toàn khác biệt.

Nghĩ đến trước kia người này còn châm chọc khiêu khích cô, mỗi khi anh ta nhìn đến cô là giống như nhìn cái gì đó ghê tởm. Còn hiện tại thì đối với cô cười dịu dàng như vậy là có ý gì?

“Không có việc gì thì tôi liền đóng cửa lại.” Duy Nhược Hề thật không nhìn nổi người trước mắt tươi cười, làm cho người ta cảm thấy thật kỳ dị. Vừa nói xong Duy Nhược Hề liền lập tức đem cửa đóng lại.

Viêm Bân vừa thấy cô định đóng cửa, không nghĩ ngợi liền lòn dưới cánh tay cô chui vào, tốc độ mau làm cho Duy Nhược Hề muốn choáng váng.

Chuyện này là sao nha, cái người này hôm nay không biết có uống lộn thuốc gì không nữa. Duy Nhược Hề tâm trạng đang tốt liền bị Viêm Bân làm cho mất hết, “Anh rốt cuộc muốn thế nào? Nhà của tôi rất nhỏ không chứa nổi nhân vật lớn như anh đâu, phiền anh đi ra khỏi nhà tôi ngay.” Duy Nhược Hề lại đem cửa mở thật rộng ra. Kèm theo một bộ dáng ‘nơi này không chào đón anh’.

“Em thật sự quên hết chuyện trước kia sao?” Viêm Bân nghi ngờ hỏi. Hắn thật sự không tin một người có thể thích hắn liền 7 năm mà lại dễ dàng quên hắn mau như thế.

“Đúng vậy, toàn bộ đều quên hết cho nên anh không cần phải đến đây thêm lần nào nữa. Nếu đến là vì muốn cảm ơn tôi cứu em gái anh thì không cần thiết. Nói cho anh biết tôi lúc ấy cũng không có một chút ý nghĩ nào muốn chắn thương cho cô bé, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Cho nên không cần đặc biệt đến đây cảm tạ.” Duy Nhược Hề một hơi nói xong, cũng khẳng định rằng Viêm Bân đến đây chủ yếu là cảm tạ cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.