Lại nói hôm ấy trên Quán Phong đỉnh, Ngô Lăng Phong và Thiên Ma Kim Kỳ cùng ôm nhau rơi xuống vực núi.
Ngô Lăng Phong biết khó tránh khỏi cái chết, trong lòng cực kỳ sinh hận Kim Kỳ, nghĩ trước khi chết cũng phải đánh cho hắn ta chết trước mới hả hận. Bấy giờ buông tay phải ra giáng mạnh một chưởng vào người Kim Kỳ, chẳng ngờ Kim Kỳ phải ứng cũng nhanh, vung chưởng lên đánh ra, hai chưởng đồng xuất với thập phần công lực mạnh không tưởng, đã thế thân hình đều lơ lửng trên không bị chấn động mạnh văng ra hai phía mà rơi nhanh xuống chẳng còn ai biết ai thế nào.
Ngô Lăng Phong rơi xuống rất nhanh, cúi đầu nhìn chỉ thấy một màn mây dày đặc không biết vực núi sâu chừng nào, nhưng chính vì một chưởng này khiến thân hình Ngô Lăng Phong bắn mạnh vào phía vách núi. Ngô Lăng Phong không cam tâm chết một cách oan uổng như thế này, trong cơn tuyệt vọng chỉ giơ hai tay vơ vào vách núi cố bám được một cành cây hay thậm chí một ngọn cũng tốt!
Đột nhiên hắn cảm thấy chân đạp phải một vật gì khiến thân hình khựng lại, trong ranh giới của sự sống chết, ý chí cầu sinh cực kỳ mãnh liệt, cúi đầu nhìn bất giác kích động vô cùng.
Nguyên là vừa rồi hắn chỉ chú ý phía vách núi mà không xem tình hình dưới chân, lúc này cúi mắt nhìn mới nhận ra thân hình rơi đúng trên một thân cổ thụ mọc ngang ra từ vách núi, trong cơn tuyệt vọng hắn khởi lên một tia hy vọng sống sót, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên.
Nói thì chậm lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh, Ngô Lăng Phong ý thức còn khả năng sống sót, liền tá lực vào nhánh cây, tung người ngược lên rồi đề tụ chân khí khiến thân hình rơi nhẹ nhàng trên tàng cây, hai tay bám vội vào thân cây, khi ấy mới biết chắc là còn cơ may sống sót. Hắn thở phào nhẹ nhõm nghĩ nhanh :
“Trời xanh còn có mắt, không để ta chết oan uổng.”
Thế nhưng, vừa rồi một chưởng đánh trực tiếp với Kim Kỳ khiến cho khí huyết trong người còn đảo lộn, cảm giác cổ họng lờm lợm liền há mồm hộc ra một búng máu tươi mới thấy ngực nhẹ đi.
Trời càng về chiều thì vân vụ càng lúc càng thêm dày đặc, Ngô Lăng Phong thấy trời tối lại, từng cơn gió lạnh thổi qua những mỏm núi đá cứ hú lên từng hồi như long ngâm hổ gầm. Nếu không phải là người giang hồ từng trải, một mình lạc lõng giữa vách núi này nghe tiếng gió hú hẳn phải rùng mình khiếp sợ. Nhưng Ngô Lăng Phong rơi vào tình cảnh này, ý chí cầu sinh cực lớn, hắn không thể chết được khi mà thù cha còn chưa trả được.
Bấy giờ trước tiên hắn tìm một chỗ ngồi ổn định trên thân cây cổ thụ điều hòa chân khí, trong đầu nhẩm tính :
“Hiện tại trời đã chiều, khí đá núi và mây quá nhiều chẳng nhìn thấy gì, tạm nghỉ đây một đêm, sáng mai tìm cách xuống khỏi vách núi này. Đằng nào thì ta cũng còn may sống sót, trời vẫn thương kẻ hiền.”
Nghĩ thế, hắn liền nhắm mắt định thần, điều hòa chân khí.
Chẳng biết thời gian qua bao lâu, đột nhiên một cơn gió lạnh thổi phả qua mặt khiến Ngô Lăng Phong bừng tỉnh, mở mắt ra mới hay trời đã tối mịt, nhìn lên trời chỉ thấy một màu xám trắng bàng bạc với vài vì sao lưa thưa, nhưng bằng kinh nghiệm hắn cũng đoán ra được lúc này chừng đã nửa đêm.
Trời khuya, gió lạnh, trong người còn thụ thương bất giác khiến hắn rùng mình, bỗng nhiên trong làn gió khuya hắn ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ, mùi hương xông vào mũi khiến lồng ngực hắn khoan khoái đi nhiều mà đầu óc cũng tỉnh táo hẳn ra.
Ngô Lăng Phong kinh ngạc, chẳng biết mùi hương kia từ đâu lại tỏa ra, nhưng mỗi lần hít một hơi mùi hương thoảng qua này thì khí huyết trong người lại sung mãn thư sướng, Ngô Lăng Phong hiểu ngay đây nhất định là do công hiệu của hương khí kia, nhưng hắn vẫn chưa biết được hương kia toát ra từ đâu. Của loài trái cây hay thảo dược nào?
Hắn vẫn từng nghe nói đến trên thâm sơn cùng cốc thường vẫn có những loài kỳ hương dị thảo mà công dụng của nó thì chẳng sao kể hết được, như trên Tuyết Sơn thì có loại “Tuyết Sâm” hay “Thiên Niên Linh Chi”, “Chu Quả”... đều là những thứ mà người luyện võ hằng mơ tưởng, chẳng lẽ hương thơm này toát ra từ một loài kỳ hoa dị quả nào sao?
Chỉ nghĩ thế tự nhiên trong lòng hắn phấn chấn hẳn lên, định tìm xem đó là loại hoa quả gì, nhưng nghĩ lại trời tối thế này làm sao tìm được, để ngày mai trời sáng rồi tìm còn chưa muộn. Nghĩ vậy, hắn nhắm mắt lại rồi hít sâu từng hơi tận hưởng không khí mát lạnh mang theo hương thơm dễ chịu kia...
Quả thật kỳ diệu, sau thời gian chừng một tuần trà hít thở điều hòa trong làn hương khí kia thì chẳng những tinh thần sảng khoái, đầu óc tỉnh táo mà thương tích trong người cũng giảm đi nhiều, khí huyết vận hành thông suốt chẳng hề thấy một chút trở ngại nào. Ngô Lăng Phong sung sướng chừng như muốn reo lên.
Hắn thực nằm mộng cũng không ngờ trong tình cảnh hiểm nghèo thập tử nhất sinh, chẳng những được sống còn mà lại ngộ duyên hít được làn hương của loài linh quả mà thiên hạ võ lâm ngày đêm mơ tưởng!
Trên núi cao xanh thẳm, ngày đến chậm hơn...
