Mai Hương Kiếm

Chương 33: Mai hương thần kiếm



Quần hùng nhìn thấy Tân Tiệp nhảy ra tiếp chiến thì lập tức bàn tán ầm lên, có người thì đã biết, nhưng cũng có người còn chưa biết thiếu niên này lại chính là người đả bại Câu Lâu Nhất Quái trên Thiên Đình tháp - Mai Hương Thần Kiếm!

Bọn Xích Dương đạo trưởng ngược lại nhìn thấy Tân Tiệp nhảy ra ứng chiến thì đều biến sắc, trong lòng họ nảy sinh ra những suy nghĩ mâu thuẫn vừa lo Tân Tiệp thắng, nhưng lại vừa hy vọng Tân Tiệp thắng. Đương nhiên giờ đây thì bọn họ đều đã biết chuyện Tân Tiệp từng hóa trang thành Thất Diệu Thần Quân khiến cho họ một thời gian mất ăn bỏ ngủ.

Bấy giờ chỉ thấy chiếc nhuyễn đai trong tay Kim Lỗ Ách múa lên như một con linh xà uyển chuyển bát đấu, từng chiêu từng thức hóa giải thế kiếm của Tân Tiệp, không ai nhìn ra được chiếc nhuyễn đai làm bằng vật liệu gì, nhưng không hề sợ binh khí chút nào!

Tân Tiệp vừa ra kiếm đã thi triển một chiêu “Nhàn Vân Đàm Ảnh” trong “Đại Diễn thập thức”, kiếm ảnh như vạn điểm ngân quang trùm xuống đại huyệt trên người Kim Lỗ Ách!

Kim Lỗ Ách hô to một tiếng, nhuyễn đai trong tay lập tức rắn lại như một cây trường côn, hoành ngang đánh nhanh vào hạ huyệt trên tay Tân Tiệp, xem lối đánh của Kim Lỗ Ách thì uyên thâm tinh tế hơn nhiều so với sư huynh của hắn là Gia Đạt Nhĩ.

Chỉ nghe “koong koong” vang lên như tiếng binh khí sắt thép chạm vào nhau khiến mọi người đều chấn động kinh ngạc.

Tân Tiệp bị đánh thoái lùi nửa bước, trong lòng càng chấn động hơn ai hết, thầm nghĩ nhanh :

“Ta từ khi gặp kỳ duyên trên Tiểu Trấp đảo, công lực tăng nhiều có thể tùy ý vận mũi kiếm phát ra kiếm khí, thế nhưng còn chưa bằng hắn chỉ là một chiếc đai vải mà có thể vận lực thay kiếm phát ra kiếm khí, xem ra ta còn không bằng...”

Trong lòng hơi run, nhưng tay kiếm thì lại đã hoán thức phát chiêu đâm tới.

Kim Lỗ Ách cực kỳ giảo hoạt và đầy kinh nghiệm, vừa thấy chàng ra kiếm thì chiếc nhuyễn đai trong tay đã nhanh như chớp rung lên lướt tới như linh xà thoát động, lấy công làm thủ.

Cao thủ bắt đầu quá chiêu, chỉ cần một chút phân tâm cũng đủ để phân thắng phụ, Tân Tiệp quả nhiên bị mất tiên cơ, lập tức rơi vào tình trạng khổ chiến.

Kim Lỗ Ách chiếm được thế thượng phong thì càng đánh càng mạnh hơn, chiếc nhuyễn đai trong tay hắn càng lúc càng phát huy hết uy lực của mình. Thoắt biến thoắt hóa không thể lường nổi, lúc như côn đả, lúc như kiếm chém, khi cương khi nhu biến hóa vô cùng, quả là lợi hại trước nay trong Trung Nguyên chưa từng thấy người nào sử dụng nhuyễn đai đạt được trình độ ấy.

“Bốp bốp...”

Thỉnh thoảng đầu nhuyễn đai đánh trúng xuống đất hay thân kiếm cứ vang lên, kèm theo tiếng thét của Kim Lỗ Ách càng tăng thêm uy thế trấn áp đối phương.

Quần hùng đứng ngoài xem đấu, ban đầu thì hò reo cổ vũ cho Tân Tiệp, nhưng lúc này nhìn thấy chàng rơi vào thế bị động nguy hiểm, thì ai nấy đều lo lắng phút chốc toàn trường im phăng phắc.

Với Ngô Lăng Phong thì nỗi lo lắng càng lớn hơn, nhìn thấy ái đệ của mình rơi vào hiểm cảnh, bất giác trong đầu khẩn trương, lưng toát mồ hôi lạnh.

Kim Lỗ Ách xuất quái chiêu liên miên bất tuyệt, mà càng lúc xem ra càng thâm hậu, Tân Tiệp nếu không phải gần đây công lực tăng tiến nhiều thì e đã bại từ lâu rồi!

Chẳng mấy chốc trăm chiêu đã qua đi, song phương tạo thành một trường long hổ giao tranh ác liệt hiếm thấy. Nhưng không nói cũng biết, Tân Tiệp từ đầu đến giờ luôn ở vào thế bị động, thủ nhiều hơn công.

Bấy giờ sau khi chàng cầm cự trong thế hạ phong mười lăm chiêu nữa, đột nhiên nghe Bình Phàm đại sư lắc đầu la lên :

- Tên người Di này thật là bất tài, ngoài một trăm chiêu rồi mà không chịu thay đổi tiên pháp, nếu không thì đã thắng từ khuya rồi!

Mọi người nghe đều giật mình :

“Sao lão ta tự nhiên lại nói giúp đỡ cho tên người Di kia chứ?”

Có người tự cho là thông minh la lên :

- Á... có lẽ vì vừa rồi Tân đại hiệp đánh lão ta một chưởng, cho nên giờ lão ta ghét mà giúp cho tên người Di kia!

Nhưng duy nhất chỉ có Tân Tiệp nghe thì hiểu ra ý tứ của Bình Phàm đại sư, chàng nghĩ :

- “Bình Phàm đại sư nói ra thì nghe như giúp cho Kim Lỗ Ách, nhưng kỳ thực chính là nhắc nhở ta không nên thủ mãi thành luật, phải sớm thay đổi kiếm pháp để đấu. Ừm... đúng rồi, ta hôm nay gặp tên này tự nhiên sau đầu óc lú lẫn mà không nghĩ ra sớm chứ!”

Trong đầu nghĩ rồi, miệng thét lên một tiếng, tay kiếm vòng từ trái sang, mũi kiếm rung mạnh kiếm khí rít dài nghe buốt tai, chính là một chiêu tuyệt kiếm trong “Đại Diễn thập thức” - “Nguyệt Đới Tà Tinh”.

