Tống Lãng Huy bay đến châu Âu hai lần để tuyên truyền phim điện ảnh, dòng phim truyền thống không có quá nhiều liên quan với những liên hoan phim lớn, được đi thảm đỏ cũng nhờ ban tổ chức nể mặt Tô Lịch. Tống Lãng Huy được mời tới các show thời trang là nhiều, bình thường khi kết thúc bên nhãn hàng sẽ đưa ra lời mời may tặng một mẫu trên runway, lúc trước Tống Lãng Huy không hứng thú cho lắm, quần áo của anh đều do trợ lý chuyên môn phối, nhưng lần này lại viết vào danh sách, cuối cùng không quên dặn dò bóp vòng eo xuống hai phân.
Trên đường về khách sạn anh nhớ lại bộ đồ tây ba món của người mẫu nam. Gile và quần họa tiết caro phối cùng chiếc măng tô màu xám khói, mặc trên người Trần Trác chắc hẳn sẽ thêm phần quyến rũ và mạnh mẽ, lúc nãy anh đã bị hút mắt ngay từ cái nhìn đầu tiên. Phong cách trang phục rất giống với phong cách ngày thường của Trần Trác, hơn nữa Tống Lãng Huy biết cách may và chất liệu của nhãn hàng đó vô cùng cao cấp. Anh có thể tưởng tượng ra hình ảnh bốn chiều Trần Trác mặc trên người bộ đồ đó, còn anh có thể cởi từng chiếc khuya trên cái áo gile.
Tống Lãng Huy nhớ Trần Trác phát điên rồi.
Do chênh lệch múi giờ, ban ngày hai người lại đều có công việc, mấy ngày liền chẳng có thời gian gọi video. Tống Lãng Huy đành phải lên WeChat tố khổ với cậu: “Nhớ em quá:(“
Trong nước hẳn chín giờ tối rồi, Trần Trác không trả lời tin nhắn của anh, thế là anh lại tìm khung chat của Giả An An, hỏi: “Sếp em đang làm gì vậy?”
Giả An An là người không rời điện thoại một phút nào, Tống Lãng Huy vừa gửi xong là đã nhìn thấy “Đối phương đang nhập”. Giả An An gõ bụp bụp một tràng: “Về trường cũ của hai anh tham gia hội thảo rồi, ban giám hiệu trường anh nói lắm quá, sếp em ngồi trên sân khấu sắp thành tượng điêu khắc luôn rồi này.”
Làm nhân vật công chúng cũng có nỗi khổ của nhân vật công chúng, nhưng giờ phút này Tống Lãng Huy vô cùng cảm kích Trần Trác là một nhân vật công chúng được quan tâm. Anh thoát khỏi WeChat để mở Weibo, chuyển sang tài khoản phụ của mình, quả nhiên có vài người hâm mộ của Trần Trác đang đăng ảnh chụp từ hiện trường buổi hội thảo. Trên sân khấu hội trường có một hàng người đang ngồi, chắc là một buổi giao lưu kiểu thoải mái, chỉ có ghế ngồi chứ không có bàn trước mặt.
Trên sân khấu chỉ có một mình Trần Trác là diễn viên, những người đàn ông còn lại có đạo diễn, ban giám hiệu nhà trường, có cả người phụ trách bộ môn văn hóa, về ngoại hình đương nhiên Trần Trác ăn đứt. Em mặc một bộ âu phục lịch thiệp, đầu hơi nghiêng lịch sự nghe người bên cạnh phát biểu. Người đăng ảnh phóng lớn ảnh, cắt ra mỗi cái mắt cá chân phơi trần, đi kèm dòng chữ: “Quyến rũ muốn bùng nổ”.
Tống Lãng Huy cảm thấy mình là người phải bùng nổ mới đúng. Não anh cứ như đang dùng kẹo nổ, chỉ muốn lao ngay về nước.
