Mai Hương Kiếm

Chương 26: Phong hồi lộ chuyển



Miệng nói, tay ném nhanh bình rượu từ ngoài xa bảy trượng bay vào.

Thì ra chàng vẫn còn ngại vòng độc dưới đất của Ngọc Cốt Ma.

Kim Nhất Bằng đầu chẳng ngoái lại, mà giơ tay ra đón đúng bình rượu, sau gáy lão cứ như mọc thêm một con mắt, chẳng những bắt trúng mà còn đúng vào quai bình, một giọt cũng không đổ ra ngoài.

Kim Nhất Bằng còn chưa kịp nói gì thì Ngọc Cốt Ma đã cướp lời :

- Hay lắm, chính hợp ý ta. Lão tiểu tử ngươi có dám thưởng thức một chén rượu của ta chăng?

- Có gì mà không dám!

Kim Nhất Bằng đáp rồi trao bình rượu cho lão ma.

Ngọc Cốt Ma tiếp lấy bình rượu, dỡ nắp bình rót ra một chén nhỏ, búng tay mấy cái vào miệng chén. Không nói cũng biết lão đã cho độc vào trong chén rượu. Ngọc Cốt Ma cười nhạt nói :

- Chẳng ngại gì mà nói cho ngươi biết, trong rượu này ta đã thi độc “Lập Bộ Đoạn Trường”. Nếu ngươi thấy sợ mà không dám uống thì hãy cầu xin ta tha cho!

Đứng bên ngoài xem, Vô Hận Sinh và Mai Sơn Dân đều chấn động buộc miệng la lên, trong lòng thầm nghĩ :

- “Lập Bộ Đoạn Trường là loại dược vật tối độc trong thiên hạ, chỉ cần nhấp một hớp thì đi chưa quá ba bước đã đứt ruột nát gan mà chết. Không biết Kim Nhất Bằng có bỏ cuộc hay không?”

Nào ngờ Kim Nhất Bằng chẳng thèm nói nửa lời, bưng chén rượu uống một hơn cạn sạch. Rồi đột nhiên lão nhướng cao mày, thét :

- Giờ ngươi có dám nếm một chén rượu của ta không?

Vừa nói, tay tay nắm bình rượu, lão cũng dốc ra đầy một chén rượu nhỏ.

Ngọc Cốt Ma chăm chú theo dõi nhưng không hề thấy Kim Nhất Bằng có một cữ chỉ nào khác lạ, đến ngón tay cũng không chạm đến rượu, căn bản chừng như Kim Nhất Bằng không hề thi độc. Lão lại nghĩ rằng :

- “Cho dù có độc đi chăng nữa thì ta chỉ cần uống một viên “Bách Độc Long Diên” thì độc nào mà chẳng giải được, uống có ngại gì?”

Bấy giờ Ngọc Cốt Ma tiếp lấy chén rượu, cũng đưa lên miệng uống sạch, rồi cười kha kha, đắc ý nói :

- Ta khuyên lão sất phu ngươi nhanh đi mua quan tài chuẩn bị hậu...

Chữ “sự” cuối cùng lão ma chưa kịp nói ra thì đột nhiên thét lên một tiếng, người bật ngửa ra nằm trên đất, chân co duỗi thêm mấy cái rồi nằm im bất động!

Kim Nhất Bằng thì ngược lại, mặt không một chút biểu hiện, quay người bước đi mà đầu chẳng quay lại nhìn lão ma lần nào.

Chuyện xảy ra quá đột ngột làm Vô Hận Sinh há hốc mồm, chẳng thể tin nổi chuyện vừa xảy ra trước mắt. Lão thầm hiểu Ngọc Cốt Ma thịnh danh dùng độc đã gần như bá vương, vậy mà trong chớp mắt lại bị một người chưa từng nghe tiếng dùng độc hạ độc giết chết ngay tại đương trường. Câu nói cuồng ngạo “Trung Nguyên không người” có lẽ lão chẳng bao giờ dám thốt ra nữa!

Tân Tiệp và Mai Sơn Dân thì thầm tin Kim Nhất Bằng đã thuộc hạng tổ sư dụng độc. Ngọc Cốt Ma tự ngạo tự cuồng, chẳng biết trời cao đất rộng thì chuốc lấy cái chết là điều đương nhiên.

Nên biết Kim Nhất Bằng có ngoại hiệu là “Độc Quân” là có nguyên do. Lão ta là một “đại quái vật” ngàn năm hiếm thấy, đối với các loại độc của lão tuy không dám nói “tuyệt hậu” nhưng có thể khẳng định là “vô tiền”. Chính vì lão suốt ngày đánh bạn với các loại độc trong thiên hạ mà tính tình biến thành cổ quái. Nếu nói là trúng độc thì lão ta đã trúng độc cả trăm, cả ngàn lần rồi. Nhưng mỗi loại độc tính lại mỗi khác, tính xung khắc nhau với nhau cũng mạnh gọi là “tương xung tương khắc” nên khi xâm nhập vào cơ thể lão, chẳng những biến đổi luôn cá tính của lão mà đồng thời còn làm cho thần kinh lão bất ổn mà phát điên phát dại. Nhưng cũng vì thế mà trong máu huyết của lão sản sinh ra một sự đối kháng độc tính rất mạnh. Độc dược bên ngoài giờ đây chẳng thể nào xâm nhập được vào người lão.

Ngọc Cốt Ma thi triển “Lập Bộ Đoạn Trường” tuy là tuyệt độc thiên hạ nhưng há có thể làm gì nổi một “đại quái vật” bách độc bất xâm như Kim Nhất Bằng? Ngược lại Kim Nhất Bằng thi triển “Vô Hình Độc” thì lấy mạng Ngọc Cốt Ma dễ như trở bàn tay.

Vô Hận Sinh lúc này vừa kinh vừa mừng, liền thi triển khinh công lướt người tới, song thủ thi triển một chiêu “Sơn Điêu Bổ Thố”, hai tay chộp vào áo ái thê và ái nữ rồi phi nhanh ra ngoài. Khinh công này của lão thực đã đến tuyệt đỉnh. Tân Tiệp nhìn thấy cũng thầm thán phục.

