Nếu dùng một loại động vật đến hình dung chính mình. Dĩ Mạch cảm thấy, chuẩn xác nhất hẳn là đà điểu.
Dưới con mắt của người bên ngoài, nàng gặp chuyện thủy chung vẫn duy
trì một loại tư thế bình tĩnh, kỳ thật nàng bẩm sinh đã ngu ngốc, cộng
thêm việc tự nói với mình rằng “Ngươi đang nằm mơ”.
An Dĩ Mạch trong suốt hai mươi hai năm đã từng gặp qua rất nhiều kiểu tỏ tình, thí dụ như có nam sinh đứng chờ ở ven đường đưa cho nàng một
đóa hoa hồng, khi tự học cố ý rót cho nàng một ly nước ấm hoặc là ôm đàn ghita ở dưới lầu vì nàng hát tình ca.
Có cẩn thận, ngượng ngùng, cũng sẽ có đắc ý, ngại ngần.
Thời điểm gặp Tống Úc Bạch, nàng từng nghĩ đến, đời này có thể khiến
cho nàng cảm động cũng chỉ có cảnh hai người cùng ngắm mặt trời mọc bên
bờ biển.
Thời gian trôi đi, khi nhớ lại, vẫn như cũ có thể mơ hồ nhớ rõ lúc đó hưng phấn cùng khẩn trương. Hắn cúi đầu hôn lên má nàng. Lòng của nàng
giống như đá ngầm bị sóng biển dội vào, nhộn nhạo lại ôn nhu.
Mà hôn nay gặp được một màn thổ lộ bên bàn ăn làm cho nàng khẩn
trương chưa từng có. Giống như bản thân đang đứng trên chiến trường tràn ngập khói thuốc súng, lui không thể lui, nhìn địch nhân kia từng bước
tới gần, chân tay luống cuống, tim đập gia tốc, máu không lên não.
Nếu nếu có thể, An Dĩ Mạch thật mong muốn cứ như vậy nằm vật ra đất, như vậy giả chết.
Đối mặt với nam nhân kêu Cố Quân Thanh này, làm bộ trấn định là không có căn cứ.
Vì thế, nàng chạy trối chết, thậm chí quên mất thân ở nhà sói người
vô xu, còn phải nhờ vả Thanh Quân đại thần mang mình về trường học. Dĩ
Mạch đỏ mặt ngồi ở cửa sổ lầu hai nhìn thủy điều không biết tên lướt qua mặt hồ, thở nhẹ một hơi.
Ở dưới lầu, Cố mỗ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Hắn chậm rãi nuốt hết
bát cháo, sau đó dường như không có việc tiếp lấy cà phê Chu thẩm đưa
đến, cầm lấy một tờ báo vừa uống vừa xem.
Chu thẩm đang thu bọn đồ ăn bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở:“Cố tiên sinh, vừa rồi cậu đã bỏ ba viên đường……”
Hắn ngẩn ra, bên miệng hiện lên một tia cười khổ.
Cố Quân Thanh a Cố Quân Thanh, ngươi lại có ngày vì một cô gái mà rối loạn tâm thần.
Nói trắng ra cũng không phải hắn thiếu nhẫn nại. Thậm chí sau khi nói xong hắn mới phát hiện, trong thời gian như vậy, ở một nơi thế này,
dùng phương thức đó để thổ lộ tình yêu là rất không thỏa đáng.
Nhưng mà lời đã ra khỏi miệng.
Nếu hôm nay không mạnh bạo ép người nào đó trả lời dứt khoát, nàng
tuyệt đối sẽ tránh nặng tìm nhẹ tiếp tục giả làm người qua đường Giáp bò qua bò lại.
Lo lắng đến điểm này, Cố Quân Thanh buông cái chén đứng dậy lên lầu. Vì thế đụng phải An đồng học cố lấy hết dũng khí xuống lầu.
Hai người, cách nhau ba bậc cầu thang.
