Người ngồi trước máy tính ngẩn ra một chút, nữ Ám Ảnh mặc y phục dạ
hành đột nhiên dừng lại ở ngã ba đường, bên trái là cửa thành Sóc Hải
cao lớn sừng sững, bên phải là đường nhỏ quanh co có quái vật cấp 120
vờn quanh.
Cửa sổ màu xanh liên tục chớp động phía bên phải màn hình là dấu hiệu có [Mật ngữ]. Vừa rồi nàng một đường chạy như điên, vốn không chú ý
tới, giờ này nàng mới nhấn vào khung đối thoại.
Có bốn khung đối thoại.
Khung đối thoại thứ nhất là do người bạn thân của nàng trong Lam Sắc
Đồ Đằng – ‘Hoa Hướng Dương Của Van Gogh’ phát ra “Ngươi thế nào rồi, ta ở trong bang giúp ngươi thanh minh nhưng không ai tin tưởng. Ngươi trước
tiên vẫn nên logout đi, hiện giờ nơi nơi đều không an toàn.”
Khung đối thoại thứ hai là Lười Dương Dương của Huyễn Thế Tụ Minh “Vô Ngân làm thế vì bất đắc dĩ, Sắc Vi ngươi không nên trách hắn. Có thể
trốn thì trốn, không thể trốn thì logout, để rớt cấp không tốt lắm. Mọi
chuyện rồi cũng sẽ qua.”
Khung thứ ba là của tên Quý Người Chết Không Đền Mạng đã vài lần giao dịch độc dược với nàng “Độc dược ngươi bán cho ta đều là do ngươi bào
chế, căn bản không phải của người khác, bọn họ vu khống ngươi như vậy
tại sao không phản bác?”
Khung thứ tư, Phong Quá Vô Ngân “Thật có lỗi.”
Hắn nói thật có lỗi.
An Dĩ Mạch ngồi trước máy tính hung hăng đập bàn, phát ra một khí thế bao trùm sông núi “Cái gì.” Làm cho ba người còn lại trong phòng hoảng
sợ.
“Nàng bị làm sao thế?” Đường Tiểu Âm đem mặt nạ đất sét đang đắp trên mặt bỏ xuống, quay qua hỏi Lý Thiến đang gặm cánh gà bị nghẹn.
“Vừa thấy nàng bị một con nhóc chém chết, đại khái là đi câu dẫn trai có vợ.” Lý Thiến đoán theo cảm tính.
“Không có khả năng, nàng chọn chức nghiệp cháy xém thế kia, căn bản
không câu dẫn được nam nhân.” Nguyên Viên chăm chú nhìn tờ đơn đăng ký
thi IELTS, không chớp mắt bác bỏ tin đồn.
Chức nghiệp của An Dĩ Mạch là Ám Ảnh. Sau khi nàng gia nhập môn phái
này mới phát hiện, trong môn phái này tuy có vài nhân vật nữ nhưng đều
do nam nhân chơi, nữ nhân cơ hồ tuyệt tích. Lý do chức nghiệp này thao
tác quá khó, máu ít, phòng ngự thấp, tấn công không tính là cao, phạm vi dùng độc nhỏ, thương tổn ít cho nên khó luyện cấp, tài liệu chế độc
cùng ám khí cao cấp không dễ thu thập. Một nguyên nhân khác là do y phục của Ám Ảnh đều là một màu đen thui, hơn nữa còn mang khăn che mặt, mặc
vào không khác chi tiểu cường, người chơi nữ cực kỳ không thích chức
nghiệp này.
Cho nên ở Càn Khôn, nữ Ám Ảnh tương đương gay vốn đã trở thành khuôn vàng thước ngọc.
Lúc ấy bản thân xúc động lựa chọn Ám Ảnh cũng chỉ vì một người.
