Bộc Dương Du gác cằm lên tay, nhìn Pháp Tịnh lúng túng ăn tối. Hắn biết mình nhìn như vậy đối phương sẽ rất ngượng ngùng, nhưng hắn lại càng thích nhìn dáng vẻ lúng túng của hòa thượng. Phải biết, làm gì có ai có cơ hội nhìn hòa thượng bề ngoài đứng đắn giảng đến 80 quyển kinh, ở trên bàn cơm lại vì ánh mắt một người mà đỏ mặt.
"Này, hòa thượng, này "Đông khứ xuân lai thụy niên tuyết"* Mùi vị thế nào?" (Đ: Đông đến Xuân đi tuyết rơi..???)
Đông khứ xuân lai thụy niên tuyết? Hắn chỉ cải thảo xào với nấm hương nấm đông cô và măng sao.
"Ngon...... Ngon." Có điều, sau câu hắn hỏi, Pháp Tịnh bỗng nổi lên nghi vấn: mùa này lấy đâu ra đông cô (Đ: Nấm hương).
"Vậy, cái này gọi "Cô vân phân phân lạc ti vũ" thì sao? (Đ: Mây cô đơn đổ mưa tí tách =))))z )" Hắn hỏi chính là ma cô phấn ti thang. (Đ: Canh miến nấm hương)
"Êm tai." Pháp Tịnh còn có thể nói cái gì.
"Kia... Ngươi nói đây là đậu hũ hấp?" Bộc Dương Du nhìn mấy miếng đậu hũ hấp nhỏ mấy giọt dầu hạt cải, "Không bằng kêu bạch bích trứ vi hạ?" (Đ: Ngọc trắng điểm hạ nhỏ:3:3)
"Công tử tài hoa."
Bộc Dương Du đổi tay, tiếp tục chống đầu: "Hòa thượng, ngươi không cảm thấy ăn như vậy rất nhàm chán à? Toàn là ta nói chuyện đặt tên. Kia...... Ngươi nói mấy cái màn thầu này nên gọi là gì?"
Pháp Tịnh lắc lắc đầu.
"Ngươi nói một câu, khó nghe ta cũng không cười ngươi."
Pháp Tịnh để đũa xuống đứng lên, muốn bày tỏ sợ áy náy.
"Ngươi ngồi xuống ngồi xuống, đừng động một chút là chắp tay niệm a di đà phật. Ta nhìn mệt lắm."
Chắp tay: "A di đà Phật......" Ngồi xuống.
"Ngươi......" Bộc Dương Du vừa định nói cái gì, liền nghe có người mở cửa viện đi vào, hắn mở cửa phòng đi ra ngoài, là Thu Nhạn. Phía sau người này có mấy nô tì, đang gánh nước vào cửa. Pháp Tịnh bị tiếng động thu hút, thấy có một thiếu niên khoảng mười một, mười hai tuổi, hướng về cửa Bộc Dương Du khom người, dùng giọng nói non nớt gọi Bộc Dương Du một tiếng: "Thiếu gia".
Bộc Dương Du cười gật đầu, nhìn nô tì gánh nước đổ vào thùng: "Thu Nhạn...... Nửa nén hương nữa lại đưa nước lên. Sau này cứ như vậy, Pháp Tịnh sư phụ là vì ta giảng kinh. Nên sẽ ở đây."
Thiếu niên kia lúc này mới phát hiện, dưới ngọn đèn dầu mờ ảo, có người đang đứng. Kinh ngạc đến mức miệng mở lớn.
"Đứng ngốc làm gì, còn chưa đi làm việc cho thiếu gia, càng lớn mùi trên người ngươi càng nồng. Đi ra ngoài đi ra ngoài." Bộc Dương Du nhìn Thu Nhạn như vậy, vội vã đuổi cậu ra ngoài.
"Nhưng mà...... Thiếu gia, y như vậy......" Thu Nhạn chỉ Pháp Tịnh.
"Hắn là người xuất gia, trên người đều là Phật hương. Không giống ngươi, đừng có dây mùi hoa lên người ta. Đi mau đi mau."
Bình phong bên này, Pháp Tịnh cũng vừa ăn xong, đem hộp cơm thu dọn sạch, ngẩng đầu lên nhìn qua tử sa thấy bên trong thắp đèn, còn có y phục treo trên bình phong, sau đó là tiếng nước truyền đến.
"Ngươi đang hiếu kỳ tại sao ta lại đuổi Thu Nhạn đi......"
Pháp Tịnh muốn nói y không hiếu kỳ, căn bản y không muốn biết, huống hồ chuyện này cũng đâu liên quan gì đến y.
"Đã từng có một người yêu hoa, so với ta càng mê đắm hơn. Nàng nói với ta, hoa là tiên vật, không thể để dính dù chỉ là một chút mùi thối tha của nam nhân. Vì lẽ đó viện này ngoại trừ ta ai cũng không thể tiến vào, đương nhiên Thu Nhạn hắn vẫn còn là con nít."
Pháp Tịnh cầm lấy một quyển kinh......
