Mackenzie's Magic

Chương 4



Thật không ngạc nhiên tý nào về điều đó, bằng chứng đã rành rành ra đó rồi.

Sự chiếm hữu mang tính đàn ông trong thái độ của Alex MacNeil, trên từng phần cơ thể anh, cả tia nhìn không chút giấu giếm đóng khung trong ánh xanh sắc nhọn mắt anh.

Maris biết cô không thể nào lầm lẫn cái nhìn đó được. Cô đã lớn lên, chứng kiến hàng ngày ánh nhìn đó của cha cô với mẹ cô, nhìn cái cách ông đứng rất gần bà, chạm vào bà với từng thớ cơ trên cơ thể rung động. Cô cũng thấy kiểu nhìn đó nhiều không đếm xuể, khi 5 người anh cô nhìn bạn gái họ, và giờ đây là bốn trong số họ nhìn vợ mình. Đó là cái nhìn của sự khát khao, ấm nóng và đam mê.

Cảm giác vừa sợ hãi vừa hào hứng bao trùm cô, và cô biết, cho đến bây giờ nó vẫn giống như khoảnh khắc lần đầu cô thấy anh, rằng có thứ gì diễn ra giữa họ và rồi cuối cùng cô cũng phải đối mặt với nó.

Đó là lý do tại sao cô lại đau khổ lẩn tránh anh, không muốn có liên quan đến anh, hay có bất kỳ lời đồn thổi rì rầm của những người khác. Cô có hẹn hò chút ít, nhưng cô ngay lập tức sợ hãi bất cứ khi nào một cậu trai hay một người đàn ông thể hiện sự gần gũi quá mức, hay sự khao khát của họ. Cô chưa bao giờ có nhiều thời gian hay sự kiên nhẫn cho bất cứ thứ gì làm xao nhãng cô khỏi những con ngựa và công việc, và cô cũng không bao giờ để một ai quá thân thiết với cô nữa.

Cô có một thứ gì đó mạnh mẽ sâu thẳm bên trong đến nỗi cô không để ai chạm vào, ngoại trừ gia đình cô. Đó dường như là tính cách ở người nhà Mackenzie, khả năng có thể sống độc lập và hoàn toàn hài lòng về điều đó, và mặc dù tất cả các anh trai cô ngoại trừ Chance đều đã lập gia đình và yêu điên cuồng vợ của họ, họ đều cưới khi đã yêu say đắm cả. Maris hoàn toàn hài lòng với việc cô chờ đợi tình yêu-chỉ-đến-một-lần-trong-đời sẽ đến với cô, còn hơn là phung phí thời gian đung đưa không suy nghĩ với những người đàn ông chỉ đến để thỏa mãn nhu cầu xác thịt với cô.

Nhu cầu của cô với MacNeil, đúng thế. Những bằng chứng của nó, trên cơ thể anh, lúc này đang ấn vào vùng giữa hai chân cô, cám dỗ cô mở rộng ra để đón nhận chiều dài anh lấp sâu trong cô. Thực tế cô rất muốn làm thế cũng lộ ra qua biểu hiện của cô. Cô nên tránh đi, cô biết là cô nên làm thế, nhưng cô không thể. Chẳng có lấy một mẩu tế bào nào của cô muốn di chuyển cả, ngoại trừ nếu chúng muốn gần gũi hơn nữa với anh.

Cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt hơi lởm chởm râu của anh, sâu trong đôi mắt xanh đang tối đi với sự khao khát mãnh liệt, mà anh kiềm chế một cách khắc nghiệt. Đôi mắt cô tối dần, như một chiếc hồ sâu không đáy khi cô gặp ánh nhìn đó của anh. ”Vấn đề là, “ cô nói chậm rãi, “thế anh định sẽ làm gì với nó?”

“Không nhiều lắm.” Anh lầm bầm, khẽ nâng người lên. Hàm anh cứng lại với cảm giác từ sự chuyển động đó, và giọng anh gầm gừ giữa hai hàm răng.”Cô còn đang bị choáng và bị một cơn đau đầu trầm trọng, có thể rất nguy hiểm nữa. Chúng ta không biết bao nhiêu người đang theo chúng ta, cho nên tôi phải tập trung vào tình trạnh hiện giờ, thay cho ý nghĩ về việc len vào trong cái quần nhỏ bé của cô. Và thậm chí nếu cô muốn thế, chết tiệt, tôi vẫn phải từ chối, vì cơn choáng này có thể gây nên sự tổn thương tinh thần.” Câu nói cuối của anh thô ráp với sự thất vọng đầy trong đó, như thể những từ ngữ làm anh đau khổ vậy.