Càn Khôn chính là game online đầu tiên An Dĩ Mạch chơi. Sáu tháng
trước khi trò chơi này vừa mở, ở ngoài tân thủ thôn có một con nhóc ra
sức giết thỏ, Thú Hồn cấp 30 giục ngựa đi ngang qua thấy thế cấp cho
nàng vài món trang bị. Hiện tại ngẫm lại bất quá là giải phóng bao đồ mà thôi, nhưng bản thân lại ngàn ân vạn tạ làm cái đuôi đi theo sau hắn,
lắc lắc lư lư theo hắn vào bang hội, mỗi ngày cần cù và thật thà giao
bang cống. Đợi đến thời điểm chuyển chức cấp 30 hỏi ý kiến của hắn, hắn
suy nghĩ một lúc lâu rồi nói “Các chức nghiệp khác trong bang đều có,
duy độc không có Ám Ảnh. Kỹ năng tê liệt của Ám Ảnh cấp cao cùng kỹ năng cạm bẫy rất thích hợp trợ giúp bang chiến, hơn nữa có tài chế độc dược
rất tốt.”
Vì thế nàng lập tức chạy đi tìm NPC chuyển chức, mất một ngày làm nhiện vụ biến thái, gia nhập Ám Ảnh môn.
Khi đó hắn cười nói “Chức nghiệp này rất khó luyện, bất quá đừng lo, tiểu Sắc Vi, về sau ca ca đi đâu cũng mang theo ngươi.”
Lúc đầu trong bang hội chỉ có 8 người, hắn là bang chủ, bọn họ gọi
hắn là đại ca, thường xuyên qua lại, bọn họ kêu nàng là đại tẩu. Hắn
nghe rồi chỉ mỉm cười, cũng không phản ứng lại. Hai người mỗi ngày như
hình với bóng. Hắn thăng cấp rất nhanh, khi hắn lên đến cấp 70 thì nàng
vẫn dậm chân ở cấp 50, cả ngày vội vàng chế dược lấy đá, một đống một
đống cấp cho bang chúng dùng.
Hắn cảm động và ghi nhớ những vất vả của nàng, ngày đó ở Lạc Nhật
Phong, trước mặt các nguyên lão và bang chúng, hắn đã nắm lấy tay nàng
“Chờ ta lên đến cấp 100, chúng ta thành thân đi.”
Ngày đó An Dĩ Mạch đỏ mặt, đối diện với màn hình máy tính cười ngây ngô, khiến cho Nguyên Viên các nàng nghĩ nàng bị điên.
Sau đó bang chiến ngày càng nghiêm trọng, bất đắc dĩ phải cùng Lam
Sắc Đồ Đằng kết minh, nhưng thực chất là dựa vào. Hai bên công khai hữu
hảo, mỗi bên phái một thành viên đầu nhập bang phái kia. Đối phương điểm danh muốn nàng, vì nàng là người chơi có kỹ năng chế độc rất cao. Hắn
Thẩm mặc không nói, nàng nhất thời khí phách, cắn môi gia nhập Lam Sắc
Đồ Đằng. Hắn thề son sắt, chờ khi bang phái cường đại, hắn nhất định
dùng kiệu hoa đón nàng về làm nương tử.
Không ngờ một đi không trở về.
Ba tháng trước, nàng ở bang phái khác nhìn hắn lập nên Huyễn Thế Tụ
Minh, từng bước khuếch trương thế lực, sáp nhập các tiểu bang phái, nhìn cấp bậc của hắn lên đến 100.
Mà hắn thủy chung chưa từng nhắc lại việc lấy nàng, cũng không muốn để nàng trở về.
Về sau bất quá chỉ dùng [Mật ngữ] nói vài câu ngắn ngủi, sau đó bảo có việc, rời đi không thấy bóng dáng.
An Dĩ Mạch mặc dù ngốc, nhưng không đến mức ngu dốt. Tâm dần dần chìm xuống, vài lần muốn tì cơ hội nói chuyện với hắn, đều bị hắn tránh né.
Mà lúc này, tin tức hắn cùng Hoàng Hôn Uyển Nhi – bang chủ của Hoàng Hôn Xinh Đẹp đính ước càng ngày càng thịnh.
Hai ngày trước, nàng rốt cuộc nhận được câu trả lời thuyết phục của
hắn, thật ngắn gọn, cũng giống như lần này, chỉ là ba chữ “Thật có lỗi.”
