Phi Quỳnh tuy đã đoán biết Tiêu Tam Dật và phái Võ Đang có liên hệ với nhau, nhưng thật không ngờ Hoằng Pháp Chân Nhân lại ẩn náu ở trong động nên lúc này thấy ông đột nhiên xuất hiện, thì không khỏi giật mình, vội cùng Hạ Thiên Tường song song đứng lên vái lạy.
Hoằng Pháp Chân Nhân vội nghiêng mình tránh ra một bên, giơ tay ngăn lại, cười một cách buồn bã nói :
- Hạ lão đệ và Trọng Tôn cô nương xin miễn lễ. Lệnh tôn và lệnh sư vẫn được mạnh chứ? Hôm ở hội Chấn Thiên về, ta đã biết đại kiếp võ lâm khó lòng tránh thoát, nhưng thật không ngờ bọn Thích Đại Chiêu lại lang độc đến thế.
Phi Quỳnh thấy Hoằng Pháp Chân Nhân trong khi nói năng vẫn tỏ ra vô cùng xúc động, bèn mỉm cười, an ủi :
- Gia phụ nhờ trời vẫn được bình an, còn Bắc Minh Thần Bà đã thành đạo. Việc phái Võ Đang tao nạn, đến Tết Trung Thu tháng tám sang năm, sẽ có công đạo phán xử. Xin lão tiền bối cứ yên tâm.
Hạ Thiên Tường cũng nói :
- Lão tiền bối chắc chưa biết chuyện sau khi Võ Đang phái bị hành hung xong, hai phái Nga Mi và Tuyết Sơn cũng lần lượt bị phái Chấn Thiên tập kích?
Hoằng Pháp Chân Nhân than rằng :
- Sau khi Thiên Trụ phong bị đột kích, ta chỉ ra mật lệnh cho bọn đệ tử còn sống sót, ẩn náu một nơi, gia công luyện tập vũ nghệ, chờ lệnh trở về trùng tu cựu nghiệp còn lão phu vẫn ở đây khổ tu Tử Dương thần công Đại Hoàn chân lực, không ra khỏi Chung Nam nửa bước, nên không biết những việc xảy ra ở bên ngoài. Mong rằng kiếp nạn Nga Mi và Tuyết Sơn, không đến nỗi nặng nề quá như Võ Đang.
Hạ Thiên Tường bèn đem tình hình hai phái Nga Mi, Tuyết Sơn bị tấn công thế nào, thuật lại từ đầu chí cuối cho Hoằng Pháp Chân Nhân và Tiêu Tam Dật nghe.
Hoằng Pháp Chân Nhân lẳng lặng nghe xong, bèn rót một chén Ngọc Dịch Quỳnh Tô, đưa mời Hạ Thiên Tường, mỉm cười nói :
- Hạ lão đệ, một trận ở Huyền Băng Nguyên không những bảo toàn được danh dự cho phái Tuyết Sơn, lại còn làm nhụt nhuệ khí của quân địch rất nhiều. Và việc hạ chiến thư trên núi Thái Bạch, đủ thời gian cho các chính phái quần hiệp ung dung sửa soạn, quả thực công đức vô lượng, lão phi xin kính lão đệ một chén.
- Hôm nay chúng cháu được gặp lão tiền bối ở đây, thật là may mắn vô cùng. Hiện giờ cách Tết Trung Thu sang năm còn xa, lão tiền bối có thể yên tâm tu luyện, tới ngày ấy sẽ cùng hợp lực diệt thù, chấn chỉnh lại uy danh cho phái Võ Đang.
Hoằng Pháp Chân Nhân gượng cười nói :
- Không giấu gì lão đệ và cô nương, tôi từ hôm thoát hiểm ở Võ Đang, đã đem hết các môn tuyệt kỹ truyền dạy cho bọn môn hạ đệ tử, bắt họ phải ngày đêm gia công nghiên cứu, không tới lúc tự xét thực lực có thể phục cừu được, thì quyết không xuất thế.