Phải đến khi mặt trời lên lưng ngọn sào thì sương núi mới tan bớt đi, Ngô Lăng Phong giờ đây chân lực đã hồi phục, thương thế đã lành lặn, điều đầu tiên mà hắn làm khi trời sáng là đưa mắt tìm quanh xem làn hương hồi đêm kia phát ra từ đâu.
Vừa cử mục ngước nhìn thì đầy kinh ngạc suýt nữa la lên. Nguyên là ngay đầu cành cây trơ trụi lá lại sinh ra hai ngọn lá xanh non mơn mởn, ở giữa là một quả nhỏ bằng nửa nắm tay chín đỏ tươi như sắc máu, mùi hương thơm dễ chịu kia chính là phát xuất ra từ đấy. Ngô Lăng Phong vui mừng không tả, nghĩ ngay đây chính là loại dị quả, tuy chưa biết nó tên gì, nhưng nghĩ phải là một loại quả quý hiếm, đưa mắt nhìn một vòng toàn cây thì quả nhiên chỉ sinh ra đúng một quả này.
Bấy giờ liền bò trên thân cây ra đến cành phụ, phải khó khăn lắm mới với tay hái được quả đỏ chín mọng kia, quả chín tới nứt ra từ đó một làn nước mật đỏ tươi như máu rỉ ra, mùi hương thơm càng nồng hơn.
Chỉ nghe hương thơm này thì nước bọt đã trào lên đầy trong miệng Ngô Lăng Phong, hắn quả thực chưa từng nhìn thấy một loại quả nào kỳ lạ như loại quả này. Thoạt nhìn thì hình dáng tợ như quả đào tiên, nhưng bên ngoài vỏ lại có một lớp lông mịn như quả hồng nhung, nhưng có điều thưa hơn nhiều.
Ngô Lăng Phong nắm loài quả lạ trong tay mà run lên vì sung sướng và bất ngờ, qua đi một hồi hắn mới thận trọng đưa lên môi nếm một chút mật quả. Một cảm giác mát lạnh mà thống khoái chạy thấu cổ họng mà chạy đến đâu có thể cảm nhận được ngay đến đó. Ngô Lăng Phong vui mừng không tả, liền từ từ vừa ăn vừa nghiền ngẫm thưởng thức loài quả lạ này, thú thực thì hắn đã một ngày không có gì trong bụng, cho nên lúc này một quả chín chẳng biết có tăng cường được công lực gì hay không, nhưng trước mắt là có thể giúp hắn qua được cơn đói.
Chẳng mấy chốc cả quả chín đỏ kia chạy tọt vào trong bủng hắn, chỉ thừa lại trên tay một chiếc vỏ mỏng mà mùi hương vẫn còn ngào ngạt.
Nhưng chỉ sau một lúc thì cảm giác mát lạnh ban đầu không còn, mà trong người lập tức nóng ran lên, Ngô Lăng Phong hơi chột dạ, nghĩ :
- “Chẳng lẽ mình ăn nhầm quả độc? Không thể! Rõ ràng hồi đêm chính nhờ mùi hương tỏa ra từ quả này mà khiến cho khí huyết trong người sung thịnh, đồng thời thương thế cũng thuyên giảm đi. Nếu là quả độc thì hương cũng độc, khi nào lại có tác dụng tăng cường thể lực, trị được nội thương?”
Lập luận như thế khiến hắn bớt hoảng đi, bấy giờ nghĩ :
- “Có lẽ loài quả lạ kia sinh công hiệu quá mạnh mà phát hỏa chăng? Nếu thế ta cần phải vận công theo phép dẫn hỏa quy nguyên mới được!”
Nghĩ thế, hắn liền ngồi ngay ngắn lại trên thân cây, bắt đầu hít thở thật nhịp nhàng điều hòa chân khí chu lưu khắp toàn thân, khiến cho chỗ nhiệt hỏa đang xông lên kia theo đó mà chú nhập vào Khí hải và Mệnh môn.
Nhưng hỏa khí xông lên càng lúc càng mạnh, đã mấy lần hắn cảm giác trước lồng ngực nóng ran, rồi tiếp tục xông lên đầu, khiến cho hắn mắt hoa lên, đầu óc tối sầm lại.
- Nguy rồi, nếu thế này ta chỉ cần rơi xuống dưới vực núi thí chết mát...
Chỉ nghĩ thế lưng hắn đã toát mồ hôi lạnh, hắn thực không thể ngờ vừa thoát hiểm kia giờ lại đến hiểm này, bất giác trong lòng thầm hận mình vừa rồi vì quá nghĩ đơn giản mà ăn vội quả lạ kia. Nhưng dù có trách bao nhiêu đi nữa thì chuyện cũng đã rồi...
Bấy giờ hắn cố vận khí điều hòa để dẫn hỏa khí về khí huyệt, nếu có một tấm kính cho hắn nhìn vào để thấy người hắn lúc này thì có lẽ hắn sẽ rất hãi hùng.
Mặt hắn đỏ phừng lên như làn da của quả kia, mồ hôi giờ đây từ đầu đến chân không nơi nào không có, cả người hắn như đang tắm, thân hình cứ rung lên từng lúc vì sự cố gắng gượng lại với hỏa khí...
Đột nhiên hắn hét lên một tiếng thảm thiết, đầu óc tối sầm lại không còn biết gì nữa, mặc cho thân hình đổ một bên rơi khỏi thân cổ thụ xuống vực núi...
Ài! Đúng là họa vô đơn chí!
Chẳng biết qua bao lâu thời gian, khi Ngô Lăng Phong dần dần tỉnh lại, điều đầu tiên hắn nhận biết được là mình còn sống. Hắn mở mắt ra nhìn quanh, tuy đã tỉnh lại nhưng đôi mắt hắn vẫn còn vẻ thất thần và kinh hoảng, hắn thực không thể ngờ mình lần thứ hai chết đi sống lại. Hắn rất ngạc nhiên khi nhận ra mình nằm trong một ngôi nhà tranh đạm bạc
- “Nơi này là nơi nào chứ?”
Ánh mắt hắn bắt gặp một lão già gầy ốm trong y phục tiều phu, râu dài tóc bạc như cước, ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, điều đầu tiên nghĩ đến là lão nhân này hẳn đã cứu mình.
- Hắc hắc... tiểu tử, cuối cùng thì ngươi cũng đã tỉnh lại rồi!
Lão già cất giọng chẳng mấy nồng nhiệt nói.
Ngô Lăng Phong môi mấp máy nói :
- Lão trượng cứu vãn sinh...
Lão già chỉ ậm ừ rồi nói :
- Ngươi cứ nghỉ thêm một chút cho khỏe, chuyện gì chúng ta sẽ từ từ nói sau.
Ngô Lăng Phong đầu óc đã tỉnh táo hơn, hắn cố nhớ lại tất cả mọi chuyện đã qua. Hắn nhớ sau khi ăn loại quả chín đỏ kỳ lạ kia thì ban đầu mát lạnh dễ chịu, nhưng sau đó thì lại nóng bức như lửa đốt, khiến đấu óc hắn hôn mê mà ngã xuống vực núi chẳng biết gì cả, thế mà vẫn không chết thì đúng là một điều kỳ diệu.
