“Ngũ hoàng tử, sắc trời không còn sớm, ngài cũng nên đi nghỉ đi.”
Trong Diệu Hoa điện, Vũ Lục trải giường chiếu nói.
“Không quan hệ, ta chờ phụ hoàng trở lại rồi ngủ.”
Tiếu Mạch trả lời. Từ sau lần đó, Tiếu Mạch không trốn tránh Ly Nhật Diệu nữa, lúc trước khi ngủ thì mỗi người một góc giường, y nằm trong, hắn nằm ngoài, cách nhau rất xa, nay đã trở lại như trước, Tiếu Mạch tìm vị trí tốt nhất trong ngực Ly Nhật Diệu ngủ say.
“Chắc hoàng thượng còn ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, không biết khi nào mới trở về, ngũ hoàng tử vẫn là ngủ trước đi!”
Vũ Lục khuyên nhủ. Đối Tiếu Mạch lớn như vậy còn ngủ cùng Ly Nhật Diệu, chưa từng có chút nghi ngờ, cả hoàng cung cũng không một người dám đưa ra nghi ngờ hoặc phản đối, bất quá cho dù là có, cũng truyền không tới tai Tiếu Mạch.
“Vũ Lục làm chuyện của ngươi đi.”
Không muốn cùng Vũ Lục cãi cọ, Tiếu Mạch ý bảo cho nàng lui xuống.
“Dạ! Vũ Lục cáo lui!”
Mặc dù không hề muốn cùng cung nhân có chút thân cận, nhưng Tiếu Mạch lại như trước không có thay đổi, phàm là người chăm sóc y, không được xưng nô tài, nô tỳ.
Vũ Lục rời đi Diệu Hoa điện liền chỉ còn Tiếu Mạch một người.
“Ai….. Phụ hoàng khi nào mới trở về a!”
Khẽ thở dài, Tiếu Mạch xoay người hướng long sàng đi.
“Dọa!”
Tiếu Mạch kinh hô, không nghĩ tới xoay người nhưng lại thiếu chút nữa đụng phải một nữ nhân, hơn nữa, nữ nhân này tóc tai bù xù như nữ quỷ.
Tiếu Mạch chấn kinh lui vài bước sau mới đứng vững lại, bình tĩnh tinh thần mới cẩn thận quan sát nữ nhân bị y cho rằng là nữ quỷ.
“Lam, Lam phi?”
Tiếu Mạch không xác định kêu, bởi vì nữ nhân kia ngoại trừ một đôi lam mâu, cơ hồ nhìn không ra phong tư ngày xưa, Tiếu Mạch sở dĩ cho rằng nàng là Lam phi, vì cả hoàng cung trừ bỏ Tiếu Mạch và Lam phi, tìm không ra người thứ ba có được đôi lam mâu.
phong tư: phong thái và tư sắc.
“Biến mất, ngươi biến mất cho ta!”
Không đợi Tiếu Mạch xác nhận, Lam phi đem chủy thủ màu đen cầm trong tay hướng Tiếu Mạch, hoàn hảo Tiếu Mạch phản ứng nhanh, bị y ‘hữu kinh vô hiểm’ tránh thoát, nhưng Lam phi đã muốn lâm vào điên cuồng không có như vậy mà thu tay lại, chủy thủ trong tay lần nữa đánh về phía Tiếu Mạch.
“Dừng tay! Lam phi nương nương, ngươi không thể như vậy, mau dừng tay!”
Lam phi tuy rằng là nữ nhân, nhưng lại không sợ chết, dùng toàn lực bằng bất cứ giá nào cũng phải công kích, làm cho Tiếu Mạch đối phó thực mệt mỏi.
Lúc này Tiếu Mạch không khỏi cảm thấy may mắn, vì kiếp trước y muốn có năng lực để bảo hộ Lâm mà đi học ‘Không thủ đạo’ cùng ‘Nhu đạo’, mặc dù không tính là cao thủ, nhưng đủ để đối phó Lam phi trước mắt.
Tiếu Mạch bắt được tay Lam phi không ngừng quơ qua quơ lại chủy thủ, một cú mốc chân đem Lam phi ném thật mạnh.
“A ———-“
Lam phi bị đau kêu thảm thiết.
“Tiểu tử kia! Trẫm quay về…..”
Cùng lúc đó Ly Nhật Diệu vừa lúc đẩy cửa đi vào, không nghĩ vừa vào cửa liền nhìn thấy Lam phi rơi xuống bên chân hắn, nháy mắt lời định nói nuốt trở về, lại nhìn Lam phi nắm chủy thủ trong tay, cùng với Tiếu Mạch không ngừng thở hổn hển, nhất thời hiểu rõ mọi chuyện, sau đó phẫn nộ.