Tân Tiệp chờ khi kiếm ra được một nửa, đột nhiên tay kiếm trở nhanh kiếm khí càng thịnh, “vù” một tiếng, đột nhiên kiếm nửa chừng lại biến thành chiêu “Trá Kinh Mai Diện” trong “Cù Chi kiếm pháp”.

Bấy giờ đứng ngoài chỉ nhìn thấy kiếm ảnh ngời lên trùm cả không gian, Kim Lỗ Ách gần như nằm trong làn kiếm hoa, quần hùng lập tức tung hô vang lên, khí thế thật hào hùng.

Nên biết, một chiêu này là do Tân Tiệp sau khi được Thất Diệu Thần Quân Mai Sơn Dân nhắc nhở, chàng mới đem “Đại Diễn Thần Kiếm” kết hợp với “Cù Chi kiếm pháp”, khiến hai pho kiếm có thể dung hòa vào nhau mà không hề gượng ép. Tân Tiệp ra chiêu tùy tâm sở dục, kiếm có thể chuyển đổi giữa hai pho kiếm cứ như chỉ là một.

Quả nhiên, một chiêu này sinh hiệu lực, Kim Lỗ Ách tuy cực nhạy bén, nhưng vừa ra chiêu định hóa chiêu đầu thì chiêu thứ hai huyền ảo hơn của Tân Tiệp đã đến, buộc lòng hắn phải nhảy lùi ra sau hai bước để tự bảo vệ.

Tân Tiệp được thể công liền ba chiêu, lập tức lấy lại thế bình thủ.

- Hoan hô Tân đại hiệp!

Quần hùng thấy chàng lấy lại quân bình, thậm chí đã chiếm được thượng phong thì reo lên khiến cả đại sảnh càng thêm náo nhiệt.

Tân Tiệp ngược lại nãy giờ bị rơi vào hiểm cảnh, lúc này lấy lại được thế bình thì cũng tự lùi nửa bước để điều hòa hơi thở. Thì ra nãy giờ chàng vô cùng căng thẳng đến thở không ra hơi.

Kim Lỗ Ách vừa lùi thì lập tức hét dài một tiếng, chiếc nhuyễn đai trong tay lại múa lên phất tới bên trái Tân Tiệp, thân hình thì ngược lại nhảy sang bên phải.

Chỉ thoáng thấy bóng nhân ảnh nhanh như làn khói, “vù” một tiếng... chiếc nhuyễn đai trong tay Kim Lỗ Ách rơi vào khoảng không.

“Ồ!”

“Á!”

Trong đại sảnh bao tiếng người la lên đầy phấn chấn, nguyên là vừa rồi Tân Tiệp đã thi triển tuyệt luân thân pháp “Phù Hương Lược Ảnh” mà tránh một chiêu của Kim Lỗ Ách, quần hùng chẳng ai nhìn kịp chàng thi triển như thế nào, mà chung quy chỉ thấy một vệt trắng lách nhanh trong màn nhuyễn đai của Kim Lỗ Ách để ra ngoài. Một cảnh hết sức ngoạn mục tinh diệu, khiến cho bọn họ không nén nổi mới hô lên như thế.

Kim Lỗ Ách ngược lại chẳng phải tay tầm thường, hắn nhận ra Tân Tiệp đã thoát ra ngoài một chiêu này thì tính nhanh trong đầu, định nhân lúc Tân Tiệp thân hình còn chưa kịp đáp xuống đất sẽ tấn công luôn. Đầu nghĩ thì người đã nhảy lên không trở nhanh nửa vòng, tay rung mạnh một cái khiến nhuyễn đai hóa chiêu “bốp bốp...” phi ngược lại điểm tới người Tân Tiệp như một ngọn trường côn, một chiêu này không sai nửa phân điểm đúng vào huyệt Thiên Đột ngay giữa yết hầu của Tân Tiệp.

Một chiêu quái dị vô cùng, mà ra chiêu thì lại cành nhanh không tưởng, Kim Lỗ Ách đắc ý cười lên khùng khục, thầm nghĩ :

- “Lần này cho dù ngươi có né được thì cũng quýnh tay quýnh chân như chó cùng đường!”

Nghĩ như thế, chứng tỏ hắn cũng không dám coi thường Tân Tiệp, nào ngờ khi đầu nhuyễn đai ra hết chỉ nghe “bốp” một tiếng, lại rơi hụt vào khoảng không.

Đừng nói bản thân Kim Lỗ Ách là người trong cuộc, đến bao nhiêu người có mặt tại trường chăm chú nhìn theo dõi mà cũng không nhìn thấy nổi Tân Tiệp làm sao tránh ra ngoài được, chỉ thấy mắt hoa lên một bóng nhân ảnh, Tân Tiệp đã thay đổi phương vị.

Đến lúc này thì bọn Xích Dương đạo trưởng mấy người đều run lên trong lòng, quả thực bọn họ không ngờ Tân Tiệp lại có bản lĩnh cao siêu tuyệt đỉnh như thế, bất giác ai nấy đưa mắt nhìn nhau như có cùng một suy nghĩ :

- “Lần này khó đối phó với hắn rồi đây!”

Ngay bản thân Bình Phàm đại sư bản lĩnh thông huyền nhập hóa, thế mà lúc này cũng phải “í” lên một tiếng kinh ngạc trố mắt nhìn Tân Tiệp. Thì ra, lão đã tinh mắt nhận ra được vừa rồi Tân Tiệp thi triển bộ pháp để tránh chiêu của Kim Lỗ Ách chính là “Cật Ma Thần Bộ”, tuyệt học đắc ý nhất của vị Đảo chủ Tiểu Trấp đảo Huệ đại sư! Lão chau mày suy nghĩ :

“Tiểu oa nhi này vì sao lại học được bộ pháp thần diệu của mụ ni bà kia chứ?”

Tân Tiệp khó khăn lắm mới có được một cơ hội như thế này, tay trở nhanh kiếm khí rút lên vù vù, chính là một chiêu “Lãnh Mai Phất Diện”.

Thường cao thủ hàng nhị, tam lưu ra chiêu hay mắc một sai lầm là chiêu ra “quá già”, thường chiêu dốc toàn lực ra quá già thì dễ để sơ hở, hậu quả là rơi vào tình thế luýnh quýnh tay chân hoặc trở tay không kịp nếu bị đối phương phản kích. Cho nên cao thủ nhất lưu ra chiêu sáu phần phát bốn phần tán, chung quy chẳng ra chiêu “quá già”. Kim Lỗ Ách chính vì quá tin vào một chiêu của mình, cho nên mới bị Tân Tiệp lợi dụng sơ hở phản kích.