Ngô Lăng Phong thầm nghĩ :
- “Ta không chết, nhưng chẳng biết loại độc chất trong quả kia còn trong người không? Hay là ta thử vận công xem...”
Nghĩ thế, hắn nằm im nhắm mắt lim dim rồi điều tức vận công, chẳng ngờ vừa vận công lực, lập tức nhận ra một cổ nhiệt khí khởi lên từ đan điền rồi theo hai mạch Nhâm Đốc đi khắp châu thân. Cổ nhiệt khí rất mạnh, nhưng không còn nóng bức tâm mạch như lần trước, mà chỉ khiến cho khí huyết chân lực trong người như tăng lên gấp bội.
Điều này khiến cho Ngô Lăng Phong trong lòng vui mừng khôn tả, thầm nghĩ :
- “Có lẽ ta nghĩ nhầm rồi chăng? Loại quả đỏ kia nhất định là linh quả thánh dược, nên mới tăng cường chân lực như thế này, có lẽ lúc ấy vì nhiệt khí trong người tăng mạnh đột ngột mà ta dụng phép dẫn hỏa quy nguyên cũng không đạt, nên hỏa khí thượng xung làm mê tâm khiếu chăng?”
Nghĩ vậy thì lòng đã thấy mừng, tiếp tục điều hòa khí huyết thêm một hồi thì người không những khỏe hẳn ra mà khí huyết sung mãn gấp bội.
Ngô Lăng Phong lại nghĩ :
- “Lão nhân này cứu sống ta, mà là dân thổ địa ở đây rất có thể biết được loại quả kia là quả gì, ta hỏi lão xem sao...”
Nghĩ thế hắn liền xả công từ từ mở mắt ra...
Lão già từ nãy giờ ngưng mắt nhìn thần sắc biển đổi trên mặt Ngô Lăng Phong, trên mặt lão sắc mặt thay đổi đến mấy lần thực khó hiểu, đến lúc này khi nhìn thấy Ngô Lăng Phong mở mắt ra chưa kịp hỏi thì lão đã cướp lời nói :
- Hừ, ngươi phúc lớn quá nhỉ? Ăn được Huyết quả rồi chứ gì?
Ngô Lăng Phong vừa nghe giật mình ngồi bật dậy, cảm thấy trong người nhẹ lâng lâng rất khác trước đây, ngưng mắt nhìn lão già như chưa hiểu gì hỏi lại :
- Lão trượng nói Huyết quả gì?
Lão già trợn mắt nhìn Ngô Lăng Phong nói :
- Ngươi đã lén tìm cách lên vách núi hái trộm Huyết quả của ta mong chờ cả trăm năm nay, giờ còn giả ngây giả dại sao hử?
Ngô Lăng Phong vừa chấn động vừa vui lên trong lòng, thầm nghĩ nhanh :
“Chẳng lẽ quả chín đỏ mà ta vô tình ăn kia là Huyết quả sao? Huyết quả xưa nay chỉ nghe người trên giang hồ truyền tụng nhau ăn vào tăng công lực mấy mươi năm, mà còn có thể diên sinh ích thọ, ai ai cũng mộng tưởng có được nó. Chẳng lẽ ta lại có được một kỳ duyên như vậy sao?”
Bấy giờ lòng vui mừng, nhưng lại lấy làm lạ nghĩ :
- “Huyết quả vốn mọc hoang trong rừng sâu núi thẳm, đâu có chủ nhân mà lão già này bảo là ăn trộm chứ?”
Nghĩ thế liền nói :
- Vãn sinh vô tình mà ở trên vách núi, đang lúc đói thì nhìn thấy một loại quả chín đỏ mọng như đào tiên nên mới ăn, thực ra chẳng hề biết đó là loại quả gì. Xin lão trượng chớ hiểu lầm.
Lão già “hừ” một tiếng hậm hực, nhưng chung quy là người hiểu biết số mệnh, lão thầm nghĩ :
- “Ài, có lẽ họ Vân ta chẳng có phước, trách ai được. Nhưng tên tiểu tử này làm sao mà lên được trên kia chứ? Đến như ta muốn lên được vách núi cao trăm trượng kia cũng phải phí mất mấy mươi năm làm ra một “cầu thang” đặc biệt mới lên được đó, hắn bảo là vô tình nghĩa là sao?”
- Ngươi bảo vô tình lên đó ư? Nói vậy nghĩa là sao?
Ngô Lăng Phong nghĩ đằng nào lão già cũng là ân nhân cứu mạng mình, không cần phải giấu giếm bèn nói :
- Vãn bối gặp nạn bị một người ôm lao từ trên Quán Nhật Phong xuống, nghĩ chết là điều khó tránh khỏi, nào ngờ...
Bấy giờ, Ngô Lăng Phong liền đem chuyện từ khi Thiên Ma Kim Kỳ điên cuồng ôm mình lao từ trên đỉnh Thái Sơn xuống núi, sau đó mọi chuyện diễn ra thế nào lần lượt kể lại cho lão già nghe.
Càng nghe lão già càng thấy kỳ lạ, đùng là một kỳ duyên có một không hai, nếu thực đã thế thì lão cũng không trách gì thiếu niên này, mà có trách chăng là trách mình không có phúc phần.
- Thì ra là thế, ài... lão phu bạc số!
Lão buông một câu than dài rồi ngưng mắt nhìn Ngô Lăng Phong, chừng như khuôn mặt khôi ngô anh tuấn của Ngô Lăng Phong kiến lão thấy mến mộ, rồi thay đổi khẩu khí ôn tồn hơn hỏi :
- Tiểu tử, ngươi tánh danh là gì?
Ngô Lăng Phong thấy lão đã ôn hòa hơn, liền cung kính đáp :
- Vãn sinh họ Ngô, phúc danh Lăng Phong...
Lão già gật gù nói :
- Nhìn ngươi anh tuấn, bản lãnh cũng hơn người, ngươi thụ sư thừa người nào trong võ lâm? Vì sao lại lên tận đỉnh Quán Nhật làm gì?
Ngô Lăng Phong đáp :
- Vãn bối là đệ tử của Thần Y Chu Kính Văn tiên sinh.
Nghe một câu này, lão già mặt đổi sắc kinh ngạc la lên :
- Chu Kính Văn là sư phụ của ngươi sao? A... lão tiểu tử này rất tinh thông y thuật, võ nghệ thì có gì đáng nói đâu!
Ngô Lăng Phong nghe thì nghĩ thầm :
- “Sư phụ niên kỷ xem ra cũng bằng lão ta, làm sao lão lại gọi bằng “lão tiểu tử” chớ?”
