Mại Du Lang

Chương 6



Trích Tinh lâu

Chương Đằng đã đợi mòn mỏi được1 lúc lâu vẫn chưa thấy Hoa gia đến tiếp khách.

Tú bà cho biết, Hoa gia gần đây thay đổi tập tính sinh hoạt, hành tung càng lúc càng mờ ám khiến người ta ko biết đâu mà lần.

Mụ hỏi thuộc hạ đắc lực là Trác Cẩm Văn, thì biết được Hoa gia lúc này bận tối mắt tối mũi nên ko ở trong lâu được.

Thái độ của chủ tử khác thường, ko chừng đã quên mất là mình có hẹn lắm ah…. Trác Cẩm Văn âm thầm suy tính – Hoa gia hành tung cổ quái…. Tại sao như vậy ta?

Trong lầu luôn lúc nào cũng có tiểu quan túc trực sẵn sàn cho việc truy hoan.

Bất quá, không người nào dám đi tra xét. Cho dù Hoa gia có trở về mà ko  dặn dò, thì không người nào có can đảm bước vào phòng Hoa gia nữa bước.

Chương Đằng trong lòng thấp thỏm, Trác Cẩm Văn thì cứ đứng yên ở đó mà chờ. Chừng được nữa tuần trà, Chương Đằng cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của Hoa gia

Trên mặt bỗng nhiên hết hẳn u ám, đứng dậy kêu lên: “Hoa gia.”

Hoa Quỳ trong lòng đang rất bực dọc mà chưa có chỗ phát tác. Ấy vậy mà trong nháy mắt, mặt hắn bỗng lộ vẽ cười tươi chưa từng có — “Thực ko phải ah, Chương lão bàn, làm ngài đợi lâu quá”. Hoa Quỳ cởi ra áo choàng, trong nháy mắt ngồi xuống trước mặt đối phương, bá khí 10 phần áp đảo người có tư chất văn nhân nho nhã kia.

Tú bà liền sai hai nha hoàn đổi đi trà khác, mang thêm rất nhiều điểm tâm đến, sau đó tất cả vô cùng cung kinh lui ra.

Trác Cẩm Văn vẫn đứng yên bên cạnh, thỉnh thoảng rót trà cho hai người.

Hoa Quỳ cầm lên chén trà. Một mùi hương thơm ngát xông vào mũi. Hít lấy 1 hơi, trong lòng cũng dần dần tiêu bớt hỏa khí.

“Chương lão bản, đem giao ước đến àh?”

“Đã đem đến, ngay tại đây ah” Chương Đằng  lấy trong tay áo ra 1 tờ giấy. “Thỉnh Hoa gia xem qua.”

“Ân.” Hoa Quỳ cầm lấy tờ giấy. Mắt thấy nội dung giao ước được ghi rõ trong đó. Bất quá đó chỉ là kế ước nhượng lại  1 phần công việc mà thôi. Chớp mắt, hắn thật hài lòng, môi hơi cong lên, bảo: “Cẩm Văn, mau đem bút lại đây.”

“Vâng ạh.”

Trác Cẩm Văn chuẩn bị đầy đủ văn phòng tứ bảo, còn đem lại cả 1 con dấu khắc hoa nữa.

Hoa Quỳ lập tức đóng 1 cái dấu lên giấy –

Một bản hợp đồng đã được hoàn thành. Hắn đã nhanh nhẹn đổi Phụng Tiên lấy 1 nữa quyền kinh doanh cửa hàng tơ lụa của Chương Đằng.

Hắn không hổ là người làm ăn, tác thành cho Chương Đàng ôm ấp mỹ nhân. Đồng thời thu lại 1 khoảng lợi rất lớn trong giao dịch.

Sau khi tiễn khách, Hoa Quỳ hỏi: “Cẩm văn, giá trang (đồ cưới) của Phụng Tiên chuẩn bị đến đâu rồi?”