Khi hắn hoàn toàn trụ chân dừng người lại thì một kiếm của Tân Tiệp đã đến nơi, trong tình thế nguy cấp hắn thét lên một tiếng, chiếc nhuyễn đai trong tay hắn vận kình cứng lên như một ngọn thiết cương điểm vào yếu huyệt trên tay Tân Tiệp lấy thế công làm thủ!

Tân Tiệp há có thể bỏ qua được cơ hội tốt này, tay khoát nửa vòng, người thì lách nhanh tránh thế điểm của Kim Lỗ Ách, đồng thời một cỗ kình lực âm nhu đẩy ra, kiếm nương theo chưởng mà tới.

Chỉ nghe “koong” một tiếng vang khẽ lên, kiếm được búng ra mũi kiếm nhằm thẳng vào huyệt Chương Môn dưới sườn trái của Kim Lỗ Ách...

Lần này thì đến bản thân Tân Tiệp cũng chấn động, cỗ âm kình vừa rồi hoàn toàn khiến chàng bất ngờ không nghĩ là mình có thể phát ra âm kình hùng hậu đến thế. Nghĩ đến công lực của mình gần đây tăng bội, tự nhiên chàng phấn chấn hẳn lên, niềm tin đấu thắng đối phương cũng được dâng mạnh trong lòng.

Kim Lỗ Ách nhìn thấy Tân Tiệp ra kiếm liên tục chiếm thế chủ động tấn công thì vừa kinh vừa nộ, nhưng hắn là nhân vật đầy kinh nghiệm giang hồ, bấy giờ chỉ thấy hắn hô lớn một tiếng, nhuyễn đai trong tay vốn vận cứng như thiết cương điểm tới, nhưng lập tức mềm nhũn ra và vòng ngược lên quyện lấy cổ tay cầm kiếm của Tân Tiệp.

Tân Tiệp nằm mộng cũng không ngờ Kim Lỗ Ách có một chiêu kỳ tuyệt đến thế này, có thể nói chiếc nhuyễn đai vô tri vô giác nhưng được Kim Lỗ Ách sử dụng điêu luyện thành thực như là một loại linh vật biết nghe theo ý nghĩ của hắn.

Nói thì chậm nhưng thật ra lúc ấy mọi chuyện diễn ra cực nhanh, chỉ thấy Tân Tiệp thân hình như làn khói xám lướt nhanh ra ngoài mấy bộ mới thoát hiểm.

Nhưng “bốp” một tiếng...

Mặc cho Tân Tiệp thi triển “Cật Ma Thần Bộ” nhanh đến đâu, song tà áo của chàng cũng bị nhuyễn đai trong tay Kim Lỗ Ách đánh trúng rách một mảnh.

Tân Tiệp giật mình phát hoảng, nhưng liền đó nộ khí dâng lên lấn áp cơn hoảng sợ, nhân lúc chiêu của đối phương vừa hết thì thân hình chàng nhanh như chớp lướt nhanh nhập nội, toàn lực phát ra một kiếm đâm tới tấn công.

Nên biết, binh khí dài ngắn nặng nhẹ đều có điểm mạnh điểm yếu của nó, Tân Tiệp nhận ra đối phương sử dụng nhuyễn đai lấy thế công dài và ra đầu chiêu làm thế mạnh để tấn công, chỉ cần chậm một chút thì luôn bị nhuyễn đai trong tay đối phương công tới trước. Cho nên chàng nhập nội tiếp cận ra kiếm, chính là dùng đoản áp trường.

Chẳng ngờ, Kim Lỗ Ách chừng như quá ma mãnh hiểu ra vấn đề, nên chiêu chưa hết thì đã rung nhẹ tay, đầu nhuyễn đai quay ngoắt lại hóa thành một chiêu khác còn cổ quái kỳ dị hơn hai chiêu vừa rồi, chừng như bên trong còn có chứa tà khí.

Thế nhưng Tân Tiệp giờ đây chẳng còn thấy sợ, quyết dùng công đối công, cho nên kiếm thi triển “Đại Diễn thập thức” và “Cù Chi kiếm pháp” hợp nhau mà ra chiêu, đồng thời chân di chuyển chính là dùng thượng thừa bộ pháp “Cật Ma Thần Bộ”. Đây là lần đầu tiên chàng thi triển phối hợp cùng một lúc ba môn tuyệt học công phu, cho dù Kim Lỗ Ách có lợi hại đến đâu đi nữa thì cũng không còn cơ may chiếm được thế thượng phong.

Cứ thế mà đấu càng lúc càng dữ dội, năm mươi chiêu đầu Tân Tiệp còn có vẻ khiên cưỡng chưa nhuần nhuyễn, chiêu ra có lúc chưa hợp lý thuận lợi, nhưng năm mươi chiêu sau thì chàng ra chiêu đắc tâm ứng thủ, gần như không còn phân biệt được đâu là chiêu của “Đại Diễn thập thức”, đâu là chiêu của “Cù Chi kiếm pháp”. Hai pho kiếm giờ đây dung hợp làm một khiến cho uy lực tăng bội mà đồng thời tính kỳ ảo biến hóa của nó càng thêm thâm diệu chẳng thể nào lường nổi.

Quần hùng xem đấu một trận hết sức ngoạn mục và sôi nổi chừng như mấy mươi năm nay mới có lại một trận như thế này trong võ lâm, bất giác đều vỗ tay hoan hô lên ầm ĩ. Bản thân Bình Phàm đại sư thì kinh ngạc tột cùng, liên tục gật đầu thầm khen :

- Hảo! Hảo! Tuyệt!

Nguyên là lão nhận ra Tân Tiệp thi triển chính là “Đại Diễn thần kiếm” độc môn cái thế do lão truyền thụ, thế nhưng sau đó chàng phối hợp cùng với “Cù Chi kiếm pháp” khiến lão không sao tin nổi, chẳng những hai pho kiếm pháp khéo dung hợp vào nhau mà khiến cho nó kỳ ảo còn hơn nguyên bản của lão.

Kim Lỗ Ách càng đánh càng kinh, nghiến chặt răng vận khí tập trung chân lực vào nhuyễn đai trực tiếp nghênh chiêu quyết thắng nhanh!

“Bốp bốp...”

“Koong koong...”

Chỉ nghe tiếng nhuyễn đai đánh ra kêu lớn và tiếng binh khí chạm nhau vang lên, quần hùng thấy Kim Lỗ Ách khí thế mạnh mẽ hơn, thì lại bắt đầu lo cho Tân Tiệp bị thua.

