Mai Khôi Sứ Giả

Chương 55: Núi băng hại địch



Hạ Thiên Tường mừng lắm vội hỏi :

- Lãnh đại ca kiếm đâu được chim bằng mà định cho tiểu đệ?

Lãnh Bạch Thạch cười nói :

- Ngày xưa tôi ngẫu nhiên đi chơi Bắc Thiên Sơn, có quen một vị tên là Vô Cơ tiên sinh. Ông ta tính chỉ ưa rừng núi, cỏ cây, mến vân tùng điểu thú, là những loài vật vô tri, nên mới gọi là Vô Cơ tiên sinh.

Hạ Thiên Tường hỏi :

- Chắc hẳn nhà ông ta có nuôi nhiều chim bằng?

Lãnh Bạch Thạch cười nói :

- Tôi thấy ông lấy một thứ linh quả cho con chim rất lớn ăn. Nghe người ta đồn, thì con chim đó tức là giống Đại Bằng Kim Thủy Điểu như người đời vẫn thường truyền thuyết.

Tôi và ông ta thân nhau lắm, lại biết ông ta rất thích thư họa, bây giờ nếu được bức chữ của Vương Hi Chi và bức tượng Phật của Ngô đạo tử mà Thân Đồ thần quân cất ở trong kho, đem tặng ông ta, đổi lấy con chim bằng, chắc ông ta bằng lòng ngay!

Thân Đồ Hợi cười nói :

- Lãnh huynh cứ việc đem tranh và chữ đổi cho ông ta lấy chim bằng tặng Hạ lão đệ, tôi không tiếc đâu!

Hạ Thiên Tường nghe nói cũng tỏ vẻ cao hứng vô cùng. Lãnh Bạch Thạch lại dặn rằng :

- Vết thương của Hạ lão đệ tuy không làm gì đáng ngại, nhưng phải nhớ là trong vòng mười ngày không được vọng dụng công lực mới được!

Hạ Thiên Tường vâng lời, lại ngẩng lên nhìn trời rồi nói với Thân Đồ Hợi :

- Bây giờ hình như đã sang giờ Mùi, Tý Ngọ Âm Phong chắc cũng đã hết, không biết Chấn Thiên quần tà có bị thương tổn gì không, mà sao không thấy động tĩnh gì cả nhỉ?

Thân Đồ Hợi cũng lấy làm ngạc nhiên, cau mày đáp :

- Ờ nhỉ, lạ thật! Hay là ta cho người sang Quảng Hàn động phủ dò xét xem sao!

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Bọn chúng đông lắm, nếu ta sai ngươi?do thám rất dễ mắc vào vòng vây của chúng, chi bằng ta kéo cả sang còn hơn!

Lãnh Bạch Thạch nói :

- Hạ lão đệ mới bị thương, không cần phải đi cũng được!

Hạ Thiên Tường nói :

- Lãnh đại ca cứ yên tâm, tiểu đệ không giao đấu là được rồi, ở đây ngồi một mình buồn chết!

Thế là năm người cùng kéo nhau trở về Quảng Hàn động phủ.

Ai ngờ vào đến nơi chỉ thấy động phủ vắng hoe, mà hai người đứng tiếp ứng ngoài cửa động là Thiết Quán đạo trưởng và Long Tại Uyên cũng biến đâu mất dạng.

Bọn Thân Đồ Hợi rất lấy làm ngạc nhiên, cùng tiến vào động tìm kỹ một lượt, cũng không thấy bóng một ai.

Tần Lạc Phố nhắm mắt nghĩ ngợi một lúc, rồi mỉm cười nói :

- Cứ xem tình hình này rất có thể bọn Chấn Thiên bị ngọn gió Tý Ngọ Âm Phong tập kích, bị tổn hại nặng. Nếu không thì làm sao chúng rầm rầm rộ rộ kéo đến, rồi lại im trống cuốn cờ kéo đi? Cả đến Bào Tam Cô và con chim điêu còn mất ra sao, cũng không có thì giờ xét hỏi đến nữa.