“Hồi bẩm gia, chuyện ngài dặn dò, thuộc hạ đã làm ổn thỏa. Phụng Tiên cô nương xuất giá, tuyệt ko làm mất mặt ngài đâu.”

Đôi môi bạc tình cười lạnh 1 cái, ý vị thâm trầm –

Hoa Quỳ thuận tay để thiếp cưới lên bàn, tay kia xoa xoa má: “Phàm là cô nương hay tiểu quan trong lâu hoàn lương, nếu ko tốt thì là xấu, đều dựa tạo hóa (may mắn) của bản thân mà thôi.”

“Gia, ngài nói mấy lời này là đan tâm để Phụng Tiên chịu ủy khuất?”

Hoa Quỳ lắc lắc đầu, hỏi lại: “Ta đan tâm hay ko thì có tác dụng gì? Huống chi…. Chương Đằng cũng là hạng si tình. Vì 1 nữ tử, ko tiếc bỏ ra cửa tiệm để trao đổi, ha ha…. ngu.”

Hắn không hiểu yêu là cái gì. Nhưng có thể khẳng định,  ái tình sẽ làm cho người ta ngu ngốc mất hết lý trí.

Bộng nhiên, lại nhớ đến con chuột thối…..cũng ngốc!

Thực mụ nội nó mà! Sắc mặt của Hoa Quỳ trong chớp mắt biến đổi –

Mắt con chuột thối ko hề có hắn. Trong đầu chỉ có toàn là gà!

Hừ!

Hoa Quỳ nghiến răng ken két.

Trác Cẩm Văn thấy mặt của chủ tử đang vui bỗng trở nên u ám. Rốt cuộc là trong lòng đang phiền chuyện gì?”

“Gia, ngài có muốn tìm người đến hầu hạ ko?” Gã thật cẩn thận hỏi.

“Ah, ngươi thấy vậy mà làm việc rất tận tình nga.” Hắn vốn nói chuyện với thuộc hạ ko nhiều lắm, thỉnh thoảng chỉ vài lời nhát gừng mà thôi “Theo ta đã vài năm, ngươi có hối hận ko?”

Đôi mắt sắc bén nhìn dáng vẻ bề ngoài nhã nhặn. Kia là đang bất an đi.

Hát!

Trác Cẩm Văn chớp mắt ngạc nhiên đến hoảng hồn. Cứ nghĩ mình đã che dấu giỏi lắm rồi. Cuối cùng cũng ko qua được mắt chủ tự. Cố gắng dằn lòng, ra vẽ kiên định trả lời: “Thuộc hạ ko hối hận.”

“Tốt lắm.” Hoa Quỳ đứng lên chầm chậm bước đến cạnh y. Mắt hơi híp lại nhìn gương mặt nhã nhặn kia. Môi mấp máy bên tai, hỏi rõ ràng: “Tìm người đến hầu hạ, ko bằng ngươi tự mình làm đi?”

“Hả?”

Trác Cẩm Văn lập tức trợn mắt líu lưỡi, đầu óc trống rỗng.

Đôi mắt yêu mị lóe lên tia quỷ quyệt. Âm thanh vẫn ko giảm ko tăng, xé mở bí mật của người khác — “Cẩm Văn, ngươi để ai bước lên giường của mình vậy?”

「Rầm」

Hoa Quỳ ung dung nhìn thuộc hạ của mình đỏ mặt tới mang tai. Tà ác nói: “Giỏi lắm, định để người ta thấy trên cổ ngươi có dấu vết hay ho đó ah?”

Trác Cẩm Văn dường như bị sét đánh trúng, cả người chấn động, vội vàng lui ra. Sau đó, hắn cắn răng, che cổ lại. Lòng buồn bực ko nói ko rằng chầm chậm bước ra phòng ngoài.

“Ha ha…” Dấu vết dục vọng còn lưu lại rõ rệch. Mắt Hoa Quỳ ko giấu được sự khoái trá. Thầm nghĩ: muốn xé bỏ cái mặt nạ trên mặt thuộc hạ, thật hứng thú…..