Bấy giờ chàng liền đáp :
- Thực ra võ công của vãn bối là luyện theo công phu tuyệt học của tiên phụ để lại, Chu sư phụ chỉ là người chỉ bảo mách nước, vãn bối trước giờ chưa từng nhìn thấy gia sư biểu diễn qua võ công.
Lão già “À” lên một tiếng như hiểu ra, buộc miệng nói :
- Thế thì đúng...
Rồi lão trở nên trầm ngâm một lúc mới hỏi :
- Nghe ngươi gọi là “tiên phụ”, nói thế cha ngươi đã chết, chẳng hay là vị nào trong võ lâm anh hùng?
Ngô Lăng Phong nghe hỏi đến cha thì mắt đã cay, đáp :
- Gia phụ chính là Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân...
Lão già “A” lên một tiếng chừng như càng bất ngờ hơn, rồi cứ tròn mắt nhìn Ngô Lăng Phong một lúc mới hỏi được :
- Thì ra là hậu nhân của Đơn Kiếm Đoạn Hồn Ngô Chiếu Vân đại hiệp, nhưng... Ngô đại hiệp vì sao lại bị chết?
Một chuyện chấn động toàn võ lâm Trung Nguyên mười lăm năm nay, thế mà lão nhân này không hề biết, chứng tỏ lão đã ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc, tuyệt tích với người đời bên ngoài. Chả trách đến nỗi chỉ mới hôm kia ngay trên đỉnh Thái Sơn cao nghìn trượng kia xảy ra Thái Sơn kiếm hội kinh trời động đất, mà dưới thâm cốc này lão vẫn y nhiên tự tại chẳng hề hay biết gì.
Ngô Lăng Phong giọng uất hận nói :
- Tiên phụ, nhân vì danh tiếng quá cao, bị một số tiểu nhân bại số trong võ lâm ghen tỵ, chính bốn tay Chưởng môn nhân đại kiếm phái là Không Động Lệ Ngạc, Võ Đương Xích Dương đạo trưởng, Nga My Khổ Am Thượng Nhân, Điểm Thương phái Tạ Tinh liên thủ sát hại, chết ngay trên Thái Sơn.
Ngô Lăng Phong nói bằng giọng căm hận, nhưng giờ đây hắn đã không còn coi Lăng Không Bộ Hư Trác Bằng phái Côn Luân là kẻ thù.
Lão già càng nghe thì các thớ thịt trên mặt giật liên hồi tỏ ra hết sức bức xúc, một lúc mới run giọng nói :
- Hảo! Tiểu tử Lệ Ngạc này giỏi lắm, sư phụ hắn khi lâm chung phó thác cho ta chăm sóc hắn. Hừ... ba mươi năm nay ta bôn tẩu giang hồ, không ngờ tiểu tử này dám âm mưu sát hại sư điệt của ta, mối thù này nhất định phải rửa. Hừ...
Nói đến đó, lão thở phù phù chứng tỏ vô cùng tức giận, thét lên :
- Ta chẳng cần kể đến thân tình giao du với sư phụ hắn năm xưa!
Ngô Lăng Phong ngược lại nghe khẩu khí lão nhân thì kinh ngạc vô cùng, mơ hồ hiểu ra lão nhân gia này chừng như là một vị đại tiền bối trong bổn môn quy ẩn thâm sơn. Lúc này nghe lão nói thế, thì trong lòng không còn hồ nghi gì nữa, thầm nghĩ :
- “Chu sư phụ thường nói Thái Cực môn truyền đến sư phụ của ông ta là đời thứ hai, môn hộ đại rạng vì xuất được hai vị kỳ tài, một người chính là sư phụ của cha ta và một người là sư thúc của cha. Hai vị này chẳng những võ công tuyệt đỉnh mà y thuật lại thần diệu đến nỗi được người xưng tụng Hoa Đà tái thế, chẳng lẽ vị lão nhân gia này chính là Đông Ngục thư sinh Vân Băng Nhược?”
Trong đầu vừa nghĩ thế, lập tức quỳ xuống dập đầu lại :
- Phong nhi khấu kiến sư thúc tổ!
Lão già cất tiếng cười kha khả, phất nhẹ tay một cái, cỗ kình lực nhu mà mạnh không tưởng ngăn cản người Ngô Lăng Phong lại, lão nói :
- Hài tử, làm sao ngươi biết được ta chính là người trong lòng ngươi nghĩ?
Ngô Lăng Phong nói :
- Vừa rồi đệ tử nghe sư thúc tổ nói, rõ ràng phải là người trong bổn môn, rồi sư thúc tổ gọi tiên phụ là điệt nhi, cho nên đệ tử mới đoán ra được...
- Tuyệt, tuyệt, xem ra hiểu biết của ngươi không nhỏ!
Đông Ngục thư sinh Vân Băng Nhược gật đầu cười nói tiếp :
- Hảo tiểu tử, ngươi rất thông minh, nhưng xem ra ngươi không giống vóc dáng tướng mạo của cha ngươi mấy.
Ngô Lăng Phong sinh ra chưa bao lâu thì mẫu thân qua đời, sau đó lên ba tuổi thì phụ thân một đi không trở lại, trong đầu hắn vốn chẳng có hình tượng của cha mẹ. Âm dung của phụ thân thế nào, chỉ là một hình ảnh mơ hồ mà hắn cố hình dung ra thôi, một đời hắn chừng như chỉ sống lớn lên trong sự nung nấu hận thù, lúc này nghe sư thúc tổ nhắc lại chuyện này thì xúc cảm trong lòng, mắt cay cay chừng như chực khóc.
Vân Băng Nhược nhận ra thần thái bất thường của Ngô Lăng Phong, biết vừa rồi mình nói chạm vào nỗi đau trong lòng hắn, bèn ôn tồn nói :
- Hài tử, chớ sầu đau, gia gia sẽ truyền thụ cho ngươi một pho tuyệt học, ngươi có thể diệt hết lũ gian tà kia rửa thù cho cha ngươi.
Ngô Lăng Phong trước giờ ít nghe được những lời nói đầy thân tình và quan hoài như vậy, lúc này không cầm được xúc cảm liền sà vào lòng sư thúc tổ mà bật khóc lên thành tiếng.
Đông Ngục thư sinh Vân Băng Nhược ba mươi năm nay ẩn tích giang hồ, chẳng màng chuyện thế sự bên ngoài, giờ đây bất ngờ ôm được tôn nhi của mình trong lòng thì cũng không ngăn được tình cảm dâng trào. Qua một lúc lâu, lão vuốt lưng Ngô Lăng Phong nói :
- Hài nhi, nam nhi khí tráng chớ nên khóc nhiều, may mà trời còn có mắt nên tổ tôn chúng ta mới gặp được nhau...
Ngô Lăng Phong như nhớ ra chuyện gì, liền gạt nước mắt ngửng đầu nhìn sư thúc tổ hỏi :
- Mà sư thúc tổ làm sao lại đưa được Phong nhi về đây? Phong nhi cứ ngỡ không còn sống nổi...