Tần Lạc Phố đoán quả không sai, trong bọn Chấn Thiên trừ Bạch Cốt Võ Sĩ hỏa hầu đã sâu, còn bọn Thích Đại Chiêu, Đông Cự, Cận Lưu Hương thì vì ở trong Giáng Tuyết nham lâu ngày, chịu lạnh đã quen, nên không đáng ngại lắm, còn những người khác đều bị ngọn âm phong thấm vào thân thể đến nỗi xương cứng lại như băng, hơi thở chỉ còn thoi thóp.

Trước tình thế ấy, Bạch Cốt Võ Sĩ và Thích Đại Chiêu lại sợ nếu phái Tuyết Sơn thừa thế phản công, thì sự tổn thất lại càng tai hại, nên mới vội vàng xuống núi chuồn thẳng, không kịp đi tìm Bào Tam Cô và con chim điêu nữa.

Trong khi bọn Thân Đồ thần quân đều vui vẻ hiện ra sắc mặt, thì Hạ Thiên Tường lại cau mày nghĩ ngợi, tỏ ý lo lắng. Tần Lạc Phố thấy, ngạc nhiên hỏi :

- Hạ lão đệ nghĩ gì vậy?

Hạ Thiên Tường cau mày đáp :

- Cháu nghĩ hai bên thù oán mỗi ngày một sâu, ngay bây giờ tuy đại địch đã tạm lui, nhưng ít nữa bọn Hiên Viên Liệt kéo cả đại đội đến đây thì Thân Đồ thần quân và Thần Phi liệu có thể cứ ngồi yên mà chờ giặc tới được không?

Mấy câu nói đó, làm cho vợ chồng Thân Đồ Hợi đều đưa mắt nhìn nhau, lẳng lặng không nói gì cả. Lãnh Bạch Thạch hỏi :

- Hạ lão đệ có kế sách gì đối phó được không?

Hạ Thiên Tường :

- Theo ý tôi thì đã nhổ cỏ tất phải nhổ hết rễ, nếu ta không giải quyết bọn này cho đến nơi đến chốn thì trong giới võ lâm quyết không ngày nào được yên tĩnh!

Tần Lạc Phố hỏi :

- Vậy lão đệ bảo phải giải quyết bằng cách nào?

Hạ Thiên Tường đáp :

- Bây giờ bốn phái Thiếu Lâm, La Phù, Tuyết Sơn, Nga Mi và những bậc chính nghĩa trong võ lâm, vì việc huyết tẩy vũ dương liên danh ký kết, viết thư hẹn quần tà một ngày hội họp.

Tần Lạc Phố gật đầu nói :

- Như thế thì rõ ràng là danh chính ngôn thuận rồi! Nhưng việc liên lạc các phái, phải tốn nhiều thì giờ, cơn khát đã gần cháy cổ họng, mà nước thì còn ở xa lắm, làm sao cho kịp được?

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Lão tiền bối có dám chắc là các chính phái đồng ý với mình về chuyện đó không?

Tần Lạc Phố nói :

- Phái La Phù thì có thể làm chủ được, còn Tuyết Sơn, Nga Mi cùng bị quân tà hành hung, lẽ tất nhiên ai cũng căm giận. Đến như Thiếu Lâm và các nhân vật chính nghĩa khác, xưa nay vẫn lấy sự trừ tà vệ đạo làm nhiệm vụ, có lý nào lại phản đối một ý kiến chính đáng như thế?

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Nếu đã chắc chắn không ai phản đối, thì ta cứ mượn danh nghĩa các chính phái hạ chiến thư quân tà phái Chấn Thiên trước đã, xong đâu đó ta sẽ chia nhau đi thông báo cho các phái sau, như vậy có phải nhanh chóng hơn không?