Xích Dương đạo trưởng, Khổ Am Thượng Nhân đều kinh ngạc chấn động đưa mắt nhìn nhau, chẳng thể ngờ nổi chỉ sau mấy tháng không gặp mà Tân Tiệp công lực tăng tiến nhanh đến thế. Bọn họ trong lòng vừa hy vọng Tân Tiệp thắng, mà cũng lo chiến thắng thuộc về chàng thực hết sức mâu thuẫn.

Trận đánh kéo dài cả một canh giờ, trăm chiêu qua đi, Tân Tiệp ỷ vào kiếm pháp thần diệu mà chống đỡ lại được với thần lực dũng mãnh của Kim Lỗ Ách.

Chàng thấy càng đánh thì càng thuận thế hơn, nhưng nghĩ đến chuyện muốn thắng được tên người Di này thì không đơn giản chút nào, e rằng vài trăm chiêu nữa còn chưa chắc thắng nổi. Thế nhưng, lúc này chàng chẳng có đầu óc đâu đi nghĩ những chuyện này, chỉ thầm vui trong lòng nghĩ :

“Cũng hay, nếu như không có trận ác đấu này thì ta cũng không biết đem hai pho kiếm pháp tuyệt diệu kia dung hợp với nhau, quả là chiến trường dạy cho ta nhiều kinh nghiệm phong phú!”

Kim Lỗ Ách thấy đánh đã qua hai trăm chiêu mà vẫn không thắng thì trong lòng rất nôn nóng, ban đầu chiếm được thượng phong mà không thắng nổi, giờ đây xem ra thắng là một điều khó khăn, bất giác trong lòng phát nộ hơn gầm lên ra chiêu ồ ạt...

Quần hùng chung quanh đứng xem đều là danh gia, qua một canh giờ theo dõi hai đại cao thủ tỷ đấu, càng xem càng thấy sở học của Tân Tiệp ngày càng tinh thâm hơn, Kim Lỗ Ách tuy khí thế dũng mãnh, nhưng ngược lại càng đánh thì càng để lộ điểm yếu...

Tân Tiệp dần dần cũng nhận ra được điều này, chàng thấy được Kim Lỗ Ách tuy quyền chưởng binh khí ra chiêu đều dữ dội kinh nhân, nhưng ngược lại hạ bàn thì ít dụng đến, nghĩ đến đó trong đầu chàng lóe nhanh một ý :

“Đúng rồi, tên họ Kim này tuy song thủ ra chiêu đều hùng hậu, nhưng hạ bàn bộ cước thì lại yếu, không linh hoạt được. “Cật Ma Thần Bộ” của ta linh diệu không tưởng, vì sao không lấy sở trường của mình để thắng sở đoản của đối phương?”

Vừa lúc này kiếm trên tay chàng ra chiêu “Phương Sinh Bất Tức”, vẫn là một chiêu tuyệt kiếm trong “Đại Diễn thập thức”, nhưng thân hình chàng thì lách nhanh hơi chùng xuống tấn công vào hạ bàn của Kim Lỗ Ách! Một chiêu này chàng chùng người chuyển hướng mà biến hóa, cho nên uy lực có giảm đi, nhưng thế công lại tập trung vào hạ bàn của Kim Lỗ Ách!

Kim Lỗ Ách “á” một tiếng, bất ngờ thoái người nhanh đến ba bộ mới trụ vững, mặt đã thấy biến sắc nhợt nhạt.

Tân Tiệp thấy đã đánh đúng vào điểm yếu của đối phương thì khấp khởi trong lòng, định biến một chiêu khác, thốt nhiên nhớ lại một chiêu mà vừa rồi Bình Phàm đại sư dạy cho chàng thì vui hơn, thầm nghĩ :

- “A... tuyệt thật, thì ra Bình Phàm đại sư vừa rồi bước vào đã nhìn ra yếu điểm hạ bàn của Kim Lỗ Ách, mới truyền cho ta chiêu này, hắn xem ra không thoát nổi chiêu này rồi...”

Lòng nghĩ thì đại hỷ, nhưng vì thế mà tay hơi bị chậm lại, “soạt” một tiếng, ống tay áo bị nhuyễn đai đối phương quyện lấy... Tân Tiệp giật mình, vội thi triển “Cật Ma Thần Bộ” nhảy thoát ra ngoài mấy xích...

Quần hùng đứng ngoài nhìn thấy Tân Tiệp rõ ràng bị ăn một chiêu, thế mà trên mặt chàng lại hiện nét hớn hở, bất giác đều cảm thấy kỳ quái. Chỉ duy nhất một mình Bình Phàm đại sư chấp tay sau lưng mỉm cười hài lòng, gật gù chừng như xưng tán Tân Tiệp.

Tân Tiệp tay trái bắt kiếm quyết, tay phải kiếm hoa nửa vòng từ trên xuống, “xoẹt” một tiếng điểm thẳng vào huyệt Kỳ Môn của Kim Lỗ Ách! Ra một hơi ba kiếm, Tân Tiệp thi triển đều là ba chiêu trong “Đại Diễn thập thức”.

Kim Lỗ Ách thấy Tân Tiệp ra kiếm tự nhiên trở lại chính tông kiếm pháp thì hơi ngớ người chẳng hiểu ra sao!

Tân Tiệp cứ thế kiếm xuất chiêu toàn pho “Đại Diễn thập thức”, nhưng chàng chính dụng tâm lĩnh hội được chỗ uyên thâm trong mười thức kiếm này sau lần đánh nhau sinh tử với bọn Quang Trung cửu hào.

Kim Lỗ Ách thấy thế thì trong đầu lại nghĩ :

“Pho kiếm của hắn vừa rồi cả hai trăm chiêu ta đều đấu được, sao giờ đây hắn ra chiêu có vẻ chính kinh mà bên trong ngầm chứa nhiều biến hóa dị thường thế chứ?”

“Vù vù vù...”

Tân Tiệp ra liền ba kiếm nữa, nhưng đều là công vào hạ bàn đối phương.

Kim Lỗ Ách thầm la lên :

- “Nguy rồi, thì ra tên tiểu tử này đã nhìn thấy yếu điểm của ta...”

Thân hình vội vàng thoái liền ba bước dài.

Tân Tiệp cười “hắc” công tiếp, miệng thét lên :

- Xem!

Lập tức chỉ thấy ánh kiếm lóe lên một vòng trên không trung, rồi đột ngột lướt xuống tấn công mạnh vào hạ bàn của Kim Lỗ Ách...

- Á...