Nói tới đây, ông ngừng lại một lát, nhìn Hạ Thiên Tường, rồi lại tiếp :
- Hạ lão đệ, ta vừa nghe Tiêu huynh nói Trọng Tôn cô nương đã luyện được môn Bách Bộ thần quyền tới bực hỏa hầu tương đương còn lão đệ không biết đã luyện đến đâu rồi?
- Vãn bối vì phải thị phụng ân sư thành đạo, cùng Quỳnh tỷ chia tay, mãi đến bây giờ mới gặp lại, nên năm môn thần công của các vị tiền bối quá yêu truyền cho, chưa luyện được môn nào.
Hoằng Pháp Chân Nhân cười nói :
- Nếu lão đệ chưa luyện thì thôi, bất tất phải luyện nữa, để ta truyền cho một môn bí học khác.
Hạ Thiên Tường mừng lắm, cảm ơn rồi hỏi :
- Lão tiền bối định truyền cho Hạ Thiên Tường môn gì? Hay là môn kiếm thuật Võ Đang chăng?
Hoằng Pháp Chân Nhân lắc đầu cười :
- Lão đệ đã không dùng kiếm, thì học kiếm thuật làm gì cho phí công. Và kiếm thuật Võ Đang tuy có tinh diệu thật, nhưng đối địch với những tay cao thủ tuyệt đỉnh, vẫn không hợp dụng.
Hạ Thiên Tường lại càng mừng rơn, vội hỏi :
- Thế thì chắc lão tiền bối định truyền cho cháu một môn thần công vô thượng, có thể dùng để đối phó với những tay cao thủ tuyệt đỉnh phải không?
Hoằng Pháp Chân Nhân gật đầu :
- Vừa rồi ta nghe lão đệ tự thuật, được biết lão đệ đã nghiên cứu rất nhiều các môn tuyệt học hãn thế, mới đây lại được uống một lá Thiên Niên Chi Diệp, công lực đủ sánh với những tay cao thủ tuyệt đỉnh của giới võ lâm. Duy về mặt chân lực còn phải bồi bổ nhiều, nên ta định truyền cho lão đệ môn Đại Hoàn bí quyết. Học xong lại phải ngày đêm luyện tập không ngừng. Chịu khó tham nghiệm từ nay cho tới tháng tám sang năm, nhất định sẽ thành tựu.
Hạ Thiên Tường mừng lắm, cảm tạ luôn mồm. Ngay lúc ấy Hoằng Pháp Chân Nhân liền đem diệu quyết Đại Hoàn truyền cho chàng.
Tiêu Tam Dật từ nãy đến giờ chỉ ngồi uống rượu và nghe mọi người nói chuyện, lúc này thấy Hoằng Pháp Chân Nhân truyền khẩu quyết Đại Hoàn cho Hạ Thiên Tường đã xong bèn cười ha hả nói :
- Chân nhân sớm tối gia công tu luyện, mấy môn Tử Dương thần công và Đại Hoàn chân lực thành tựu đã khá cao, bây giờ có định theo Hạ lão đệ và Trọng Tôn cô nương tham dự cuộc hẹn trên Lục Chiếu phong không? Hay là cứ ở đây với tôi, chờ đến Tết Trung Thu sang năm sẽ xuất thế một thể?
Hoằng Pháp Chân Nhân ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói :
- Tôi còn phải chuẩn bị nhiều việc, nên chưa muốn xuất đầu lộ diện vội. Thế nào cũng còn phải lưu lại đây để uống cho hết mấy vò rượu Ngọc Dịch Quỳnh Tô của Tiêu huynh mới chế đã.
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Lão tiền bối, hãy tạm thời ẩn náu ít lâu nữa cũng hay, để đến Tết Trung Thu sang năm mới đột nhiên xuất hiện, làm cho lũ gian tặc phải táng đởm kinh tâm, giở tay không kịp.
Hoằng Pháp Chân Nhân cười nói :
- Hạ lão đệ, ta muốn nhờ lão đệ hai việc.
Hạ Thiên Tường cung kính nói :
- Lão tiền bối có việc gì, xin cứ sai khiến, Hạ Thiên Tường quyết không dám từ nan.