Vân Băng Nhược nghe hỏi mới gật đầu kể lại :
- Hôm qua khi luyện công sáng xong, ta nhẩm tính đúng giờ Ngọ là thời khắc Huyết quả chín muồi nhất, lúc này hấp đủ dương khí ăn vào nhất định công hiệu càng cao, nên định lên hái Huyết quả. Không ngờ, vừa bước ra khỏi nhà ngước mắt nhìn lên thì nghe tiếng áo lướt gió ào ào. Ta tinh mắt nhận ra ngay là một người đang rơi từ trên vách núi xuống, trong đầu thầm nghĩ ngay người này hẳn định lên ăn cắp Huyết quả của ta, nhưng không vì thế mà ta để cho rơi tan xác. Nghĩ thế, ta liền vận công phi lên mà đón lấy người rơi xuống, vì thế ngươi mới còn sống đấy...
Ngô Lăng Phong nghe nói không khỏi chấn động, quả nhiên nếu không phải sư thúc tổ ra kịp đón lấy người hắn thì có lẽ đến thánh cũng không cứu nổi.
Vân Băng Nhược kể tiếp :
- Sau đó ta thấy ngươi mê man bất tỉnh mà người thì nóng phừng phực như một lò lửa, ta đã hồ nghi ngươi ăn được Huyết quả, trong lòng hết sức tức giận định đánh cho ngươi một chưởng... nhưng rồi nghĩ lại, cứ chờ ngươi tỉnh dậy rồi hỏi còn chưa muộn. Quả nhiên sau đó ta lên vách núi tìm thì Huyết quả đã không còn, ta than trời than đất toi công ba mươi năm nay ta ẩn dật ở đây để chờ Huyết quả ra hoa kết trái. Ài... ta bạc phúc, nhưng chẳng ngờ tôn nhi của ta lại có phúc như thế, cũng là trong môn hộ của chúng ta, cũng đáng mừng rồi vậy!
Ngô Lăng Phong vừa mừng vừa ngượng nói :
- Hài nhi thật đắc tội với sư thúc tổ...
Vân Băng Nhược xoa đầu hắn cười vui vẻ nói :
- Không biết không có tội, huống gì cổ nhân vẫn nói “có phúc có phần”, Huyết quả là kỳ trân dị quả hiếm có trên đời, đâu phải ai mong cũng được. Đương nhiên tất cả đã có tiền định rồi, phải đáng mừng cho hài tử ngươi. Ha ha...
Lão nói rồi cười lên một cách hồn nhiên, Ngô Lăng Phong trong lòng cảm kích và tôn kính vô cùng.
- Phong nhi từng nghe Chu sư phụ nói: “Huyết quả trăm năm mới ra hoa kết trái một lần”, nhưng vừa rồi vì sao Phong nhi ăn vào thì người nóng như lửa đốt, chẳng biết hôn mê bao lâu?
Vân Băng Nhược nói :
- Huyết quả dương khí cực thịnh, lẽ ra phải phục từ từ, ngươi ăn liền cả quả tự nhiên dương khí cuồng thịnh phát sinh, hỏa khí thượng xung làm mê tâm khiếu mà hôn mê bất tỉnh là chuyện thường, cũng may chưa đến nỗi phát điên. Đáng mừng, đáng mừng!
Ngô Lăng Phong thấy những điều mình suy đoán không sai là bao, bấy giờ trong lòng vui mừng không tả, nghĩ có công lực tăng bội, giờ mà được sư thúc tổ truyền tuyệt học nữa thì còn lo gì không trả được thù cha. Nghĩ đến đó, bất chợt nhớ lại vị đệ đệ kết nghĩa của mình bản lĩnh phi thường, bất giác buộc miệng hỏi :
- Phong nhi có một vị đệ đệ bản lĩnh cao cường là môn đồ của vị Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân, sư thúc tổ có biết người này không?
Vân Băng Nhược trong lòng hỉ hả nhìn Ngô Lăng Phong không chán mắt, nghe hỏi thì chẳng nghĩ ngợi gật đầu nói :
- Không thành vấn đề, rồi ngươi cũng cao cường như hắn, giờ nói sư thúc tổ nghe vì sao lại chạy đến tận Thái Sơn này?
Ngô Lăng Phong bấy giờ đem chuyện Thái Sơn kiếm hội ra kể lại cho sư thúc tổ nghe.
Vân Băng Nhược càng nghe càng kích động mạnh, thực không ngờ những nhân vật thành danh như Chưởng môn các đại kiếm phái lại làm chuyện bỉ ổi đến thế, chẳng nén nổi nghiến răng trèo trẹo rít lên :
- Tôn nhi, ngươi nhất định phải diệt hết lũ mặt người dạ sói này!
Ngô Lăng Phong cúi thấp đầu nói :
- Phong nhi tuân mệnh sư thúc tổ!
Vân Băng Nhược còn đứng run người trong cơn giận dữ thêm một lúc nữa mới buông tiếng thở dài nói :
- Ài... Đông Ngục thư sinh Vân Băng Nhược ta chỉ vì đã lập thệ vĩnh viễn mai danh ẩn tích, không màng thế sự nữa, nếu không thì sẽ xuống núi tìm bọn ngụy quân tử này băm thây chúng ra trăm nghìn mảnh mới hả hận!
Nói rồi, lão ngưng mắt nhìn Ngô Lăng Phong đầy trìu mến, chừng như đặt trọn niềm tin nơi tôn nhi của mình nói tiếp :
- Gia gia sẽ đem hết chân truyền tuyệt học bổn môn truyền thụ cho ngươi, ngươi thiên bẩm thông minh, lại cơ duyên ăn được huyết quả, công lực tăng mấy mươi năm, luyện không mất nhiều thời gian có thể thành tựu. Nhưng phải nhớ một điều, bổn môn công phu vốn xuất từ chánh đạo, tuyệt đối không được dùng nó lạm sát người vô tội!
Nói đến đó giọng lão trở nên nghiêm nghị, khiến Ngô Lăng Phong sinh lòng tôn kính cúi thấp đầu đáp :
- Phong nhi kính lĩnh tôn ý sư thúc tổ, hứa không bao giờ nghịch lời dạy của sư thúc tổ!
Vân Băng Nhược gật gù vẻ hài lòng, nói tiếp :
- Năm xưa khi cha ngươi xuất đạo, sư huynh ta nhận thấy cha ngươi công lực chưa đủ nên mới hẹn mười năm sau mới tiếp tục truyền thụ pho tuyệt học chí bảo trấn sơn môn “Khai Sơn tam thức Phá Ngọc quyền”, chẳng ngờ sau khi cha ngươi đi năm năm thì sư huynh ta quy tiên. Sau đó còn lại một mình ta cô độc, ta cũng quy ẩn giang hồ, cho nên cha ngươi thủy chung vẫn chưa học được tuyệt học bổn môn. Năm xưa nếu như cha ngươi học thêm được pho quyền pháp này, tuy không dám chắc là thắng được tên Lê tặc nhân kia, nhưng tự bảo mệnh thì chẳng khó khăn gì. Ài... chuyện đã thành quá khứ rồi, giờ ta sẽ truyền thụ cho ngươi!