Tống Lãng Huy vẫn chưa về nước thì phim đã được công bố đề cử, giải thưởng này cũng là giải mà Trần Trác từng nhận được. Tô Lịch còn đang ở châu Âu, nhưng đã bay tới liên hoan phim Venice rồi, nhận được tin sớm hơn cả cánh báo chí, vừa biết là ông gọi ngay cho Tống Lãng Huy.
Hôm nay Tống Lãng Huy còn một show diễn cuối cùng, phóng viên ngoài cổng chắc mới biết tin được đề cử, micro chĩa về phía anh hỏi cả đống, không quên nói “Chúc mừng”. Tống Lãng Huy mỉm cười vô cùng xán lạn, hôm nay tâm trạng khoan khoái, không ngại lan tỏa hormone nam tính trước ống kính.
Hình ảnh hôm nay dù có là trắng đen thì cũng vẫn rực rỡ lấp lánh. Có bao người có thể tưởng tượng ra được người trên bức ảnh đã từng tới mức sợ ống kính sợ ánh sáng phải cầu cứu từ bác sĩ tâm lý chứ? Trên chuyến bay về Tống Lãng Huy ngồi một mình ngắm mây rất lâu, trên mặt không còn nụ cười nữa. Lần này anh quay trở lại châu Âu ngày nào cũng bị bao vây bởi ánh đèn. Nhờ vai con nghiện anh được đề cử giải nam diễn viên xuất sắc, những chuyện tốt và không tốt cả xưa lẫn nay đan xen vào nhau, đáng chúc mừng là những thứ bây giờ anh đang có trong tay đều là chuyện tốt lành.
Tống Lãng Huy xuống máy bay đi vào lối VIP, không nhận bất kỳ phỏng vấn nào, lên một chiếc xe ở bãi đỗ mà anh chưa lái bao giờ. Anh lái xe nhanh hơn bình thường, cố kìm chế không đạp ga lên mức cao nhất, anh lái mãi tới khi vào hầm giữ xe chung cư mình ở.
Tống Lãng Huy vừa tắt máy xuống xe thì đồng thời từ ô đỗ xe đối diện cũng có một người bước xuống. Người kia dựa nghiêng vào cửa xe, cười với anh.
Tống Lãng Huy chạy bước nhỏ tới, tính bảo mật của chung cư này vốn đã tốt, hầm giữ xe riêng biệt, bây giờ cũng chẳng có ai khác. Anh cười hì hì đè Trần Trác lên cửa, vào thẳng vấn đề, đáp một nụ hôn lên khóe môi cậu.
Mãi đến khi hơi thở hai người loạn nhịp, Trần Trác mới đẩy nhẹ anh ra:
– Đừng có hấp tấp, em đã đồng ý hôm nay nghe anh tất rồi mà.
Tống Lãng Huy buông đề nhịp thở, thốt lại lời mình ấp ủ bấy lâu:
– Tại anh nhớ em quá mà.
Tống Lãng Huy dắt tay cậu vào thang máy, quẹt thẻ xong là thang máy đưa thẳng lên căn hộ. Một khoảng thời gian dài trước đó hai người đều ở trong nhà Trần Trác, lần cuối Trần Trác đến nhà Tống Lãng Huy hình như là lúc Tống Lãng Huy nói muốn hẹn hò với cậu.
Bài trí trong nhà có khác trước một tẹo, mô hình núi Phú Sĩ vốn được Tống Lãng Huy để trong kho nay đã được bày ở vị trí bắt mắt trong thành phố. Trần Trác nhớ tới bốn đoạn phim mình được nhận trước đây, phì cười, chạm nhẹ ngón tay lên đỉnh núi.
Chắc cũng chỉ có người như Tống Lãng Huy mới rắc một đống tuyết lên một ngọn núi giả mà thôi.
Lúc trước Lý Quyết biết Trần Trác quyết định quay lại với Tống Lãng Huy từng cười cậu quá chung tình. Bây giờ Trần Trác rất muốn gọi cho Lý Quyết, bảo anh người chung tình trên thế giới không chỉ có một mình cậu, cũng có người sở hữu sự ngây thơ, dễ cưng mười năm như một và cả những phẩm chất đáng được yêu thương.