Bấy giờ chàng bước nhanh tới bên Mậu Thất Nương và Thanh nhi, nhìn thấy hai người tuy tiều tụy nhưng thần thái bình thường, tựa hồ như đang mê ngủ.

Vô Hận Sinh đưa tay án vào mấy chỗ trên hai người. Hai người phút chốc hồi tỉnh lại mà không hề thấy có hiện tượng trúng độc. Hiển nhiên vừa rồi Ngọc Cốt Ma đã cho họ uống thuốc giải trước, cho nên nằm trong vòng độc mà họ vẫn không bị nguy hại gì.

Thanh nhi hồi tỉnh lại, ánh mắt đen láy như vẫn còn mơ hồ ngước lên nhìn.

Đầu tiên nàng nhận ra phụ thân đang cúi nhìn mình, bất giác buộc miệng kêu lên :

- Cha!

Rồi nàng bổ vào lòng Vô Hận Sinh mà khóc nấc lên.

Nhắc lại chuyện Vô Hận Sinh trước đây khi bị chìm thuyền trong bão biển, lão may mắn vớ được một mảnh ván thuyền, cộng với công lực của lão mà trôi dạt trên biển mấy ngày. Khi cơn bão qua đi thì lão bị dạt vào một bãi cát. Lão lên bờ rồi mới biết mình bị sóng đánh dạt vào một hòn đảo hoang. Suốt hai ngày trên đảo, lão không có gì vào bụng, may mắn mà tìm được nước uống nên lão gần như kiệt sức. Trong tình cảnh nguy khốn nhất thì may thay lão gặp được một thuyền đánh cá cứu đưa vào đất liền. Nhờ vậy mà lão mới còn sống đến ngày hôm nay.

Lão trong lòng vừa đau khổ khi nghĩ đến ái thê ái nữ chết trong sóng biển, rồi lại căm hận Mai Sơn Dân về cái chết của Mậu Cửu Nương. Do đó lão đổ hết nỗi hận ấy lên đầu Mai Sơn Dân mà dốc tâm đi tìm Mai Sơn Dân để trả thù.

Nhưng lúc này, lão thấy vợ con vẫn còn sống mà Mai Sơn Dân giờ thì võ công đã mất, tự nhiên cơn giận trong lòng đã nguôi đi phần nào. Ái nữ đã ở trong lòng còn ái thê thì bên cạnh, lão xúc động muốn rơi nước mắt, cũng chẳng nói thêm lời nào nữa, liền đứng lên nắm tay ái thê và ái nữ tung người phóng đi...

Thanh nhi lúc này chợt nhận ra Tân Tiệp, bất giác buộc miệng kêu lên :

- A, Tân ca... là huynh...

Nhưng Vô Hận Sinh đã phóng người đi rất nhanh khiến cho tiếng gọi của Thanh nhi chưa dứt mà lão đã ra đến ngoài cả mười trượng.

Bên tai Thanh nhi chị kịp nghe giọng Tân Tiệp truyền theo gió :

- Thanh nhi... chờ một chút!

Mai Sơn Dân nhìn Tân Tiệp thần thái như mất mát điều gì, bèn hỏi :

- Tiệp nhi, ngươi quen nàng sao?

Tân Tiệp mặc nhiên gật đầu.

Mai Sơn Dân đã tìm được câu trả lời trên nét mặt của Tân Tiệp, bất giác lão thở dài. Bản thân lão năm xưa trai trẻ cũng đã trải qua cảnh này nên thấu hiểu lòng chàng lúc này! Thấy Tân Tiệp cứ chìm trong im lặng, lão liền thay đổi câu chuyện nói :

- Tiệp nhi, ta xem thanh “Mai Hương kiếm” đêm nay đại công cáo thành.

Tân Tiệp nghe nói tới chuyện này thì kinh động, nghĩ lại mình từng hào khí hiên ngang lập lời thề thì bất giác thấy thẹn, quay người lại đáp :

- Mai thúc thúc, chúng ta về nhà thôi...

Mai Sơn Dân “ừm” một tiếng nhưng liền lập tức nghĩ ra điều gì nói :

- Đúng rồi, vừa rồi Ngọc Cốt Ma thi triển “Thấu Cốt Đoạn Hồn Sa”, trong vòng mấy canh giờ vẫn còn tác dụng. Tiệp nhi nên tạm thời ở lại đây, chờ cho đến khi vòng độc kia hết tác dụng. Ngươi nhớ là chớ nên chạm vào nguy hiểm.

Nói rồi lão cười ha hả, cầm bình rượu lên đi về.

Tân Tiệp còn lại một mình, ngồi suy nghĩ bao chuyện đã qua. Chàng nghĩ :

- “Ngọc Cốt Ma tuy là một ác ma nhưng cũng nên chôn cất hắn chớ để nằm chết thối trong rừng mai này.”

Nghĩ thế chàng liền đào một chiếc huyệt, định đi tới mang xác Ngọc Cốt Ma đem chôn nhưng nghĩ lão ác ma này trên người đầy chất độc, không thể khinh suất chạm vào được. Trong đầu nghĩ nhanh chàng liền tung chưởng đẩy tới khiến thi thể của Ngọc Cốt Ma bay bổng lên không. Chàng bay người theo tung ra một cước. Thi thể Ngọc Cốt Ma rơi xuống đúng vào trong huyệt.

Chàng nhanh chóng vùi đất lấp lại.

Xong mọi chuyện, ngước nhìn sắc trời trời đã tang tảng sáng. Chàng nhớ lại trận đấu độc vừa rồi giữa Ngọc Cốt Ma và Kim Nhất Bằng quả là hiếm thấy, đồng thời cũng nhận ra được cái lợi hại của người biết dụng độc. Liền nghĩ :

“Nếu hành tẩu giang hồ mà cũng có kiến thức nhiều về độc thì càng lợi cho bản thân.”