Rồi lại nói thêm :
- Người trên giang hồ thông thường cho rằng võ công của Thái Cực môn chỉ tựu trung “Lấy tĩnh chế động”, mà chẳng ngờ công phu của bổn môn lợi hại nhất chính là pho quyền pháp này, lấy công làm thủ. Hài nhi, giờ ngươi xem cho kỹ...
Nói rồi lão tung người nhảy ra ngoài sân bắt đầu múa pho “Khai Sơn tam thức Phá Ngọc quyền”.
Ngô Lăng Phong bước nhanh theo ra ngoài, nhưng mắt nhìn sư thúc tổ múa quyền đến không dám chớp mắt, chỉ thấy thế quyền của Vân gia gia như trường giang đại hải liên miên bất tuyệt, quyền phong vù vù, hắn tuy đứng cách cả năm sáu xích mà vẫn bị dư phong đẩy bật lùi sau cả mấy bước.
Vân Băng Nhược thi triển đến chiêu thứ tám bất chợt thét lên :
- Phong nhi, ngươi xem thân pháp của ta!
Ngô Lăng Phong nhìn chỉ thấy thân hình Vân gia gia đột nhiên chậm lại, tả thủ trùng chiêu tiếp chiêu biến thành thế phòng ngự, hữu quyền đánh chếch ra, thân hình khoát bộ nhập trung cung, hữu quyền theo đó thâu về ngang ngực, rồi đột nhiên lại đẩy ra... Đến lúc này đột nhiên vòng qua phải một vòng, miệng thét lớn một tiếng, song quyền lập tức hợp lại làm một mà đẩy nhanh từ trong ra...
“Bình” một tiếng, thân tùng già lớn bằng thân người bị đánh chấn động mạnh chừng như muốn bật gốc lên, tán cây rung ào ào, cành lá đổ xuống như mưa.
Ngô Lăng Phong chấn động cả kinh, thực chưa từng nhìn thấy một chưởng lực nào uy mãnh đến thế, bất giác buộc miệng reo lên :
- Uy lực thật ghê hồn!
Hắn lại nghĩ :
- “Khai Sơn tam thức Phá Ngọc quyền” Vân gia gia thi triển hùng hậu thế này, nếu như bị đối phương ba bốn tên vây đánh, dùng nó để mở đường máu thì quả không tên nào cản nổi, ta nhất định phải luyện thành mới được.
Bấy giờ thấy Vân Băng Nhược thâu quyền lại nói :
- Quyền pháp này rất đơn giản, ba thức cuối cùng của nó là “Đạo Lưu Bình Sơn”, “Ngu Công Di Sơn” và “Lục Đỉnh Khai Sơn”, thế liên hoàn mà xuất, lực đạo càng lúc càng mạnh. Đợi đến khi song quyền hợp lại thì toàn lực đánh ra, có thể nói uy lực của nó đương kim thiên hạ chẳng có mấy người đỡ nổi! Ha ha...
Ngô Lăng Phong nhận ra được nét ngạo nghễ tự hào của Vân gia gia. Nhìn lại nơi Vân gia gia vừa múa quyền chỉ thấy một lớp dấu chân mờ nhạt, đủ thấy bộ pháp khinh diệu đến chừng nào rồi. Trong lòng thán phục vô cùng, liền nói :
- Vân gia gia, Phong nhi thử luyện cho gia gia xem!
Nói rồi Ngô Lăng Phong bắt đầu học theo những thức quyền vừa rồi sư thúc tổ mình múa. Ngô Lăng Phong vốn thiên bẩm thông minh mà có một trí nhớ tuyệt vời, nên múa căn bản không sai sót gì.
Vân Băng Nhược nhìn mà không khỏi kinh ngạc, chẳng thể ngờ tôn nhi của mình chỉ xem qua một lần là có thể học múa lại được, lão vui cười tít mắt reo lên tán thưởng.
- Hảo hài tử, thực hiếm có được người như ngươi. Tốt, tốt, luyện tiếp đi, ta vào trong làm cơm nước!
Ngô Lăng Phong vội nói :
- Để phong nhi làm cho...
Vân Băng Nhược cắt ngang nói ngay :
- Không được, ngươi phải chú tâm khổ luyện, cái mà ngươi ghi nhận được mới chỉ là hình tiếng bên ngoài, phải luyện nhiều mới thẩm thấu được uyên thâm ảo diệu bên trong. Ngoan ngoãn mà luyện đi!
Nói rồi, chẳng chờ Ngô Lăng Phong kịp nói gì thêm, lão quay người bước nhanh vào trong nhà.
Bấy giờ Ngô Lăng Phong lưu lại trong tuyệt cốc luyện võ công với Vân Băng Nhược, qua chừng ba tuần sau, Ngô Lăng Phong đã luyện thành “Khai Sơn tam thức Phá Ngọc quyền”. Vân Băng Nhược rất hài lòng về hắn, một hôm sau khi Ngô Lăng Phong luyện công xong, Vân Băng Nhược thốt nhiên nói :
- Ta thấy ngươi tướng mạo mảnh khảnh rất hợp luyện khinh công. Hơn ba mươi năm trước khi ta còn hành tẩu giang hồ, một lần vô tình cứu mạng được một vị tăng Tây Tạng, trong lòng cảm kích lại chừng như nhận ra ta không phải là người xấu, nên lấy trong tăng bào ra một pho mật kíp bằng tiếng Phạn tặng cho ta. Ta mấy lần từ chối nhưng không được, cuối cùng mới nhận cất cho đến nay, nhưng ta vốn chẳng biết một chữ Phạn nào, cho nên chung quy chẳng luyện được chút gì. Ta nghĩ, võ công Thiên Trúc cũng có chỗ huyền ảo của nó, ngươi thông minh đĩnh ngộ, lại cơ duyên ăn được Huyết quả, cứ cất giữ, sau này có lúc sẽ khai thác được toàn pho khinh công này mà luyện, nếu khinh công cao cường thì càng tăng thêm uy lực cho các môn quyền cước khác!
Nói rồi, lão lấy từ trong áo ra một cuốn cổ thư bọc da lừa trao cho Ngô Lăng Phong.
Ngô Lăng Phong cảm kích vô cùng nói :
- Gia gia đối đãi quá tốt với Phong nhi, Phong nhi không biết làm thế nào đền đáp công ơn này!
Vân Băng Nhược cười kha khả nói :
- Báo đáp ư? Điều đó thì bất tất, chỉ cần sau này khi lập gia thất nhớ mời lão gia gia ngươi uống chén rượu là được! Kha kha...