Ly Nhật Diệu mắt nhất thời tối sầm lại, trước khi Tiếu Mạch kịp phản ứng, Ly Nhật Diệu một cước đá Lam phi bay đi.
“A ———–“
Ly Nhật Diệu một cước này làm cho Lam phi bị đánh vào vách tường thật mạnh, rơi xuống mặt đất.
“Hoàng thượng!”
Nghe được tiếng vang, thị vệ bên ngoài đều vọt vào Diệu Hoa điện, nhìn Lam phi té ngất trên mặt đất, cùng Ly Nhật Diệu lửa giận ngập trời, mỗi người đều có cảm giác không ổn.
“Các ngươi chính là canh gác như vậy?! Ngay cả một nữ nhân cũng nhìn không thấy, còn làm cho ả chạy đến Diệu Hoa điện giương oai, nói! Trẫm còn lưu cái ngươi làm gì!”
Ly Nhật Diệu mắng thị vệ canh gác ngoài Diệu Hoa điện, trên mặt phẫn nộ nhưng cảm thấy trong lòng nghĩ mà sợ. Thiếu chút nữa, chỉ kém một chút nữa là tiểu tử kia có thể bị thương, ngay cả tiểu tử kia của trẫm cũng không thể bảo hộ, vậy còn lưu lại những người này làm gì! Ly Nhật Diệu động sát ý.
“Hoàng thượng thứ tội, thuộc hạ không có thu được tin tức Lam phi thoát đi, cũng không thấy bất cứ kẻ nào tiến vào trong Diệu Hoa điện.”
Mọi người ở đây ai cũng cảm giác được sát ý của Ly Nhật Diệu, trừ bỏ Tiếu Mạch vì tính mạng chính mình mà lo lắng.
“Nga ~ vậy ý tứ ngươi là Lam phi hư không tiêu thất, lại không dấu vết đi vào Diệu Hoa điện ám sát trẫm cùng tiểu tử kia, mà các ngươi là vô tội, phải không!”
Ly Nhật Diệu càng thêm phẫn nộ, là muốn dùng ‘không biết’ để phủi trách nhiệm sao? Là bởi vì ‘không biết’ thì có thể để cho tiểu tử kia lâm vào nguy hiểm sao?
“Phụ hoàng!”
Tiếu Mạch tiến lên cầm tay Ly Nhật Diệu trấn an hắn, y không hy vọng hắn vì y mà đại khai sát giới.
“Bọn họ không có nói sai, Lam phi là đột nhiên xuất hiện, không phải là từ cửa điện tiến vào.”
“Nếu tiểu tử kia biện hộ cho các ngươi, trẫm liền tha các ngươi tử tội.”
Tiếu Mạch hy vọng Ly Nhật Diệu không giết người, nhưng nếu như vậy mà buông tha bọn họ Ly Nhật Diệu cũng không muốn.
“Tội chết có thể miễn nhưng tội sống không thể tha, mỗi người phạt tám mươi trượng, phạt bổng lộc nửa năm!”
“Tạ ơn hoàng thượng ân điển!”
“Đem Lam phi dẫn đi, hảo hảo thẩm vấn, nhìn xem đến tột cùng là ai ở sau lưng làm chủ!”
Ly Nhật Diệu đối Lam phi bằng năng lực chính ả chạy ra khỏi mật thất cảm thấy hoài nghi.
“Ta phải, ta muốn giết ngươi, ta muốn ngươi biến mất!”
Lam phi không biết khi nào bò lên phía sau Tiếu Mạch, nắm trong tay chủy thủ đánh về phía Tiếu Mạch, không ngờ Lam phi có hành động này, làm Tiếu Mạch không kịp phản ứng, mắt thấy sẽ bị Lam phi đâm trúng.
“Phụ hoàng!”
Tiếu Mạch sợ hãi kêu, chất lỏng màu đỏ làm y thấy phi thường chói mắt, máu từ cánh tay phải Ly Nhật Diệu chảy ra đỏ tươi.
Trong lúc ‘chỉ mành treo chuông’, Ly Nhật Diệu vươn tay vì Tiếu Mạch đỡ công kích của Lam phi, Tiếu Mạch bởi vậy tránh được một kiếp, nhưng tay phải Ly Nhật Diệu lại bị chủy thủ đâm trúng.
“Hoàng…..thượng…..”