Bấy giờ nhớ nhanh đến quyển “Độc Kinh” còn trong người, vừa rồi lại quên trao nó lại cho Kim Nhất Bằng, nhưng rồi nghĩ lại là ái nữ của lão đã tặng cho mình thì cũng không cần trả lại, đằng nào giữ lại trong người lúc rảnh rỗi nghiên cứu cũng hay.

Chính đang lúc suy nghĩ miên man nên chẳng hay có hai bóng người đang lao nhanh tới. Ánh nắng ban mai chiếu rọi trong rừng bỗng bị hai bóng người che khuất khiến chàng giật mình tỉnh lại. Quay đầu nhìn lại thì thấy hai người kia đã sắp bước chân chạm vào vòng độc trên đất. Chàng thất thanh la lên :

- Không đi tiếp được...

Miệng nói, tay phất nhanh một chưởng đánh ra, có ý đẩy bật hai người kia lùi lại để cứu họ.

Hai người kia đang lao tới, bất ngờ nghe tiếng người thét rồi lại thấy chưởng kình ập tới thì giật mình, vội giơ chưởng lên đỡ. “Bốp” một tiếng vang lên...

Tân Tiệp chỉ muốn đẩy nhẹ hai người kia lùi lại sau cho nên phất chưởng chẳng vận nhiều kình lực, vì thế sau một chưởng này, thân hình chàng bị chấn động, lảo đảo lùi ra sau. Hai người kia cũng bị chấn động không ít, đều lùi lại ra sau xa mới đứng vững.

Tân Tiệp chân vừa đứng vững đã la lên :

- Không nên bước vào chỗ đó...

Hai người kia kinh ngạc vô cùng, chẳng hiểu gì nên hỏi lại :

- Các hạ nói không thể đi vào chỗ đất đó sao?

Tân Tiệp vì đứng hướng vào rừng mai, hai người kia đi từ ngoài vào nên không nhìn rõ chàng. Nhưng chàng thì nhìn rất rõ bọn họ. Bất giác chàng buộc miệng kêu lên :

- A, thì ra là Kim thị huynh đệ. Vâng, vâng... chỗ đất kia đã bị nhiễm độc, không thể bước vào được. Cho dù công lực cao cường mà nhiễm phải chất độc kia thì cũng thâm cốt đoạn trường!

Thì ra hai người này chính là Kim Nguyên Bá và Kim Nguyên Trọng, hai vị Cái bang Hộ pháp mà trước đây chàng đã từng gặp.

Kim thị huynh đệ lúc này vẫn còn chưa nhận ra Tân Tiệp, cúi đầu nhìn xuống đất nhưng vẫn chẳng hiểu ra nguyên do vì sao trên đất nhiễm độc bèn nước mắt nhìn chàng hỏi :

- Các hạ có thể nói rõ hơn được không?

Bấy giờ Tân Tiệp mới đem chuyện vừa rồi kể qua cho Kim thị huynh đệ nghe. Cả hai nghe xong thì đều rúng động, thất sắc. Khi họ nhận ra người vừa cản đường họ khỏi xông vào vòng độc lại chính là Tân Tiệp thì càng cảm kích vô cùng. Hai người liền đi vòng qua chỗ đất bị nhiễm độc kia, đến trước mặt Tân Tiệp ôm quyền thi lễ, rồi nói bằng một giọng rất gấp nói :

- Đa tạ Tân lão đệ lại cứu ngu huynh đệ chúng ta thoát hiểm, nhưng hiện tại huynh đệ chúng ta có chuyện rất khẩn cấp. Ân này xin ngày sau báo đáp!

Nói rồi vái dài lần nữa rồi sóng vai nhau đi rất nhanh.

Tân Tiệp vốn trong lòng có hảo cảm với Kim thị huynh đệ, giờ thấy bọn họ vội vội vàng vàng bỏ đi như thế, chẳng biết họ có chuyện gì mà gấp gáp hốt hoảng đến thế bèn hỏi :

- Chỉ là chuyện nhỏ, xin hai vị chớ để tâm nhưng không biết nhị vị có chuyện gì khẩn trương. Chẳng biết tại hạ có giúp gì được không?

Kim thị huynh đệ đã chạy xa được một đoạn, nghe chàng hỏi thế thì hơi dừng chân lại. Kim Nguyên Bá ngoái đầu lại đáp :

- Tệ Bang chủ gặp nạn, không dám lưu lại lâu...

Kim Nguyên Trọng đã kéo tay Kim Nguyên Bá đi nhanh, chừng như sợ lưu lại giây phút nào là hỏng chuyện giây phút ấy.

Tân Tiệp nghe họ nhắc đến “Bang chủ gặp nạn” thì nghĩ ngay đến vị Bang chủ nhỏ tuổi đáng thương kia, trong lòng tự nhiên cũng thấy khẩn trương hẳn lên, bèn hỏi với theo :

- Nơi nào thế?

Kim thị huynh đệ đã chạy rất xa, chỉ nghe Kim Nguyên Bá đáp vọng lại :

- Ở đất Hồ Nam, không dám phiền đến tôn giá. Hẹn ngày sau gặp lại!

Nói xong thì cả hai thân hình đã vút đi khuất.

Tân Tiệp ngóng mắt nhìn theo hai bóng hành khất, trong lòng bất giác nghĩ :

- “Vừa rồi Kim lão đại chừng như có ý định nhờ ta giúp một tay nhưng bị Kim lão nhị kéo chạy đi. Xem ra Bang chủ Cái bang gặn nạn chẳng phải tầm thường.”

Lại nghĩ :

- “Các nhân vật Cái bang thường vẫn thần mật khác thiên hạ nhưng tâm trường của họ đều tốt cả. Ta hiện tại cũng chưa có chuyện gì cần kíp, có thể đi Hồ Nam một chuyến xem có thể giúp gì được cho họ chăng?”