Cô nằm yên bên anh, mặc dù bản năng cô réo gọi cô để anh vào trong nơi ấm nóng chật chội của cô. Đôi mắt cô thẫm màu dần, rồi có gì đó huyền ảo lung linh trong ánh nhìn của cô. “Cơn đau của tôi đã đỡ nhiều rồi.”. Giọng cô thấp, rồi ánh nhìn cô lại hướng về phía anh. “Và tôi không bị tổn thương gì sất.”

“Ôi, lạy chúa.” Anh rên lên, một lần nữa tựa trán vào cô rồi nhắm đôi mắt.“Tỷ số bây giờ là 2 - 4”

Maris lại di chuyển tay cô, và anh chụp lấy chúng ngay lập tức. Lòng bàn tay cô áp vào vai anh, căng thẳng, anh chờ đợi cô sẽ lại đẩy anh ra, biết rằng điều đó là tốt nhất cho cả hai vào thời điểm này nhưng ý tưởnghọ sẽ không thể gần gũi nhau thật đáng sợ. Cô không đẩy anh ra, thay vào đó, cô cong tay di chuyển dọc theo những múi cơ dọc bờ vai anh, trải vòng tay cô trên xương đòn rồi cuối cùng dừng lại ở vùng ngực săn chắc của anh. Lông rậm ở ngực anh mang cho cô cảm giác nhột nhạt ở lòng bàn tay, và hai núm vú nhỏ của anh dựng lên, săn chắc làm cô hết sức thích thú. Nhịp tim anh đập mạnh mẽ và dồn dập dưới sự đụng chạm của cô.

Cô ngạc nhiên, hơi lùi lại một chút vì nỗi khao khát đam mê vừa xuất hiện. Không, không phải sự khao khát, mà là nhu cầu, nóng bỏng và dữ dội. Cô đã từng thấy những biểu hiện hấp dẫn thể xác rất nhiều rồi, từ những hành động theo bản năng thô sơ của nhưng loài thú, rồi đến những biểu hiện trong gia đình cô, mạnh mẽ mà cũng rất dịu dàng, thỉnh thoảng lại vừa đơn giản lại vừa phức tạp. Cô không đánh giá thấp sức hấp dẫn của tình dục, cô đã thấy trước đó nhưng chưa bao giờ cảm nhận, cảm giác này, nóng nực và nhức nhối, muốn cô bao bọc lấy anh, cảm giác tan chảy sâu thẳm từ bên trong. Cô luôn nghĩ rằng nếu những cảm xúc này có thể đi cùng với tình yêu, và tình yêu là điều không thể ở đây, bởi vì cô không thật sự biết rõ anh. Cô có biết tên và nghề nghiệp của anh, nhưng chẳng biết gì về tích cách hay anh thuộc kiểu người gì, và thật vô lý khi lại đi yêu một người lạ như vậy. Bị hấp dẫn thôi, chứ không phải yêu.

Nhưng chị dâu cô, Barrie đã có lần nói rằng chỉ trong vòng 5 phút biết Zane, cô ấy đã biết kiểu người của anh, rồi đem lòng yêu anh. Họ là người lạ với nhau, nhưng tình huống đặc biệt khiến họ phải bộc lộ những tính cách mà nếu thông thường phải mất cả tháng trời mới có thể tìm hiểu được.

Maris cân nhắc tình trạng của cô và người lạ chia sẻ những cảm xúc hết sức thân mật này. Cô đã tìm hiểu được gì ở anh từ lúc cô tỉnh lại chưa? Hay lúc cô hồi phục từ cơn choáng? Trong vòng tay anh.

Anh không ép buộc cô, anh có muốn cô, nhưng không hề thúc bách. Chưa phải lúc thích hợp, nên anh chờ đợi. Anh là một người kiên nhẫn, hay ít nhất là người biết rõ khi nào phải cần kiên nhẫn, thứ gì đó hoàn toàn khác. Anh rất thông minh, cô đã thấy qua nhiều ngày trước. Không, tuần chứ, nếu cô chú ý xem xét anh. Cô không chắc cho lắm, nhưng cô nghĩ rằng một đặc vụ FBI phải có bằng cấp về luật. Anh có kiến thức về y tế, ít nhất là về những cơn chấn động. Anh cũng có quyết tâm mạnh mẽ, có thể bắt cô làm nhưng điều mà cô không muốn, mặc dù trong tình trạng hiện thời, do cơn chấn động, cô có thể không tỉnh táo lắm. Và trên hết, cho dù cô hầu như ngủ trần trong lòng anh, anh vẫn không hề lợi dụng cô.

