Chật vật quỳ rạp trên mặt đất, Chấp Ảnh không ngừng ho, màu máu đỏ tươi theo miệng chảy xuống, tiên diễm chói mắt. Phóng nhãn nhìn lại Diệu Hoa điện lúc này, trừ Ly Nhật Diệu tọa trên ghế, đã không còn chỗ nào hoàn hảo.
“Cáp…….. Vù vù……….”
Ngồi ở trên ghế, thân thể Ly Nhật Diệu hơi hơi khuynh về phía trước, hai tay gắt gao nắm lại, ánh mắt có chút tan rã, không ngừng thở phì phò, giống như cực lực nhẫn nại cái gì đó.
Mái tóc dài hắc sắc của Ly Nhật Diệu giống như một ngọn lửa xẹt qua phía chân trời, từng đợt từng đợt nhè nhẹ bùng lên ngọn lửa đỏ tươi. Đôi mắt nhật thực tối đen giống như đêm tối trước khi nghênh đón bình minh, màu đen từng chút tiêu tán, nhưng không phải tùy theo tảng sáng quang mang, mà là yêu dị ám tử.
Khắc ấn nguyên lai chỉ có đến thần miếu thánh địa mới có thể xuất hiện, nhưng lúc này mi tâm Ly Nhật Diệu lại hiện lên, nguyên bản là hoa sen màu tím thuần túy nhưng lại trồi lên màu đen mạch lạc. Mà trên khuôn mặt tuyệt trần của Ly Nhật Diệu hiện lên đồ đằng quỷ dị.
Nếu lúc trước nói Ly Nhật Diệu là tiên nhân xuất trần thoát tục, giờ phút này hắn giống như Ma quân hiện thân từ địa ngục, yêu dị ma mị.
Đồng tử biến sắc, tùy ý chú văn đồ đằng lan tràn, đây là…… Bị chú văn ăn mòn, sắp nhập ma. Chấp Ảnh mở to mắt, không thể tin được cảnh tượng chính mình nhìn thấy.
“Chủ nhân………….”
——————————
“Giá…….. Giá………..”
Tiếu Mạch đánh xe ngựa một khắc cũng không dám dừng, không ngừng rong ruổi, thẳng đến khi thái dương xuống núi nguyệt lên cao, nhiều ánh sao lên làm đẹp cho màn trời màu đen, tốc độ xe ngựa mới dần dần thả chậm, ngừng ở một cây đại thụ.
Từ mã xa nhảy xuống, hướng đại thụ đi đến, cước bộ Tiếu Mạch có chút bất ổn, thân thể tựa hồ có chút lay động, đi đến đại thụ Tiếu Mạch chống đỡ không nỗi, thân thể ngã ngồi trên mặt đất.
“Hô………. Hô………….”
Mở miệng thở phì phò, Tiếu Mạch giống như cá rời khỏi nước, cực độ khát cầu dưỡng khí. Thân thể vô lực dựa vào thân cây, ngay cả ngẩng đầu cũng không có sức lực, hai tay vô lực chống trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt trước nay chưa từng có.
Cái này, nếu bọn họ lại đuổi theo, y chỉ có thể đưa tay chịu trói. Tiếu Mạch chua xót tươi cười.
Quả nhiên vẫn là rất miễn cưỡng, trong một ngày lại vận dụng ngôn linh nhiều lần, lực lượng cạn kiệt đi! Hiện tại ngay cả nhúc nhích tay chân cũng không được, Tiếu Mạch a Tiếu Mạch! Ngươi như thế nào biến thành xúc động, làm việc lỗ mảng! Tiếu Mạch tự giễu.
Ngôn linh rất mạnh, nhưng điều kiện tiên quyết là thân thể ngươi phải có đủ lực lượng để duy trì nó. Không chỉ riêng ngôn linh, các loại năng lực khác trong người hoàng tộc đều giống nhau. Giống như nội lực của người trong võ lâm, lực lượng hoàng tộc cũng giống như thế, nếu lực lượng thân thể không đủ, năng lực thi triển sẽ yếu đi, khi hao hết lực lượng không thể duy trì năng lực đã phát ra.
Tiếu Mạch hiện tại đã cạn kiệt lực lượng, y dùng ngôn linh đem chính mình cùng Quý Nhàn Hoài xuất cung, lực lượng đã tiêu hao hơn phân nửa. Sau lại đưa Quý Nhàn Hoài quay về Trì Nhạc Phong, Tiếu Mạch cơ hồ đã hao hết lực lượng, lúc sau trói buộc đám người Tử Y, khi đó y đã cạn kiệt lực lượng.
Rồi sau đó còn đánh xe ngựa đến tận đây, tất cả đều dựa vào ý chí để chống đỡ. Bây giờ còn có thể bảo trì thanh minh ý thức mà chưa ngất, chỉ có thể nói ý chí Tiếu Mạch hơn người, đổi là người khác sợ là đã sớm hôn mê.
“Hô……. Hô……….. Ngô!”
Đột nhiên thần sắc Tiếu Mạch đột biến, nguyên bản gương mặt mệt mỏi lại nhiễm kinh hoảng cùng thống khổ,
“Sao lại như vậy?”
Tiếu Mạch không thể tin được nói, thân thể nghiêng té trên mặt đất, trái tim đập càng lúc càng nhanh, làm cho Tiếu Mạch đau đớn kịch liệt, y nghĩ là bệnh tim tái phát.
“Hô………..”
Đây là cái gọi ‘họa vô đơn chí’ sao? Tiếu Mạch thầm nghĩ. Đây là đại giới phải trả khi cạn kiệt lực lượng sao?
“Ta….. sẽ chết sao?”
Ý niệm này tự nhiên xuất hiện trong đầu Tiếu Mạch, có lẽ do đã chết một lần, Tiếu Mạch thế nhưng không hề sợ hãi, Tiếu Mạch cảm thấy tử vong đang đến gần, bệnh tim tái phát làm hắn càng thêm thống khổ.
Y vốn nên là người đã chết, hiện tại sống thêm năm năm, còn được hưởng thụ thân tình y từng ước mơ tha thiết, cũng đủ rồi, kỳ thật chết như vậy cũng không có gì luyến tiếc. Nghĩ như vậy, Tiếu Mạch buông tha giãy giụa.
Không biết lần này sau khi xuống địa ngục, là đến phương Tây thần thoại minh giới hay lại xuyên qua. Tiếu Mạch nhàm chán nghĩ, y kiếp trước là người theo ‘Thuyết vô thần’, nhưng sau khi trải qua sự kiện xuyên qua, Tiếu Mạch không khỏi đối với ý tưởng chính mình trường kì tin tưởng sinh ra hoài nghi, cho nên giờ phút này, y mới có ý niệm kì quái trong đầu.
Ân! Hảo khổ, hảo muốn ngủ a!
Nghĩ vậy, Tiếu Mạch dần dần cảm thấy được mí mắt hảo nặng, dần dần không có cảm giác đau đớn trí mạng nơi trái tim. Dần dần, dần dần……….
“Phụ hoàng!”
Trong nháy mắt nhắm mắt lại, thân ảnh Ly Nhật Diệu hiện lên trong đầu Tiếu Mạch, tiếng gọi cuối cùng trước khi ngất đi giống như khắc sâu vào trong trí nhớ, không muốn xa rời.