Chủ ý đã định nhưng chàng vẫn phải đứng chờ thêm một hai canh giờ nữa, đến khi kiểm tra thấy vòng độc trên tuyết đã trắng trở lại nghĩ độc hẳn đã không còn thì mới yên tâm.

Bấy giờ mới quay người trở về ngôi nhà cỏ của Mai thúc thúc.

Con đường chẳng xa, chỉ mất thời gian chừng một tuần trà thì đã về đến nhà Mai Sơn Dân. Đã một năm rồi chàng mới trở về lại ngôi nhà của Mai thúc thúc, trong lòng chợt nhớ lại những chuyện trước đây.

Mai Sơn Dân đã chờ chàng trước cửa, thấy chàng về liền nói ngay :

- Tiệp nhi mau kể lại chuyện một năm qua thế nào cho ta nghe.

Tân Tiệp ứng thanh “dạ” một tiếng rồi đem những chuyện xảy ra một năm qua kể lại hết sức ngắn gọn mà đầy đủ cho Mai Sơn Dân nghe.

Mai Sơn Dân im lặng lắng nghe cẩn thận. Khi nghe Tân Tiệp kể đến chuyện Hầu Nhị bị hại thì Mai Sơn Dân bất giác nghiến răng mà bật khóc thành tiếng. Khi chàng kể đến chuyện kỳ ngộ trên Tiểu Trấp đảo thì Mai Sơn Dân thần sắc hứng thú hẳn lên. Nhưng đến khi chàng kể chuyện đánh nhau với Hải Thiên song sát cả ngàn chiêu thì lão đã hiểu ra vấn đề. Nguyên là vừa rồi, khi còn ở ngoài rừng, Mai Sơn Dân đã tận mắt nhìn thấy Tân Tiệp đấu chưởng với Ngọc Cốt Ma. Khi nghe Tân Tiệp kể về chuyện trên Thái Sơn đại hội thì lão cười khinh thị, chừng như chuyện năm xưa giờ đây đã chẳng còn khiến cho lão phải để tâm đến.

Tân Tiệp kể một hơi mất cả hai canh giờ mới xong. Mai Sơn Dân nghe hết mọi chuyện thì không nói tiếng nào mà lại chìm trong trầm tư suy nghĩ.

Tân Tiệp ngừng một lúc rồi nói :

- Thanh “Ỷ Hồng kiếm” trong tay Lệ lão tặc quả là thần binh dị khí, sắc bén vô cùng, không biết thanh “Mai Hương kiếm” có thể địch lại không?

Mai Sơn Dân chừng như vẫn không nghe chàng hỏi, im lặng một lát, mới nhìn chàng hỏi một câu :

- Bộ pháp thần kỳ của Huệ đại sư truyền cho ngươi thế nào, ngươi hãy biểu diễn một lượt xem...

Tân Tiệp gật đầu nói :

- “Cật Ma Thần Bộ” có thể nói là tuyệt học tâm huyết của Huệ đại sư...

Nói rồi chàng đứng dậy biểu diễn qua một vòng.

Mai Sơn Dân chăm chú xem xong rồi chép miệng nói :

- Quả là thần kỳ vô cùng. Thế còn “Đại Diễn Thần Kiếm” thế nào ngươi biểu diễn xem!

Tân Tiệp chẳng hề suy nghĩ gì, nghe nói thế liền dùng một cành cây thay kiếm thi triển pho kiếm pháp từ khởi thức “Phương Sinh Bất Tức” cho đến thức cuối cùng “Hồi phong chuyển chiết”, cả thảy mười thức với năm mươi tiết biến hóa kỳ ảo.

Mai Sơn Dân càng xem thì càng chau mày suy nghĩ. Đến khi chàng diễn hết pho thì lão trầm ngâm một lúc rồi nói :

- Ngươi đã từng đem hai môn cái thế tuyệt học này phối hợp làm một thi triển lần nào chưa? Có nghĩa là bộ pháp thi triển “Cật Ma Thần Bộ” còn tay kiếm xuất chiêu trong “Đại Diễn Thần Kiếm”?

Quả nhiên dưới mắt của một nhân vật đại tôn sư thì có khác. Một câu này khiến cho Tân Tiệp bừng tỉnh, vui mừng nói :

- Tiệp nhi chưa từng nghĩ đến. Quả là tuyệt diệu!

Nói rồi chàng để tâm suy nghĩ, cố đem hai pho tuyệt kỹ bộ pháp và kiếm pháp phối hợp với nhau.

Mai Sơn Dân thấy chàng lĩnh ngộ ý của mình nhanh chóng thì vui mừng vô cùng, đi nhanh vào nhà đến xem lò luyện kiếm chính đang luyện thanh “Mai Hương kiếm”, để yên cho chàng suy nghĩ.

Mai Hương kiếm vốn đã là một thanh cái thế kỳ kiếm, giờ luyện thêm “Thiên Niên Chu Trúc” thì càng tăng thêm tính cương mãnh, sắc bén của nó.

Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân suốt hôm ấy cứ ở bên lò luyện kiếm.

Cho đến tận chiều tối mới đem thanh “Mai Hương kiếm” ra khỏi lò. Rời khỏi nhà sau Mai Sơn Dân ra đến nhà trước thì đã thấy Tân Tiệp ở đó chính đang thi triển từng chiêu từng thức một cách chậm rãi. Mai Sơn Dân chỉ đứng im lặng nhìn chàng luyện, thầm hiểu rằng chàng đã lĩnh hội hết yếu quyết bên trong của hai pho tuyệt kỹ kia.

Qua thêm một lúc nữa, bỗng nhiên nhìn thấy chàng khựng người đứng lại, chau mày suy nghĩ. Mai Sơn Dân thầm hiểu chàng đã nhận ra một vấn đề khó khăn nào đó.

Tân Tiệp luyện liền một lúc đến chín lần mới thông được một chiêu vừa rồi.

Khi chàng nhìn lại thì mới thấy Mai Sơn Dân đã đứng nơi cửa. Chàng định tiến tới thi lễ thì Mai Sơn Dân đã ném thanh “Mai Hương kiếm” cho chàng.