Người nọ chính là Phong Quá Vô Ngân.
Khi đó An Dĩ Mạch ngơ ngác nhìn máy tính, chỉ cảm thấy trong lòng ê
ẩm. Ngẫm lại sự thật mình đã bị đá, vì thế nghẹn khuất không gì sánh
nổi.
Đường Tiểu Âm thấy nàng không thoải mái, an ủi nói “Đừng buồn bực, Phong Quá Vô Ngân kia chắc chắn là đại thúc râu quai nón.”
Lý Thiến nghĩ nghĩ, nói chắc chắn “Hai ngươi bát tự không hợp. Ngươi
là một đóa hoa bên đường, còn hắn là âm phong, thổi một cái là ngươi tan tác, hai ngươi tốt nhất nên sớm chia tay.”
Nguyên Viên lại nói một câu “Nếu không chiếm được trong trò chơi, vậy ngươi đưa ra yêu cầu gặp mặt, ở hiện thực đem góc tường kia lấy trở về. Đi đi, dùng sắc đẹp của ngươi khuynh đảo hắn.”
An Dĩ Mạch đê mê vài ngày, bỗng nhiên phát hiện mình tự dưng lại đứng trong top 50 của bảng tài phú, tinh thần buồn bán vì thế dâng cao, tiếp tục gác lại việc thăng cấp. Mỗi ngày lấy dược lấy quặng, chế độc chế
dược chế ám khí, làm xong liền để một phần vào kho hàng của bang, một
phần tự đem đi bán, cũng là sóng êm gió lặng. Tên Quý Người Chết Không
Đền Mạng cũng là nhận thức trong lúc đó, đối phương thấy kỹ năng chế độc của nàng cao cũng thường xuyên ghé thăm, giao dịch cũng sảng khoái, sau đó lại thêm hảo hữu.
Lúc đó ‘Lam Sắc Đồ Đằng’ sớm đã bất mãn ‘Huyễn Thế Tụ Minh’ khuếch
trương thế lực, không hề cúi đầu nghe theo bọn họ, thêm nữa hai ngày gần đây song phương không ngừng va chạm, đâu tiên là người Huyễn Thế đoạt
boss của bọn họ, tiếp theo là đôi bên vì ra tay quá nặng dẫn đến xé bỏ
minh ước, cuối cùng từ Lam Sắc khởi xướng đưa đến thư khiêu chiến. Trước khi bang chiến chiến lược bố trí của hai bên đều tiến hành bí mật, ai
ngờ đến khi hành động, Huyễn Thế tựa hồ biết rất rõ bố cục của Lam Sắc,
đưa bọn họ vào thế bị tiêu diệt sạch sẽ, làm cho cấp bậc bang phái rớt
thấp.
Lúc này bang chúng của ‘Lam Sắc’ mới nhớ đến ‘Con tin’ sớm bị bỏ quên một góc, nói nàng là gián điệp mật báo, lại có người chạy ra nói một
câu, tận mắt thấy nàng dùng tài liệu trong bang chế độc bán cho người
khác, nhất thời đều là tiếng mắng chửi. Thấy Mạch Thượng Sắc Vi cam chịu không nói một câu, Lam Sắc đá nàng ra khỏi bang, cũng ở trên thế giới
phát lệnh truy nã.
Bọn họ nào biết lúc đó An Dĩ Mạch chạy ra cửa tiếp chuyển phát nhanh, vốn không nhìn thấy bọn họ khẩu chiến.
An Dĩ Mạch lúc này nghẹn một bụng khí. Tên Phong Quá Vô Ngân sốt ruột đoạn tuyệt quan hệ với nàng cũng bỏ qua, nhưng lại cùng một giuộc với
đám Lam Sắc chặn đường lui của mình. Bản thân cũng tự biết lúc này
logout là cách tốt nhất, nhưng cuối cùng vẫn nuốt không trôi cục tức
này.
Rõ ràng không liên quan đến mình, lại phải mang trên lưng tiếng xấu lớn như vậy.