Vui vẻ qua đi, gương mặt tuấn mỹ lại dần dần khôi phục lại thần sắc như cũ – Trong đầu lần thứ 2 lên án con chuột thối, lòng ko ngừng nhớ lại『Ông là quỷ…..Quỷ dễ sợ quá……』 Chớp mắt, mày nhăn chặt lại, gầm lên “Ta không phải quỷ!” Con chuột ngu là con chuột ngốc. Ngu ngốc đến cực điểm, đến chết cũng ko biết hắn tên họ là gì mà.

Dạ thâm nhân tĩnh. (Đêm lặng người yên)

Hác Cổ Nghị cả người cuộn lại trên tấm ván gỗ giống như con tôm đang nằm trong bóng tối…..

Trong phòng yên lặng mênh mang.

Một bóng người xâm nhập vào cửa phá tan đi sự yên tĩnh vốn có của nó. Ánh mắt lạnh lẽo bao trùm lấy con chuột thối đang nằm trên giường. Từ từ nhích thân mình đến gần, chầm chậm cúi đầu, bỗng nhiên — “Lão gà mái chết cứng đờ…..Tôi ghét quỷ lắm.”

Hoa Quỳ chớp mắt ngẩn ngơ. Đột nhiên, trong phòng phong vân biến sắc, gương mặt tuấn mỹ trở nên lạnh giá như được đóng ba lớp băng.

Tăm tối, nhưng hắn vẫn thấy dường như trên đôi lông mi vừa dài vừa cong của con chuột thối vẫn còn đọng nước. Ko phải thương tâm đến độ khóc trong giấc ngủ chứ?!

Hừ!

Thật là ma khóc nhè mà….

Hoa Quỳ vẫy văng hài ra. Thân hình áp lên người con chuột thối. Cảm thấy nó đang vùng vẫy trong lòng mình. Vương tay nắm chặt con chuột ko an phận kia. Ko chấp nhận chuyện con chuột dám phản kháng hắn đụng chạm.

Hác Cổ Nghị hoảng hốt mở to hai mắt. Cảm giác thấy có sức nặng đè lên người. Mũi ngửi được hơi thở quen thuộc. “Ah, là quỷ….” Cậu hoảng hồn kêu lên.

Hoa Quỳ lập tức che miệng cậu lại, gương mặt tuấn mỹ ghé sát vào tai, nhẹ nhàng sửa lại: “Là Quì, ko phải quỷ.”

“Ô ô… Ô ô…” Quỷ lại đến, cậu ghét quỷ lắm…..

Tay phải vẫn còn tự do liền đẩy đẩy vai quỷ, nhưng hắn ko mảy may động đậy. Cậu liền há miệng cắn 1 cái – Mày Hoa Quỳ nhanh chóng nhăn lại, cảm nhận được răng của con chuột thối đang đâm vào da thịt. Hắn liền mở miệng nhẹ nhàng an ủi: “Ngày mai ta sẽ mua con gà biết đẻ trứng cho ngươi nha.”

Nghe xong, Hác Cổ Nghị kinh ngạc buông ra. Nghĩ lại, sân sau có gà mẹ, thì sẽ đẻ trứng, rồi nở ra gà con. Dễ thương lắm……

“Không cắn nữa hả?” Con chuột thối thật dễ gạt mà. Hoa Quỳ cũng buông tay ra. Ngón tay nhẹ nhàng miết miết đôi môi xinh đẹp kia. Hắn tiếp tục dụ dỗ: “Gọi ta là Quỳ đi.”

Hác Cổ Nghị toàn bộ tâm tư đều bị con gà biết đẻ trứng giành lấy. Cậu thật sự rất chờ mong lại lo sợ hỏi: “Ông mua gà mẹ cho tôi thiệt hả? Hay là lại gạt tôi nữa đó?” Gia gia ko có nói với cậu là quỷ có biết lừa người hay ko?