- Đa tạ thúc thúc!

Tân Tiệp thốt lên mấy tiếng, giơ tay đón lấy thanh bảo kiếm rồi lại múa một chiêu vừa lĩnh hội được.

Trong gian phòng không lớn cũng không nhỏ, chỉ còn thấy ánh kiếm loáng lên ngời ngời, kiếm khí phát ra lạnh không gian. Đúng là một thanh bảo kiếm đầy uy lực.

Tân Tiệp hấp thu được kiếm pháp và bộ pháp thần kỳ, giờ đây trong tay nắm một thanh bảo kiếm thì lòng phấn chấn vô cùng. Chàng thi triển từng chiêu từng thức càng lúc càng thấy hứng. Ban đầu còn chậm sau lại nhanh dần. Kiếm pháp thần kỳ phối hợp cùng bộ pháp ảo diệu. Giờ đây kiếm với người như hợp nhất làm một. Đến Mai Sơn Dân là tay đại hành gia về kiếm pháp cũng không phân biệt được đâu là đâu.

Tân Tiệp múa một hơi đến bốn vòng mới chịu ngừng tay, chàng bước đến trước mặt Mai Sơn Dân thấy thúc thúc mỉm cười hài lòng, vội ôm quyền thi lễ nói :

- Mai thúc thúc, hai môn tuyệt kỹ này phối hợp với nhau thì chẳng khác gì rồng gặp mây, “Đại Diễn Thần Kiếm” vốn đã đầy biến hóa thì giờ đây càng tăng thêm uy lực gấp bội, đã thế lại còn được thúc thúc tặng bảo kiếm này nữa thì lo gì không phá được kiếm trận của Ngũ đại kiếm phái!

Mai Sơn Dân chỉ gật đầu cười nói :

- Ngươi luyện đã cả ngày rồi, mau vào ăn cơm đi.

Cơm chiều xong, Mai Sơn Dân cùng chàng ngồi uống trà. Lão hỏi :

- Tiệp nhi định làm chuyện gì tiếp theo đây?

Tân Tiệp nói :

- Vừa rồi ngoài rừng, Tiệp nhi gặp được hia vị hành khất...

Rồi chàng đem chuyện hai lần gặp Kim thị huynh đệ kể cho Mai Sơn Dân nghe. Chàng tiếp :

- Vì thế Tiệp nhi nhân lúc không có việc gì định đi một chuyến đến Hồ Nam xem có thể giúp gì được cho Cái bang một tay không.

Mai Sơn Dân gật đầu tán thành :

- Thân làm võ sĩ thì vì nghĩa hành hiệp là chuyện cũng đáng làm!

Hàn huyên thêm một hồi lâu nữa, hai người mới đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Tân Tiệp chuẩn bị lên đường. Chàng vừa về đến nhà một ngày giờ lại phải ra đi thì bất giác trong lòng quyến luyến. Mai Sơn Dân nhận ra biểu hiện trên mặt chàng nên vừa đeo thanh “Mai Hương kiếm” lên lưng cho chàng vừa nói :

- Thanh “Mai Hương kiếm” này đã theo bên mình ta suốt hơn hai mươi năm hành tẩu giang hồ, diệt không biết bao nhiêu tên đại ác ma. Hôm nay ngươi dùng thanh kiếm này hành hiệp giang hồ thì nhất định phải giữ gìn uy danh của Thất Diệu Thần Quân năm xưa, báo cho được đại thù. Ta hy vọng Hải Thiên song sát sẽ trả món nợ của song thân ngươi dưới thanh “Mai Hương kiếm” này!

Một câu này khiến cho Tân Tiệp tăng thêm dũng khí, đồng thời cũng là một sứ mệnh mà chàng phải làm tròn. Chàng không những phải trả thù cho song thân mà còn phải thay Mai thúc thúc trả thù.

- Tiệp nhi tuân lệnh thúc thúc!

Vừa nói chàng vừa chấp tay vái tạ nhận lãnh bảo kiếm.

Mai Sơn Dân lại nói :

- Con trai của Đơn Kiếm Đoạn Hồn còn sống hay chết cũng chưa thể khẳng định được. Nếu có dịp thì ngươi cũng nên tìm hiểu xem sao? Còn một điều nữa...

ngươi giờ đây công lực, sở học đã đạt đến độ cao thâm mạc trắc, có thể nói là vượt qua hẳn ta năm xưa cho nên không cần phải dùng ngoại hiệu Thất Diệu Thần Quân của ta để hành đạo giang hồ nữa. Những tưởng ngươi đã có thể tự lập danh thiên hạ rồi đó!

Tân Tiệp cúi đầu nói :

- Tiệp nhi xin ghi nhớ, nguyện không phụ lòng thúc thúc.

Hai người còn ân cần hàn huyên một lúc nữa. Mai Sơn Dân tiễn chân chàng ra đến rừng mai mới chia tay.

Trời đã ngừng đổ tuyết. Ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp rừng mai tươi sắc.

Tân Tiệp thi triển khinh công thượng thừa lướt đi trên đầu những ngọn mai chớm nụ. Mai Sơn Dân ngóng mắt trông theo bóng chàng mà chép miệng :

- Trời còn có mắt nên cho Mai Sơn Dân ta gặp được tiểu tử này!

* * * * *

Từ Sa Long Bình ra đến bến thuyền trên Trường Giang chẳng bao xa, chỉ chừng hơn mười dặm. Tân Tiệp thi triển khinh công phóng đi chừng một canh giờ đã đến nơi. Gần đến phố thị thì người càng đông cho nên chàng thâu thân pháp, ra đường chính thả bộ mà đi.

Bên bến thuyền, người chờ qua sông rất đông. Dưới sông, thuyền sắp thành hàng chen chúc nhau, không còn yên tĩnh hoang sơ như trong Sa Long Bình.

Cảnh phố chợ tấp nập huyên náo đã hiện ra.