Giờ cơm tối Trần Trác lôi chai Bắc Băng Dương không biết mua ở đâu, vẫn là dạng chai thủy tinh trong suốt ngày xưa, khi chạm chai cũng vẫn là âm thanh lanh lảnh đó, Trần Trác nói:
– Chúc mừng ảnh đế được đề cử nhà chúng ta.
Tống Lãng Huy nghi chai Bắc Băng Dương này cũng là thức uống có cồn, chứ không thì sao đầu óc anh lại say say thế này. Hóa ra thứ niềm vui lơ lửng mềm mại đó không chỉ có chất cồn mới cung cấp được. Trần Trác trước mắt anh, gian phòng ấm áp ánh đèn, mô hình núi Phú Sĩ trong phòng khách, và cả liên hoan phim sắp tới… Tống Lãng Huy cho rằng niềm vui trúng vé số cũng là thế này đây.
Một bữa cơm ăn tới tận trên giường, khi Tống Lãng Huy ở châu Âu thì nóng ruột lắm, nhưng khi gặp được người thật rồi thì lại kiên nhẫn mân mê vành tai và tóc mai người ta. Khúc mở rộng cũng tỉ mỉ hơn và dằng dai hơn ngày thường. Đêm hẵng còn dài, đây là sự nhẫn nại mà Trần Trác dạy cho anh.
Thật ra hôm sau Trần Trác có công việc. Tuy bảy giờ không hẳn là sớm nhưng tối qua tiêu hao nhiều thể lực nên mãi không dậy được, sợ đến muộn nên cậu đi rất vội, tiện tay quơ lấy cái áo khoác trong tủ quần áo không mấy thân thuộc của Tống Lãng Huy. Vừa lên xe là cậu ngủ luôn, Giả An An ngồi ghế phụ lái gấp gáp tìm kiếm “Cách chữa sưng mặt vào sáng sớm”. Vừa đến đài truyền hình cô cũng mau chóng đẩy Trần Trác vào trong, sợ trễ. Mãi đến khi trang điểm xong với phát hiện cái áo khoác mắc trên ghế là của Tống Lãng Huy.
Hai người vóc dáng xêm xêm, đổi áo quần cho nhau cũng không thấy cấn, áo khoác này cũng rất hợp với buổi làm hôm nay. Mới đầu Trần Trác còn lo mặc giống áo sẽ để lộ sơ hở, nhưng sau đó lại nghĩ kiểu thiết kế của cái áo này rất đại chúng, đụng hàng với cả tá người trong giới, thế là ung dung mặc nó đi vảo sảnh ghi hình. Trên áo có mùi của Tống Lãng Huy, Trần Trác ngồi xuống nghiêng đầu ngửi thử, nụ cười này bị ống kính tại hiện trường chụp được, trở thành hình ảnh ghi hình bên lề đầu tiên của sự kiện được đăng lên mạng.
Kết qủa vẫn có người chú ý tới áo khoác của Trần Trác. Cậu đâu có ngờ cái tên Tống Lãng Huy này đến cả một cái áo kiểu dáng bình thường mà cũng phải mặc hàng giới hạn, khuy tay áo không giống những kiểu khác, là phiên bản giới hạn của năm ngoái. Lúc trước ở sân bay Tống Lãng Huy mặc nguyên cây đồ còn được cư dân mạng bàn tán về cách phối.
Video Trần Trác mặc cùng kiểu áo vừa được đăng lên, phần bình luận đều gào la “Hai nam thần đụng hàng”, còn có blogger thời trang nhảy xổ ra bình luận xem giữa hai người ai mặc đẹp hơn, so tới so lui đương nhiên lại trở thành một trận chiến của hai phe người hâm mộ. Cũng có một hai bình luận đoán rằng “Chẳng lẽ hai người mặc chung một cái áo sao??!”, “Phải chăng tôi đã phát hiện ra chuyện thần kỳ gì đó, đây rõ ràng là cùng một cái mà!”, nhưng đều bị xem là “tà giáo”.
