Mạch – Thanh

Chương 86: Mặc đế



Ngâm mình trong dòng nước ấm áp, thân thể bị nước mưa làm lạnh lẽo dần dần ấm lại.

“Nếu phụ hoàng biết chắc sẽ sinh khí, thân thể đã mang bệnh còn đi dưới trời mưa.”

Tuy nói vậy, nhưng biểu tình Tiếu Mạch không có chút sợ hãi.

“Nột, Mạch! Anh nói xem, tại sao con người thường mất đi rồi mới biết quý trọng, bắt đầu thống khổ, hối hận!”

Dựa vào đại bể, Tiếu Mạch không biết như thế nào lại nhớ về kiếp trước, khi Lâm vừa xem phim truyền hình vừa thuận miệng cảm khái. Khi đó y trả lời như thế nào? Tiếu Mạch không nhớ gì cả.

“Như vậy….. Các ngươi có hối hận không?”

Tiếu Mạch nhẹ giọng nói, y chết đi sẽ làm cha mẹ cùng Lâm thống khổ sao?

Cho tới nay Tiếu Mạch luôn không thèm để ý, không dám tự hỏi, bởi vì y sợ hãi chính mình cho ra kết quả sẽ làm bản thân hỏng mất.

“Sẽ không!”

Tiếu Mạch tự giễu.

“Dù chính mình tồn tại ở nơi nào bất quá cùng bụi bặm giống nhau, rất nhỏ bé.”

“Chính là ta thiếu chút nữa đã hối hận.”

Trong đầu hiện lên hình ảnh Ly Nhật Diệu điên cuồng, vẻ mặt Tiếu Mạch nháy mắt vô cùng thống khổ.

“Chỉ một chút nữa ta sẽ phải hối hận cả đời!”

“Người a, quả nhiên chỉ khi mất đi mới biết quý trọng, hoàn hảo ta không có mất đi, hoàn hảo ta không cần vì sai lầm của chính mình mà hối hận, hoàn hảo…..”

Tiếu Mạch cảm thấy vô cùng may mắn khi Chấp Ảnh tìm được y, dẫn y trở về.

Tiếu Mạch đứng dậy đi ra khỏi đại bể, lau khô thân thể rồi mặc vào dục bào giản dị, đem tóc dài sau đầu cột lên, ra khỏi phòng tắm.

“Phụ hoàng!”

Tiếu Mạch có chút kinh ngạc nhìn Ly Nhật Diệu không biết đến khi nào, theo lý, hiện tại Ly Nhật Diệu hẳn là đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương mới đúng.

“Phụ hoàng ~~”

Tiếu Mạch một tiếng này có hơi chút bất đắc dĩ, nhìn tấu chương trước mặt Ly Nhật Diệu cao như núi nhỏ, Tiếu Mạch hiểu được Ly Nhật Diệu tất là biết y mắc mưa, lo lắng mà đem tấu chương từ ngự thư phòng đến đây phê duyệt, thuận tiện giám thị y.

“Phụ hoàng, ta không phải tiểu hài tử, ta biết đúng mực, ngươi không cần phải lo lắng như vậy.”

Thuận tay lấy tấu chương trên tay Ly Nhật Diệu xuống, sau đó ngồi vào trong lòng hắn, tựa vào ngực Ly Nhật Diệu, Tiếu Mạch cảm giác được thân thể Ly Nhật Diệu nháy mắt cứng ngắc, tuy rằng rất nhanh đã thả lỏng.

“Tiểu tử kia!”

Ly Nhật Diệu hai tay run nhè nhẹ ôm lấy thắt lưng Tiếu Mạch, đem y gắt gao ôm vào trong ngực.

Đã bao nhiêu lâu không cùng Tiếu Mạch thân cận như vậy, Ly Nhật Diệu đã chịu không nỗi. Chỉ biết là mười mấy ngày nay, hắn sống một ngày dài bằng một năm, tuy rằng Tiếu Mạch hướng hắn cam đoan không rời đi, nhưng từng mất đi nên sợ hãi đã khắc sâu vào trong lòng hắn, linh hồn hắn, không thể tiêu trừ.

Ly Nhật Diệu cũng biết, hành động đêm đó của hắn gây cho Tiếu Mạch nhiều thương tổn, không phải chỉ một câu xin lỗi liền có thể bỏ qua.

Có lẽ ngay cả Tiếu Mạch cũng chưa chú ý tới, sau đêm đó, y đối với đụng chạm của Ly Nhật Diệu luôn có ý tứ tránh né, chính là do Tiếu Mạch không có phát giác mới làm cho Ly Nhật Diệu ý thức được, hắn tột cùng đã phạm lỗi nặng đến cỡ nào.

“Tiểu tử kia!”

Ly Nhật Diệu thâm tình kích động gọi, Ly Nhật Diệu trăm triệu lần không nghĩ tới, Tiếu Mạch thế nhưng chủ động tới gần hắn.

“Phụ hoàng, ‘Nhật Diệu’ là lúc ngươi đăng cơ lấy quốc họ làm tên đúng không?”

Tiếu Mạch hỏi.