Tân Tiệp bước nhanh đến bến thuyền, thấy có một chiếc thuyền khách xuống đã đông, chàng liền nhanh chân bước xuống, cất tiếng hỏi thuyền phu :

- Thuyền này thuận dòng đi Tam Hiệp chứ?

- Vâng, mời thiếu hiệp lên thuyền nhanh. Thuyền nhổ neo ngay bây giờ!

Nghe thuyền phu đáp thế, Tân Tiệp bước nhanh xuống thuyền tìm chỗ ngồi.

Chỉ thêm một chốc thì thuyền phu quả nhiên nhổ neo, chống thuyền ra xa bờ, rồi cho thuyền xuôi dòng đi xuống. Thuyền phu ngồi cuối đuôi thuyền, hai tay nắm hai mái chèo nhưng chẳng cần chèo thì thuyền cũng trôi đi một cách thoải mái. Nước Trường Giang chảy xiết, giữa dòng bạt ngàn sóng nhấp nhô nên chỉ có những thương thuyền lớn mới dám đi ra giữa dòng, những thuyền nhỏ chở khách chỉ nương theo con nước mà đi.

Khách đi thuyền thường xuyên quá quen với sông nước nên đều ngồi cả vào khoang, riêng Tân Tiệp ngồi đầu thuyền, phóng mắt ngắm cảnh Trường Giang.

Thuyền chạy được một lúc thì nghe thuyền phu la lên :

- Phía trước có ghềnh nguy hiểm, quý khách xin để hết hành lý xuống sàn thuyền để tránh bị hất văng ra ngoài.

Tân Tiệp nhìn thuyền phu, thấy hai tay điều khiển hai mái chèo khéo léo đưa con thuyền lao đi càng lúc càng nhanh. Nguyên phía trước là đoạn sông thu hẹp lại khiến cho nước chảy xiết hơn. Con thuyền lao đi càng lúc càng nhanh hơn. Tuy thuyền chỉ mỏng manh như chiếc lá khô trên mặt nước nhưng lao đi một cách trầm ổn dưới sự điều khiến khéo léo của thuyền phu.

Đột nhiên lúc ấy trên bờ có tiếng người la lên :

- Ê, thuyền... cho ta qua sông với!

Thuyền phu đang ra sức giữ cho con thuyền chạy trầm ổn, nghe có tiếng người gọi thì chỉ liếc mắt một cái rồi lớn giọng đáp :

- Thuyền đầy lắm rồi, chẳng đi được đâu...

Nói hết câu thì thuyền đã chạy được một đoạn xa.

Tân Tiệp quay đầu nhìn vào bờ, chỉ thấy một trung niên nho sinh đang đứng tay vẫy miệng gọi, từ thuyền vào bờ cách chừng sáu bảy trượng, cứ nhìn bộ dạng người này thì hẳn là có chuyện gấp lắm. Người kia lại la lên :

- Ta có chuyện khẩn cấp, nhanh cho ta đi...

Thuyền phu chau mày thét :

- Không thấy thuyền đầy rồi sao? Xem xem... đã quá mớm nước rồi kia...

Nói rồi y đưa tay chỉ vào ngoài mạn thuyền. Tân Tiệp quả nhiên nhìn thấy nước đã lên đến vạch trắng, là mức an toàn cho phép.

Nhìn lại thì người trên bờ nhún vai, nhếch mép cười bí ẩn.

Thuyền cứ tiếp tục lao đi theo dòng nước. Thuyền phu lại la lên :

- Chú ý, ngồi yên!

Tân Tiệp nhìn phía trước thấy có một mỏm đá nhô cao, trên có khắc ba chữ lớn “Vọng Ngã Lai”. Chàng chẳng hiểu ý nghĩa là gì, nhưng nhìn nước cứ cuồn cuộn ập tới vỗ vào đá bắn lên từng cột nước trắng xóa. Quả thực là nguy hiểm.

Thuyền phu lúc này hai tay đang gồng sức, điều khiển hai mái chèo cho con thuyền đi đúng thủy trình ngang qua mỏm đá kia...

Đúng lúc ấy, một bóng người từ trong bờ phóng ào nhanh ra. Khinh công của người này quả chẳng tầm thường, chỉ thấy y lộn mấy vòng đã đứng trầm ổn trên nóc khoang thuyền, ngay trên đầu thuyền phu. Khách trên thuyền vì ngồi trong khoang nên chẳng ai nhìn thấy, đến thuyền phu đang mải chăm chú điều khiển con thuyền nên cũng không mảy may hay biết gì. Chỉ có Tân Tiệp ngồi ngoài nên thấy rất rõ. Trong lòng chàng kinh động khi nhận ra người này chính là gã trung niên vừa gọi thuyền.

- “Thì ra hắn bám theo thuyền, đến chỗ này khi thuyền đến gần bờ hơn hắn mới nhảy lên thuyền. Hắn thi triển một chiêu khinh công này cũng đủ biết chẳng phải là nhân vật tầm thường, nhưng xem thần thái thì hắn cũng chẳng phải là chính đạo quân tử, không biết có hành động gì chăng?”

Nghĩ như thế, chàng chẳng lên tiếng, chỉ chú tâm theo dõi hắn.

Gã trung niên đứng trên nóc thuyền, ngạo nghễ nhìn xuống thuyền phu cười nhạt. Dường như hắn định kiếm chuyện với thuyền phu vì vừa rồi không cho hắn lên thuyền. Nhưng lúc này thấy thuyền phu còn mãi lo chèo chống qua ghềnh nước nên hắn chưa phát tác.

Đột nhiên chiếc thuyền tăng tốc một cách đột ngột, đồng thời mũi thuyền hơi chúi xuống, lao đi nhanh như mũi tên thoát khỏi dây cung.

Tân Tiệp giật mình thốt lên một tiếng nhưng may là chàng ngồi trầm ổn, thân trên chỉ hơi chúi tới trước một chút. Ngược lại, gã trung niên đứng trên nóc khoang thuyền bị hất văng ra ngoài. Hắn đảo nhanh người đáp xuống được sàn thuyền. Nhưng lúc ấy, thân hình hắn chạm mạnh vào người thuyền phu khiến thuyền phu bị hất ngã nhào xuống sông...

