Lại một lần nữa tiếng chuông lại vang lên trong căn phòng trọ nhỏ đủ để hai người ở.
Lần này tiếng reng lên là tiếng chuông điện thoại...
Ting...ting...ting...
Chuông vẫn cứ reng, mà người vẫn cứ ngủ 💤
Ánh nắng của buổi sáng chiếu vào căn phòng nhỏ để đánh thức mọi thứ( trong đó có cô gái còn đang say mê trong giấc mơ đẹp)
Ting...ting...ting...ting....
Ưh ưh ưh
- Alôoooooo
Kiều Vũ vẫn còn luyến tiếc đến giấc mơ đẹp vừa rồi và mơ hồ trả lời điện thoại.
- Kiều Vũ cậu đang ở đâu đấy?
- Mik đang ở nhà trọ chứ đâu.
Hạ Phong nghe Kiều Vũ trả lời, mà chỉ bik thở dài.
- Cậu ko bik hôm nay là ngày gì à, cậu nhanh thay đồ đến trường đi chỉ còn 10´ nữa là xe sẽ khởi hành rồi nhanh lên, nếu cậu ko muốn bị Hải Phương và Cẩm Lệ xử đẹp cậu.
Kiều Vũ nghe vậy cug đã ngồi dậy vì hai cô bạn của cô là người chơi thân từ nhỏ vs cô cho nên cô rất hiểu tính cách của hai người đó. Nhưng cô vẫn ko bik hôm nay là ngày gì.
- Hạ Phong hôm nay là ngày gì mà phải đến trường, mà tại sao mik ko đến lại bị xử đẹp?
- Cậu ko bik hôm nay là ngày gì à?
Hạ Phong hỏi lại vs ý mập mờ làm cho Kiều Vũ còn thấy có chuyện gì đó ko ổn, liền hỏi lại:
- Cậu nói nhanh đi hôm nay ngày gì mà phải đến trường?
- Cậu ko nhớ à, hôm nay là ngày trường mik tham gia giao lưu ngoại khóa vs các trường khác, mà địa điểm là nơi cậu mơ ước đc đến v mà hôm nay cậu ko đến tiếc thật.
Hạ Phong vừa dứt lời thì cug là lúc Kiều Vũ nhận ra điều gì đó.
- Hạ Phong à cậu nói mọi người chờ mik một tí đc ko, nha nha nếu mà mik ko đi thì mik sẽ rất hối hận mất.
- Mik bik rồi. Cậu nhanh lên đó chỉ có 10p cho cậu thôi.
- Mik bik rồi.
Sau tiếng trả lời của Kiều Vũ là tiếng động mạnh phát ra hình như là có ai đó vừa bị ngã thì phải. Hạ Phong chỉ bik mỉm cười.
- Hạ Phong cậu gọi cho cậu ta chưa, có phải cậu ta còn đang ngủ phải ko?
Cẩm Lệ hỏi vs vẽ mặt tức giận khi chưa thấy Kiều Vũ đến.
- uhm... Cậu ấy đang trên đường đến chờ xíu nữa cậu ta sẽ đến thôi, cậu đừng lo lắng quá mà phòng trọ của cậu ấy cug ở gần trường chắc là đến kịp thôi.
- Mik mong là vậy.
Cẩm Lệ vừa trả lời xog thì vẻ mặt có chút buồn, mà Hạ Phong ko để ý.
Trong khi đó có một con người đag hối hả chạy với tốc độ như tia chóp ( chị ấy mà chạy như tia chóp thì chắc chị ấy làm siêu nhân lun)
Kiều Vũ thầm nghĩ: Chết rồi còn 5p nữa nếu ko đến kịp thì chết chắc. Càng nghĩ Kiều Vũ chạy càng nhanh.
- Kia rồi may quá vẫn còn kịp.
Kiều Vũ đã đến đc trường chỉ cần chạy qua con đường kia là đến.
Nghĩ thì làm cô băng qua đường mà ko hờ để ý đến chiếc xe ôtô ở phía trước.
Két....két.... Tiếng phanh xe đột ngột làm mọi người xung quanh điều xoay lại nhìn, xem có chuyện gì xảy ra.
- Này cô! Mắt mũi cô để lên trời à ko bik là đèn đã chuyển sang đỏ à. Nếu cô có muốn tự tử thì đi ra cầu nhảy, hay đi treo cổ gì đó.....@%&#€¥$
- Cháu xin lỗi chú.
Cô chỉ bik xin lỗi rồi một mạch chạy về trước bỏ lại phía sau vẫn là tiếng mắng chửi của ông chú lái xe.