Cũng nhiều ra phết nhỉ. Anh kiên nhẫn này, thông minh, trí thức, có ý chí, biết quan tâm và trọng danh dự. Và những thứ khác nữa, nỗi nguy hiểm và khả năng kiềm chế tốt. Cô nhớ lại tông giọng trầm nhưng có uy lực cuả anh, sự tự tin hiển hiện rằng anh có thể giải quyết các vấn đề có thể nảy sinh. Về điểm này thì anh rất giống các anh cô, đặc biệt là Zane và Chance, và họ là hai trong số những người nguy hiểm nhất mà cô biết.

Cô cũng biết một lý do làm cô trước đây chưa bao giờ yêu cả, là do hầu như không ai có thể so sánh được với những người đàn ông trong gia đình cô. Cô đã có ý định dành cả đời cho công việc, không có ý định giảm đi so với việc tìm hiểu một người đàn ông nào khác. Nhưng Alex MacNeil là ngoại lệ, và tim cô đã rung rinh rồi. Thình lình, lần đầu tiên trong đời cô, cô thật sự phải lòng một người đàn ông trong một tình huống hết sức nguy hiểm.

Rồi sau đó, nhìn sâu vào đôi mắt xanh ngút ngàn kia, như chìm đắm trong một đại dương sâu thẳm, cô đã biết. Cô nhận ra sự thay đổi ở bản thân cô,im lặng nghĩ về anh.

“Này” cô nói êm ái. “Tôi có một câu hỏi quan trọng muốn hỏi anh.”

“Cứ việc.” Anh nói, rồi khẽ nhún vai ra chiều xin lỗi vì cách sử dụng từ của mình.

“Anh đã cưới ai chưa, hay đã có hẹn hò với một người nào khác?”

Anh biết tại sao cô lại hỏi câu đó. Anh sẽ lăn ra chết ngay nếu không cảm thấy luồng điện giữa họ, và tình trạng khuấy động của anh càng chứng tỏ việc càng ở mức độ hơn thế nhiều. “Không. Không hẹn hò ai cả. Trong lúc này.” Anh cũng không phải hỏi câu tương tự với cô, thời gian ở trại Solomon với mọi người xung quanh cho anh biết thông tin về cô, rằng cô độc thân, không có hồ sơ phạm tội. Trong thời gian anh làm việc, anh cũng biết rằng cô không hẹn hò ai hết. Những người đàn ông khác nói với anh về sự nóng bỏng của cô, và anh làm quen với ý đó. Chết tiệt, nếu điều đó đúng, cớ gì không dùng nó như một phần vỏ ngụy trang của anh?

Maris hít thở sâu, mình phải trực tiếp đối mặt với việc nói thẳng tuột ra như thế này, và cô thấy mọi việc hết sức rõ ràng, cô cười mỉm với anh.”Nếu anh chưa bao giờ nghĩ đến việc cưới em, thì anh tốt hơn nên làm quen với việc đó được rồi đấy.”

Mac xém sặc, nhưng vẫn cố gắng thể hiện sự bình tĩnh cho qua cơn sốc. Cưới cô ư? Anh thậm chí còn chưa hôn cô nữa, mà cô đã nói đến chuyện hôn nhân rồi?

Một người đàn ông tỉnh táo phải tập trung trở lại vào vấn đề trước mắt, để giữ họ còn sống sót trong vài giờ tới. Một người đầu óc bình thường không nên tiếp tục như thế này, nằm đó với cô trong vòng tay, không nên nếu như anh ta còn muốn giữ vị trí độc thân sung sướng của mình.

Anh muốn cô, không nghi ngờ gì nữa. Anh đã quá quen với cảm giác khao khát, nhức nhối này từ lúc mười bốn tuổi, và biết cách phớt lờ nó đi khi nó làm xao nhãng công việc. Công việc lôi cuốn anh, khiến anh muốn quăng mình vào đó và sử dụng trí thông minh bình tĩnh của mình để coi sóc đời sống riêng của anh. Trong một mối quan hệ, anh luôn bình tĩnh và biết kìm chế, người có thể quyết định chấm dứt khi người phụ nữ bắt đầu đòi hỏi nhiều hơn những thứ mà anh tự nguyện cho. Thật không công bằng khi cứ tiếp tục lừa dối phụ nữ và để họ hy vọng trong vô vọng, nên anh đơn giản là cắt đứt mối quan hệ khi nó đã đến giai đoạn-khóc-lóc-và-buộc-tội-nhau.