“Đúng vậy, tiểu tử kia, vì cái gì hỏi cái này?”

Ly Nhật Diệu trả lời, có chút nghi hoặc, không rõ Tiếu Mạch vì cái gì lại đột nhiên hỏi hắn vấn đề này. Nhưng chuyện này không phải trọng yếu, quan trọng là….. Người ngồi trong lòng không bài xích hắn.

“Nột, phụ hoàng, vậy nguyên danh ngươi là gì? Cũng là độc nhất một chữ sao?”

Tiếu Mạch hiếu kì hỏi, từ trước y đã cảm thấy kì quái, vì cái gì tất cả tên hoàng tử của Ly Nhật Diệu đều chỉ có một chữ, mới đầu còn tưởng Ly Nhật Diệu vì ngại phiền toái nên như thế, nhưng khi y biết được Lam vương gia tên cũng chỉ có một chữ ‘Lam’, liền bắt đầu hoài nghi.

“Tên trẫm đương nhiên cũng độc nhất một chữ, tiểu tử kia, ngươi không biết sao? Tên người trong hoàng tộc Nhật Diệu chỉ có thể lấy một chữ độc nhất.”

Ly Nhật Diệu có chút kinh ngạc. Thường thức này vì cái gì tiểu tử kia lại không biết?! Cho dù là ‘tá thi hoàn hồn’ cũng nên biết chứ, trên người tiểu tử kia còn có cái gì mà trẫm không biết?

“…..”

Tiếu Mạch không biết trả lời như thế nào, không thể nói cho Ly Nhật Diệu biết, y chẳng những ‘tá thi hoàn hồn’ mà còn đến từ thế giới hiện đại.

“Kia phụ hoàng, tên của ngươi là gì?”

Tiếu Mạch chuyển đề tài, vội hỏi Ly Nhật Diệu đáp án y muốn biết.

“Tiểu tử kia, ngay cả cái này cũng không biết?”

Ly Nhật Diệu đối Tiếu Mạch càng thêm tò mò, bất quá Tiếu Mạch không muốn nói, Ly Nhật Diệu cũng sẽ không hỏi. Chỉ cần cuộc sống sau này của Tiếu Mạch đều có trẫm là đủ rồi.

“Không biết!”

Tiếu Mạch buồn bực trả lời, cảm thấy được trong lòng có chút khó chịu, bởi vì nghe khẩu khí Ly Nhật Diệu, dường như chỉ có một mình y không biết.

“Phụ hoàng đến tột cùng tên gì a!”

A! Bộ dáng tiểu tử kia dỗi cũng rất đáng yêu, khó được nhìn bộ dáng Tiếu Mạch như thế, Ly Nhật Diệu thầm nghĩ.

“Trẫm hào ‘Mặc đế’, tự nhiên tên là ‘Mặc’.”

‘Mạch’! Tiếu Mạch thân thể không tự giác run lên.

“Là ‘Mặc’ sao?”

Không phải ‘Mạch’, không có khả năng là ‘Mạch’.

“Đúng, là ‘Mặc’. Nghĩa là yên lặng, nghe nói bởi vì khi còn bé trẫm rất tĩnh, không nói tiếng nào. Trẫm còn nghe nói khi còn bé, người không biết trẫm còn tưởng rằng trẫm là ách nhân!”

Tên ‘Mặc’ này còn có ý nghĩa gì khác sao? Vì sao tiểu tử kia nghe trẫm nói ‘Mặc’ lại có chút khác thường.

“Nga! Như vậy a!”

Quả nhiên là vậy, phụ thân sao có thể cùng ta giống nhau a! Phụ thân là được mọi người chờ mong sinh ra mới đúng! Tiếu Mạch cười nghĩ, sau đó kinh ngạc phát hiện, khi y suy nghĩ hàm nghĩa cái tên lại không cảm thấy đau lòng như lúc trước.

“Nột! Phụ hoàng!”

Tiếu Mạch rúc sâu vào trong lòng Ly Nhật Diệu.

“Cái gì?”

Ly Nhật Diệu thâm tình mà ôn nhu hỏi thiên hạ ngồi trong lòng.

“Có ngươi thật tốt!”

Bởi vì có ngươi nên ta mới có thể quên đi quá khứ, bởi vì có ngươi nên ta mới cảm nhận được, được người coi trọng là khoái hoạt cỡ nào.

Tiếu Mạch trên mặt lộ ra tươi cười hạnh phúc, tình yêu cũng được, thân tình cũng tốt, chỉ cần phụ thân ở bên cạnh ta, hết thảy đều không sao.

“Đây là điều trẫm muốn nói, tiểu tử kia!”

Giờ phút này, Ly Nhật Diệu chỉ cảm thấy tâm hắn tràn đầy vui sướng, hắn không biết vì sao thái độ Tiếu Mạch thay đổi, cũng không muốn biết Tiếu Mạch có hay không đáp lại tình cảm của hắn. Hắn chỉ biết, tiểu tử kia là đứa con duy nhất của hắn, là người duy nhất hắn yêu, y sẽ không rời đi hắn, như vậy cũng đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.