“Ân, ta không lừa người đâu. Ngày mai sẽ mua gà mái. Gọi Quỳ đi.”

“Ông sẽ ko giống như con chó vàng, cắn gà của tôi chết queo chứ?” Cậu sợ quỷ giết.

“Hảo.” Hoa Quỳ đảm bảo nói.”Nhưng mà, ta muốn ngươi gọi ta là Quỳ.” Hắn muốn con chuột thối nhớ tên mình.

“Chờ gà mẹ đẻ trứng, thì ông phải quỷ.” Cậu trả lời rõ ràng. Nếu quỷ đối với cậu hảo (tốt)thì ko phải là quỷ, còn quỷ đối với cậu hảo hung (dữ dằn) thì là quỷ rồi.

“Chỉ cần gọi ta Quỳ, gà mãi sẽ đẻ trứng liền.” Hoa Quỳ vòng vo gạt người. Con chuột dưới thân ko thể nào ko nhớ được tên hắn.

“Thì ra….” Hác Cổ Nghị cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ, “Lão gà mái ko đẻ trứng vì ông là quỷ rồi.”

Gương mặt tuấn mỹ đang gối lên đầu con chuột thối nhanh chóng xanh mét lại. Ngực phập phồng kịch liệt. Ngẩng đầu nhìn cậu trong ánh sáng mơ hồ, thật ngu xuẩn đến cùng cực. Hoa Quỳ hết hít vào rồi thở ra, hô hấp mãnh liệt, mắng “Thực mụ nội nó mà…..Ngươi nói chuyện ngu quá sức! Mau gọi tên của ta, ít nhiều lời nhảm nhí đi!” Nếu ko, hắn nhất định sẽ thao cho cậu bất tỉnh luôn! (Cuối cùng anh cũng chịu ko nổi, đáng đời, ha ha)

Hừ, là hắn luyến tiếc tư vị của của con chuột thối. Nếu ko đã bắt cóc cậu về Trích Tinh lâu…..Haiz! Hắn lẽ ra phải ở Trích Tinh lâu uống rượu, vui đùa, chứ đâu cần phải ở cái nhà tồi tàn này bị con chuột chọc cho tức chết.

Hách!

Hỏa khí nóng hổi phun vào mặt. Hác Cổ Nghị sợ đến ngừng thở luôn. Mắt mở to chớp chớp. Đầu bắt đầu trở về tình hình hiện tại. Ko hiểu rõ lắm là tại sao quỷ lại dữ dằn với cậu.

“Gà mẹ ko đẻ trứng rồi……” Cậu thì thào, theo bản năng hít thở. Đầu bắt đầu vận động — “Quì….Ko cần biến thành quỷ, để cho gà mẹ đẻ trứng nha.”

“…” Hoa Quỳ nhất thời lặng căm. Không khỏi suy nghĩ: hắn mới vừa đùa bỡn với 1 đứa ngốc, hay là bị đứa ngốc giỡn lại?

Hỏa khí trong lòng bộc phát bằng hành động cắn cắn cổ của cậu. Phát hiện là mình ko chỉ muốn thượng cậu, đừng nói là còn muốn ngủ chung với cậu nha. Cũng dám lắm ah….. Thật mụ nội nó mà. Đến tột cùng là ai đang trừng phạt ai.

Hác Cổ Nghị mặc cho hắn ôm lấy. Trong đầu cậu chỉ toàn nghĩ là: Chỉ cần gọi hắn là Quỳ, thì gà mái sẽ đẻ trứng……Trong sân sau sẽ có nhiều gà con thật dễ thương….

***

Sắc trời vừa sáng, trên bếp đã có nồi cháo vừa chín tới. Hương thơm của gạo tỏa ra phản phất trong không trung. Trong trù phòng ko ngừng vang lên âm thanh ồn ào – Hác Cổ Nghị mặt mày rạng rỡ, cầm dao nhỏ mà băm băm cây cỏ. Cậu ko ngừng nghĩ đến chuyện kêu Quì mua gà mẹ cho mình.”