Dĩ Mạch ánh mắt sáng ngời mà động lòng người, như một con hươu nhỏ sợ hãi. Biểu tình quẫn bách, cố ý dời đi tầm mắt. Làm cho hắn không tự
giác cong lên khóe miệng.
“Sáng sớm có khóa?” Hắn mở miệng trước.
“Ân.”
“Như vậy, bây giờ tôi đưa em về trường học.”
“Ôi chao? Kỳ thật, em thường xuyên trốn học…… Cái kia, anh không cần nghỉ ngơi sao?”
“Tôi có thể lý giải, em đang lo lắng tôi không?” Hắn cười.
“…… Kỳ thật em đang lo lắng bảo vệ tính mạng mình an toàn.” Nàng cố ý không trả lời.
“Nếu không vội, qua giờ ăn trưa tôi đưa em về.”
“em có thể tự mình trở về……”
“Chẳng lẽ em nhẫn tâm cự tuyệt một người chí công vô tư đã kính dâng giường của mình và liên tục làm việc trong 36 giờ sao?”
“……” An đồng học nhìn khuôn mặt bảo trì nụ cười thân dân trước mặt, nội tâm rơi lệ, ngẩng đầu 45° nhìn trời.
Nàng bi thương, chính mình hoàn toàn không phải đối thủ của hắn nha.
“Bất quá, trước đó.” Hắn bước lên cầu thang, hai người gần sát đến
mức tựa hồ có thể cảm giác được độ ấm trên người đối phương “em muốn
nghe một đáp án.”
Dĩ Mạch quẫn bách lui về phía sau, lại quên mình đang ở trên cầu
thang. Gót chân bị bậc thang bán trụ, thân thể nghiêng ngả đổ về phía
trước, được Cố Quân Thanh giang tay đỡ lấy.
Khí lực của hắn rất lớn, nàng cứ như vậy thẳng tắp nhào vào lòng hắn.
Xa xa trên mặt hồ lấp lánh hào quang.
Ánh sáng theo cửa sổ rọi vào phòng.
Nam tử cao lớn trên người mang theo tư bị thản nhiên.
Mơ hồ có thể thấy hết bối cảnh.
Trên khuôn mặt đỏ ửng nóng rực.
Tim đập giống chim tước cất cánh, bỗng nhiên bay vút lên trời.
Nàng mở to mắt, mơ màng chìm vào một giấc mộng hoa mỹ. Chỉ nghe thấy bên tai vang lên thanh âm Thẩm ấm.
Hắn nói.
“Nếu em không chuẩn bị tốt, tôi có thể chờ. Nhưng tôi muốn một cơ hội.”
“Chúng ta. Thử một lần. Được không?”
Thử một lần.
Được không.
Thiên toàn địa chuyển. Nàng mơ hồ gật đầu, vì thế thấy được nụ cười anh tuấn trên gương mặt kia không ngừng phóng đại.
Cố Quân Thanh ôn hòa đặt môi hôn lên trán nàng, giống như chuồn chuồn lướt nước.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại. Trong lòng giống như một mạch nước ngầm tuôn trào dữ dội. Băng tuyết tan rã vạn vật sống lại.
“Cố Quân Thanh — Ngươi lăn ra đây cho lão tử!”
Lúc này, cùng với tiếng rít gào mơ hồ, dưới lầu vang lên tiếng đập
cửa cấp tốc. Không, xác thực mà nói, giống như muốn đá văng cửa…… Hoàn
toàn một bộ tư thế càn quét của thổ phỉ.
Chu thẩm không hổ là phong cách quý phái thế hệ trước, thực trấn định mở cửa.
Chỉ thấy một yêu nghiệt có bím tóc màu nâu lắc mình vào cửa thẳng đến trên lầu, tốc độ mau đến mức chỉ nhìn thấy ánh sáng cong cong của đôi
bông tai màu bạc. Một đôi bồ câu bụi đồng nhìn chằm chằm nam nhân vừa
mới buông Dĩ Mạch ra, tạm dừng ba giây, tiếp đó tiến lên từng bước kéo
tay phải của nàng đi xuống dưới lầu.
