Mãi Bên Anh

Chương 11-8: Nhiều điều có thể tôi vẫn chưa hiểu



Tất cả đều chìm trong tĩnh lặng đến lạ thường. Những người vệ sĩ nghe xong chắc đã khinh tôi tới tận cùng của thế giới, còn mấy anh chị phục vụ bị đuổi ra ngoài tự lúc nào chắc hẳn cũng không nghe thấy gì. Tôi nắm chặt cả hai bàn tay đang đặt trên đùi lại, cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể và bỏ ngoài tai những lời nói vừa rồi, nhưng những lời một khi đã nói sao có thể rút lại được, lại còn đã khắc sâu vào trong tâm trí tôi ngay khi được thốt ra thì làm sao có thể được vứt bỏ?

Trong đầu chỉ còn suy nghĩ chạy trốn, tôi không thể nghĩ cách nào khác để giải thích.

Tôi sau một thời gian dài mới có thể lấy lại được dũng khí và quay lại trường Lam Nguyệt để đối mặt với những người đã bắt nạt tôi. Nhưng, rốt cuộc thì sau đó tôi vẫn đã chạy trốn khỏi Hàn Băng Vũ, và cũng tiếp tục mang theo những ý định chạy trốn khỏi nơi này. Bản chất nhu nhược đã ăn sâu vào trong các tế bào, tôi cứ tưởng mình đã có thể sửa được, nhưng mèo vẫn hoàn mèo, tôi thật đáng bị khinh bỉ, đúng như ông Lôi đã nói vậy.

Tôi cứ luôn tự khuyên nhủ bản thân, hãy dũng cảm và đi những bước chân vững chãi nhất trên chính con đường của mình. Nhờ thế, tôi sẽ có thể tự lảm chủ được cuộc đời mình chứ sẽ không còn bị gió xô đâu về đấy. Nhưng tại sao tôi vẫn nung nấu ý định nhát gan đó?

Tôi cũng rất tức giận khi nghe thấy ông ta chửi mắng mình như vậy, nhưng với những người không có thân phận như tôi, nếu dám làm ông ta không vừa lòng, chắc chắn ngày mai cả nhà tôi sẽ bị chuyển ra khỏi nhà, ra ngoài đường ở và kiếm sống. Mà không, sẽ chỉ chuyển ra khỏi thành phố, chú sẽ bị đuổi việc, cả nhà sẽ cũng chết đói trên vỉa hè.

Trong xã hội là như vậy, người như ông ta nắm mọi thứ trong tay, còn những người hạ lưu như tôi, nếu muốn được như ông ta thì chỉ có thể là mơ tưởng.

Lúc này, chợt nghĩ tới dì Khuê và chú Phong, tôi lại nhớ tới tháng ngày chúng tôi vui vẻ bên nhau, cùng đi chơi, cùng ăn uống, chỉ có hai chữ "hạnh phúc" và không còn từ gì khác để miêu tả. Tôi trước khi đi tới đây, đã đi trong mỉm cười, và nhất định cũng sẽ trở về với nụ cười trên môi. Chắc bây giờ họ đang ở nhà lo lắng sốt vó cho tôi, nhất là dì Khuê. Mỗi lần nghĩ tới họ, tôi cảm giác như việc gì mình cũng có thể làm. Tôi không muốn phụ lòng nuôi dưỡng của họ, tôi không muốn vứt bỏ những gì tốt đẹp nhất mà họ đã cho tôi.

Tại sao tôi không làm việc này vì họ chứ? Tôi có thể lấy sự can đảm từ người thân, tôi có thể bảo vệ được họ, tôi phải làm được. Nếu hôm nay có chuyện gì không hay xảy ra, chắc chắn cả nhà tôi sẽ bị đày tới chết thì thôi.

Nhưng tôi biết phải nói gì mới ông ta?

Người ta có câu: "Tùy cơ ứng biến". Và câu nói này, có lẽ hoàn toàn phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của tôi.

Tôi ngẩng mặt lên, chấp nhận đối mặt với sự thật. "Cháu muốn nói với bác vài điều."Tôi phá tan sự im lặng của hai người. "Nói thật, cháu không có tình cảm nam nữ gì với Lôi Vĩ Vĩ. Cháu không hề muốn mọi chuyện xảy ra đến mức nghiêm trọng như thế này mà cháu chỉ muốn làm một người bạn tốt của con trai bác. Lôi Vĩ Vĩ đối xử với cháu rất tốt, cháu xin cảm ơn điều đó. Cháu cũng biết mình không có gì cả, cháu biết bản thân không đủ tư cách để sánh bước cùng cậu ấy đi hết cuộc đời, càng không xứng đáng để nhận được sự quan tâm từ cậu ấy. Cháu cũng biết sơ qua về Triệu Ánh Nguyệt, cô ấy xứng đáng hơn cháu rất nhiều, cháu luôn hi vọng cô ấy sẽ là một vị hôn thê tốt, không kiêu căng ngạo mạn mà phải thật phù hợp để được mọi người gọi là Lôi phu nhân. Diệp Trúc Y cháu không biết tới hai từ dũng cảm, lúc nào cũng nhụt chí và muốn bỏ cuộc. Cháu luôn nghĩ rằng bỏ trốn là một giải pháp, nhưng thực ra không phải. Cháu bị vu oan, bị đuổi học, nhưng cháu đã tìm lại được chính mình, tìm lại được ý chí vốn có và trở lại học ở trường, đối mặt với những kẻ bắt nạt. Nhà cháu không giàu nên vô cùng khó khăn cho việc chi trả học phí, nhưng dì và chú của cháu vẫn cố gắng cho cháu đến trường, cháu vẫn luôn cố gắng học tập thật tốt ở Lam Nguyệt, không phải vì Lôi Vĩ Vĩ hay ai, mà để đối mặt với những người khinh thường cháu."Tôi nói xong một tràng dài một lèo không nghỉ. Ánh mắt của ông Lôi có phần ngạc nhiên nho nhỏ trong đó. Tôi không tự hào những gì mình vừa nói ra, chỉ tiếp tục giữ mắt mình sao cho luôn luôn tập trung vào đôi mắt của ông ta.