Một tiếng la lên thất thanh, kiếm quang ngừng hẳn, mọi người đều nhận ra vai trái của Kim Lỗ Ách trúng phải một kiếm...

Thực tế, quần hùng đứng quanh lúc bấy giờ chỉ nhìn thấy bóng người quấn vào nhau, ánh kiếm sáng lạnh vòng lên, tiếng Tân Tiệp thét lớn, ánh kiếm tắt ngấm và vai Kim Lỗ Ách đã trúng kiếm máu tuôn thành dòng. Toàn trường lặng ngắt, phải qua một lúc mới đột nhiên reo ầm lên như ong vỡ tổ.

Kim Lỗ Ách mặt xanh như tàu lá, nửa tiếng cũng không nói, chộp lấy tay Gia Đạt Nhĩ cúi đầu chuồn nhanh ra khỏi đại sảnh, mọi người cười hỉ hả và chế nhạo hai tên người Di, phút chốc cả hai khuất nhanh sau cửa.

Tân Tiệp ngược lại đả bại Kim Lỗ Ách thì đầu óc mơ hồ còn chưa hết ngạc nhiên ngay trước kỳ tích của chính mình, mắt cứ ngưng nhìn quần hùng chung quanh đang nhảy nhót reo hò tung hô chàng như một vị đại anh hùng.

- Mai Hương Thần Kiếm tuyệt thủ!

- Tân đại hiệp, kỳ tài Trung Nguyên...

- Hoan hô!

Bình Phàm đại sư nheo mắt nhìn Tân Tiệp cười hi hi nói :

- Oa nhi, sau trường ác đấu này thì ngươi nổi danh rồi đó nhé, chúc mừng...

A, chút nữa thì ta quên mất chuyện quan trọng, nhanh đi!

Nói rồi lão nắm lấy tay Tân Tiệp tung tường phóng đi, mặc cho chàng còn trong cơn mê tỉnh...

Ngô Lăng Phong hốt hoảng vội lao người chạy theo, miệng la lên :

- Tân đệ... lão tiền bối, chờ một chút...

Nhưng khi hắn chạy ra ngoài đại sảnh thì chỉ còn kịp nhìn thấy bóng Bình Phàm đại sư và Tân Tiệp như vệt khói nhạt rồi biến mất trong rừng cây xanh thẳm. Hắn chẳng chút do dự liền truy theo, song với khinh công của hắn làm sao có thể sánh kịp với khinh công của Bình Phàm đại sư, truy đuổi cũng chỉ là nhắm chừng một phương hướng mà đi chứ không tin theo kịp họ.

Ngô Lăng Phong trong đầu lúc này chỉ nghĩ đến Tân Tiệp mà quên khuấy đi cừu nhân của mình vẫn còn trong đại sảnh trên Khêu Sơn, chạy một hơi có đến mấy trượng, lúc này thì bóng Bình Phàm đại sư và Tân Tiệp đã biến mất chẳng còn thấy đâu nữa, khi ấy hắn mới chịu ngừng chân lại thở.

Ngô Lăng Phong thầm hiểu truy theo chẳng thể nào kịp được, cứ hậm hực trong lòng nghĩ :

“Chẳng biết lúc nào mình mới luyện thành được môn khinh công thượng thừa như bọn họ.”

Đang suy nghĩ mông lung trong đầu, đột nhiên “vù” một tiếng, một bóng người nhanh như vệt lưu tinh vượt qua trước mặt, Ngô Lăng Phong nhìn thì nhận ra ngay chính là Võ Lâm Tú Sĩ Tôn Y Trung vừa rồi ngạnh đấu một chưởng với gã hán tử Thiên Trúc, bất giác cả kinh thầm nghĩ :

- “Ta ăn được Huyết quả, công lực tăng bội, cứ nghĩ ngoài Tân đệ ra khó có người trẻ tuổi nào làm ta kinh ngạc, không ngờ gã trẻ tuổi này niên kỷ chẳng hơn ta là bao, chẳng những công lực thâm hậu mà khinh công cũng phi phàm đến thế!”

Nghĩ thế tự nhiên trong lòng hắn không phục, liền hít sâu một hơi đề khí phóng người chạy theo, nhưng vừa truy đuổi được một đoạn thốt nhiên thấy Tôn Y Trung quay người chạy trở lại.

Tôn Y Trung nhìn thấy Ngô Lăng Phong cũng quay trở lại, vốn truy đuổi theo không kịp Bình Phàm đại sư trong lòng đã hậm hực, liền xẵng giọng hỏi :

- Ngươi quay lại làm gì?

Ngô Lăng Phong nhìn thấy thiếu niên này mặt trắng mày hoa, môi son mắt ngọc thật dễ gần, trong lòng cũng đang tức giận, nhưng trên mặt vẫn hiện một nụ cười. Nhưng hắn vốn cũng là người ngạo nghễ, khi nào chịu thua trước một thiếu niên như thế này, nhún vai cười nói :

- Ta nghĩ ngươi đang truy theo Bình Phàm đại sư và Tân đệ đệ của ta!

Chẳng ngờ Tôn Y Trung “hừ” một tiếng lạnh lùng hỏi :

- Thì sao, ngươi làm gì ta chứ?

Ngô Lăng Phong thấy thiếu niên ăn nói vô trạng thì đã giận, nhưng vẫn giữ vẻ du nhàn, cười nhạt nói :

- Chẳng sao cả!

Tôn Y Trung nhìn bộ dạng của Ngô Lăng Phong thì càng tức giận hơn, thét lớn :

- Tiểu tử, ngươi quá ngông cuồng, tại hạ muốn lĩnh giáo!

Ngô Lăng Phong nhún vai nói :

- Lĩnh giáo ư!

Tôn Y Trung chẳng nói thêm câu nào nữa, song quyền chấp trước ngực rồi đẩy nhanh ra...

Ngô Lăng Phong vừa nhìn đã nhận ra ngay là “Bách Bộ thần quyền”, tuyệt kỹ của Thiếu Lâm, bấy giờ chẳng dám chút chậm trễ thi triển chiêu “Lục Đinh Khai Sơn” một trong “Khai Sơn tam thức” nghênh tiếp chiêu đối phương.

Hai người vốn không có ý đả thương đối phương, cho nên không ai xuất toàn lực, chỉ nghe “bình” một tiếng nhỏ, hai thân hình lập tức dạt lùi ra sau.

Ngô Lăng Phong thốt lên :

- Công phu tuyệt thật!