Hoằng Pháp Chân Nhân cười nói :
- Việc thứ nhất là lão đệ có gặp Thích Đại Chiêu ở đâu, cũng đừng giết hắn, để chờ đến Tết Trung Thu sang năm, tự tay ta sẽ báo thù cho sư huynh và Nhất Trần Tử.
Phi Quỳnh hỏi :
- Hoằng Quang đạo trưởng và Nhất Trần Tử cùng do tay Thích Đại Chiêu giết cả ư?
Hoằng Pháp Chân Nhân sắc mặt thê thảm gật đầu nói :
- Bọn Chấn Thiên bất chợt sấn vào Thiên Trụ phong rồi, ta mới được tin, biết rằng đại kiếp đã lâm đầu, vì muốn bảo tồn nguyên khí của bản phái, trong lúc vội vàng, ta đành phải cho bọn đệ tử đi trốn, dặn họ mai danh ẩn tích, chờ cơ hội phục thù, còn ta và sư huynh Hoằng Quang đạo trưởng, Nhất Trần Tử thì ở lại ngự địch.
Một lúc sau, quần tà kéo đến, vì quá bất địch chúng, ta bị Bạch Cốt Võ Sĩ vây chặt, Nhất Trần Tử bị Thích Đại Chiêu giết chết, sư huynh ta đang đánh nhau với Thiết Quán đạo trưởng, cũng bị tên vô sỉ đó ám toàn bằng một mũi tên Thiên Kinh độc thích.
Hạ Thiên Tường nghe tới đây, chợt nghiến răng nổi giận nói :
- Thằng gian tặc hèn hạ độc ác đến thề là cùng, nhưng Hạ Thiên Tường cũng xin tuân lời lão tiền bối, để hắn sống tới sang năm. Còn việc thứ hai là việc gì, xin tiền bối cho biết nốt.
Hoằng Pháp Chân Nhân lấy trong mình ra một thanh kiếm nhỏ màu hoàng kim, dài độ ba tấc, đưa cho chàng, cười nói :
- Còn việc nữa, là ta xin tặng lão đệ thanh kiếm nhỏ này. Mai sau mỗi khi hành hiệp giang hồ mong rằng lão đệ sẽ đưa nó vào bên tà áo chỗ nào dễ trông thấy nhất.
Hạ Thiên Tường đỡ lấy thanh kiếm ngắm nghía một lúc, thấy chế tạo rất tinh vi bèn đeo ngay vào ngực áo, mỉm cười nói :
- Xin hỏi lão tiền bối, thanh kiếm nhỏ này có cái gì hay?
Hoằng Pháp Chân Nhân cười nói :
- Thanh kiếm này đã không thể chém sắt chặt vàng, lại cũng không thể vệ đạo hàng ma được, nhưng nó là một tín vật truyền tôn, người đeo thanh kiếm này tức là ở địa vị Trưởng giáo phái Võ Đang.
Hạ Thiên Tường ơ một tiếng, sắc mặt đỏ bừng nói :
- Nếu thế thì Hạ Thiên Tường này có đức gì mà dám đeo?
Nói xong vừa định tháo ra Hoằng Pháp Chân Nhân xua tay ngăn lại, mỉm cười nói :
- Lão đệ đừng tháo ra, ta vì tạm thời chưa muốn ra mặt, mới định nhờ lão đệ đại diện, trong khi đi du hiệp, nếu gặp môn hạ Võ Đang, thì thay ta truyền cho họ một mệnh lệnh.
Hạ Thiên Tường hỏi :
- Lão tiền bối định truyền mệnh lệnh gì, Hạ Thiên Tường xin hết sức. Nhưng các môn hạ Võ Đang trông thấy thanh kiếm này tuy biết cháu phụng mệnh lệnh lão tiền bối, nhưng còn cháu thì làm sao biết được ai là môn hạ Võ Đang?