Tống Lãng Huy dùng tài khoản phụ của mình để bấm like cho hàng loạt những bình luận tà giáo đó, rồi túc tắc vào phòng ngủ làm một chuyện hết sức trẻ con.
Buổi tối Trần Trác đi tắm mới phát hiện bộ đồ ngủ hôm qua mình đem tới đây đã được phơi ngoài ban công, sờ vào thấy đẫm nước. Tống Lãng Huy tỏ ra vô tội, nhưng câu chữ thì chả vô tội chút nào:
– Em cứ mặc đồ của anh tiếp đi. – Nói xong còn chỉ vào bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn trên sô pha.
Trần Trác dở khóc dở cười, muốn giải thích chuyện áo khoác thật sự là vì buổi sáng cậu chưa tỉnh táo, nhưng Tống Lãng Huy chẳng thèm nghe, ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn cậu, giọng tội thiệt tội, thở đánh thượt:
– Hôm nay anh rất là ghen tỵ với áo khoác của anh đấy.
Nói thế cũng đúng, đến cái áo của anh còn được quang minh chính đại xuất hiện cùng Trần Trác, thế mà anh lại không được. Ngay cả chuyện chiếc áo khoác phiên bản giới hạn này, phản ứng của công chúng cũng chỉ là “đụng hàng”, những ai đoán bọn họ là một đôi đều bị liệt thành phe tà giáo. Tống Lãng Huy không biết nên vui hay nên quạo, anh nghĩ một hồi, sau đó hỏi ý Trần Trác như thể vừa đưa ra một quyết định hệ trọng:
– Nếu như tháng sau… anh có thể liệt kê tên em vào danh sách những người anh cần cảm ơn được không?
Anh không nói hết đằng sau cụm “nếu như”, tháng sau là lễ trao giải ở liên hoan phim. Tống Lãng Huy đã nghĩ kĩ rồi, dù vẫn chưa thể nói “Bạn đời của tôi Trần Trác” nhưng ít nhất cũng có thể gửi lời cảm ơn tới diễn viên xuất sắc chung thế hệ một cách mờ ám. Khán giả chỉ cần nghe phát biểu, còn Trần Trác ngồi bên dưới khán đài có thể nhận được ánh mắt của anh.
Trần Trác cũng không nói toạc câu “nếu như” đó, chỉ gật đầu chiều theo anh.
Nào có ai ngờ, chuyện “nếu như” không thể xảy ra.
Trên mạng đột nhiên bắt đầu rộ lên việc gửi đơn xin, nói cách khác là khiếu nại. Mới đầu chỉ là một bài viết trong diễn đàn, sau ngày càng có nhiều người bắt đầu truyền bá và hành động, yêu cầu ban tổ chức rút tên Tống Lãng Huy khỏi danh sách đề cử.
Lí do thì rất nhiều: Có tiền sử lạm dụng thuốc (chưa rõ có phải sử dụng ma túy hay không), lối diễn xuất và vai diễn có nét tương đồng với kinh nghiệm cá nhân khiến anh có được ưu thế hơn những người được đề cử khác, biến nhân vật phản diện thành nam chính dòng phim chính thống, đây là tư tưởng lệch lạc cần loại trừ.
Ban đầu chỉ là một cơn sóng gió nhỏ trong giới văn nghệ sĩ thôi, giờ khiếu nại là đến tai bộ Văn hóa rồi. Đây không phải là việc làm chỉ do một vài antifan hay đối thủ trong giới muốn kéo tài nguyên. Tất cả giống như Tống Cảnh đã dự tính ban đầu: Nhân vật phản diện lấn át vai chính, là điều tối kỵ trong dòng phim chính thống.
Tống Lãng Huy không tiện đi gặp trực tiếp ban tổ chức để trao đổi, phỏng vấn cũng từ chối hết, chỉ ra ngoài gặp lão Tiền một hôm.