Lam phi dại ra không thể tin mà nhìn hai tay chính mình.
“Hoàng thượng, ta không phải cố ý, ta không muốn làm ngươi bị thương, hoàng thượng! Hoàng thượng!”
“Không muốn làm trẫm bị thương, vậy ngươi muốn làm bị thương tiểu tử kia, không thể tha thứ!”
Ly Nhật Diệu phẫn nộ, thống hận nhìn chằm chằm Lam phi, Ly Nhật Diệu không dám tưởng tượng, nếu không có hắn đỡ một kiếm này, nếu là Tiếu Mạch bị một kiếm này đâm trúng….. Sát khí tái hiện, nâng tay hướng Lam phi.
“A ——–“
Lam phi chỉ kịp hét thảm một tiếng, liền bị một đoàn ngọn lửa màu đen đốt cháy toàn thân, ngay cả một tia khói bụi cũng không lưu lại.
“Phụ hoàng!”
Như không thấy trước mặt mình có người tử vong, Tiếu Mạch vội vàng nâng tay phải Ly Nhật Diệu lên, nhìn cánh tay Ly Nhật Diệu bị chủy thủ đâm, Tiếu Mạch đau lòng nóng nảy.
“Vì cái gì? Phụ hoàng!”
“Cái gì vì cái gì, ngươi là tiểu tử kia của trẫm a!”
Tay trái không bị thương xoa hai má Tiếu Mạch, Ly Nhật Diệu yêu thương nói.
“Ngu ngốc, ngu ngốc! Phụ hoàng là đại ngốc!”
Tiếu Mạch cảm thấy nước mắt của y sắp trào ra, Ly Nhật Diệu thật ngốc, hắn vì y mà bị thương.
“Ta giúp ngươi đem chủy thủ nhổ ra.”
“Hảo!”
Ly Nhật Diệu ôn nhu nói, cảm thấy có thể được Tiếu Mạch quan tâm như thế, cho dù chịu thêm vài vết thương cũng đáng.
Giúp Ly Nhật Diệu đi đến bên giường ngồi xuống, Tiếu Mạch một tay cầm tay phải bị thương của Ly Nhật Diệu, một tay nắm chặt chủy thủ, thở sâu dùng sức nhổ ra.
“Tốt lắm phụ hoàng, chủy thủ nhổ ra…..”
Tiếu Mạch đột nhiên tiêu âm, lăng lăng nhìn từ miệng vết thương chảy ra, máu từ đỏ biến đen…..
“Đừng quan tâm tiểu tử kia, tiểu độc ấy không gây thương tổn phụ hoàng!”
Ly Nhật Diệu cười trấn an, lại một lần nữa may lắm là hắn trúng một kiếm này. Lời nói an ủi chưa dứt, Ly Nhật Diệu biểu tình thoải mái nháy mắt cứng ngắc.
“Làm sao vậy phụ hoàng?!”
Tiếu Mạch kinh hách còn chưa hoàn hồn, thấy sắc mặt Ly Nhật Diệu biến đổi lớn, càng thêm lo lắng.
“Đem ngũ hoàng tử mang đi ra ngoài, mau!”
Ly Nhật Diệu đột nhiên hướng một thị vệ gầm rú ra lệnh.
“Không! Ta không đi, nói cho ta biết, phụ hoàng, đã xảy ra cái gì?”
Tiếu Mạch cầm lấy tay Ly Nhật Diệu vội vàng hỏi.
“Lời của trẫm các ngươi không nghe sao? Mau đem ngũ hoàng tử dẫn đi!”
Ly Nhật Diệu rống giận, ngôn ngữ dị thường vội vàng.
“Dạ!”
Bọn thị vệ cũng thấy Ly Nhật Diệu khác thường, tiến lên không để ý Tiếu Mạch giãy giụa, mạnh mẽ mang ra ngoài Diệu Hoa điện.
“Ba!”
Cửa điện phía sau Tiếu Mạch đóng lại, dùng sức giãy khỏi tay thị vệ, Tiếu Mạch xoay người nhằm phía cửa Diệu Hoa điện, chưa đi tới cửa điện liền bị một tường vô hình ngăn trở.
“Kết giới!”
Tiếu Mạch cả kinh nói. Vì cái gì phụ thân? Đến tột cùng đã xảy ra cái gì, vì cái gì không cho ta bồi ở bên cạnh ngươi?
“Cho ta đi vào, phụ hoàng! Cho ta đi vào!”
Tiếu Mạch hướng kết giới hô to, thậm chí vận dụng ngôn linh cũng không vào được.