Hoằng Pháp Chân Nhân gật đầu nói :
- Lão đệ hỏi câu ấy, đủ tỏ ra là người tinh tế. Đại phàm môn hạ Võ Đang, ai trông thấy thanh kiếm này, tất cũng kính cẩn đứng nghiêm, miệng đọc tám câu: “Thông linh huyền lăng, đạo điệu hoằng minh”. Vậy lão đệ gặp người nào trông thấy thanh kiếm, mà có những động tác như trên, thì bảo họ biết là tới ngày rằng tháng tám sang năm, vào đúng giờ ngọ phải tới chân núi Thái Bạch Chung Nam chờ lệnh và thông báo cho tất cả các bạn đồng môn cùng biết.
Hạ Thiên Tường kính cẩn xin vâng, Tiêu Tam Dật cười ha hả nói :
- Hạ lão đệ nhận chuyến sai này thật là đích đáng, tự nhiên lại được đóng vai Trưởng giáo Võ Đang.
Bốn người lại ăn uống chuyện trò một lúc, mới tan tiệc. Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh đứng lên cáo từ. Hai vị lão nhân cũng không cố giữ.
Đi khỏi cổ động một quãng xa, Hạ Thiên Tường vừa mân mê thanh kiếm vàng đeo trước ngực, vừa cười nói với Phi Quỳnh :
- Lần này chúng ta vào cổ động thám hiểm, chẳng những đã được uống rượu Ngọc Dịch Quỳnh Tô của Tiêu Tam Dật đặc chế, lại may mắn gặp được Hoằng Pháp Chân Nhân...
Phi Quỳnh không đợi chàng nói tiếp, lập tức ngắt lời :
- Môn Đại Hoàng Chân Lực Hoằng Pháp Chân Nhân truyền cho Tường đệ quan trọng lắm, đừng coi làm thường. Tường đệ cần phải khổ, công tinh luyện, sớm tối không ngừng, mới mong thành tựu được.
Hạ Thiên Tường gật đầu cười nói :
- Tôi hẹn Bạch Cốt Võ Sĩ giao đấu ba chưởng, còn một chưởng nữa chưa thi hành. Tháng tám sang năm nếu tôi luyện xong môn chân lực này, sẽ thách hắn đấu luôn một trăm chưởng, bao giờ hắn kiệt sức mới thôi.
Phi Quỳnh chỉ mỉm cười không đáp. Hai người dắt Tiểu Bạch, Đại Hoàng thẳng đường đi sang Vân Nam.
Hạ Thiên Tường nhân trong bụng vẫn băn khoăn về Lộc Như Ngọc và Tần Lạc Phố không rõ an nguy thế nào, nên bàn với Phi Quỳnh hãy tới cung Tịch Diệt trước.
- Tường đệ nói Tần lão tiền bối mất tích ở chỗ này ư?
Hạ Thiên Tường gật đầu nói :
- Đỉnh núi Vấn Thiên không khác gì nơi ma quỷ ở, bí hiểm vô cùng. Quỳnh tỷ nghĩ ta nên vào Cốc Mai Ưu trước, hay lên đỉnh núi trước?
Phi Quỳnh nói :
- Theo ý tôi: Mai Ưu Cư Sĩ tất phải là một nhân vật quan trọng cung Tịch Diệt, vậy trước khi lên núi, ta hãy thử tìm gặp lão trước xem sao đã.
Hạ Thiên Tường bèn đưa nàng tới hang Mai Ưu.
Vừa đi gần tới nơi, chợt thấy một vị đạo sĩ mặt áo bào xanh, tuổi trạc bốn mươi, từ trong cốc thủng thỉnh bước ra, Hạ Thiên Tường vội gọi lại hỏi thăm :
- Đạo trưởng có gặp Mai Ưu Cư Sĩ ở trong cốc không?
Đạo nhân vừa lắc đầu, toan nói, chợt trông thấy thanh kiếm vàng lóng lánh đeo trước ngực Hạ Thiên Tường, liền biến sắc, vội đứng nghiêm trang, kính cẩn nói :
- Thông linh huyền lăng, đạo diệu hoằng minh.
Hạ Thiên Tường cũng ngạc nhiên sửng sốt hỏi :
- Đạo trưởng là môn hạ Võ Đang ư? Xin hỏi pháp hiệu người là gì?