Thân Đồ Hợi gật đầu nói :

- Ý kiến của lão đệ hay lắm. Bây giờ ta lại phải nghiên cứu xem nên hẹn với bọn họ ngày nào? Và ai đứng tên hạ chiến thư? Gửi chiến thư đến đâu?

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Ngày tháng xin để các vị lão tiền bối quyết định, còn việc hạ chiến thư thì xin chờ đến ngày Tết Nguyên Tiêu sang năm, Hạ Thiên Tường sẽ xin đem tới Thái Bạch phong trên núi Chung Nam, nhân ngày tiệc thọ trăm tuổi của Hiên Viên Liệt, quân tà hội họp đông đủ ở đó, khỏi phải đi đâu xa!

Thân Đồ Hợi đăm đăm nhìn Hạ Thiên Tường rồi hỏi :

- Có lẽ lão đệ muốn kéo cả môn phái Hiên Viên Liệt vào việc này hay sao?

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Cứ coi việc đánh Tuyết Sơn hôm nay có cả bọn Long thị tam hùng và Nguyên Thông hòa thượng thì đủ rõ là quân tà nội ngoại đều cấu kết với nhau thành một khối. Huống hồ Thân Đồ thần quân còn bắn chết con chim điêu của Hiên Viên Liệt, hai bên đã gây thành thù oán, mình không thỉnh họ, họ cũng đến, chẳng bằng mình cứ mời mọc đàng hoàng.

Thân Đồ Hợi gật đầu nói :

- Lão đệ nói cũng có lý, nhưng Hiên Viên Liệt võ công tuyệt thế, lại nuôi rất nhiều rắn rết, cầm thú lạ, ngoài ra còn có những bọn Đông Doanh tam nụy, Thân Độc song quái, Tây Vực tứ thiên tôn phục tòng mệnh lệnh, thanh thế rất mạnh. Chúng ta đã hẹn giao đấu với họ, tất phải chuẩn bị chu đáo, mới khỏi thất bại.

Hạ Thiên Tường thở dài nói :

- Chỉ tiếc sư phó tôi đã thành đạo! Nếu không thì cũng đỡ lo! Lại còn Trọng Tôn lão tiền bối không biết có chịu nán lại hồng trần năm ba năm nữa không?

Mai Ngọc Thanh nói :

- Dù cho Trọng Tôn đại hiệp tạm thời lưu lại, cũng chỉ đủ đối phó với Bạch Cốt Võ Sĩ, còn bọn Hiên Viên Liệt và Bạch Cốt Tiên Tử vẫn chưa có đối thủ...

Tần Lạc Phố ngắt lời nói :

- Cứ theo tình hình hiện thời mà bàn, thì quần hiệp và các chính phái có đoàn kết với nhau, thanh thế vẫn chưa bằng phe địch. Chúng ta phải tìm cách nào mời cho bằng được ba vợ chồng Lệ Thanh Cuồng hạ sơn mới xong!

Lãnh Bạch Thạch nói :

- Ba vị ấy công lực dẫu cao, nhưng chẳng qua cũng chỉ ngang với Trọng Tôn đại hiệp là cùng, vẫn không phải là địch thủ của Hiên Viên Liệt.

Hạ Thiên Tường cúi đầu ngẫm nghĩ một lát, chợt hớn hở nói :

- Tôi nghĩ ra rồi, xin các vị tiền bối định kỳ hạn xa thêm một chút, hoặc giả tôi có thể đủ thì giờ để tìm được bậc kỳ khách này chăng?

Tần Lạc Phố mừng lắm vội hỏi :

- Hạ lão đệ nói vị kỳ khách đó là ai?