Mắt thấy thời hạn ẩn thân đã hết, An Dĩ Mạch xoay người chạy đến đường quanh co, ngày càng rời xa Sóc Hải thành.
Đường quanh co, hắc y nữ tử xuyên qua rừng rậm, phía sau có một đám
hung thần ác sát theo đuôi. Tọa kỵ của Lam Sắc Vũ là thần thú Bạch
Trạch, tốc độ cực nhanh, mà Sắc Vi lúc này đã hiện thân, hắn theo sát
phía sau, khoảng cách càng ngày càng gần.
Nữ Ám Ảnh chạy như điên, lại bắt đầu đi đường vòng, nhanh trí đi vòng qua phạm vi của quái vật công kích. Quái vật ở nơi này đều chủ động
công kích, phạm vi công kích xa, tuy lực công kích không cao nhưng có kỹ năng ‘tê liệt’—30% làm người chơi định thân trong 3 giây. Kỹ năng sống
của Dĩ Mạch rất cao, bình thường đều đến chỗ tập trung quái cao cấp lấy
thảo dược, vì vậy đối với sự phân bổ của quái vật rất quen thuộc. Mà đa
số những người đuổi theo phía sau nàng đều bị quái vây lại. Lam Sắc Vũ
lúc này đã kéo gần phạm vi công kích, vừa định phóng kỹ năng giết nàng,
Mạch Thượng Sắc Vi lại đột nhiên ẩn thân, làm mất đi mục tiêu công kích.
Cuối cùng an toàn chống đỡ qua 3 phút, Dĩ Mạch ở trước máy tính cong môi.
Đây là một cuộc truy sát chân chính. Nhiều thợ săn như thế cùng nhau
đuổi theo một tiểu cường yếu đuối trong trò chơi. Tinh thần tập trung
cao độ khiến cho Dĩ Mạch cảm thụ được kích thích đào vong.
Cấp bậc không cao không đại biểu thao tác không tốt. Ngược lại, nàng ở con chuột cùng bàn phím thi triển vũ đạo như mây bay nước chảy. Đây
chính là thành quả lúc trước cùng biểu đệ chơi trò đối kháng.
Nàng một đường đem hết khả năng chạy trốn, đi đường vòng, càng ngày
càng đi về hướng quái vật cấp cao. Cái đuôi đằng sau cũng thưa dần,
nhưng vẫn bám riết không tha, bày ra tư thế nhất định phải giết chết
Mạch Thượng Sắc Vi.
Thấy cảnh sắc chung quanh dần biến thành mùa đông, cuồi cùng hoàn
toàn trở thành tuyết địa, Mạch Thượng Sắc Vi chạy trốn trên mặt băng
bóng loáng, nàng biết, cách mục tiêu không còn xa nữa.
Nàng lập tức theo sườn núi phủ đầy tuyết chạy về phía hang động trên
thượng nguồn sông băng. Giao diện trong trò chơi đẹp đến mức khó tả, gió cuốn bông tuyết rơi nhẹ trên đất, Dĩ Mạch ngồi trước màn hình cũng cảm
giác được gió lạnh thấu xương, trong lòng bàn tay cũng hơi hơi xuất mồ
hôi.
Trước khi nhập động một khắc nàng nhanh chóng ẩn thân, sau đó mới nhẹ nhàng tiến vào động.
Trong động là boss Băng Cốc Cự Long cấp 139 đang ngủ say. Mà giờ phút này, lão nhân gia đã bừng tỉnh, đang cùng một người mặc cẩm bào màu
trắng thêu hình rồng đánh nhau. Dĩ Mạch cả kinh, lập tức trừ bỏ trạng
thái ẩn thân, chạy một mạch vào sâu trong động, nhún hai cái nhảy lên
một tảng đá nhỏ nhô ra.
Chỉ thấy nàng vừa đứng vững, miệng Cự Long liền phun ra hùng hùng
liệt hỏa, hỏa thế đốt thiên diệt địa mở ra, còn chưa chờ Lam Sắc Vũ mở
miệng nói câu “Đừng đi vào” thì đội ngũ truy sát đã chen chúc ngã nhào
vào biển lửa.