Ngô Lăng Phong nghe nói thì trong đầu chợt nhớ đến hình bóng của Tô Huệ Chi, chẳng hiểu vì sao mà sau lần tình cờ gặp gỡ ấy, hình ảnh Tô Huệ Chi xinh đẹp in khắc trong đầu óc hắn.
Bấy giờ cả hai cùng cười phá lên.
Ngô Lăng Phong chợt nghĩ :
- “Ta đến đây phải cả tháng dòi, không nên lưu lại đây lâu hơn nữa, Tân đệ nhất định ngỡ ta đã chết, trong lòng hẳn đau khổ lắm. Ườm... mà ta còn nhiều chuyện phải làm, từ biệt Vân gia gia thôi!”
Nghĩ thế liền thốt lên gọi :
- Gia gia...
Vân Băng Nhược ngước mắt nhìn hắn, mỉm cười hỏi :
- Có phải buồn chán cảnh ở đây, muốn đi rồi chăng?
Ngô Lăng Phong thấy Vân gia gia lúc nào cũng như đọc được suy nghĩ trong đầu mình, lòng không khỏi thán phục, lúc ấy gật đầu đáp :
- Vâng, Phong nhi thực không muốn rời xa Vân gia gia, nhưng có nhiều chuyện phải làm...
Vân Băng Nhược gật gù tiếp lời nói ngay :
- Ừ... ngươi đến đây cũng cả tháng rồi đó, tuyệt học bổn môn ta đã truyền thụ hết cho ngươi, à... mà còn thêm cái này ta cũng không giữ làm gì!
Vừa nói lão vừa lấy trong túi áo ra một bình ngọc màu trắng dúi vào tay Ngô Lăng Phong nói tiếp :
- Đây là bình “Vạn Niên Linh Tuyền” thuộc loại thánh dược trị thương, chẳng những trị được nội ngoại thương mà còn tăng cường thể lực. Phong nhi, đường hành tẩu giang hồ của ngươi còn dài, cất nó vào sẽ có lúc dùng đến.
Ngô Lăng Phong cảm kích không biết còn lời nào để diễn tả lòng mình, quả là Vân gia gia đã trút hết tình cảm cho hắn, một chuyện mà từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng được nhận lấy bao giờ. Bất giác sống mũi cay cay, nước mắt lại chực trào ra...
Vân Băng Nhược vội cười lớn nói :
- Chớ nên thế, hãy mạnh dạn lên, chừng nào rửa thù được cho phụ thân ngươi thì trở lại đây ở với ta vài ba năm cũng chưa muộn.
Lão tuy nói thế, nhưng biết điều đó còn xa lắm, thực tình ẩn cư trong chốn thâm sơn cùng cốc này quả là điều không dễ chịu chút nào. Vân Băng Nhược nhìn trời nói tiếp :
- Thôi, trễ lắm rồi, nên nghỉ sớm sáng mai ta đưa ngươi ra núi!
Hôm sau, Ngô Lăng Phong được Vân gia gia đưa ra núi, điều đầu tiên nghĩ đến Tân Tiệp, trong lòng muốn tìm gặp chàng, nhưng Tân Tiệp lưu lạc chân trời góc biển biết đâu mà tìm. Cuối cùng quyết định đến Không Động tìm Lệ Ngạc thanh toán nợ xưa.
Ngô Lăng Phong chủ ý trong đầu đã định, liền lên đường tìm đến một trấn thành lớn hỏi đường đi Không Động cho nên mới vừa khéo đi ngang qua đây.
Đến chiều hôm nay khi qua Thiểm Hóa thì trời đã hoàng hôn, hắn nhìn thấy đường núi hoang vu mà chẳng thấy thôn xóm nào nghỉ chân được, trong lòng còn đang phân vân thì bỗng nhiên nhìn thấy một con bồ câu bay ngang qua. Ngước mắt nhìn nhận ra chân bồ câu có buộc mảnh vải hồng, một ý niệm khởi nhanh trong đầu khiến hắn liền phóng người theo, vung chỉ cách không điểm tới, con bồ câu lập tức rơi xuống đất. Hắn đến nhặt bồ câu lên, cởi mảnh vải ra mới thấy hình hai chiếc đầu lâu, bất giác chấn động cả người. Vốn cũng từng nghe Tân Tiệp nói về ký hiệu này của bọn Hải Thiên song sát, trong đầu nghĩ nhanh bọn chúng truyền tin cho nhau không biết có hành động gì đây?
Bấy giờ còn đang do dự, chưa biết làm gì với mảnh vải trong tay, đột nhiên nghe thấy tiếng binh khí chạm nhanh xa xa vang lên... Ngô Lăng Phong giật mình, nghĩ nhanh nhất định bọn Hải Thiên song sát đang chặn đánh ai đó, nhớ lại lần trước chính bọn Cửu hào đánh cướp xe ngựa cả cha con Tô Huệ Chi, may mà hắn và Tân Tiệp kịp thời xuất hiện.
- “Chẳng lẽ chúng lại đánh cướp ai chăng?”
Chỉ nghĩ thế, hào khí trong người lập tức nổi lên :
“Ta thân hành hiệp giang hồ, lẽ nào thấy người bị hại không cứu?”
Lúc ấy liền quay người lần theo tiếng binh khí mà chạy...
Khi đến dưới chấn núi thì tiếng binh khí đã giảm dần rồi mất hẳn, hiển nhiên không nói cũng biết song phương thắng bại đã định, không biết kết cục thế nào?
Giờ đây, khi lên đến núi rồi thì mọi chuyện đã rõ, ba xác người nằm ngổn ngang, Ngô Lăng Phong đi quanh một vòng lật từng xác chết nhìn thì bất giác kinh ngạc vô cùng. Nguyên hắn nhận ra cả ba xác chết này đều là ba tên trong bọn Hoàng Phong cửu hào - Thần Kiếm Kim Chùy Lâm Thiếu Tể, Thiên Thủ kiếm khách Lục Phương và Trích Tinh Thủ Tư Không Tôn.
Ngô Lăng Phong ngồi xuống trên một phiến đá vắt óc suy nghĩ :
“Không biết bọn Cửu hào này vừa đánh nhau với ai, trong bọn chúng chết đến ba tên thì đủ biết nhân vật kia chẳng phải tầm thường. Nhớ lần trước ta cùng với Tân đệ và cả Tạ Trường Khanh đánh nhau với chúng còn chưa giết được tên nào, thế mà lần này một lúc giết ba tên thì quả là chuyện bất khả tư nghị...”
Đầu óc vừa nghĩ đến Tân Tiệp, bất giác khiến hắn giật mình nghĩ nhanh :
“Chẳng lẽ lại là Tân lão đệ ra tay?”