“Quỳ ko có ngốc, cũng ko làm loạn nữa nha.”

Cậu lẩm bẩm, trút mấy thứ vừa băm được vào máng nhỏ. Chuẩn bị đâu đó liền mang nó chạy đến sân sau. Miệng cứ “cục cục”, vương tay nhẹ nhàng bắt lên 1 bé gà.

Hoa Quỳ rời giường, sau khi rửa mặt chải đầu liền đứng ở cửa trù phòng, gần gũi ngắm cậu.

Con chuột thối đang giơ tay ra cho mấy con gà con mổ mổ. Nụ cười kia thật đơn thuần, ko vì hoàn cảnh bần hàn thiếu trước hụt sau mà giảm đi chút nào.

Nhân tuy ngốc, nhưng lại có tấm thật thuần khiết, ko bị dấy bẩn bởi hiện thực cuộc sống.

Ah, đứa ngốc nhỏ bé này bị chính mình làm bẩn rồi.

Đôi môi như cánh hoa của Hoa Quỳ cười nhẹ 1 cái. Dường như đã nhặt được chân bảo, hắn sẽ ko bao giờ để người khác chạm vào món đồ chơi đặt biệt của mình đâu.

“Đến đây.” Hắn mệnh lệnh.

Hác Cổ Nghị ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng đầu hỏi: “Ông gọi tôi hả?”

Hoa Quỳ rống lên: “Nhảm nhí, ko kêu ngươi thì kêu ai?”

Hác Cổ Nghị không cho là đúng liền giải thích: “Trong sân còn có 5 bé gà con và 1 lão gà trống thật to nữa mà.”

Chân mày của Hoa Quỳ như dính chặt lại, thật muốn tiến lên làm thịt cậu luôn.”Ta bảo gà lại đây làm gì?!” Hắn hiện đang nghĩ thầm muốn đem toàn bộ gà làm thịt luôn, xem con chuột ngốc này lần sau còn có thể nhầm lẫm được ko?

Vội vàng sải bước tiền đến, nhìn chầm chầm con chuột thối từ đầu đến chân, “Ngươi rốt cuộc là mấy tuổi rồi?” Hắn đoán chừng cậu khoảng 17, 18 tuổi?

Nhân nhìn mặt thật thanh tú, ý nghĩ thật đơn giản, thân hình nở nang, khung xương bình thường, dưới lớp quần áo kia là thân hình phấn nộn bóng loáng. Hắn cũng ko khỏi thắc mắc – Con chuột thối phơi nắng trường kỳ như vậy sao lại ko hề đen.

Trên mặt vẫn còn rất nhiều nét trẻ con, thật ra ko phải là chưa dậy thì, mà là khí chất vốn như vậy. Hắn nghi ngờ tâm trí của con chuột thối chắc chỉ được vài tuổi thôi – Ko chừng hài tử 3 tuổi so với con chuột còn thông minh hơn.

Hoa Quỳ suy nghĩ — hắn phải tìm cách nào đó để sửa đổi con chuột từ từ mới được….

Nhướng mày liếc xéo cậu 1 cái – Kia thật ngây ngốc, trì độn, ngu xuẩn nhưng lại khờ dại vô tà – dường như bất cứ lúc nào cũng có thể dụ dỗ người ta phạm tội. Kích thích dục vọng theo bản năng muốn chinh phục.

Thực mụ nội nó mà…. Ko được, con chuột thối trời sinh ra chỉ là để cho 1 mình hắn mà thôi!

“Tôi 19 tuổi. Gia gia nói, tôi tuổi tý nha.”

Hoa Quỳ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. “Như vậy thật khéo!”

“Ah, ông cũng tuổi tý hả?”