Tân Tiệp nhìn thấy thì giật mình, chẳng kịp suy nghĩ, tung mình lao tới nhanh như làn khói. Khi thân hình của thuyền phu vừa chạm nước thì chàng cũng chộp được áo thuyền phu, để khí vọt ngược lên lại thuyền.

Lúc này thì con thuyền chạy chậm lại mà trầm ổn, chẳng còn gì nguy hiểm.

Bấy giờ Tân Tiệp định thần nhìn lại mới biết thuyền vừa qua ghềnh. Chính độ dốc của ghềnh cao nên thuyền mới chúi đầu lao nhanh xuống như thế. Giờ đây dòng sông mở rộng phình ra như một cái đầm khổng lồ, thế nước hòa hoãn, chẳng còn gì nguy hiểm.

Chàng thân thủ tuy cao cường nhưng chưa từng đi nhiều trên sông nước nên mới bị kinh động như thế. Những người khác trong khoang thuyền thì vẫn bình tĩnh như không, rõ ràng bọn họ thường đi lại trên đoạn sông này nên chuyện vừa rồi chẳng còn là điều kinh ngạc đối với họ.

Thuyền phu bị một phen hú hồn, nhìn gã trung niên đầy kinh ngạc, chẳng hiểu hắn lên thuyền từ lúc nào? Nhưng cứ nghĩ thuyền đang chạy mà hắn vẫn lên được thì chẳng phải là người tầm thường nên thuyền phu chỉ ném cái nhìn giận dữ, rồi lại nắm mái chèo, tiếp tục cho thuyền đi.

Gã trung niên chừng như cũng nhận ra mình không phải nên im như thóc, tìm một chỗ ngồi xuống đầu thuyền. Hắn đưa mắt nhìn nhanh Tân Tiệp, đương nhiên là trong lòng hắn không khỏi chấn động trước một chiêu khinh công của chàng cứu thuyền phu. Tân Tiệp nhanh trí hơn liền lên tiếng nói trước :

- Vừa rồi huynh đài lên thuyền, khinh công thật tuyệt...

Chàng vốn trong lòng thầm nghĩ :

- “Người này nhất định là người trong võ lâm, chẳng biết hắn định đi về đâu mà vội vàng như thế. Liệu hắn có liên quan gì đến chuyện của Cái bang ở Hồ Nam hay không?”

Nghĩ thế chàng chủ động bắt chuyện để dò xem lai lịch của hắn thế nào?

Gã trung niên trong lòng cũng chính đang kinh ngạc lẫn hoài nghi về chàng, bấy giờ nghe nói thế thì lắc đầu đáp :

- Nào dám, nào dám!

Tân Tiệp nghe giọng nói của hắn như giọng người Lưỡng Quảng, trong lòng càng hồ nghi hơn, bèn hỏi :

- Dám hỏi tôn tính đại danh của huynh đài? Xem bộ dạng huynh đài thì dường như có chuyện gì rất gấp?

Nói đến đó, chàng cố ý để mắt theo dõi nét mặt của hắn nhưng người kia thần sắc vẫn không đổi, cất tiếng nói lớn :

- Tại hạ họ Ông, tên Chính. Các hạ nói đúng, tại hạ có chuyện gấp muốn đến Hồ Nam thăm một vị bằng hữu!

Tân Tiệp hơi chột dạ :

“Hắn đi Hồ Nam thì xem ra suy đoán của ta không sai!

Nếu như hắn là kẻ đối đầu với Cái bang thì chỉ e Kim thị huynh đệ khó đối phó nổi!”

Nghĩ thế chàng nói tiếp :

- Tiểu khả tên Tân Tiệp, nghe nói Hồ Nam non nước hữu tình, phong cảnh mỹ lệ nên định đến đó du sơn ngoạn thủy một chuyến. Nếu như huynh đài không chê thì chúng ta có thể đồng hành?

Ông Chính vội đáp :

- Tân huynh sao lại nói thế, được đi cùng một cao thủ thân thủ cao cường như Tân huynh thế này thì an toàn vô cùng, đồng thời cũng học hỏi được ít nhiều!

Tân Tiệp thầm hiểu ý hắn, đương nhiên là lòng hắn còn chưa phục, có ý sau này có dịp sẽ tỷ thí cùng chàng. Chàng cười lớn nói :

- Đâu dám thế! Công phu của đệ nào sánh kịp Ông huynh, nói ra chỉ thẹn như đèn dưới trăng!

Bọn họ nói chuyện với nhau một hồi thì thuyền đã đến Tam Hiệp. Cả hai thanh toán tiền rồi cùng nhau lên bờ, nhằm hướng Hồ Nam mà đi.

Suốt cả chặng đường, Tân Tiệp thỉnh thoảng khéo léo dò hỏi hành tung của đối phương nhưng Ông Chính chẳng hề hé lộ chút nào. Chàng đành chờ cơ hội hành động, tốt nhất là đừng để cho hắn nghi ngờ. Hai người thi triển khinh công mà chạy. Ông Chính có ý tỷ thí khinh công nhưng Tân Tiệp khôn khéo nhường đối phương, cho nên Ông Chính cũng chẳng biết được gì.

Chiều hôm ấy, hai người vào đất Hồ Nam. Một ngày rong ruổi không ngừng khiến cho cả hai đều mỏi chân, mệt người cho nên quyết định trước tiên tìm vào một khách điếm nào đó nghỉ chân. May mà chạy thêm một dặm nữa thì đến một tiểu trấn ven đường. Hai người lập tức tìm đến một khách điếm nghỉ lại qua đêm.

Bấy giờ trời đã vào giữa đông nhưng ở Hồ Nam chẳng có cái lạnh buốt người như phương Bắc. Tuy ngoài trời hoa tuyết đổ nhẹ nhưng không khí ấm hơn nhiều. Hai người chọn hai phòng, tắm rửa nghỉ ngơi một lúc rồi ra phía trước quán ăn cơm. Bữa cơm tối với các món đặc sản Hồ Nam khiến cho cả hai ăn ngon lành, chẳng ai khách khí với ai, ăn ngấu nghiến đến no mới thôi.

