“Thả ta ra ngoài, người tới a! Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài!”
Ở một góc hoàng cung không người lui tới, trong bóng đêm được yên tĩnh bao phủ, một nữ nhân phẫn nộ mà khủng hoảng quát to.
Đây là mật thất nhỏ hẹp bị phong bế, không được chiếu sáng, cho dù đôi mắt có quen với hắc ám, cũng chỉ có thể toàn là bóng đen. Mật thất yên tĩnh đáng sợ, trừ bỏ chính mình hồi âm thì không có âm thanh nào. Không có một người bình thường nào có thể chịu được ở trong mật thất u ám tuyệt đối này một thời gian dài.
“Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài! Ta là Lam phi, thả ta ra ngoài! Ta là phi tử hoàng thượng yêu nhất, hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho các ngươi, thả ta ra ngoài!”
Lam phi giống như người điên kêu to.
Lúc này Lam phi tóc dài tùy ý rối tung, hai má hóp lại, tái nhợt vô cùng, nguyên bản lam mâu xinh đẹp cũng đã mất đi sáng bóng vốn có, phi thường ảm đạm.
Nếu không ai nói, sẽ không biết nàng từng là Lam phi đẹp như thiên tiên, được hoàng thượng sủng ái vô cùng. Hiện giờ, nàng không còn mỹ mạo, không còn khí chất cao quý, đã không còn thần thái khiến người ta yêu mến, chỉ cần cho….. nàng một chút kích thích, nàng sẽ lâm vào điên cuồng.
“Thả ta ra ngoài, ta là Lam phi, thả ta ra ngoài!”
Vẻ mặt chết lặng, Lam phi sống chết hướng mặt tường cứng rắn mà cào, giống như biết nó thông ra bên ngoài mà kêu to, cho đến khi hai tay bị thương, máu đỏ dính trên mặt tường màu xám nhưng không dừng lại.
“Cùm cụp!”
Tiếng vang rất nhỏ, nhưng do mật thất yên tĩnh nên Lam phi nghe rõ ràng, nàng biết là người đưa cơm tới.
Góc tường mật thất mở ra một cái lỗ nhỏ, đồ ăn theo lỗ nhỏ mà đưa vào, nhìn lỗ nhỏ kia khó có được ánh sáng mỏng manh chiếu vào, Lam phi trong mắt hiện lên quang mang hy vọng.
Nhìn vị trí lỗ nhỏ kia, thừa dịp cái tay đưa cơm chưa kịp thu hồi, Lam phi chặt chẽ bắt lấy.
“Thỉnh buông tay, Lam phi nương nương!”
Người nọ không nghĩ tới Lam phi có hành động này, ý đồ rút tay về nhưng không được.
“Ngươi nhận thức bản phi, ngươi biết ta là Lam phi nương nương!”
Lam phi có chút hưng phấn, cho rằng nàng được cứu.
“Bản phi ra lệnh ngươi nhanh đi nói cho hoàng thượng biết, bản phi bị người khác nhốt tại đây, kêu hoàng thượng nhanh lên cho người tới cứu bản phi.”
“Lam phi nương nương, ngươi nói cái gì?”
Người nọ ngôn ngữ rõ ràng kinh ngạc cùng nhạo báng vì Lam phi khờ dại, chỉ tiếc Lam phi không nhận ra.
“Ngươi không có nghe sao? Bản phi bảo ngươi nhanh lên đi thông tri hoàng thượng, kêu hoàng thượng mau tới cứu bản phi, sau khi bản phi được cứu nhất định sẽ không quên ngươi!”
Lam phi nóng nảy sợ người nọ không đáp ứng, liền hướng hắn ra điều kiện.
“Ngươi nghĩ muốn cái gì? Tiền tài hay là chức quan, đến lúc đó bản phi đều đạt thành cho ngươi!”
“Lam phi nương nương, ngươi thật sự không biết sao?”
Người nọ lời nói tràn đầy châm chọc.
“Biết cái gì?”
Lam phi hồ đồ như thế nào cũng nghe ra ý tứ châm chọc trong lời nói người nọ.
“Lam phi nương nương, người hạ lệnh nhốt ngươi tại đây không phải người khác, mà là hoàng thượng.”