“Không phải.” Hoa Quỳ sửa lại: “Ta tuổi tỵ” đôi mắt yêu mị bỗng nhiên sắc lại, nhìn chăm chăm như muốn ăn sạch con chuột. (Vậy là anh hơn em 8 tuổi rồi, nếu Hữu tính đúng nha ^.^)

Đôi mắt trong suốt của Hác Cổ Nghị tràn đầy khó hiểu, cậu hoang mang ko thôi. “Tôi và ông đâu có giống nhau…” Cậu nghĩ mãi ko ra tại sao Quỳ lại nói là khéo.

“Đúng là ko giống nhau.” Hoa Quỳ nhéo tay cậu 1 cái, dùng sức đỡ cậu đứng lên thật vững. Hỏi ko hề có hảo ý: “Ngươi có thấy qua con chuột nào ăn được rắn chưa?”

“Ách, rắn…..” Hác Cổ Nghị suy nghĩ đến đau đầu – ko hề nhớ được là có con chuột nào có thể ăn được rắn…. Nhưng mà.

“Tôi còn nhớ gia gia nói là rắn sẽ ăn gà kỹ lắm àh nha. Mà rắn cũng có thể ăn trứng gà nữa… Hách!” Hác Cổ Nghị lập tức rời khỏi tay hắn, cả người chạy lại chuồng gà gần đó kiểm tra xem có rắn hay ko?

Gần đó còn có 1 cái giỏ trúc đựng đồ ăn mà bà bà cho cậu. Gia gia còn dạy cậu nhặt chút cơm thừa về cho vợ chồng gà và mấy bé gà con. Cậu nhỏ hết cỏ trên mặt đất, chỉ để lại vài khóm hoa nhỏ vừa nở thôi. Nó có màu hồng xen lẫn vàng nha…… Gà con mà chơi bên mấy khóm hoa này thật quá dễ thương ah……

“Gà mẹ còn chưa đẻ trứng. Rắn ko thể ăn vụn.”

Hoa Quỳ thấy cậu quỳ rạp trên mặt đất. Cái đầu ngốc nghếch đang tìm tìm trong đống rơm xem thử có gà trong đó ko.

Hắn từ từ tiến lên, ôm eo con chuột thối kéo về bên mình. Trong lòng đã có ý định ko tốt. “Gia gia nói sai rồi nha. Rắn chỉ thích chuột thôi. Ko tin ta làm cho ngươi coi.” (=.=ll)

“Ah, thật ko? Ở đâu hả?” Gương mặt Hác Cổ Nghị si ngốc nhìn lung tung, ko hề nghi ngờ lời nói của hắn, cũng ko hiểu dụng ý trong đó.

Hoa Quỳ liền tiếp tục gạt cậu. “Ngay tại trù phòng đó.”

Gật gật đầu.

Trong gian phòng dùng để tắm rửa, nhất thời vang lên tiếng kêu –

“Ah!” Mắt Hác Cổ Nghị mở to hết sức, khẩn trương hỏi…. “Ông….ông làm gì vậy?”

Hoa Quỳ áp con chuột thối vào tường. Môi mỉm cười gian trá, cả người to lớn dán vào con chuột ko hề có kẽ hỡ. Hắn “haiz” một tiếng, mắng: “Ngươi ngốc quá hà, lúc này còn nói mấy lời dư thừa làm gì. Ta ko phải đang cho ngươi xem rắn ăn chuột như thế nào sao?”

Hiện tại thật ko tài nào chịu nỗi hình dạng ngốc nghếch của cậu. Ko thượng cậu là có lỗi với chính mình nga. Dục vọng bắt đầu nổi lên. Hoa Quỳ dùng tay xé ra vật đang trói buộc ở hạ thân 「xoẹt xoẹt」 ra làm 2 mãnh – nữa người dưới non trơn liền lộ ra.

Hách! Quì muốn làm loạn……

Hác Cổ Nghị cả người còn cứng hơn câu mộc xuân (là cây thầu dầu nha, bạn Hữu cũng ko biết cây này) kinh hoàng hỏi: “Quì đừng biến thành quỷ, gà mẹ sẽ ko đẻ trứng!”