Thanh bào đạo nhân khom lưng nói :
- Đệ tử là Liễu Phàm. Tôn giá đã có kim kiếm của Trưởng giáo Võ Đang trong mình, đệ tử không dám nhận lời xưng hô ấy.
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Đạo trưởng đừng quá khiêm tốn, tôi chỉ vâng lệnh Hoằng Pháp Chân Nhân ủy thác, đeo thanh kiếm này để liên lạc với các môn hạ quí phái, truyền đạt một mệnh lệnh.
Liễu Phàm vẫn giữ vẻ cung kính nói :
- Tôn giá đeo kim kiếm thì cũng như Trưởng giáo giáng lâm, bất cứ muốn sai khiến việc gì, Liễu Phàm này cũng nguyện hết sức.
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Hoằng Pháp Chân Nhân nhờ tôi chuyển cáo các vị môn hạ phải gắng sức tiềm tu, đến giờ ngọ ngày rằm tháng tám sang năm, phải tề tựu ở dưới chân núi Thái Bạch chờ nghe mệnh lệnh, diệt địch báo thù khôi phục danh dự cho phái Võ Đang.
Thanh bào đạo nhân sắc mặt hớn hở, khom lưng đáp :
- Đệ tử cẩn tuân pháp chỉ Trưởng giáo.
Hạ Thiên Tường nghiêm trang nói :
- Môn hạ Võ Đang đều mai danh ẩn tích, gắng sức tiềm tu, tôi muốn tìm họ cũng không phải chuyện dễ, vậy phiền đạo trưởng chuyển đạt giùm cho.
Liễu Phàm lại khom lưng đáp :
- Đệ tử cẩn tuân pháp chỉ.
Hạ Thiên Tường tính tình hào sảng, không quen bó buộc, thấy Liễu Phàm đạo trưởng cung kính lễ phép một cách quá đáng, trong bụng hơi khó chịu, bèn tháo thanh kiếm ra, cười nói :
- Tôi đại biểu Trưởng giáo Võ Đang truyền lệnh xong rồi, bây giờ xin lấy tư cách bạn đồng đạo nói chuyện với nhau, xin đạo trưởng đừng giữ lễ nữa.
Thanh bào đạo nhân thấy Hạ Thiên Tường đã cất thanh kiếm đi, bèn cúi đầu ngang ngực, cười nói :
- Bần đạo chưa được biết quý danh của tiểu thí chủ và cô nương đây.
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Tôi tên gọi Hạ Thiên Tường, đệ tử Bắc Minh Thần Bà, còn đây là Trọng Tôn Phi Quỳnh cô nương, ái nữ của Trọng Tôn đại hiệp.
Liễu Phàm à một tiếng, rồi cười lớn :
- Thì ra là Hạ tiểu hiệp và Trọng Tôn cô nương. Bần đạo xin chịu tội thất kính. Xin hỏi tiểu hiệp hiện giờ Trưởng giáo chân nhân tôi ở đâu?
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Xin đạo trưởng thứ cho Hạ Thiên Tường không thể trả lời được câu ấy, nhân vì Hoằng Pháp Chân Nhân cho là thời cơ chưa đến, chưa nên tuyên bố chỗ ở của người vội.
Liễu Phàm cũng biết sự an nguy của Hoằng Pháp Chân Nhân qua hệ tới khí vận hưng suy của cả phái Võ Đang nhất là lúc này, khí thế quần hung đang mạnh, chỗ nào cũng có tai mắt quân thù, hành tung lại càng cần phải giữ kín. Nên nghe Hạ Thiên Tường nói vậy, ông chỉ mỉm cười đáp :
- Đã vậy, bần tăng không dám hỏi nữa. Vừa rồi Hạ tiểu hiệp hỏi thăm Mai Ưu Cư Sĩ, chẳng lẽ hai vị cũng quen biết lão già quá ấy ư?
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Mấy tháng trước tôi có gặp ông ta ở trong này một lần.
Liễu Phàm đạo nhân nói :
- Lần này tiểu hiệp đến hơi chậm, vì cửa cung Tịch Diệt đã đóng kín, không ai có thể tìm được lối vào, cả Mai Ưu Cư Sĩ cũng không biết đã đi đâu mất.