Nhưng lúc đó, anh chưa hề gặp Maris Mackenzie.

Anh chưa vội ngồi dậy. Phiền lòng hơn là anh không thể cười cô rồi bảo cơn chấn động có thể sẽ ảnh hưởng đến thần kinh cô. Cô nhỏ nhắn, mỏng manh và thật ngớ ngẩn nếu anh làm cô giận, hay tệ hơn làm tổn thương cô. Anh muốn tiếp tục ôm lấy cô, ghì chặt cô vào lòng rồi bao bọc cô trong vòng tay, bảo vệ cô khỏi những mối nguy hiềm chực chờ xung quanh họ trong vài giờ qua. Anh muốn cô mở ra cho anh, mong manh, trần trụi và hoàn toàn theo ý anh. Anh muốn chìm sâu vào trông đôi mắt đen huyền ảo kia và quên hết mọi thứ ngoại trừ niềm vui sướng được đâm vào bên trong cô. Ý nghĩa đó làm anh mất hết sự kiềm chế. Cho đến tối qua, cô và những người khác trong trại Solomon Green vẫn nằm trong danh sách nghi ngờ của anh, và anh từ chối để bản thân mình cứ nóng lên mỗi khi cảm thấy cơ thể nữ tính mềm mại kia cứ gần bên anh như thế. Chết tiệt thật, cô còn không cần phải nằm bên anh, chỉ nghĩ về cô thôi đã làm anh choáng váng và khiến anh không thể ngủ được rồi.

Anh thấy mình không có khả năng trong việc lờ cô đi, không dễ dàng như cách cô phớt lờ anh. Cô có một tính cách mãnh liệt, một khả năng tập trung là biểu hiện của ý chí sắt đá. Cô rất say mê với công việc cũng như anh vậy, đến mức cô quên mất anh hiện diện như một người nào đó cạnh cô, chứ đừng nói đến một người đàn ông. Ý nghĩ này làm anh phiền lòng một cách lạ lẫm. Anh cần phải tránh đi, nhưng thay vào đó anh lại muốn thể hiện ra để cô có thể chú ý đến anh trong đôi mắt lấp lánh, chứ không phải một khoảng trống lờ mờ. Hàng đêm trôi qua, và anh thao thức nghĩ về cô, băn khoăn về việc anh không thể dừng lại, rồi cô sẽ chẳng biết đến anh. Anh muốn cô nghĩ về anh như anh nghĩ về cô, muốn rằng cô cũng thao thức bên trong tấm chăn cô độc, nghĩ về anh trên giường cùng cô. Anh muốn cô mãnh liệt đến nỗi anh như sắp điên lên. Mọi thứ về cô hấp dẫn anh, làm anh ngạc nhiên vì điều đó bởi vì không có vẻ gì khêu gợi tình dục ở cô cả. Cô chỉ đơn giản làm việc, không bao giờ đong đưa, không bao giờ đùa giỡn với những người đàn ông bị cô điều khiển, không bao giờ cố tình gây chú ý, hay giả tạo để thu hút người khác. Không, cô không như thế, và anh không thể nào chú ý cô hơn được nữa, ngay cả khi cô khỏa thân ngay trước mặt anh.

Anh biết chính xác quần jean cô ôm sát vào đôi mông tròn của cô thế nào, rồi tưởng tượng hàng lần cách anh nâng chúng lên để đâm vào cô. Anh ngắm nhìn cách đôi vú tròn lẳn, nhô cao bên dưới chiếc áo sơ mi và dáng người nhỏ bé của cô, làm anh điên đảo khi nghĩ cô sẽ chật thế nào khi anh trượt vào bên trong cô. Những ý nghĩ nóng bỏng thông thường anh đều nghĩ đến cả. Nhưng anh càng ngạc nhiên hơn khi say mê làn da mịn màng như lụa của cô, hoàn mỹ như thể cô không ở ngoài trời hàng giờ. Không phụ nữ nào có được làn da như thế, trong mịn như da em bé, và quá mỏng manh đến nỗi anh thấy cả mạch máu ẩn hiện bên trong. Anh muốn nhìn mãi mái tóc nâu mượt mà, được ánh nắng tắm thành màu nâu vàng sáng rồi trải ra như dải lụa xung quanh anh. Đôi mắt cô như đêm tối, bí ẩn và sâu thẳm, khiến cho người đàn ông nào cũng muốn đắm chìm vào đôi mắt ấy.