Hở!

Hoa Quỳ chớp mắt 1 cái liền ngẩn người ra. Dung nhan tuấn mỹ dường như bị con chuột làm cho nghen ngay cổ họng – ah, còn chưa mua gà mái, đã thấy cậu đan tâm lo lắng là con gà sẽ ko đẻ trứng. Hoa Quỳ cởi áo ra, thân thể cường tráng để ở hai đùi của vật nhỏ. Cởi ra luôn những gì trói buộc hạ thân mình, nhanh chóng muốn đòi lại *** phí, cướp lấy tư vị ngọt ngào của cậu.

Hác Cổ Nghị thở gắp vài cái, cả người căng thẳng, cất giọng đáng thương, nỉ non van cầu: “Quỳ đừng biến thành quỷ mà…..”

Hoa Quỳ đưa đẩy lừa gạt, tay nâng chân của con chuột lên. Khởi động dục vọng tiến nhập vào, liền nhanh chóng bị thịt non mềm vây lấy, mang đến đỉnh điểm của sự hưởng thụ.

Con chuột nhỏ gác mặt lên bả vai của hắn mà khóc. Cái miệng nhỏ nhắn cứ niệm đi niệm lại, tôi ko phải là chỗ để đi tiểu mà.

Đưa mắt nhìn kỹ, làn môi mỏng thân thiết hôn lên đôi lông mày đang nhăn chặt của cậu. Giờ đây, ý thức đã bị sự cuồng loạn chi phối, ko hề cảm thấy thương tiếc…..

Hác Cổ Nghị nắm chặt lấy áo mình, mím môi cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn như muốn xé rách ra ở hạ thân – chỉ sợ nếu mình kêu lên phản đối, thì Quỳ sẽ biến thành Quỷ, gà mẹ sẽ ko đẻ trứng…..

Chợ

Hác Cổ Nghị ngồi xổm xuống bên ***g gà. Gương mặt cười vui vẻ nhìn lũ gà.

“Ngươi chọn lâu quá rồi đó!” Hoa Quỳ đứng bên cạnh, cảm thấy ko thể kiên nhẫn được nữa. Con chuột xem gà hết 1 buổi. Chẳng lẽ ngay cả gà trống hay gà mái cũng ko phân biệt rõ ràng?!

Người bán gà ko dám lên tiếng đuổi ngốc tử này đi. Là sợ nam nhân tuấn mỹ đứng bên cạnh cậu – Người này toàn thân ăn mặc ko tầm thường, rõ ràng là dân có tiền đây.

Ngốc tử bán dầu sao lại đi chung với người có tiền? Người bán gà nghĩ mãi ko ra, đành yên lặng quan sát, đồng thời cũng ứng phó với khách nhân có máu mặt kia.

“Có thật là ông muốn mua gà cho tôi ko?” Hác Cổ Nghị ngẩng đầu lên lần thứ hai hỏi. Hôm nay cậu ko có bán dầu, nên trên người cũng ko có tiền, sợ Hoa Quỳ nói mà ko giữ lời.

“Ân, đương nhiên.” Bằng không hắn hiện giờ cần gì cùng lũ gà mắt to trừng mắt nhỏ chứ. “Ông chủ mau bắt con gà mái nào biết đẻ trứng cho ta, càng mập càng tốt” Gà mái mà ko đẻ trứng, hắn sẽ cấp tốc đem người bán gà này xử đẹp.

Giọng nói trầm thấp hùng hồn vừa ra lệnh vừa hâm dọa khiến người bán gà ko dám đắc tội khách nhân, vội vội vàng vàng trả lời: “Được được được…..đại gia ta sẽ chọn cho ngài 1 con thiệt mập luôn.”

Hoa Quỳ lại dặn dò: “Đừng già quá, trên đầu phải có mào, ko được lấy màu đen.”