Hạ Thiên Tường bèn đem câu chuyện hôm Thiên Vũ đại sư và Tam Tuyệt Chân Nhân tọa hóa, tự nhiên có một vị lão nhân áo vàng tên gọi Hạ Hầu Tốn đến tìm, tình hình thế nào thuật lại cho mọi người nghe rồi mỉm cười nói tiếp :

- Công lực của vị lão nhân này thật đã đến mức xuất quỷ nhập thần, nhưng phải cái tính quá hiếu thắng, nếu Hạ Thiên Tường gặp ông ta, tất thế nào cũng tìm cách nói khích cho ông ta phải xuống núi so tài với Hiên Viên Liệt một phen mới nghe!

Tần Lạc Phố gật đầu nói :

- Vậy thì được lắm! Nhưng ông ta đã có cái ước năm năm với Hạ lão đệ, lúc này tất phải tìm một nơi thanh vắng, huấn luyện đồ đệ, ta dẫu muốn tìm cũng không phải là chuyện dễ!

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Vì thế vãn bối mới muốn kéo dài ngày hẹn ra, để có thì giờ đi tìm.

Thân Đồ Hợi nghĩ một lúc rồi nói :

- Tôi định hẹn họ đến Tết Trung Thu sang năm nữa, có đủ không?

Hạ Thiên Tường gật đầu nói :

- Đủ, đủ, Tết Nguyên Tiêu sang năm, vãn bối đi hạ chiến thư xong, thời gian còn những một năm rưỡi nữa, làm gì mà không đủ!

Thân Đồ Hợi lại hỏi :

- Thế còn địa điểm thì nên hẹn ở đâu?

Hạ Thiên Tường nói :

- Hay là ta lấy ngay địa điểm ngọn Thái Bạch trên núi Chung Nam là nơi Hiên Viên Liệt mở tiệc thọ, là tiện hơn cả.

Mọi người đều tán thành. Mai Ngọc Thanh liền lấy giấy bút viết chiến thư. Mọi việc xong xuôi, Hạ Thiên Tường lại nói với Thân Đồ Hợi :

- Việc Bào Tam Cô tự tận, xin Thần Quân hãy tạm thời giữ bí mật cho, đừng tuyên dương vội.

Thân Đồ Hợi gật đầu. Tần Lạc Phố và Hạ Thiên Tường đều đứng lên cáo biệt.

Thân Đồ Hợi biết Hạ Thiên Tường còn có việc riêng nên cũng không cố giữ, hai vợ chồng cùng Lãnh Bạch Thạch tiễn hai người xuống núi, rồi mới chia tay.

Ra khỏi Đại Tuyết sơn, Hạ Thiên Tường bèn hỏi Tần Lạc Phố :

- Lão tiền bối có phải về ngay La Phù báo việc này cho Băng Tâm thần ni biết không?

Tần Lạc Phố cười nói :

- Kỳ hẹn còn mãi đến Tết Trung Thu sang năm nữa, việc gì phải gấp? Ta có thể sang núi Chung Nam hạ chiến thư với lão đệ, rồi trở về cũng không muộn.

Hạ Thiên Tường nói :

- Việc hạ chiến thư còn phải chờ đến Tết Nguyên Tiêu sang năm. Bây giờ chúng ta nên đi đâu?

Tần Lạc Phố cười nói :

- Lão đệ chẳng định đi tìm Lộc Như Ngọc cô nương đấy ư? Vậy thì bây giờ chúng ta phải đi tìm Mai Ưu Cư Sĩ trên Mai Ưu cốc, chứ còn đi đâu nữa?

Hạ Thiên Tường gật đầu. Hai người đi được một lúc, Hạ Thiên Tường chợt nói :

- Cháu càng nghĩ càng lấy làm lạ, bọn người trong cung Tịch Diệt, người nào cũng mang trong lòng một mối ưu phiền, không gì giải được, phải tìm vào một nơi bí ẩn, quanh năm không có vết chân người lạ, để diệt ưu phiền, cam tâm sống một cuộc đời tịch mịch, thì sao lại còn phái những nhân vật trong cung đi lại trong giang hồ làm gì?

Tần Lạc Phố gật đầu nói :

- Lão đệ nghĩ thế cũng phải, chính ta cũng lấy làm ngờ!