Tôi hít một hơi thật dài, không để ông ta có cơ hội ngắt lời. "Cháu mất mẹ, không được gặp bố, nhưng cháu rất hạnh phúc với gia đình hiện tại, với dì và chú. Như bác nói, cháu không xinh đẹp, không môn đăng hộ đối, cháu còn "không" hơn thế nữa. May mắn chưa lần nào để mắt tới cháu, cứ gặp là ngoảnh mặt đi mất. Cháu không có phúc như những người khác, nhưng cháu cũng sung sướng hơn nhiều so với những đứa trẻ khác. Cháu chưa từng đòi hỏi nhiều gì từ gia đình cả, và cũng như cháu cũng sẽ không đòi hỏi gì ở bác. Bác nói như vậy rất đúng, cháu không phản đối dù chỉ là một từ. Cháu đã nghĩ, dù tối nay có chuyện gì xảy ra cũng tuyệt đối không thể để dính líu đến gia đình..."

"Được, ta không đụng đến gia đình cô."Chưa cho tôi nói xong, ông Lôi đã lên tiếng vô cùng kiên định. "Cô muốn bao nhiêu tiền? Nhà cửa? Tôi sẽ đáp ứng mọi nhu cầu, chỉ cần..."

"Chỉ cần cháu rời xa Lôi Vĩ Vĩ?"Tôi bật cười. "Thưa bác, cháu đã nói chúng cháu không phải người yêu. Cháu không cần tiền, cũng không cần gì cả. Cháu chỉ muốn vẫn được tiếp tục học ở trường Lam Nguyệt, bác có đồng ý không?"

Lần này tới lượt ông ta im lặng, cầm ly rượu lên và uống cạn, sắc mặt không được tốt cho lắm.

"Có thể sau này người nhà họ Hàn cũng sẽ gọi cháu đến nói chuyện, như bác. Sáng nay cháu cũng đã gặp tình huống tương tự. Bác Lôi, cháu vẫn muốn tiếp tục học ở Lam Nguyệt, vẫn sẽ đối mặt với con trai bác, nhưng cháu đồng ý với bác một điều, sẽ tránh xa cậu ấy, sẽ không quan tâm tới cậu ấy như... một người bạn, như vậy đã được chưa ạ?"

Không hiểu sao, tôi cảm thấy nói ra từ bạn lại rất khó.

Ông Lôi hạ ly rượu xuống, không còn nhìn tôi nữa mà cố ý nhìn đi chỗ khác.

"Cũng trong sáng nay, cháu đã biết bác cấm túc Lôi Vĩ Vĩ, không để cho cậu ấy đi đâu. Đúng, lí do cháu đồng ý với bác là vì sự tự do của cậu ấy. Hãy để Lôi Vĩ Vĩ được sống trong thoải mái trong chính cuộc đời của cậu ấy. Cháu hứa, sau này sẽ không còn chút dính dáng gì đến con trai bác nữa."Tôi nói quả quyết, cố gắng nói cho tới khi nào ông Lôi lên tiếng thì thôi.

Vài giây im lặng, ông Lôi cuối cùng cũng đặt sự chú ý trở lại ở phía tôi ngồi.

"Sao tôi có thể tin cô?"Ông ta mở miệng hỏi.

"Lôi Vĩ Vĩ rất cứng đầu, luôn muốn làm mọi thứ theo ý mình. Có phải bác sợ thay vì cháu bám Lôi Vĩ Vĩ thì cậu ấy sẽ bám lấy cháu?"Tôi ngừng lại nuốt nước bọt (mệt quá = =) "Cháu sẽ không để chuyện này xảy ra. Nếu không yên tâm, bác có thể sắp xếp cho người giám sát trong trường."

"Hơ!"Ông ta cười nhếch mép đầy thú vị. "Cô nghĩ mình làm được?"

Tôi không đáp lại mà sử dụng ánh mắt "không lời dối trá" để nhìn ông, cho ông thấy tôi đã dứt khoát tới mức nào.

"Ta sẽ tạm thời tin cô."Ông ta đúng là đầu cứng như đá y hệt Lôi Vĩ Vĩ. mãi mới chấp thuận. "Ta cho phép cô tiếp tục học ở Lam Nguyệt."

"Cảm ơn bác vì đã lắng nghe cháu."Tôi mỉm cười, cúi nhẹ đầu xuống.

Tôi có thể nói một cách mạnh mẽ được như vậy, là nhờ vẻ bề ngoài. Không ai ở trong quán bar này biết, sâu thẳm bên trong tôi, thâm tâm đã run rẩy và sợ hãi như thế nào. Đặc biệt là lúc đó, khi tôi nói tôi không hề có tình cảm gì với Lôi Vĩ Vĩ ngoài tình cảm bạn bè, không hiểu sao tôi có cảm giác như ai đó đang nắm giữ trái tim tôi, rồi dùng kiếm chém nó ra thành từng mảnh, rồi quăng mỗi phần đi một nơi, khiến tôi không thể nào tìm lại được.

Có lẽ tôi vẫn chưa thể lí giải được, tại sao lúc đó, khi nói ra từ "bạn" với Lôi Vĩ Vĩ lại khó tới như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.