Con người lão Tiền làm việc gì cũng ào ào như hồi trước khai thác mỏ. Gã chìa mấy tấm thẻ ngân hàng ra bàn, nói với Tống Lãng Huy:
– Sở dĩ suốt thời gian qua chưa cho cậu một câu chắc chắn là vì trong tay anh thật sự không còn tiền mặt nữa. Đống vàng nhờ đào mỏ lúc trước đều dùng để mua nhà cả rồi, dạo này giá nhà lại tăng ảo vãi cả đạn, mấy căn anh mua diện tích lớn giá cao ngất ngưởng, mãi mới bán được.
Tống Lãng Huy toan đề nghị gã đi theo quy trình đầu tư phim ảnh như bình thường, nhưng lão Tiền xua tay:
– Ngày xưa ở huyện anh chỉ có vài bộ chiếu tới chiếu lui, không phải của bố cậu đóng thì là của mẹ cậu, anh về nhà nói với ông bô là anh cũng muốn làm Tống Cảnh, bị ổng tống đến mỏ làm việc. Cậu là con nhà nghệ thuật, cậu hợp tác với anh đã là vinh hạnh của lão Tiền này rồi.
Thành thử Tống Lãng Huy không nói những lời giả tạo nữa, mời lão Tiền ăn bánh củ cải, gã thấy anh có vẻ như không bị ảnh hưởng gì, tò mò hỏi:
– Trên mạng đang rầm rộ đòi ban tổ chức gạch tên cậu khỏi danh sách đề cử mà cậu còn nhởn nhơ thế này à?
Tống Lãng Huy cười hững hờ:
– Anh Tiền, phim là phim, đời là đời, em tin mọi người vẫn còn chút lý trí.
Một tuần trước khi liên hoan phim chính thức khai mạc, ban tổ chức cuối cùng cũng phải ra thông báo, Tống Lãng Huy bị loại khỏi danh sách đề cử. Trong thông báo không nhắc đến tranh cãi về quá khứ của diễn viên, cách dùng từ rất uyển chuyển, chỉ bảo rằng sau khi bàn bạc với đoàn phim đã xảy ra vấn đề gây tranh cãi là liệu nhân vật này có nên được xem là nam chính hay không.
Vốn dĩ người mong đợi xem phim này khá nhiều, quyết định này vừa được đưa ra thì độ hot lại tăng vùn vụt. Có nhà phê bình điện ảnh kia lập tức chia sẻ lại, cho rằng đây là nỗi nhục kinh khủng nhất của liên hoan phim, nghệ thuật lại bị tước đoạt bởi chính trị và dân ý; cũng có người vỗ tay khen hay, cảm thán sức mạnh của bậc cha mẹ có thâm hậu đến đâu cũng có chỗ với tay không tới, hoàng tử rơi vào hố đen mới là màn kịch tuyệt vời nhất của liên hoan phim này.
Khi Trần Trác về nhà thì Tống Lãng Huy đã có mặt sẵn. Anh đang đánh trứng trong phòng bếp, thấy Trần Trác về cũng vẫn chào hỏi như bình thường, không có gì khác thường cả. Còn Trần Trác lại là người im lặng và do dự.
Cậu đi vào bếp, phát hiện Tống Lãng Huy đang làm bánh matcha nghìn lớp. Cùng là chiếc bánh này, mấy năm trước Trần Trác cũng từng làm, tuy là vẫn chưa hoàn thành. Tống Lãng Huy quay đầu cười:
– Lúc trước em nói không sai chút nào, làm loại bánh này thật sự cần rất nhiều nhẫn nại.