Hạ Thiên Tường lại nói :

- Theo ý cháu thì kẻ chủ trì trong cung Tịch Diệt này, tất phải có cái hùng tâm ghê gớm, không biết đâu mà lường! Họ chỉ mượn hai chữ tịch mịch làm danh nghĩa lôi cuốn những tay hảo thủ võ lâm có tâm sự đau buồn để tăng cường thực lực cho họ mà thôi!

Tần Lạc Phố mỉm cười nói :

- Hạ lão đệ nghĩ thế, thì người chủ trì trong cung Tịch Diệt chắc không phải là Tịch Mịch công chúa!

Hạ Thiên Tường lắc đầu cười nói :

- Lộc Như Ngọc làm gì có đủ tư cách chủ trì nổi cung Tịch Diệt! Chẳng qua nàng chỉ là một vị Tịch Mịch công chúa bù nhìn của họ mà thôi!

Tần Lạc Phố nói :

- Nếu có cơ hội, ta cũng nên vào cung Tịch Diệt, xem trong đó có bao nhiêu quái nhân quái khách, cũng hay!

Hạ Thiên Tường nói :

- Chúng ta muốn vào cung Tịch Diệt không phải là chuyện dễ dàng đâu! Lão tiền bối không nhớ Tịch Mịch hòa thượng dặn ta khi gặp Mai Ưu Cư Sĩ, phải đem những sự thương tâm đau khổ của mình kể ra, rồi sau đó lại phải xem cư sĩ ấy quyết định có nên cho ta vào cung hay không mới được hay sao?

Tần Lạc Phố gật đầu cười nói :

- Ừ, ta quên khuấy mất câu đó. Đã vậy chúng ta nên bịa sẵn ra một chuyện đau lòng kẻo khi bị hỏi, lại lúng túng!

Hạ Thiên Tường mỉm cười gật đầu. Đi không bao lâu đã tới Vấn Thiên phong. Hai người bèn thủng thỉnh bước vào một con đường nhỏ, chính giữa giáp cốc chân núi Vấn Thiên.

Vừa tới cửa cốc đã trông thấy một bức vách cao chót vót tới sát chân trời có mấy hàng chữ, viết rằng:

“Hoa không thơm, chim không hót, suối không chảy, lệ không ngừng, lòng chưa tuyệt vọng, đừng bước vào vòng!”

Hạ Thiên Tường đọc xong, cười nói với Tần Lạc Phố :

- Tần lão tiền bối đã đọc mấy dòng chữ kia chưa? Chắc hẳn chúng ta đã lọt vào nước của những vị quái nhân rồi đây!

Tần Lạc Phố gật đầu, rồi cười hỏi :

- Hạ lão đệ đã nghĩ xong câu chuyện thương tâm chưa?

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Cháu có khối chuyện buồn, sau đó sẽ thêm mắm thêm muối cho nó đậm đà một chút là đủ.

Hai người bèn rẽ sang phía đông, nhằm thẳng Mai Ưu cốc đi lên.

Đến trước ngọn núi Vấn Thiên, Hạ Thiên Tường đưa mắt nhìn quanh một lượt, rồi cười nói với Tần Lạc Phố :

- Tòa núi này không những đã cao ngất tầng mây, mà trên đỉnh núi lại giống như cái miệng người ta há ra. Cái tên Vấn Thiên (hỏi trời) thật là hợp quá!

Tần Lạc Phố cũng cười nói :

- Tên đất này rất có liên quan đến cung Tịch Diệt, lão đệ có nhận thấy không?

Hạ Thiên Tường lắc đầu, ông lại nói tiếp :

- Ở bên kia còn có đôi câu đối, lão đệ đọc thử mà xem.

