Mạch – Thanh

Chương 42



Sáng sớm Tiếu Mạch rời giường, dưới sự giúp đỡ của Thanh Nhi mặc vào thứ trường bào phức tạp đến nay vẫn làm cho hắn đau đầu không thôi, rửa mặt chải đầu xong dùng bữa sáng, chuẩn bị tốt tất cả lại xuất môn đến giảng viện.

“Chi...” Thanh Nhi mở cửa phòng ra, ngoài cửa một thiếu niên trong bộ dáng thị vệ lập tức hướng Tiếu Mạch quỳ xuống “Nô tài khấu kiến ngũ hoàng tử!”

Thanh Nhi? Đối với thị vệ quỳ trên ở mặt đất, Tiếu Mạch nghi hoặc nhìn Thanh Nhi.

“Ngũ hoàng tử hắn là thị vệ hoàng thượng ban thưởng cho ngài.” Thanh Nhi vì Tiếu Mạch giải thích nghi hoặc”Thánh chỉ đến sáng nay, trước lúc ngài dậy!”

Tiếu Mạch gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. Sau chuyện ngày đó của Ly Duyệt, hắn đã có dự cảm những ngày tự tại sẽ không còn lâu, chính là không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Nghĩ đến sau này chính mình mặc kệ đi nơi nào cũng sẽ có một cái đuôi đi theo, tâm tình Tiếu Mạch liền bắt đầu cảm thấy buồn bực.

“Ngẩng đầu, để cho ngũ hoàng tử nhìn xem bộ dáng của ngươi!” Thanh Nhi ôn nhu hướng thị vệ quỳ trên mặt đất nói.

“Vâng!” Thị vệ lên tiếng trả lời ngẩng đầu.

Là ngươi! Bộ dáng kia của thị vệ lại khiến Tiếu Mạch kinh ngạc, hắn đúng là Diệp Minh Hoa mà Tiếu Mạch đã vô ý cứu hai lần. Ngươi tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Tiếu Mạch viết hỏi.

“Khởi bẩm ngũ hoàng tử nô tài Diệp Minh Hoa, mười bốn tuổi.” Diệp Minh Hoa cung kính trả lời, nhưng hắn cùng thái độ quá thuận theo lại làm cho Tiếu Mạch mày hơi hơi nhăn lại.

Thương thế của ngươi đã tốt sao? Tiếu Mạch không mặn không nhạt hỏi.

“Tạ ơn ngũ hoàng tử quan tâm, nô tài thương tốt lắm!” Vẫn thái độ quá mức kính cẩn như trước.

Thanh Nhi, cần phải đi, Diệp Minh Hoa, ngươi theo ở phía sau. Nếu hiện tại Tiếu Mạch là mở miệng nói chuyện, ngữ khí nhất định sẽ là phi thường không kiên nhẫn, Tiếu Mạch mày tuy rằng đã giãn ra khai, nhưng trong lòng hắn lại vẫn có cảm giác không vui. Hắn không thể đem cái thiếu niên quật cường làm hắn có chút thưởng thức kia cùng với tên nô tài kính cẩn  sợ sệt chủ nhân trước mắt này liên tưởng cùng một chỗ.

“Vâng!” Diệp Minh Hoa thuận theo đi sau Tiếu Mạch cùng Thanh Nhi. Diệp Minh Hoa không phải không nhận thấy được Tiếu Mạch đối với chính mình phản cảm, chính là hắn cũng không có cách nào khác, bởi vì cấm chế mà Ly Nhật Diệu hạ ở trên người hắn làm cho hắn không thể không như vậy, nhưng tất cả chỉ nhằm vào Tiếu Mạch một người. Lệnh cấm chế khiến hắn trở nên giống như một con rối trong tay Tiếu Mạch, Tiếu Mạch nói như thế nào hắn chỉ có một cách là nghe theo, không chỉ nói hành động thực tế, chỉ cần hắn có một tia ý niệm phủ định Tiếu Mạch trong đầu, cấm chế trên người sẽ làm cho hắn thống khổ đến xuyên tim.

“Ngũ hoàng huynh!” Sau khi thanh âm ngọt ngào vang lên, một cái thân ảnh nho nhỏ mềm mại nhào vào lòng Tiếu Mạch.

Thập hoàng đệ! Ai... Tiếu Mạch đầu tiên là kinh ngạc sau đó là thở dài, có chút bất đắc dĩ dắt bàn tay nho nhỏ hướng giảng viện đi đến. Tiếu Mạch tương đối bất đắc dĩ, còn lại là mới năm tuổi thập hoàng tử Ly Hàn cười đến dương quang sáng lạn nắm tay Tiếu Mạch tung tăng đến phi thường cao hứng.

Thập hoàng tử Ly Hàn mới vừa mãn năm tuổi, thời gian đến giảng viện bất quá chỉ mới mấy tháng, nhưng không biết vì sao hắn phi thường thích Tiếu Mạch, vừa nhìn thấy Tiếu Mạch liền quấn quít lấy hắn không rời, hơi một chút  đều sẽ dùng thanh âm ngọt ngào gọi ngũ hoàng huynh, ngũ hoàng huynh mãi không thôi. Mà Tiếu Mạch đối với sự nhiệt tình của Ly Hàn đầu tiên là kinh ngạc rồi không kiên nhẫn, cho đến bây giờ là bất đắc dĩ chấp nhận hắn thân cận, tất cả đều là bởi vì Tiếu Mạch phát hiện thập hoàng tử Ly Hàn chính là một cái tiểu hài tử, là một cái tiểu hài tử chân chính duy nhất ở trong hoàng cung này.