Nghĩ thế Ngô Lăng Phong lại quan sát kỹ ba xác chết, thấy một tên bị trường kiếm bay xuyên yết hầu thì hơi chột dạ, bằng vào kinh nghiệm hắn cũng nhận ra đây là một chiêu phi kiếm trí mạng, bất giác lại nghĩ :
- “Nếu đúng là Tân lão đệ thì nguy rồi, một chiêu này rõ ràng là chiêu trí mạng, nhưng nếu không rơi vào tuyệt cảnh thì khi nào Tân đệ...! Á!”
Chỉ nghĩ đến đó thì Ngô Lăng Phong trong lòng run lên, một linh cảm không hay len lén dâng lên, khiến cho hắn càng thấy lo lắng bất an...
Ngô Lăng Phong càng nghĩ trong lòng càng rối lên, liền đứng vụt dậy chạy đến bên dốc núi đưa mắt tìm quanh rất kỹ. Trăng non đã lặn, khiến trời càng tối hơn, Ngô Lăng Phong chỉ thấy cánh rừng âm u đen nghịt.
Ngô Lăng Phong chạy tới chạy lui tìm chẳng sót một chỗ nào, may mà lần trước hắn ăn được Huyết quả, cho nên nhãn lực hắn tăng tiến rất nhiều, hốt nhiên hắn nhận ra một đám cây bị đè rạp xuống, trong lòng bèn nghĩ :
“Tân đệ tính khí cương trường, chỉ cần còn một hơi thở cũng quyết không chịu thúc thủ chịu chết, chẳng lẽ Tân đệ thân thụ trọng thương từng chạy lao qua đây chăng?”
Ngô Lăng Phong vốn thiên tư thông minh, trong mọi tình cảnh đều có đầu óc suy luận vấn đề rất nhanh mà chính xác, lúc này nhận định Tân Tiệp khả năng thụ trọng thương đã lăn xuống theo dốc núi, liền định thần lần theo dốc núi mà đi xuống. Nơi này chẳng hề có đường sá, cây cỏ um tùm cứ đan chen vào nhau kín mít, thế nhưng Ngô Lăng Phong chẳng chùn bước cứ đạp cây cổ mà đi mặc cho gai góc cào rách cả áo...
Vừa đi vừa tìm chẳng mấy chốc đã xuống chân dốc, nghe tiếng nước chảy róc rách Ngô Lăng Phong nghĩ ngay một con suối gần đâu đây, một ý nghĩ trong đầu lóe lên :
“Nếu như lão đệ bỏ chạy mà còn sống, nhất định sẽ tìm đến suối, thụ thương thường vẫn làm cho người ta khát nước...”
Trong đầu nghĩ thế, vừa định bước tiếp thì thốt nhiên trong gió nghe ra tiếng rên ư hử rất nhỏ.
Ngô Lăng Phong giật mình, đồng thời trong lòng một tia hy vọng nổi lên, chẳng suy nghĩ gì liền sải chân đi nhanh về nơi vừa phát ra tiếng rên. Nhưng một lùm cây rậm chắn lối, chỉ thấy lùm cây có một lỗ hổng nhỏ vừa bị một người lao vào đây đè rạp xuống, Ngô Lăng Phong chẳng chút suy nghĩ liền vung kiếm lên phát cây mà đi. Giờ thì tiếng suối chảy nghe rõ hơn, Ngô Lăng Phong phạt hết bụi cây thì quả nhiên nhìn thấy một người nằm gục ngay bên bờ suối, chính lùm cây này đã che kín cả người Tân Tiệp, cho nên vừa rồi bọn Hải Thiên song sát tìm mãi chẳng thấy.
Ngô Lăng Phong bước nhanh đến xem, quả nhiên không sai chút nào, Tân Tiệp nằm bên suối mê man bất tỉnh, vội giơ tay sờ quanh người chàng chỉ còn thấy ngực đập rất nhẹ.
Ngô Lăng Phong nhìn Tân Tiệp toàn thân đầy vết thương, toàn thân nhuộm máu thì lòng đau vô cùng, mắt nhìn vị tiểu đệ kết nghĩa tình như thủ túc trong cảnh thập tử nhất sanh bất giác khiến hắn lòng nóng như lửa đốt.
Ngô Lăng Phong định thần lại, nén nỗi đau trong lòng, bế người Tân Tiệp lên đến đặt nằm trên một bãi cỏ bằng phẳng bên suối. Bấy giờ nghĩ ngay đến lọ thuốc “Vạn Niên Linh Tuyền” của Vân gia gia tặng, chẳng chút do dự liền thò tay lấy bình thuốc ra, thầm nghĩ :
- “Tân nhi tuy cả người đầy máu, nhưng xem chẳng có vết thương nào trí mạng, trước mắt hơi thở rất yếu có lẽ là bị nội thương trầm trọng và mất huyết nhiều mà nên.”
Nghĩ rồi, mở nắp bình linh dược ra, cạy mồm Tân Tiệp dốc đổ vào ba giọt.
Cất bình “Vạn Niên Linh Tuyền” xong, Ngô Lăng Phong lại xem xét các vết thương trên người Tân Tiệp rất kỹ, bất giác lòng đau quặn lại, thì ra trên người Tân Tiệp chẳng phải một loại thương tích mà đủ cả đao thương, kiếm thương, ám khí và cả chưởng đánh thụ thương, gần như không nơi nào trong người Tân Tiệp lại không có dấu vết thương tích.
Ngô Lăng Phong cắn răng nén tiếng khóc bật ra, nhưng hai giọt lệ châu thì chẳng ngăn nổi lăn dài trên má, hắn gạt nhanh nước mắt nghĩ :
- “Ta đã cho Tân đệ uống thuốc hỗ trợ chân khí, thông kinh hoạt lạc, nhưng giờ cần phải lo liệu thêm vết thương bên ngoài nữa mới được. Vân gia gia tuy không hề nói “Vạn Niên Linh Tuyền” có thể trị ngoại thương, nhưng ta dùng nó rửa vết thương xem trong uống ngoài rửa, biết đâu càng công hiệu hơn!”
Nghĩ là làm ngay, chừng như với vị huynh đệ kết nghĩa Tân Tiệp thì Ngô Lăng Phong chẳng còn tiếc gì nữa, kể cả sinh mạng của mình. Bấy giờ liền lấy trong tay nải ra một chiếc chén rượu đến bên suối múc một chén nước, lại lấy bình “Vạn Niên Linh Tuyền” nhỏ một giọt vào chén nước, cuối cùng dùng một muốn vải thấm nước rửa vết thương ngoài da thịt cho Tân Tiệp.
Trong màn trời nhờ nhợ, từng chỗ thương tích trên người Tân Tiệp lộ ra nhìn thật thảm, Ngô Lăng Phong là một hán tử sắt thép, thế mà lần này nhìn thấy Tân Tiệp thân hình rách nát cũng cầm lòng không đặng, tay thì rửa vết thương cho Tân Tiệp mà miệng thì cứ buông tiếng thở dài...