Người nọ không chút che giấu đối Lam phi nói.
“Đây là hoàng thượng trừng phạt Lam phi nương nương.”
“Không, không, không có khả năng!”
Lam phi lắc đầu hò hét, không muốn chấp nhận sự thật tàn khốc này.
“Ta nói chính là sự thật, Lam phi tự phán đoán không được sao?”
Người nọ khinh miệt nói.
“Không ——- ta không tin, ta không tin hoàng thượng sẽ đối với ta như vậy, ta không tin, ta không tin!”
Lam phi thất thanh kêu to, bản năng không muốn tin lời nói người nọ. Nhưng nàng không lừa được bản thân mình, bằng không nàng không thể giải thích được, vì cái gì nàng ở trong cung canh phòng nghiêm ngặt lại bị người dễ dàng bắt nhốt, vì cái gì lâu như vậy mà hoàng thượng còn chưa tới cứu nàng.
“Không, không, a! A a a ——“
Không thể chấp nhận sự thật làm cho Lam phi hoàn toàn điên loạn, hai tay ôm đầu bi thương mà tuyệt vọng gào thét.
“A ———–“
Nhìn thấy Lam phi gần như điên cuồng, người nọ lắc đầu.
“Lam phi nương nương, tự lo bản thân đi, sai là sai ở chỗ ngươi không nên chọc người không nên chọc.”
Dứt lời, người nọ phẩy tay áo bỏ đi.
Người nọ cũng là một trong các ảnh vệ của Ly Nhật Diệu, tất cả bọn họ đều biết trong lòng chủ nhân, ngũ hoàng tử có địa vị gì. Ly Nhật Diệu mặc kệ phát sinh chuyện gì, đều lấy an toàn ngũ hoàng tử làm đầu.
“Không, a —– ta không tin! Hoàng thượng! Hoàng thượng! Điều đó không có khả năng, không có khả nàng! Ô ô…..”
Cả người xụi lơ ngồi dưới đất, Lam phi tuyệt vọng khóc thét.
“Không có khả năng sao? Ha hả! Sự thật ngay tại trước mắt, ngươi tự lừa gạt bản thân không phải rất buồn cười sao?”
Mật thất phong bế không hiểu sao lại xuất hiện thanh âm thứ hai.
“Ai? Là ai?”
Lam phi kinh ngạc nhìn xung quanh, ngay tại trước mặt nàng chậm rãi hiện ra một thân ảnh, mật thất u ám, Lam phi trừ bỏ từ thanh âm biết hắn là nam nhân, bề ngoài như thế nào thì không biết được.
“Ta là ai không trọng yếu, quan trọng là….. Ngươi bị hoàng thượng từ bỏ.”
Nam tử thần bí cười khẽ, trào phúng nói.
“Ngươi nói bậy, hoàng thượng không có vứt bỏ ta, hoàng thượng không có khả năng không cần ta, ngươi nói bậy!”
Lam phi rống giận, bò thân lên đánh về phía nam tử thần bí.
“Đúng vậy! Hoàng thượng như thế nào sẽ vứt bỏ ngươi!”
Nam tử thần bí tránh thoát nắm đấm bất ngờ của Lam phi, hắn không có tiếp tục đả kích Lam phi, mà theo ý Lam phi mở miệng.
“Ngươi xinh đẹp như vậy, ôn nhu như vậy, hoàng thượng như thế nào sẽ vứt bỏ ngươi!”
“Ngươi nói đúng, hoàng thượng không có vứt bỏ ta, hoàng thượng vẫn là thích ta!”
Như để nghiệm chứng lời nam tử thần bí nói, Lam phi cố định thân thể, bày ra tư thế tươi cười nàng tự nhận là đẹp nhất, chính là hiện tại nàng như thế nào cũng không có bóng dáng xinh đẹp.
“Kia….. Chính là….. Hoàng thượng vì cái gì đem Lam phi nương nương nhốt ở đây? Không nghĩ ra a!”
Nam tử thần bí nghi hoặc nói, bộ dáng rất là buồn rầu.
“Chẳng lẽ có người châm ngòi ly gián?!”
“Châm ngòi ly gián! Đúng vậy, nhất định là như vậy, nhất định là có người ở trước mặt hoàng thượng bịa đặt, vu cáo bản phi. Là ai, là ai ác độc như vậy, Đức phi? Liên phi? Hay là…..”