Dĩ Mạch một tiếng “Hồ Ly!?” Còn chưa nói xong đã thấy tay trái cũng bị người ta giữ chặt.
Hai nam nhân giống như ăn cướp giữ chặt lấy vật sở hữu của mình, giằng co ở trên thang lầu.
“Tiểu Thanh Thanh, đem ma trảo của ngươi buông ra!” Âm cuối lên cao,
cặp mắt hoa đào phiến hồng kia híp lại thành một đường cong nguy hiểm.
“Tự tiện vào nhà người khác cộng thêm việc cường thưởng dân nữ, Lệnh
Hồ Diêu ngươi lá gan càng lúc càng lớn.” Biểu tình này chỉ càng làm cho
người ta đổ mồ hôi lạnh.
“Thành thật nói cho rõ, ngươi đã làm gì nhóc con Nấm nhà ta, vì sao nàng hồng giống cái đèn lồng?”
Ngươi mới giống cái đèn lồng…… Dĩ Mạch phục hồi tinh thần đang muốn phản bác, lại nghe bên kia nói một câu bí hiểm.
“Đêm qua ngày tốt cảnh đẹp, thích hợp đoàn tụ sum vầy, ta làm cái gì, ngươi cứ việc phát huy sức tưởng tượng bần cùng của mình nghĩ thử xem.”
“…… Ngươi, cái đồ cầm thú, gia muốn đem ngươi đánh thành bảy tám khối nuôi heo!” Hồ Ly mắng a.
“Xem ra bôn ba suốt đêm, ngươi đói bụng.”
“…… Tiểu Nấm, ca ca thực xin lỗi ngươi a a a!” Hồ Ly vô cùng đau đớn.
Dĩ Mạch bình tĩnh đem hai người kéo gần, sau đó đem móng vuốt Hồ Ly
đặt lên trên tay Cố mỗ, mỉm cười:“Nhị vị tình chàng ý thiếp vừa vặn vừa
hợp thành [sói sơn bá cùng trư anh đài], tại hạ chuyển đến băng ghế cùng Chu thẩm xem diễn, chúc nhị vị diễn xuất thành công.”
“……”
“……”
Hai người nhanh chóng bỏ tay ra. Hồ Ly tru lên “Ta muốn trở lại đường ngay, Chu thẩm, chỗ nào có dịch tiêu độc……” Lủi vào toilet. Cố Quân
Thanh từ trên bàn ăn rút một tờ khăn giấy dùng sức chà mu bào tay.
Nồi cháo Chu thẩm làm bị Hồ Ly quét sạch, đáy hướng lên trời, sau đó ba người chen chúc trên sô pha rộng thênh thang xem tivi.
Nói cụ thể, đây là Dĩ Mạch ngồi xuống trước. Chỉ chốc lát, Cố Quân
Thanh ngồi ở bên trái. Hồ Ly đang muốn đặt mông ngồi ở giữa hai người,
lại bị Cố đại thần ngang trời một cước, vì thế hắn đành căm giận ngồi ở
bên phải Dĩ Mạch.
Tiết mục văn nghệ trên ti vi rất hay, chính lúc đến cao trào, đã thấy nam tử bên trái mềm dựa vào lại, đầu gối lên vai trái của nàng.
Hiển nhiên là đang ngủ.
Dĩ Mạch cắn cắn môi, lại ngượng ngùng, ánh mắt nhìn sang bên phải,
chỉ thấy Hồ Ly kia cũng dần dần đổ xuống. Bím tóc màu nâu cọ bên tai
ngứa.
Hai người này…… Lấy chính mình làm gối đầu sao?