Mẫu phi của thập hoàng tử Ly Hàn chính là một nữ nhân xuất thân từ một gia đình phú hộ bình thường, biết đọc thư đáp lễ, nhưng lại cũng không cùng những phi tần khác ganh đua làm Ly Nhật Diệu vừa lòng. Mà nhà mẹ đẻ của hắn tuy có tài lại vô thế, lại không nhiều dã tâm, Ly Hàn tuy có khắc ấn, cũng không dám vọng tưởng hắn sẽ đi lên đại bảo. Vì thế nên đem Ly Hàn trở thành tiểu hài tử bình thường nuông chiều làm cho năm tuổi Ly Hàn cùng với những tiểu hài tử khác ở hoàng cung đều bất đồng, thật chính là hài đồng khờ dại mà đơn thuần.

“Ngũ hoàng huynh, ngũ hoàng huynh, hắn là ai vậy nha?” Ly Hàn túm tay Tiếu Mạch nhìn nhìn Diệp Minh Hoa hỏi.”Tiểu Hàn chưa bao giờ gặp qua hắn!”

“Thập hoàng tử, hắn là thị vệ mà hôm nay hoàng thượng mới phái tới bảo hộ ngũ hoàng tử, ngài đương nhiên chưa có gặp qua!” Thanh Nhi thay Tiếu Mạch trả lời.

“Bảo hộ ngũ hoàng huynh!” Ly Hàn hai mắt nhìn nhìn Diệp Minh Hoa.”Hắn rất lợi hại sao?”

“Hẳn là vậy đi?!” Thanh Nhi cũng không xác định, bởi vì xem bộ dáng Diệp Minh Hoa đích xác không giống như là một cái cao thủ.”Dù sao cũng là hoàng thượng phái tới, hẳn là rất mạnh đi!”

“Kia phụ hoàng phái thị vệ rất lợi hại đến bảo hộ ngũ hoàng huynh, có phải là vì ngũ hoàng huynh rất yếu hay không a?!” Ly Hàn chớp đôi mắt to ngập nước, nghiêng đầu nhìn Tiếu Mạch, nhất phái khờ dại hỏi.

“Bá!” Tiếu Mạch lòng bàn chân trợt một cái lảo đảo suýt ngã. Tiểu hài tử quả nhiên là vô địch khờ dại đơn thuần a! Tiếu Mạch buồn bực phi thường.

“Thanh Nhi tỷ tỷ, tiểu Hàn nói sai rồi sao?” Ly Hàn buông tay Tiếu Mạch, chạy đến bên người Thanh Nhi dắt góc áo truy vấn, đôi mắt to ngập nước nhìn Thanh Nhi chăm chú, rất đáng yêu.

“Không có, thập hoàng tử nói không có sai, ngũ hoàng tử chính là quá yếu nên mới phải cần có người khác bảo hộ, cho nên thập hoàng tử, ngươi nhất định phải hảo hảo luyện công, không cần trở nên giống như ngũ hoàng tử nhược kỵ phong *liền thảm đâu!”

Thanh Nhi... Tiếu Mạch vô cùng tức giận, hắn biết Thanh Nhi là nhân cơ hội đối với chính mình hở một chút sẽ biến mất không thấy tung tích trả đũa, nàng biết chắc rằng chính mình sẽ không đối với hai người bọn họ làm cái gì.

“Ân! Thanh Nhi tỷ tỷ, Tiểu Hàn đã biết, Tiểu Hàn nhất định sẽ không giống như ngũ hoàng huynh như vậy nhược kê phong, bất quá, cho dù ngũ hoàng huynh nhược kê phong, Tiểu Hàn vẫn thích nhất ngũ hoàng huynh!” Ly Hàn tín thệ nói.”Bất quá, Thanh Nhi tỷ tỷ, cái gì là nhược kê phong a? Hơn nữa vì cái gì là nhược kê phong mà không phải là áp* phong? Chẳng lẽ là nói ngũ hoàng huynh nhược đến nỗi ngay cả kê thổi ra tới phong cũng không chịu được sao không?” Ly Hàn lại nghiêng đầu, nháy đôi mắt to ngập nước, tò mò cục cưng nhìn Thanh Nhi.

“Phanh!” Cái này….. Tiếu Mạch thật là không thể chống đỡ được nữa, hoa hoa lệ lệ ngã sấp xuống.

“Tiểu Hàn nói sai lầm rồi sao?” Ly Hàn vẫn như trước nghiêng cái đầu đáng yêu không rõ hỏi.

*kỵ: sợ, ý của Thanh Nhi là Tiếu Mạch yếu đến nỗi sợ cả gió nhưng bé tiểu Hàn đáng yêu lại nghe thành kê. Bé hỏi sao lại là “nhược kê phong” mà không phải là “nhược áp phong” tức là tại sao là gà mà không phải vịt. Áp ở đây có nghĩa là…. vịt, bé lý giải câu nói của Thanh Nhi là Tiếu Mạch yếu đến nỗi gà thổi ra gió cũng không chịu được ^^!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.