Tân Tiệp thấy đã quá no, chính lúc vừa buông đũa xuống định nói, bỗng nhiên bên phòng trong một giọng người ồm ồm vọng ra :

- Ngươi nói phái Không Động và Cái bang thanh toán nhau ngay trong bổn châu, không biết hư thực thế nào?

Giọng người vang ra nghe rất rõ. Tân Tiệp hơi giật mình ngưng thần lắng nghe, đồng thời mắt cũng liếc nhanh theo dõi thần thái của Ông Chính. Quả nhiên hắn cũng đang chăm chú nghe. Chàng đoán định điều mình nghĩ không sai, hắn tất đến Hồ Nam vì chuyện này, nhưng không biết là thù hay bạn với Cái bang?

Bên trong im lặng một lúc rồi giọng một người khác vang lên :

- Hắc! Hoàng lão đệ, tin tức của ngươi còn chưa còn chưa chính xác. Không phải là thanh toán mà Không Động thậm chí đã chộp được tân Bang chủ của Cái bang...

Tin này thì Tân Tiệp đã biết, chỉ nghe người được gọi là Hoàng lão đệ nói :

- Nghe nói hồi đêm hai vị Hộ pháp của Cái bang là Kim thị huynh đệ cũng đã xuất hiện...

Nói đến đó, bỗng nhiên giọng trở nên thấp nhỏ lại. Tân Tiệp cố vận hết thính lực để nghe mới nghe được đoạn sau, nhưng lúc được lúc không.

- Ngươi có biết công phu của bọn Kim thị huynh đệ chứ, nghe nói... trong một đêm vượt qua sáu cửa... bọn đệ tử Không Động... chẳng biết gì!

Tân Tiệp thầm hiểu võ công của Kim thị huynh đệ nên tình hình quả chẳng đáng ngại. Nhưng khi liếc nhìn thấy thần sắc của Ông Chính chấn động, kinh ngạc thì trong lòng tự nhiên xác định hắn đích thực là kẻ thù của Cái bang.

Lại nghe tên họ Hoàng nói :

- Thật sao? Lần này quả còn hơn quần hùng tụ hội. Chúng ta đằng nào cũng không có chuyện gì gấp, hay là đi xem thử một chuyến?

Giọng hắn vốn khàn khàn như chuông vỡ nên khi nói thì cất cao lên. Bọn Tân Tiệp ngồi bên ngoài đều nghe rất rõ. Chỉ nghe người kia cười lạnh lùng, nói :

- Ngươi gan lớn nhỉ?

- Sao chứ?

- Hừ, chung quanh Thần Đình tháp năm dặm, song phương đều bố trí thủ hạ canh giữ, đến dân thường đi ngang qua cũng không bỏ sót một ai. Chỉ cần biết là người trong giang hồ thì chẳng bao giờ chúng cho đi ngang qua đó.

Họ Hoàng chừng như không phục, giọng hắn càng khó nghe hơn nhưng chung quy chỉ là cãi nhau chuyện nên đi xem hay không, chẳng còn gì quan trọng.

Tân Tiệp vui lên, may mà chàng nghe được câu chuyện hai tên này, giờ đã biết được địa điểm. Chàng tính nhanh trong đầu cách hành động. Bấy giờ nhìn thấy Ông Chính cũng cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ. Bất giác chàng cười lớn, nhìn hắn nói :

- Đặc sản Hồ Nam quả hơn nơi khác về khẩu vị, đậm đà mà cay nữa. Ông huynh có nghĩ thế chăng?

Ông Chính định thần lại, gật bừa đáp :

- Ừm, ừm... đương nhiên. Tại hạ cũng nghĩ thế!

Tân Tiệp tìm cách nói chuyện đâu đâu, không liên quan đến chuyện vừa nghe được của hai tên trong kia, một hồi nữa mới chia tay nhau ai về phòng nấy.

Tân Tiệp tuy đã biết song phương thanh toán nhau trong Thần Đình tháp thế nhưng còn chưa biết Thần Đình tháp nằm ở nơi nào? Chàng chính đang định tìm người hỏi thì tiểu nhị bưng vào một chén trà nóng cho chàng.

Tiểu nhị đặt chén trà lên bàn rồi cúi mình nói :

- Thiếu gia dùng trà cho ấm người. Trà này là trà tươi thổ sản của vùng này. Khi chế có cho thêm gừng vào nên vừa tiêu thực vừa ôn trung tán hàn.

Tân Tiệp cười thầm, nghĩ tên tiểu nhị này thật khéo mồm khéo miệng.

Chàng gật đầu cười nói :

- Cảm ơn tiểu nhị ca. À... ta có chuyện muốn hỏi...

Tiểu nhị bồi một nụ cười, xoa tay nói :

- Có gì xin thiếu gia cứ dạy?

Tân Tiệp nói :

- Ta chỉ muốn hỏi thăm một nơi gọi là Thần Đình tháp. Ngươi có biết...

Chàng hỏi chưa hết câu thì tiểu nhị đã gật đầu lia lịa, nhanh nhẩu đáp :

- Biết, biết, cách đây không xa, nằm dưới chân một ngọn núi phía tây trấn này, chỉ cách chừng nửa dặm. Nhưng... tiểu nhân nghe nói ở đó hiện đang...

Tân Tiệp xua tay cắt ngang :

- Ta cũng có nghe chuyện đó nhưng ta chỉ hỏi để đến chiêm ngưỡng cảnh đẹp mà thôi. Nếu không tiện thì ta cũng không đi làm gì. Đa tạ tiểu nhị ca!

Nói rồi chàng nhét nhanh một ít bạc vụn vào tay hắn. Tiểu nhị vui mừng cúi đầu vái dài, cười hì hì, cảm ơn rối rít rồi trở ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.