Hạ Thiên Tường ngẩng đầu nhìn lên qủ thấy trên vách núi về phía mé trái, có đề đôi câu đối, vì lâu ngày nét chữ đã bị rêu phủ hết một nửa, nhưng nhìn kỹ vẫn còn đọc được, đối rằng:

“Trút giận không nói, trời tịch mịch

Chôn sầu có lối, lộ mênh mông”

Hạ Thiên Tường đọc xong, ơ một tiếng rồi nói :

- Theo như vế dưới câu đối này, thì chắc con đường trong cốc còn sâu lắm!

Tần Lạc Phố gật đầu, hai người sánh vai đi, vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc trong cốc.

Đi không được bao lâu, chợt thấy trên vách núi có mấy giò lan, hoa nở rất đẹp, Tần Lạc Phố lấy làm lạ nói :

- Bây giờ đã vào quí tiết, làm gì còn có hoa lan.

Hạ Thiên Tường cười nói :

- Đã có quái cốc, tất phải có quái hoa, để cháu thử ngửi xem có phải hoa ở đây không thơm thật chăng!

Nói vừa dứt lời đã nhảy lên bức vách, ghé gần lại bông hoa hít luôn mấy hơi.

Không ngờ chàng vừa ngửi xong, chợt thấy hai chân mềm nhũn, rồi lăn từ trên vách núi xuống.

Thì ra bông hoa lạ ấy, không những không thơm, lại còn có một mùi hăng hắc rất khó chịu, hơi xông vào mũi, làm người ta thần trí mê man, thân thể mềm như bún.

Tần Lạc Phố thấy thế kinh hãi rụng rời, vội tung mình nhảy lên đón lấy chàng, nhẹ nhàng đặt xuống đất.

Hạ Thiên Tường lắc đầu mấy cái, cố xua đuổi cơn buồn ngủ cho thần trí tỉnh táo, gượng cười nói :

- Quái lạ, không hiểu tại sao bông hoa đẹp như thế, mà cái mùi nó hăng hắc khó ngửi quá!

Tiếng nói của chàng làm cho mấy con chim đậu trên cây giật mình kinh sợ, len lén bay đi không kêu một tiếng!

Tần Lạc Phố cười nói :

- Ai ngờ trong cốc này quả nhiên hoa không thơm, chim không hót thực!

Hai người vừa nói chuyện vừa tiếp tục đi, đi quanh quẩn một lúc khá lâu, vẫn không thấy một ai cả.

Hạ Thiên Tường chợt nhớ lời dặn của Tịch Mịch hòa thượng, bèn vận đề chân khí dùng lối Truyền Âm Nhập Mật gọi luôn ba tiếng :

- Mai Ưu Cư Sĩ! Mai Ưu Cư Sĩ!

Gọi không bao lâu, đã thấy có tiếng hát từ trong cốc bay ra, biết rằng:

“Trời tịch mịch đất càng tịch mịch

Mây sầu vương, cây cỏ héo khô!”

Hạ Thiên Tường nghe xong cười nói :

- Tần lão tiền bối, người này nhất định là Mai Ưu Cư Sĩ! Để cháu thử hát họa lại mấy câu.

Nói dứt lời chàng đã cất tiếng ngâm:

“Núi tịch mịch mây che Ngũ Nhạc,

Nước lạnh lùng lăng, vược vắng hoe”.

Hạ Thiên Tường vừa hát dứt câu, chợt thấy trong lòng cốc đã hiện ra một ông già nước mắt ròng ròng, hình như vì nghe bài hát của Hạ Thiên Tường mà bồi hồi cảm xúc vậy!

Tần Lạc Phố chắp tay mỉm cười nói :

- Lão nhân gia có phải là Mai Ưu Cư Sĩ không? Tại sao lại bi thương như vậy?

Ông già chưa kịp trả lời, Hạ Thiên Tường đã nói đón :

- Lão tiền bối không đọc mấy câu thơ “Suối không chảy, lệ không ngừng” khắc ở trên vách đá ngoài cửa cốc vừa rồi ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.