Tôn Y Trung cũng thầm thán phục công lực Ngô Lăng Phong thâm hậu, nghe Ngô Lăng Phong tán thưởng mình một câu thì tự nhiên địch ý trong lòng giảm đi rất nhiều. Bấy giờ, chuyển giọng ôn hòa hơn nói :

- Tại hạ có chuyện khẩn cấp, không thể lưu lại đây lâu được, ngày sau có duyên sẽ lĩnh giáo các hạ nhiều hơn!

Nói rồi chẳng để cho Ngô Lăng Phong kịp nói gì thêm, liền quay người phóng chạy theo hướng vừa rồi.

Ngô Lăng Phong cũng không cản lại, chỉ ngóng mắt nhìn theo bóng thiếu niên nghĩ nhanh :

“Thiếu niên này xem ra cũng chẳng có ác ý gì với Tân đệ, sau này nhất định ta sẽ biết mục đích của hắn chạy theo tìm Tân đệ và lão hòa thượng kia!”

Bấy giờ còn lại một mình, Ngô Lăng Phong chợt nhớ đến cừu nhân còn ở trong đại sảnh trên Khêu Sơn, lập tức quay người chạy trở lại tính sổ. Nào ngờ, khi Ngô Lăng Phong quay trở lại đại sảnh đường thì đã trống không, chỉ còn lại vài ba nhân vật vô danh tiểu tốt. Thì ra, vừa rồi Ngô Lăng Phong truy theo Tân Tiệp mất một đoạn thời gian, quần hùng chẳng ngờ đã giải tán xuống núi hết rồi.

Ngô Lăng Phong đưa mắt tìm quanh chẳng còn thấy một bóng cừu nhân nào của mình, bất giác trong lòng thầm nghĩ :

- “Hừ, các ngươi đều là những nhân vật danh đầu đỉnh đỉnh, sau này ta đăng sơn vấn tội xem các ngươi có còn lánh mặt được nữa không!”

Trong đầu bất chợt nghĩ đến điều khác :

“Vị hòa thượng kia võ công thâm hậu, mà xem ra đối với Tân đệ quen biết từ trước. À... phải chăng chính là nhân vật đứng đầu trong Thế Ngoại tam tiên - Bình Phàm đại sư? Chừng như vị lão hòa thượng này rất yêu mến Tân đệ, nếu như Tân đệ mà hấp thụ hết được tuyệt học của lão ta thì tuyệt vời. Ta vốn định cùng Tân đệ đến thăm Tô cô nương, giờ Tân đệ đi rồi còn ta một mình, chẳng lẽ ta bội ước mà không đến thăm cô ta một lần!”

Nghĩ vậy, bấy giờ liền xuống núi, tìm đường đi Sơn Đông.

Đi mất thêm mấy ngày đường, xế chiều hôm ấy Ngô Lăng Phong vào đến thành. Ngô Lăng Phong vốn lần trước cùng Tân Tiệp đưa Tô Huệ Chi đến đây, cho nên vừa vào thành đã nhận ra đường tìm thẳng đến phủ của Tri huyện.

Chân vừa đến trước hai cánh cửa sơn son đỏ chói bề thế, nhìn thấy hai tên nha binh chấp kích canh cửa, biết ngay mình đã tìm đúng nơi. Bấy giờ liền bước lên ôm quyền thi lễ hỏi :

- Xin hỏi đây có phải là công quán Tri phủ đại nhân? Tại hạ là Ngô Lăng Phong đến hỏi thăm vị Tô Huệ Chi cô nương có ở đây hay không?

Hai gã nha binh nhìn thấy Ngô Lăng Phong áo quần tuy thốc thếch và đầy bụi đường, nhưng khuôn mặt anh nhi tuấn tú khả ái, đúng là một vị nhân tài thư sinh. Lại nghe quen biết với nghĩa nữ của Tri huyện đại nhân, biết người này tất lai lịch không nhỏ, liền gật đầu đáp :

- Đúng, công tử xin chờ một chút, chúng tôi sẽ vào thông báo ngay!

Nói rồi, chẳng chút chậm trễ, một người chạy nhanh vào trong.

Qua thêm một lúc, một vị trung niên thư sinh bộ dạng như một quản gia bước ra, cúi người chấp tay thi lễ, nói :

- Ngô công tử mời vào, tiểu thư chờ công tử trong khách phòng.

Ngô Lăng Phong chấp tay hoàn lẫm, rồi bước chân theo vị quản gia vào trong, lúc này mới nhìn thấy hết sự bề thế khí phái của phủ Tri huyện đại nhân.

Một con đường lát cương thạch chạy thẳng vào khách phòng, hai bên trồng những khóm mẫu đơn trổ hoa xinh xắn, thỉnh thoảng một khóm quỳnh nhỏ chen vào đưa hương ngào ngạt, không khí thật thanh thoát du nhân, Tri phủ đại nhân đúng là một người biết hưởng thụ thiên nhiên.

Ngô Lăng Phong vừa đi được nửa đường thì đã nhìn thấy bóng thiếu nữ mỹ lệ thướt tha từ trong khách phòng đi ra, vừa nhìn khiến hắn khựng người trước vẻ đẹp mê hồn của thiếu nữ, đương nhiên thiếu nữ chẳng ai khác chính là người mà mấy tháng trước hắn đưa đến đây - Tô Huệ Chi!

Tô Huệ Chi đến gần trước mặt Ngô Lăng Phong, khép người thi lễ thốt lên tiếng trong như ngọc :

- Ngô tướng công đến thăm, tôi sung sướng vô cùng!

Cô nàng nói một cách hết sức tự nhiên, nhưng Ngô Lăng Phong nghe thì ngây ngây trong lòng, qua một chút mới sực tỉnh vội hoàn lễ nói :

- Tô cô nương lâu nay khỏe chứ? Vị Tân đệ đệ của tôi vốn đi cùng tôi đến đây thăm cô nương, nhưng giữa đường gặp một vị lão tiền bối gọi Tân đệ đi có chuyện. Tân đệ có nhờ tôi chuyển lời hỏi thăm cô nương!

Ngô Lăng Phong nói một câu này tuy không thực, nhưng nội dung thì chẳng sai với thực tế, vì chính Tân Tiệp là người đầu tiên gợi ý cho Ngô Lăng Phong đến thăm Tô Huệ Chi.

Tô Huệ Chi vội vàng khép người thi lễ nói :

- Đa tạ Ngô tướng công và vị Tân tướng công kia!

Rồi quay nhẹ người chài tay nói tiếp :

- Mời tướng công nhanh vào trong khách phòng dùng trà. Ài... từ hôm chia tay đến giờ không ngày nào tôi không nhớ đến hai vị tướng công, ngày đêm mong chờ hai người...