“Được, ta bắt ngay.”

Người bán gà liền thò tay vào ***g, quơ loạn kiến cho lũ gà bị dọa 1 hồi, cũng bắt được 1 con gà mái bông trên đầu còn có mào khá đẹp nữa.

“Này thì mập phải biết” Người bán gà liền ngay lập tức cột 2 cánh gà lại, tay sờ sờ dưới ức gà hỏi: “Gia, ngài xem có hài lòng ko?”

Hác Cổ Nghị gật đầu lia lịa nói: “Hảo”

Hoa Quỳ trực tiếp kéo con chuột đang ôm lấy gà mái vào lòng, “Phải giữ cẩn thận nga, coi chừng nó chạy mất đó.”

Hác Cổ Nghị lại gật gật đầu, nói: “Hảo, tôi sẽ ko để nó chạy trốn đâu.” Cậu mặt mày rạng rỡ ôm chặt lấy con gà mái: “Tôi gọi nó là Hoa Hoa có được ko?”

“Tùy ngươi.” Hoa Quỳ không thèm quan tâm. Hắn mặt kệ con gà kia kêu là Hoa Hoa hay Lục Lục. Chỉ cần con chuột con này vui vẻ là tốt rồi. Hắn đưa cho người bán gà ngân lương, đợi lấy về tiền thối, rồi dắt con chuột thối ra khỏi khu chợ ầm ĩ đó.

Hai người trên đường trở về, có đi qua vài thương phố. Hoa Quỳ ko nói ko rằng tiến vào nơi đó. Hác Cổ Nghị ôm gà mái đợi ở của ngoài – Quỳ có nhiều tiền lắm, cậu không biết là Quỳ sẽ mua cái gì?

Hoa Quỳ sẵn tiện mua thêm vài nhu yếu phẩm, mấy bộ xiêm y, 1 số đồ dùng cần thiết, còn có vài đồ vật làm từ trúc. Sau đó, hắn dặn dò chủ tiệm buổi đem buổi chiều sẽ đem hàng hóa lại.

Cuối cùng, hắn đi đến tiệm trang sức mua 1 sợi dây chuyền nhỏ, sau khi thanh toán xong xuôi. Hắn lại lấy số tiền nhỏ nhất trên người ra – Ba văn tiền.

Hắn như cười như ko xâu ba văn tiền vào sợ dây chuyền. Nắm nó chặt trong tay, bước ra khỏi cửa hàng trang sức.

Đôi mắt yêu mị dừng lại trên người con chuột. Gương mặt kia thật ngốc ngếch nhưng cũng rất bình yên — Hoa Quỳ chầm chậm bước đến trước người cậu, cẩn thận đeo dây chuyền có xâu ba văn vào cổ cậu. Sau khi bỏ tay xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt như biết nói kia, Hoa Quỳ liền dặn đi dặn lại: “Chuột con, phải cất kỹ tiền này, ko được lấy ra chơi đâu, biết chưa?”

Hác Cổ Nghị không rõ ràng cho lắm liền hỏi: “Chỉ cần cất kỹ, gà mẹ sẽ đẻ trứng hả?”

“Ừh, con gà mái này nếu ko đẻ trứng, ta sẽ làm thịt nó nấu canh.”

Hả!

Hác Cổ Nghị ôm con gà chặt hơn 1 chút, lắc đầu kêu lên: “Ko được.”

“Được” Hoa Quỳ nhìn trừng trừng con gà mái, uy hiếp nói: “Ngươi tốt nhất là nghe lời chút đi.” Hắn có thể lợi dụng Hoa Hoa mẫu kê gạt con chuột con này hứa nhiều chuyện lắm àh.

Hừ, ngàn vạn lần ko thể nào ngờ được hoa hoa công tử cũng có ngày hôm nay. (nhục chưa anh)

Dùng 1 con gà để đi gạt 1 tên đầu đất…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.