"Sau đó, nàng chết...... Liền trở thành tâm ma của ta."
Pháp Tịnh thắp thêm đèn, lại phát hiện như vậy khiến phòng sáng như ban ngày, nên nhẹ nhàng thổi tắt.
"Một năm trước, ta vẫn chưa nghĩ thông...... Ở trong đình ngẩn người, đến nay mỗi đêm ta cũng không ngủ được, nhớ tới nàng."
Pháp Tịnh đọc đến một đoạn kinh trong sách: Thị thế trung đệ nhất, bỉ tắc vô hữu ái, chúng sự bất di động, giải thoát đương lai hữu, đoạn sinh lão bệnh tử, sở tác bạn diệt lậu...... (Đ: Ờm, Đ k edit thoát nghĩa câu này đc, nên bạn nào biết sửa giúp Đ nha hiu hiu. Raw đây: 是世中第一, 彼则无有爱, 众事不移动, 解脱当来有, 断生老病死, 所作办灭漏)
"Ta thế mà lại yêu thích Thanh Vân...... Không thua kém gì Hương Vân."
Pháp Tịnh nhìn cửa lớn, tai lại nghe thấy người kia ở trong phòng giống như đã tắm xong.
"Thế nhưng...... Ngươi phải hiểu, nếu ta đã mất đi Hương Vân, ta cũng không thể mất Thanh Vân nữa."
Pháp Tịnh cảm nhận được da đầu của mình có chút ngứa, lẽ nào đầu trọc cũng có rận?
"Mặc dù lần đó ta nháo loạn cha mẹ liền theo ý ta, nhưng...... Ta biết bọn họ sẽ không cho ta và Thanh Vân bên nhau, dù sao...... Ngươi cũng từng gặp hắn."
Pháp Tịnh ngẩng đầu, mới phát hiện người nói chuyện đang đứng trước mặt mình.
"Người ta nói, nghe hòa thượng giảng kinh giảng thiện lý sẽ giúp tiêu trừ tâm ma, ta như vậy là do đáp ứng Thanh Vân...... Không, là ta mong ngươi giúp ta."
Pháp Tịnh không nhìn Bộc Dương Du chỉ mặc một bộ mỏng sam thiếp thân, lại nhất thời không cẩn thận đẩy quyển kinh trên bàn rơi xuống đất
"Hòa thượng...... Ngươi không cảm thấy nên nói chút gì à? Ta có điều gì cần nói cũng đã nói hết."
Nhíu mày, Pháp Tịnh ngẩng đầu lên, chắp tay nói: "Bộc Dương thí chủ, cái ngươi gọi là tâm ma, là do ngươi tự vây phiền não vào một góc, liền không cách nào thông. Bần tăng không biết phải mất bao lâu ngươi mới có thể nói ra hết, ngươi mới có thể nghĩ thông. Phật Môn dạy chính là vô tình không yêu nhưng cũng là đại tình đại yêu. Nhưng ngươi nói thích, yêu...... Bần tăng thật sự không hiểu được. Có điều ngươi có thể cùng bần tăng đồng thời tu hành. Sau một thời gian, nói không chừng cửa Phật sẽ cảm hóa được ngươi."
"Nha? Ngươi muốn để ta làm hòa thượng? Hay là theo ta cha một bên lừa tiền tài người khác một bên lại niệm kinh Phật." Bộc Dương Du đơn giản ngồi xuống, "Ta biết mình là yêu quái gì, nên cửa Phật cũng không thu phục được ta đâu."
Yêu quái? Pháp Tịnh hoang mang hơn nữa.
Bộc Dương Du kéo dây buộc tóc một cái, mái tóc dài như nước rủ xuống: "Hòa thượng, ngươi nhìn, ta chỉ có thời gian nửa tháng, ta có thể cùng ngươi đồng thời tu hành. Có điều, ngươi thật sự có thể giúp ta nghĩ thông?"
Tại sao? Mắt Pháp Tịnh tập trung vào mái tóc dài của hắn, trong lòng lại muội lần nữa đặt câu hỏi. Ngoài miệng vẫn nói rằng: "Bần tăng muốn thí chủ và bần tăng cùng nhau về chùa. Chúng ta đến chùa tu hành, sư phụ sư thúc thiện học rất lợi hại, không giống bần tăng phải tha phương để rèn luyện. Khi đó nói không chừng không cần lâu như vậy ngươi đã có thể loại trừ tâm ma.
"Thật sự thần kỳ như vậy? Có điều...... Ta không rời chỗ này được, ta chỉ có thể cho ngươi thời gian nửa tháng. Đem ta...... A, tu hành. Được không?"
"Thí chủ đã nói vậy. Bần tăng nhất định sẽ cố hết sức."
Bộc Dương Du nhìn Pháp Tịnh vẫn cúi đầu, phần cổ tăng bào hơi rộng nên có thể nhìn thấy hai điểm hồng trước ngực và phần bụng bằng phẳng, so với khuôn mặt đang hơi hồng thì có phần trắng hơn. Bộc Dương Du bỗng nhiên rất muốn xé nát tăng bào của y nhìn một chút.