Sự khao khát, được đo lường bằng độ, từ mức âm ấm giờ đã sôi sùng sục như nước sắp bốc hơi. Cô làm anh như bốc hơi vậy, anh nghĩ, không điều gì kì diệu hơn việc được ôm cô mỗi đêm và chẳng làm gì hơn thế nữa, mặc dù cô chỉ mặc một chiếc quần lót-thiếu-vải-có-thể-làm-tăng-huyết-áp chứ chả chơi, và chiếc áo thun của anh, quá rộng đến mức nó trượt xuống, để lộ cả một bờ vai mịn màng.

Đó là khao khát, và còn hơn thế. Nó còn dâng cao hơn nữa đến mức anh chưa bao giờ trải qua trước đây, một cơn sốt mãi không dịu đi, một nhu cầu anh không thể tự thỏa mãn. Cho đến tối qua, anh vẫn chưa cho phép bản thân nói chuyện với cô, mặc dù anh nghĩ nên làm thế, để xem có thể tìm hiểu được gì từ cô không. Càng khó khăn hơn, khi cô dường như cũng lảng tráng anh luôn, mặc dù anh thấy Mackenzie là một người huấn luyện tận tâm, quen biết hết mọi nhân viên và dễ dàng nói chuyện với họ. Cô có một phép thần với những con ngựa và những kẻ hung dữ, nhưng mọi người từ công nhân ở khu trại ngựa đến những người cưỡi ngựa đua đều đối xử với cô với sự tôn trọng yêu quý hết lòng. Thật không giống tính cô tý nào khi lẩn tránh anh, nhưng đó chính xác là những gì cô đã làm.

Điều này làm dấy lên sự nghi ngờ trong anh. Công việc của anh là phải tìm hiểu, đặt câu hỏi, và để ý khi mọi việc trở nên rối rắm hay có vấn đề, và lối cư xử của cô làm anh tự hỏi liệu có thứ gì đó ở anh làm cô thắc mắc, để cô phải coi chừng anh? Với suy nghĩ của anh về việc anh có khiếu làm việc với ngựa và nó rất phù hợp với công việc này, giúp anh tham gia vào để tìm hiểu. Anh vẫn luôn nghĩ rằng những gì mà anh được huấn luyện đã thay đổi anh luôn rồi, và đôi mắt sắc bén có thể nhìn thấy các sự việc nhỏ luôn luôn ngăn cách anh gần gũi với người khác, tình trạng luôn cảnh giác cao độ, để anh có thề đế mắt đến những gì đang xảy ra chung quanh. Cả phản xạ nhanh nhạy và thói quen luôn đặt mình vào thế phòng ngự nữa.

Và cô cũng đã chú ý đến những chi tiết này, biết chúng có ý nghĩa gì. Sự phản xạ mau lẹ của anh ngay khi cô bật dậy và nói, “Anh là cớm.” đã nói lên tất cả. Và phản ứng của cô vào đêm trước đã thuyết phục anh là cô không hề liên quan đến cái kế hoạch mưu sát ngựa đua rồi thu lượm tiền bảo hiểm được.

Cô thấy quá nhiều, với đôi mắt đen kia, và bây giờ tia nhìn của cô như thể xuyên thấu tâm hồn anh.

Buộc phải trung thực làm lòng anh đau nhói. Mặc dù từng hocmon trong cơ thể anh đang rạo rực khi anh đang ở vị trí hiện tại, nằm ngay trên cô và có tất cả các điều khác ngoại trừ việc ở giữa hai chân cô. Anh nghiến răng và buông ra điều mà anh biết là buộc phải nói.

“Hôn nhân ư. Em có thế bị tổn thương nhiều hơn là tôi nghĩ đấy, vì em quá cuồng nhiệt và say mê.”

Cô không lấy thế làm phật ý, vòng tay ôm cổ anh và trao anh nụ cười bí ẩn, quyến rũ đầy nữ tính. “Em hiểu mà.” Cô nói êm ái. “Anh cần thời gian để làm quen với ý tưởng này, mà anh còn có việc phải làm nữa. Điều này có thể chờ được. Bây giờ anh cần phải bắt cái bọn mưu sát ngựa khốn kiếp ấy nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.