Hạ Thiên Tường kinh ngạc vội hỏi :
- Đạo trưởng có biết cung Tịch Diệt tại sao lại đóng cửa không?
Liễu Phàm cười nói :
- Việc này nói ra còn dài lắm, mời tiểu hiệp và cô nương hãy tạm ngồi nghỉ chân trên phiến đá kia để bần đạo thủng thẳng thuật lại đầu đuôi cho hai vị rõ.
- Hôm phía Chấn Thiên đánh úp Võ Đang tôi đang đi hành đạo ở các tỉnh thuộc Điền Tây, nghe tin dữ, trong bụng rất lấy làm đau đớn, không sao nguôi được, tinh thần càng cảm thấy chán nản mệt mỏi, không thiết sống nữa. Tình cờ lại gặp một vị tự xưng là Tịch Mịch đạo sĩ, khuyên tôi nên vào cung Tịch Diệt, tiêu trừ phiền não.
Hạ Thiên Tường cười nói :
- Trong cung Tịch Diệt thật có đủ các hạng người, bữa nọ tôi gặp một vị Tịch Mịch hòa thượng ở Chung Nam tử cốc, còn đạo trưởng lại gặp Tịch Mịch đạo sĩ.
Liễu Phàm đạo trưởng lại nói tiếp :
- Tôi nghe lời khuyên của Tịch Mịch đạo sĩ, liền đến Mai Ưu cốc tìm Mai Ưu Cư Sĩ.
Mai Ưu Cư Sĩ nghe tôi tự thuật nguyên nhân, bảo là tôi chưa hợp cách, hãy về nghĩ kỹ thêm nửa năm nữa, nếu thật quả ý niệm không thay đổi, hãy đến đây tìm ông ta.
Hạ Thiên Tường cười nói :
- À thì ra đạo trưởng đến đây lần này là lần thứ hai rồi đấy.
Liễu Phàm đạo trưởng nói :
- Mười hôm trước tôi cũng đã đến đây một lần. Mai Ưu Cư Sĩ bảo tôi là cung Tịch Diệt gần đây mới xảy ra biến cố, nên cửa cung đã đóng, tạm thời không thu thêm những vị nhân sĩ chán đời, ham tịch mịch nữa.
Phi Quỳnh hỏi :
- Ông ta có nói với đạo trưởng là trong cung xảy ra biến cố gì không?
Liễu Phàm đạo trưởng nói :
- Tôi hỏi thì ông ta nói việc này đầu tiên xảy ra cho vị Công chúa cung Tịch Diệt, nhưng rồi sau lại lan man ra lắm chuyện nữa.
Phi Quỳnh và Hạ Thiên Tường nghe nói đều giật mình kinh sợ, đưa mắt nhìn nhau, lẳng lặng giây lâu. Hạ Thiên Tường lại hỏi :
- Đạo trưởng có biết thêm điều gì nữa không?
Liễu Phàm đạo trưởng cười nói :
- Tôi nghe Mai Ưu Cư Sĩ thuật lại, thì khi Tịch Mịch công chúa vào cung, đã có thai được mấy tháng, nên cách đây ít lâu, nàng đã mãn nguyệt khai hoa, sinh hạ được một chú bé con.
Mấy câu nói ấy, làm cho Hạ Thiên Tường đỏ mặt tía tai há mồm trợn mắt, không biết nên mừng hay nên giận.
Phi Quỳnh lúc đầu hơi kinh ngạc, sau lại cao hứng, nhìn Hạ Thiên Tường mỉm một nụ cười rồi nói :
- Kính mừng Tường đệ, kính mừng Tường đệ.
Hạ Thiên Tường mặt đỏ bừng bừng, còn Liễu Phàm đạo nhân thì ngơ ngác, chẳng hiểu mô tê gì hết.
Phi Quỳnh thấy thế, bèn mỉm cười giải thích cho đạo nhân nghe :
- Đạo trưởng không biết, Tịch Mịch công chúa tức là phu nhân của Tường đệ, Tường đệ mới sinh con trai, sao lại không đáng mừng.