Nói đến đó chừng như nhận ra hơi quá lời, cúi mặt bẽn lẽn tránh ánh mắt của Ngô Lăng Phong.

Ngô Lăng Phong nghe trong lòng không khỏi xốn xang, bấy giờ theo chân Tô Huệ Chi vào khách phòng, tỳ nữ lập tức dâng hương trà lên.

Nhắc lại hồi mấy tháng trước, khi Tô Huệ Chi được Ngô Lăng Phong và Tân Tiệp đưa đến đây, đầu thân ở nhờ trong nhà vị Tri phủ đại nhân vốn là cựu thân với cha cô ta.

Chẳng ngờ cơ duyên đưa đến, vị Tri phủ đại nhân này họ Kim vốn được một tay cha cô ta nâng đỡ mà thành đạt như hiện tại, Kim tri phủ biết Tô Thị Lang suốt đời thanh liêm chính trực, vì nước vì dân, vậy mà cuối cùng bỏ mạng dưới tay đạo tặc, trong lòng cảm khái không cùng. Kim tri phủ đã tuổi ngoài ngũ tuần mà vẫn chưa có lấy một mụn con, bấy giờ thấy Tô Huệ Chi côi cút một mình, nên gợi ý nhận nàng làm nghĩa nữ. Tô Huệ Chi đang trong tình cảnh tứ cố vô thân, nghe thế thì xúc động không cùng, khóc bái Kim tri phủ làm nghĩa phụ, từ đó nàng ở trong Tri huyện nha phủ trở thành một vị tiểu thư. Lại nói, trong lòng cô nàng từ đó cũng không lúc nào quên được vị thiếu niên anh hùng cứu nàng thoát hiểm, có thể nói trái tim cô nàng đã rung động từ đó... Hôm nay được Ngô Lăng Phong trở lại thăm thì vui mừng vô cùng, nói nói cười cười như một đóa mẫu đơn trong nắng xuân.

Hai người ngồi đối diện nhau trong khách phòng, hàn huyên thăm hỏi một lúc, Tô Huệ Chi chừng như chợt nhớ đến điều gì “í” lên một tiếng nói :

- Ngô tướng công thấy tôi có hồ đồ chứ! Tướng công đường xa đến đây người mệt mỏi, áo quần lấm lem, thế mà tôi cứ lao nhao không thôi. Tướng công, xin mời vào trong thay quần áo tắm rửa, nghỉ một lúc khỏe người rồi chúng ta nói chuyện cũng chưa muộn!

Nói rồi lập tức đứng lên lệnh cho tỳ nữ chuẩn bị nước và quần áo cho Ngô Lăng Phong tắm rửa.

Ngô Lăng Phong hơi chút bỡ ngỡ, nhưng thấy cũng không nên khách khí, bấy giờ theo chân tỳ nữ vào nhà trong.

Tắm rửa thay áo quần xong, Ngô Lăng Phong thấy trong người nhẹ nhàng thoải mái hẳn ra, có lẽ lâu lắm rồi hắn mới có được cảm giác dễ chịu như vậy.

Tô Huệ Chi chờ Ngô Lăng Phong tắm rửa xong, mới dẫn hắn đến phòng ngủ nói :

- Ngô tướng công trước tiên xin nghỉ ngơi một giấc, đến giờ cơm tôi sẽ cho người đến gọi!

Nói rồi, đi nhanh ra ngoài, không quên khép cửa lại cho Ngô Lăng Phong.

Ngô Lăng Phong ngả lưng trên giường, quả thật suốt cả tuần nay rong ruổi khiến hắn mệt mỏi vô cùng, khi ấy vừa đặt lưng xuống một lúc là ngủ đi lúc này chẳng hay...

“Cốc cốc cốc”

Tiếng gõ cửa khiến Ngô Lăng Phong tỉnh giấc, bên ngoài giọng tỳ nữ hỏi vọng vào :

- Ngô tướng công tỉnh rồi chứ, mời ra dùng cơm!

Ngô Lăng Phong vươn vai ngồi dậy, cảm giác đầu tiên là trong người khỏe khoắn phấn chấn, liền đáp :

- Tại hạ ra ngay!

Ngô Lăng Phong mở cửa nhìn thấy tỳ nữ đã đứng chờ sẵn, vừa nhìn thấy hắn liền nói ngay :

- Tiểu thư chúng ta chờ tướng công trong khuê viện của tiểu thư.

Ngô Lăng Phong gật đầu nói :

- Cô nương, xin dẫn đường.

Tỳ nữ khép người thi lễ, rồi bước đi trước dẫn đường, hai người đến cuối hành lang bước qua một cánh cửa “Nguyệt Viên Môn”, trong này là một tiểu viện nằm biệt lập, chung quanh hoa viên xinh nhã tuyệt đẹp. Hương của nhiều loài hoa khác nhau phảng phất khiến người ta ngửi phải trong lòng thư thản dễ chịu. Ngô Lăng Phong trong lòng tấm tắc khen chủ nhân của nó thực tao nhã.

Đến trước tiểu viện đã nhìn thấy một bàn yến tiệc dọn ra trong lương đình, bên bàn chỉ đặt hai chiếc ghế dựa, chính Tô Huệ Chi ngồi trên ghế bên phải, nhường ghế trái cho khách là tỏ ý rất tôn trọng.

Thấy Ngô Lăng Phong bước đến, Tô Huệ Chi vội đứng lên, nhưng Ngô Lăng Phong đã ngăn lại, rồi liền ngồi xuống nói :

- Để cô nương chờ lâu, thật có lỗi!

Tô Huệ Chi nhoẻn miệng cười tươi nói :

- Ngô tướng công thực phóng khoáng, nào, chúng ta phải uống với nhau vài chén chúc mừng tao ngộ!

Nàng nói hai tiếng “chúng ta” một cách hết sức thân mật, khi nhận ra có chút không thỏa đáng thì ửng hồng má lên cúi đầu che giấu nụ cười, rồi nhanh tay rót đầy hai chén rượu.

Ngô Lăng Phong chẳng để ý, lập tức nâng chén lên nói :

- Tô cô nương, mời!

Rồi ngửa cổ uống cạn một hơi, chén rượu bồ đào thơm ngọt khiến tinh thần sảng khoái.

Tô Huệ Chi chỉ nhấp môi một chút, nhưng má lại càng hồng lên, chẳng hiểu có phải do mấy giọt men gây nên?

Rượu qua được ba tuần, Ngô Lăng Phong cũng khuyến khích nàng uống một chén, dưới ánh đèn khuôn mặt Tô Huệ Chi giờ đây ửng lên như một quả hồng đào.