Trần Trác không định mặc cho anh giả vờ thản nhiên, cậu lên tiếng với ngữ điệu gấp gáp:
– Bây giờ vẫn chưa phải kết quả cuối cùng đâu, em gặp được Phương Dĩ Minh, anh ấy nói Tô Lịch vẫn đang trao đổi với ban tổ chức, phó hội trưởng Hiệp hội Điện ảnh cũng sẵn lòng đứng ra nói giúp anh, chuyện này vẫn còn cơ hội xoay chuyển…
– A Trác à, hết rồi em, đây là kết quả cuối cùng của năm nay rồi. – Tống Lãng Huy ngắt ngang – Em cũng biết mà, bị loại khỏi danh sách đề cử đã đủ kịch tính, nếu sau này còn đổi ý thì chỉ càng khiến cho giải thưởng thêm phần lố bịch.
Trần Trác vẫn còn muốn giải thích:
– Phim không phải đời thật, càng không phải chính trị. Kỹ năng diễn xuất của anh trong “Nam của Tây Nam” ai cũng chứng kiến hết rồi, một giải thưởng lấy phim ảnh làm trung tâm không nên đưa ra quyết định này. Bao nhiêu người từng nói, mọi người đều nhìn thấy tài năng thiên bẩm và cố gắng của anh trong bộ phim này, chúng không đáng bị đối xử tệ bạc như thế.
Đâu phải Tống Lãng Huy chưa từng nghĩ như vậy đâu, cũng vì như thế mà một tuần nay anh vẫn bình thản, được lão Tiền hỏi han quan tâm anh còn có thể đáp “Đời là đời, phim là phim”, nên trách ai đây, trách anh lúc trước quá ngông nghênh quá tự tin, vì thế mới rớt từ trên mây xuống đất chỉ trong một đêm. Trước khi Trần Trác về nhà anh đã ngồi thẫn thờ trong phòng khách rất lâu, nghe điện thoại của Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ xong còn phải từ chối cả đống cuộc gọi đến từ phóng viên. Anh ngồi mãi đến khi mặt trời ngoài cửa sổ từ từ lịm dần, thời tiết giao mùa xuân hạ, mặt trời không còn, anh thấy lạnh lẽo làm sao.
Tống Lãng Huy hiểu rõ hơn ai hết mình đã phải trả giá những gì, cũng mong chờ giải thưởng này hơn bất kì ai.
Anh vẫn còn nhớ khi ở châu Âu nghe tin mình được đề cử đã nhảy nhót sung sướng cỡ nào, cả sáng hôm ấy phóng viên chúc mừng anh anh đã cười rạng rỡ ra làm sao. Anh vốn tưởng đây là một dấu phân cách giữa quá khứ và tương lai, giữa hư cấu và hiện thực. Thậm chí anh đã soạn sẵn kịch bản phải phát biểu thế nào khi lên sân khấu, sợ mình không cầm lòng được sẽ nhòe nước mắt, phải bỏ Trần Trác vào lời cảm ơn như thế nào cho hợp tình hợp lý.
Thậm chí bộ âu phục anh đặt riêng để tham dự buổi lễ cũng sắp đưa tới nhà rồi.
Ấy vậy mà giờ anh phải an ủi ngược lại Trần Trác, anh đặt dụng cụ đánh trứng trong tay xuống bàn:
– Năm nào cũng có liên hoan phim mà, anh chỉ bỏ lỡ năm nay thôi, với lại, được đề cử cũng chưa chắc đã đoạt giải. Em phải có lòng tin với anh chứ, năm sau vẫn còn khả năng, năm sau không được thì năm tới nữa, năm tới tới nữa…
Mới bắt đầu nói Tống Lãng Huy còn cười được, dần về sau anh nghe cổ họng mình tắc tị, bản thân anh cũng chẳng thể nói được nữa. Anh tì cằm vào vai Trần Trác, anh cao hơn Trần Trác nên thật ra tư thế này hơi khó chịu. Trần Trác theo bản năng gồng sống lưng lên, toàn bộ cơ thể Tống Lãng Huy đều dựa vào cậu, anh thỏ thẻ bên tai cậu:
– Cho anh dựa một lát được không?
Trần Trác có thể cảm nhận được dòng nước chảy bên cổ mình, giờ phút này cậu là người được dựa dẫm, vì thế cậu phải cố gắng kiềm chế không để hạt lệ mình tuôn trào.