Lam phi nghiến răng nghiến lợi phun ra một đống tên người, vẻ mặt kia giống như là ‘ngàn đao vạn phát, bầm thây vạn đoạn’ trên người bọn họ.
“Đúng vậy! Là ai? Ai có thể ở trước mặt hoàng thượng được sủng ái hơn Lam phi, có ai có thể làm cho hoàng thượng giận chó đánh mèo ngươi đâu? Lam phi nương nương cần phải cẩn thận ngẫm lại!”
“Là ai? Đức phi? Liên phi? Không có khả năng, ở trước mặt ta, hoàng thượng ngay cả nhìn cũng không liếc bọn họ một cái. Hoàng hậu? Không, cũng sẽ không, hoàng thượng cũng đã lâu không thị tẩm nàng. Là ai? Là ai so với ta được sủng ái hơn? Là ai? Là ai? Là ai?……..”
Lam phi gầm rú, ở bên trong mật thất đi tới đi lui, vẻ mặt phẫn nộ mà cuồng loạn.
“Không nghĩ ra được sao? Lam phi nương nương! Có thể nào người nọ không phải phi tử hậu cung?!”
Nam tử thần bí đưa ra nghi vấn, có chút bộ dáng đâm chiêu.
“A! Đúng rồi! Tại hạ từng nghe nói hoàng thượng phi thường sủng ái ngũ hoàng tử Ly Thanh, nhưng là không thể nào a! Ngũ hoàng tử tựa hồ không có lý do để làm như vậy?”
“Nhưng ngũ hoàng tử không có lý do làm như vậy a!”
Nam tử thần bí giống như không tin Lam phi, dùng hoài nghi nói.
“Y là trả thù, trả thù ta đem lầm y thành thích khách. Nhất định là y, chính là y!”
Lam phi vặn vẹo gương mặt, màu lam trong mắt vô cùng hận ý Tiếu Mạch.
“Cái này nói thông, nói vậy ngũ hoàng tử là vì trả thù nương nương, cho nên ở trước mặt hoàng thượng nói gì đó đi!”
Nam tử thần bí ngơ ngẩn hiểu ra.
“Bất quá chuyện này thật đúng là khó giải quyết đi! Hoàng thượng sủng ái ngũ hoàng tử như vậy, chỉ sợ ngũ hoàng tử ở bên người hoàng thượng một ngày, Lam phi nương nương sẽ khó có thể thấy ánh mặt trời ngày đó! Ai……”
Nam tử thần bí rất là vì Lam phi mà tiếc hận, thở dài nói.
“Không được, ta không muốn ở trong này, ta, ta muốn gặp hoàng thượng. Chỉ cần, chỉ cần ngũ hoàng tử không ở bên người hoành thượng, đúng! Chỉ cần y tiêu thất, chỉ cần y biến mất, hoàng thượng chắc chắn sẽ trở về bên ta, giống như trước sủng ái ta, chỉ cần y biến mất là được! Biến mất!”
Lam phi như lâm vào ảo tưởng.
“Lam phi nương nương quả nhiên trí tuệ, khó trách hoàng thượng lúc trước sủng ái ngươi như vậy.”
Nam tử thần bí vì Lam phi nghĩ được cách giải quyết mà vui sướng nói.
“Chính là không biết Lam phi nương nương làm như thế nào?”
“Làm như thế nào? Cái gì làm như thế nào?! Chỉ cần y biến mất thì tốt rồi, chỉ cần y biến mất, biến mất!”
Lam phi thì thào tự nói.
“Đúng vậy! Chỉ cần y biến mất thì tốt rồi, chỉ cần y biến mất hết thảy đều tốt đẹp!”
Nam tử thần bí nhẹ nhàng tới gần Lam phi, một chủy thủ màu đen lặng lẽ phóng tới trong tay Lam phi.
chủy thủ: kiếm ngắn hoặc dao găm.
“Biến mất, vì hoàng thượng ta nhất định phải làm cho y biến mất!”
Lam phi đáy mắt lóe ra quang mang khác thường, bình tĩnh nhìn hào quang chủy thủ phát ra không rõ.