Bên trái nghe nói công tác cuồng chỉ ngủ 40 phút, bên phải nghe nói tróc j biến thái cuồng suốt đêm theo l thành cấp tốc trở về.
Dĩ Mạch một bộ mặt bánh bao, bảo trì tư thế không nhúc nhích, bả vai thực mỏi nha……
Trong óc nhớ đến một màn dây dưa trên cầu thang.
Đã vậy còn dễ dàng đáp ứng.
Đến tột cùng là nên, hay là không nên nha……
Nghĩ tới nghĩ lui, lại cũng nhắm mắt chậm rãi ngủ. Trong giấc mộng mơ màng nhìn thấy Nguyên Viên gối đầu lên lưng mình nói “Ngươi làm sao bây giờ?” Lại đổi thành Tống Úc Bạch mặc trang phục học sĩ đứng ở xa xa
hướng chính mình mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng đều.
Trong lòng nhớ tới chỉ thấy thực nhẹ nhàng, lại kiên định thanh âm.
– Tống Úc Bạch. Gặp lại.
Dĩ Mạch chìm vào giấc ngủ cũng không phát hiện Cố Quân Thanh lặng yên đứng dậy, đem Hồ Ly ngủ say động tay động chân đẩy về phía tay vịn sô
pha. Sau đó một lần nữa ngồi trở lại, đem đầu của nàng tựa vào trên vai
mình, mỉm cười nhắm mắt lại.
Thời điểm di động Cố Quân Thanh vang lên đã là lúc giữa trưa.
Dĩ Mạch đần độn trợn mắt, chính thấy Hồ Ly chỉ vào mình “A a! Nấm,
muội cư nhiên tựa vào vai sói!” Biểu tình khoa trương. Nàng nhìn sang
bên, thấy người ta nhìn nàng mỉm cười ôn hòa, cả người giống như điện
giật nhảy dựng lên, lấy “Ai bảo ngươi đổ sang bên kia, bây giờ còn có
mặt kêu” chất vấn đuổi theo Hồ Ly nhéo hắn nhe răng trợn mắt.
Ước chừng là điện thoại trong công ty, bị Cố Quân Thanh một câu “Nếu
cái gì đều phải ta đến thu phục, không bằng tháng sau ta giúp ngươi lĩnh tiền lương” Dọa cho treo luôn.
“Cơm trưa muốn ăn cái gì?” Treo lên điện thoại, phó tổng tài tốt đẹp giống như thiên sứ.
Cố Quân Thanh ghé sát vào, vuốt ve móng vuốt nó, hỏi Dĩ Mạch:“Tôi
biết có một nhà không tệ, chúng ta thử ăn đồ Nhật một lần, được không?”
Lời này nói rất nhẹ, ở “Thử một lần” Cùng “Được không” đặc biệt bỏ thêm trọng âm. Vì thế, An đồng học mặt hồng như đèn lồng.
“Tùy…… Tùy tiện.” Nàng xoay người trốn vào toilet, còn lại Cố mỗ tâm tình khoái trá cùng Hồ mỗ không rõ chân tướng.
Nhà hàng Nhật này tuy nằm ở nơi hẻo lánh nhưng mùi vị chính tông,
không chỉ mướn đầu bếp Nhật Bản, phong cách kiến trúc cũng thuần Nhật.
Nước ao trong suốt, cẩm lí tới lui tuần tra, hoàn cảnh thập phần thanh
u.
Bởi vì nhà hàng này chỉ chiêu đãi khách VIP, hơn nữa giá cả một bữa
cơm bằng tiền sinh họat cả tháng của người bình thường, cho nên, nơi này trở thành địa điểm một ít ngôi sao tai to mặt lớn thường xuyên xuất
hiện.
Dĩ Mạch dựa vào lan can thấp bé bằng gỗ xem xét, nữ tử ngồi ở Ngư Trì bên kia chính là nữ diễn viên nàng vẫn thích — Hà Tuyết.