Mọi thất vọng, yếu mềm, và đau lòng của Tống Lãng Huy đều phó thác vào cái ôm này. Cánh tay Trần Trác ghìm anh thật chặt, Tống Lãng Huy không muốn rời xa vòng tay cậu chút nào. Ít nhất thì bây giờ anh còn có cái ôm này, vẫn còn người để nương tựa trong giây phút cõi lòng nát tan.
Tối đó hai người chia nhau ăn miếng bánh ngàn lớp. Trước khi ngủ hai cơ thể ấp ôm, trao nhau một nụ hôn dài.
Lúc trước Tống Lãng Huy có rất nhiều lời đường mật để nói, không cần biết có hợp ngữ cảnh hay không, còn bây giờ anh mới nhận ra, cần gì phải nói dư thừa nữa đâu? Cái hôn của anh di chuyển từ vành tai đỏ lừ của Trần Trác cho đến cổ cậu, hơi thở đôi bên giao hòa, không nhiễm một tí tình dục nào, tất cả chỉ có tình yêu, sự ỷ lại, sự mất mát.
Do bối cảnh trưởng thành nên Tống Lãng Huy luôn là người cởi mở trong việc thể hiện cảm xúc, nhưng sau đợt trị liệu anh cho rằng những cảm xúc mãnh liệt nhất, những hỉ nộ ái ố rõ ràng nhất chắc là vào những năm mười bảy mười tám ruổi. Từ sau đó, một người trưởng thành bất luận có thể nào cũng sẽ không còn kích động như ngày xưa nữa.
Nhưng giờ này ôm ấp Trần Trác, trong một đêm nhận được một tin tức chẳng mấy tốt lành, lại chỉ cảm thấy tình yêu trong tim mình ngày một lớn hơn.
Chắc anh sẽ không còn ngỏ lời một cách táo bạo như trước nữa: trong mùa hè nóng như đổ lửa vì một cảnh hôn mà anh ép Trần Trác phải thừa nhận người ta thích mình, tùy tiện come out với bố mẹ hay là lộng ngôn chửi bới một giải thưởng. Nhưng bây giờ nếu như có ai đó ngó thử vào đáy lòng anh sẽ có thể nhìn thấy một đại dương tình yêu sâu thẳm.
Khi Tống Lãng Huy thức giấc thì mới bảy rưỡi sáng, một đêm đáng lẽ phải sóng gió lắm nhưng anh lại ngủ rất ngon không mộng mị gì.
Ánh nắng buổi sáng hơi chói, Tống Lãng Huy nằm kế cửa sổ, xoay trở tư thế nhiều lần, gập chân lại lót cho chăn cao hơn, liên tục điều chỉnh độ cao và góc độ, đến khi chắc chắn có thể cản bớt ánh sáng cho Trần Trác mới chịu dừng.
Trần Trác vẫn nằm ngủ yên trong bóng râm do anh tạo nên, còn anh có thể mượn những tia sáng mỏng manh này để nhìn ngắm cậu. Nằm gần thế này anh có thể nhìn thấy một sợi tóc bạc ẩn nấp giữa mái tóc mềm mượt trên đỉnh đầu Trần Trác, nó ánh lên trong mắt anh.
Tống Lãng Huy nhìn chằm chằm hồi lâu, anh không có cảm giác thời gian trôi qua quá nhanh hay là than thở gì cả, mà ngược lại là sự dịu dàng và kiên định. Sợi tóc bạc này đang nhắc nhở anh, từ năm mười sáu mười bảy cười híp mắt cũng không có một nếp nhăn cho đến bây giờ đã già năm rồi, sau ngần ấy năm mà hai đứa vẫn còn ở bên nhau. Chỉ cần hai người ở bên nhau là có thể chống chọi lại với thời gian.
Tống Lãng Huy cảm thấy mực nước biển trong tim minh lại dâng lên mấy tấc nữa rồi.