Liễu Phàm đạo nhân càng nghe lại càng mờ mịt, vì từ nãy đến giờ, ông ta vẫn yên trí Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh là một đôi tình lữ, vậy mà tại sao chàng lại có phu nhân là Tịch Mịch công chúa.
Trong bụng tuy hoài nghi, nhưng ngoài miệng không tiện hỏi kỹ, ông đành bắt chước Phi Quỳnh, cũng nói mấy câu chúc mừng Hạ Thiên Tường.
Thiên Tường bối rối không biết nên xử trí thế nào cho phải, chỉ cúi mặt làm thinh. Phi Quỳnh biết chàng ngượng quá, không nỡ đùa dai bèn ngoảnh lại nói với Liễu Phàm đạo sĩ :
- Đạo trưởng, bên trong chuyện này tất còn có nhiều uẩn khúc, chứ chả lẽ chỉ có việc Tịch Mịch công chúa sinh con, mà phải đóng cửa cung hay sao?
Liễu Phàm gật đầu nói :
- Cô nương đoán đúng đấy, bên trong việc đó lại còn có biến cố khác nữa. Số là Tịch Mịch công chúa vừa sinh được đầy tháng, thì đứa trẻ thốt nhiên mất tích.
- Nguyên nhân vì đâu, không ai biết cả, nhưng đồng thời trong cung lại mất tích luôn hai người nữa, một người là Tịch Mịch lão nông, và một người là Tịch Mịch chưởng môn.
Hạ Thiên Tường ồ một tiếng, rồi nói với Phi Quỳnh :
- Quỳnh tỷ, Tịch Mịch lão nông, nhất định là Vạn Mai lão nông Tần lão tiền bối rồi, còn Tịch Mịch chưởng môn không biết là ai?
Phi Quỳnh không đáp, lại hỏi Liễu Phàm đạo nhân :
- Tịch Mịch công chúa mất con, có sai người tìm kiếm gì không?
Liễu Phàm đạo nhân nói :
- Sao lại không? Sau vụ biến cố đó xảy ra, Tịch Mịch công chúa cũng mất tích nốt. Cung Tịch Diệt phát sinh luôn mấy vụ biến cố lớn đó, nên mới tạm phong bế cửa cung, và huy động toàn thể lực lượng, đi khắp góc bể chân trời tìm kiếm những người mất tích.
Hạ Thiên Tường cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi ngẩng lên nói :
- Tôi cho là con trai Tịch Mịch công chúa tất bị tên Chưởng môn bế trộm đi mất, có thể Tịch Mịch lão nông ngẫu nhiên bắt gặp, mới theo dõi rình mò, định cứu đứa trẻ.
Phi Quỳnh gật đầu nói :
- Tường đệ đoán cũng có lý, tôi còn nghĩ không khéo tên Chưởng môn đó chính là Côn Luân Dật Sĩ Hướng Phiêu Nhiên cũng nên.
Hạ Thiên Tường lẳng lặng giây lâu, rồi gật đầu :
- Cũng có thể như thế lắm. Nhưng tôi không hiểu Hướng Phiêu Nhiên làm cách nào mà xuống khỏi đỉnh núi Côn Luân?
Phi Quỳnh cười nói :
- Hắn ở Côn Luân từ bé, địa thế đã thuộc như cháo, tất có thể hắn tự tìm được đường xuống, hoặc do kẻ tâm phúc của hắn cứu thoát, cũng chưa biết chừng. Bây giờ cửa cung Tịch Diệt đã phong, chúng ta ở đây cũng vô ích, chi bằng nên đi tìm xem Tịch Mịch công chúa hạ lạc vào đâu, rồi sẽ lên Lục Chiếu phong phó ước cũng vừa.
Hạ Thiên Tường nói :
- Việc tìm Lộc Như Ngọc tuy cần, nhưng bốn bể mông mênh, biết phương hướng nào mà đi? Vậy nên theo ý tôi, ta hãy lên Lục Chiếu phong trước đã, rồi sẽ tính chuyện kiếm người sau. Và cuộc hẹn sắp tới đây, đối phương thực lực rất mạnh, ta chỉ có hai người, cần phải chú hết tinh thần tùy cơ ứng phó mới được, không nên coi thường.