Tô Huệ Chi đặt chén xuống, đột nhiên ngưng mắt nhìn Ngô Lăng Phong thấp giọng nói :

- Hôm ấy tôi thấy vị Tân... tướng công gọi Ngô tướng công là đại ca, thực thân thiết làm sao, trong lòng tôi rất ngưỡng mộ. Tôi... tôi...

Nàng ấp úng một lúc mới nói được hết câu :

- Tôi nghĩ, nếu như có ngày nào đó được gọi tướng công là đại ca, được thế thì hay biết bao!

Ngô Lăng Phong thấy cô nàng uống xong chén rượu thì thần thái hoạt bát thêm lên, nét mỹ lệ giờ đây càng tăng phần mị lực đáng yêu, sợ phật ý cô nàng, liền cười nói :

- Tôi trước giờ đơn độc một mình, cũng rất muốn có được một vị muội muội như cô nương!

Tô Huệ Chi nghe sung sướng như không còn gì hơn, cười tươi nói :

- Đại ca, thật sao? Đại ca từ nay cũng không được gọi tiểu muội là Tô cô nương. Mẹ thường gọi tiểu muội là Tiểu Huệ, đại ca cũng nên gọi muội là Tiểu Huệ nhé!

Ngừng lại một chút, cô ta lại nói tiếp :

- Đại ca, sau khi đại ca đi rồi tiểu muội thực rất nhớ đại ca, ngày ngày chỉ ngóng đại ca quay lại thăm. Muội trong lòng thầm tin có ngày đại ca nhất định sẽ quay lại thăm muội, giờ thì quả đúng như thế! Hi hi...

Nàng nói cười một cách hết sức hồn nhiên, Ngô Lăng Phong càng nhìn càng thấy lòng xao xuyến. Chừng như không nén được tình cảm dâng lên trong lòng, buột miệng gọi lên :

- Tiểu Huệ muội muội, ta... là...

Nói đến đó, chừng như có gì chặn lại trong cổ khiến Ngô Lăng Phong không nói tiếp hết lời.

Tô Huệ Chi chớp chớp đôi mắt đen lay láy ngước nhìn Ngô Lăng Phong, tiếp lời nói :

- Đại ca không cần nói nhá! Tiểu muội biết... đại ca cũng nhớ tiểu muội, đúng chứ?

Ngô Lăng Phong chỉ nhìn nàng ậm ừ chưa nói, Tô Huệ Chi phụng phịu tiếp :

- Nghĩa phụ thấy muội ngày nào cũng buồn buồn không vui, cứ ngỡ là muội sinh bệnh. Đại ca, thực ra trong lòng muội ngày đêm nhớ đại ca day dứt mà ăn không thấy ngon, đại ca... đại ca không nên rời muội nữa nhé!

Nói đến cuối câu, giọng nàng thân mật lẫn khẩn cầu.

Ngô Lăng Phong nghe cô nàng thổ lộ thâm tình thì lòng cũng xao xuyến mạnh.

Tô Huệ Chi ngồi nhích người gần lại hắn tự lúc nào không hay, làn hương trinh nữ nhè nhẹ phảng phất vào mũi khiến đầu óc hắn ngây ngây.

Ngô Lăng Phong vốn không quen uống rượu, lúc này uống mấy tuần thì đầu óc lâng lâng, ngước mắt nhìn Tô Huệ Chi thấy nàng nhìn lại mình, trong khoảng khắc ấy bốn mắt chứa đầy bao lời nói, cứ nhìn nhau như thầm trao ý nghĩ.

Không gian như ngưng lại, thời gian như ngừng trôi, có thể nghe thấy hơi thở và trái tim của nhịp đập hai người...

Qua đi một lúc, Ngô Lăng Phong chừng như không nén nổi cảm xúc trong lòng mình, giơ tay nắm lấy tay Tô Huệ Chi, giọng run run thốt lên :

- Tiểu Huệ, muội thật đẹp.

Tô Huệ Chi hai má giờ đây đỏ bừng lên, vừa thẹn vừa ngọt ngào trong lòng, nàng dằn nhẹ tay nhưng vẫn không có ý rút tay khỏi tay Ngô Lăng Phong, thân hình mảnh mai của nàng rung lên nhè nhẹ, chứng tỏ hương lòng xôn xao rất mạnh!

Ngô Lăng Phong bàn tay ấm áp càng lúc càng nắm chắc bàn tay mềm mại của Tô Huệ Chi như tìm cảm giác ấm cúng, hai người lặng im bên nhau một lúc nữa, Ngô Lăng Phong thổn thức gọi lên :

- Muội muội...

Tô Huệ Chi bẽn lẽn ngước mắt nhìn chàng nói :

- Đại ca, chuyện gì ?

Ngô Lăng Phong hít sâu một hơi như để lấy can đảm, nói :

- Ta... ta muốn... ta muốn... hôn lên đôi mắt xinh đẹp của muội!

Tô Huệ Chi vừa thẹn vừa hoảng, nhưng lòng thì lại thấy hạnh phúc, một cảm giác mâu thuẫn khởi lên trong lòng, nhưng cứ nhìn ánh mắt trìu mến của Ngô Lăng Phong nhìn nàng thì nàng chẳng thể nào cự tuyệt được, mà thật tình nàng cũng không muốn cự tuyệt...

Cuối cùng nàng khép hờ mắt lại chờ đợi...

Hai cánh môi nóng bỏng của Ngô Lăng Phong đặt nhẹ lên mắt nàng, khiến thân hình nàng rung lên, hơi thở thô tháp, mà tim cũng đập loạn lên.

Thực tình, từ ấu thời đến giờ Tô Huệ Chi chỉ sống trong vòng tay người cha tội nghiệp, chưa từng tiếp xúc với nam nhân, lúc này đây những cảm giác khó tả nhất cứ đến dần khiến nàng ngây ngất như muốn lịm đi.

Ngô Lăng Phong đặt một nụ hôn dài trên đôi mắt nàng mà cũng run lên vì xúc động mạnh.

Bấy giờ hai người hàn huyên tâm sự đến khuya mới tan cuộc, Ngô Lăng Phong chia tay Tô Huệ Chi về phòng nghỉ.

Hôm sau Ngô Lăng Phong định chia tay lên đường, nhưng Tô Huệ Chi nài nỉ mãi cuối cùng Ngô Lăng Phong đành lưu lại trong phủ mấy hôm nữa.

Tô Huệ Chi biết Ngô Lăng Phong còn mang nặng thù cha chưa trả cho nên cũng không dám giữ chân chàng lại lâu hơn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.