Liễu Phàm từ nãy vẫn lẳng lặng ngồi nghe hai người nói chuyện, lúc này mới nói chen vào :
- Hạ tiểu hiệp và Trọng Tôn cô nương đã có đính ước với ai, thì để bần đạo đi theo lược trận, trợ uy cho hai vị, được không?
Hạ Thiên Tường lắc đầu cười nói :
- Đa tạ mỹ ý của đạo trưởng, nhưng bọn họ tuy đông người, mà không ngờ phải những tay chính yếu, hà tất phải phiền đạo trưởng lao tâm. Xin đạo trưởng trở về, đem mật lệnh của Hoằng Pháp Chân Nhân thông tri cho các môn hạ, đó là điều cần hơn hết.
Liễu Phàm đạo trưởng thấy chàng nói vậy cũng không nài, bèn chắp tay cáo biệt, rồi lập tức đi ngay.
Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh cũng rời khỏi Mai Ưu cốc, hướng về phía Lục Chiếu phong. Trong khi đi đường, Hạ Thiên Tường chợt nói :
- Thật đáng tiếc, nếu lúc này ta gặp Hoa tỷ tỷ và Nhất Bát thần tăng, có phải được hai vị bang thủ đắc lực bao nhiêu không?
Phi Quỳnh cười nói :
- Không những được bang thủ, lại còn được con Thanh Phong Ký cưới đi tìm Lộc Như Ngọc, mỗi ngày vượt hàng ngàn dặm, tiện lợi biết bao?
Hạ Thiên Tường và Phi Quỳnh vừa đi vừa chuyện trò vui vẻ, quên cả đường xa nhọc mệt, chẳng mấy chốc đã tới khu vực Lục Chiếu phong.
Trước mắt là một sơn cốc thâm u tịch mịch Phi Ma Bích là chỗ tận cùng ở sơn cốc ấy.
Đại Hoàng và Tiểu Bạch vừa tới cửa hang. Thốt nhiên đứng dừng cả lại, miệng rít lên những tiếng khe khẽ lông dựng xù như lông nhím.
Phi Quỳnh đã rõ tính hai con thú, biết ngay rằng trong cốc tất có những giống quái cầm dị thú hoặc độc xà trùng nguy hiểm, bèn cùng Hạ Thiên Tường đứng lại, vỗ nhẹ lên đầu Tiểu Bạch, cười nói :
- Tiểu Bạch này, trông thấy cái gì trong cốc thế?
Tiểu Bạch trả lời bằng mấy tiếng thú, Hạ Thiên Tường ngạc nhiên hỏi :
- Tiểu Bạch đã biết nói tiếng người rồi, sao vẫn dùng tiếng thú nói với tỷ tỷ?
Phi Quỳnh cười nói :
- Tiếng người đâu có dễ học, Tiểu Bạch tuy thông linh, và đã cắt bỏ được chiếc xương ngang ở giữa cuống họng, nhưng cũng còn phải mất một thời gian lâu, mới có thể nói sõi được tiếng người.
Hạ Thiên Tường lại hỏi :
- Vừa rồi nó nói gì thế?
Phi Quỳnh đáp :
- Nó nói chính nó cũng không biết trong hang có vật gì, chỉ thất rờn rợn, hình như bên trong có cái gì nguy hiểm lắm mà thôi.
Hạ Thiên Tường nhướng cao lông mày, cười một cách ngạo nghễ :
- Càng nguy hiểm càng hay, nếu cứ bình thản thế này thì buồn chết. Công lực của chúng ta lúc này...
Phi Quỳnh vội gắt :
- Tường đệ hay nhỉ? Đại địch ở ngay trước mặt mà không biết đề phòng, còn vẫn giữ thói tự phụ tự đắc...
Nàng đang nói nửa chừng chợt ngưng bặt, ngước mắt nhìn lên đầu vách núi, sắc mặt lộ vẻ kinh hoàng.