Đương nhiên là Will vô cùng vui sướng, mặt tươi như hoa, chạy
mất. Và kẻ đáng thương buộc phải chịu trận là cô đang ngồi lo
lắng trên giường.
” Em nghe cho rõ đây: Đầu tiên là ở Quỷ Quốc, em ném cho anh
một đống “bơ”, tiếp đó là khi ở dinh thự Fullynia, em dám ở
trước mặt anh gọi tên người đàn ông khác. Sau đó nữa chính là
chuyện em dám đi dự cái dạ tiệc ở Quỷ Quốc mà không có bất
kì lời nhắn hay thậm chí là đề cập với anh. Rốt cuộc, em xem
anh nặng cái ki-lô nào hay không hả??? ”
“…. Là Will mà cũng tính!!!… Anh thật nhỏ mọn quá đó! ”
Tất nhiên, cô cũng chỉ có thể hai hàng nước mắt chảy trong lòng, ngậm ngùi đem tất cả những lời định nói lại.
” Em… xin lỗi… e…m chỉ… chỉ… chỉ… ”
Thú thật từ nhỏ đến lớn cô không hề ăn nói lắp bắp, vậy
mà lần đầu tiên trong lịch sử: cô nói cà lăm đã vậy trong đầu
còn chả có bất kì từ ngữ nào để biện hộ cho mình. Điên rồi! Điên thật rồi! Cô có bệnh rồi!!!
Hắn thở dài, tỏ vẻ bất lực
” Thôi được rồi! Coi như anh tha thứ cho em lần này đi!… ”
Cô lập tức reo lên
” Shiki muôn năm! Tuyệt đối lần sau em sẽ không tái phạm nữa. ”
Phản xạ có điều kiện thành lập từ đây, miệng không tự chủ còn phản ứng nhanh hơn đại não
” Không có lần sau! ”
—000•••000—
… Mọi việc bắt đầu tạm ổn thì cô đau ngực. Đầu tiên chỉ là cảm thấy lồng ngực nhói một chút nhưng dần dần đau đớn càng
gia tăng. Rồi toàn thân đều đau, nếu có thể diễn tả thì cảm
giác cứ như có hàng trăm,hàng nghìn cây kim nhọn đâm vào khắp
người vậy.
Ngay cả sức lực lên tiếng cũng chẳng còn. Mặt hắn tái mét. Có thể nói giây phút này, chính Will lại là cứu tinh giúp cô
và hắn giúp cả hai bình tĩnh lại
” VIOLETTTTTT!!!! Cô bị làm sao vậy??? ”
Hắn sực tỉnh. Nhanh chóng đặt cô nằm ngay ngắn trên giường.
Những cơn đau rút cạn tâm trí cô, bàn tay không tự chủ cào xé
làm phần bụng và bắp đùi có những vệt máu dài trông vô cùng
chói mắt. Will nhận nhiệm vụ giữ chặt hai tay cô còn hắn thì
bàn tay vào miệng của cô
” Cắn tay anh đi! ”
Nói khi yêu không muốn bản thân mình làm điều gì? Thì đó
chính là làm tổn thương người mình yêu về thể xác hay tâm hồn.
Cô cắn răng. Hắn lo sợ nếu cô cắn răng quá chặt sẽ chảy
máu, sẽ đau… nên tình nguyện đưa tay cho cô cắn. Còn cô lại
chẳng nỡ làm hắn đau. Hai người nói tiến thì cùng tiến, nói
lùi thì cũng lùi. Cả hai đều không muốn tổn thương đối phương…
Cùng với cơn đau quằn quại, những mạch máu dưới da cô nổi
lên thoạt hình trông vô cùng dọa người. Cảm giác như máu mình
chảy rất nhanh, nhanh như một con suối vào mùa lũ. Cô cũng vì
quá đau mà ngất đi.
Khi tỉnh dậy, cô thấy lạ. Sao không gian lại tối om như vậy? Sao không ai mở đèn? Shiki đâu rồi?
Cô gắng gượng mở lời
” Có ai ở đâu không? ”
” Violet em tỉnh rồi!!! ”
Vậy là hắn vẫn ở đây. Không đợi cô nhờ vả, hắn đỡ cô ngồi
dậy, lưng tựa vào cái gối bông êm ái đã được chuẩn bị từ
trước rồi đưa cho cô một chai nước suối.
Cô cảm thấy tốt hơn một chút, vội hỏi hắn
” Mà sao anh lại tắt đèn vậy? Em không nhìn được gì cả. ”
Hắn đặt tay lên bàn tay cô rồi dùng sức nắm chặt. Cô dễ dàng nhận ra hắn đang run rẩy
” Anh xin lỗi! Tất cả là lỗi của anh! ”
Cô ngẩn ngơ, chuyện gì đang xảy ra vậy?
” Vốn người bị biến thành vampire la chuyện khó khăn… nên dù
có thành công đi chăng nữa cũng sẽ gặp biến chứng trong những
ngày đầu… ”
Cô hiểu ra mọi chuyện rất nhanh. Điều này thật quá khó chấp nhận. Cô trước kia từng bảo với bản thân, dù ra chiến trường
khốc liệt có bọ thương thế nào cũng được nhưng tuyệt đối không thể để bị thương ở mắt. Lúc trước, cô nghĩ rằng mất đi ánh
sáng là một điều vô cùng đáng sợ… nếu cô bị mù thật vậy nên
tự tử luôn cho rồi. Nhưng bây giờ có hắn chờ đợi cô, cô biết
hắn có thể mãi đợi chờ trong một khoảng thời gian dài, rất
dài. Vì vậy đối mặt với cú sốc này, cô nhanh chóng lấy lại
bình tĩnh.
” Anh từng tự trách mình! Em còn sống cũng là nhờ anh mà,
chút biến chứng này không là gì với em đâu. Ừ… à… bây giờ,
e…em muốn kể cho anh nghe về cuộc sống từ trước tới giờ của
em. ”
Cô luôn muốn nói chuyện với hắn… có thể trong khoảng thời gian lắng động này là lúc thích hợp nhất.
” Em đã từng rất cô đơn, khi tình cảm từ bạn bè, từ những
người thân thiết đến… em đón nhận. Nhưng chẳng hiểu vì lý do
gì nữa… em sợ… sợ tình yêu. Tình yêu đến với em nhưng em sợ
hãi và rồi… trốn vào lớp bọc bảo vệ của bản thân. 1 năm? 2
năm hay 6 năm trời dài dằn dẳng, em không cách nào mở lòng mình ra để đón nhận tình cảm của một người con trai yêu mình thật
lòng. Em chỉ có công việc… à… đó cũng không hẳn là công việc.
Thế giới ngày ngày em vất vả tồn tại… chỉ toàn là máu tanh.
Có lẽ trong một năm qua, anh thấy em tuy có một số phận bất
hạnh nhưng cuộc sống cũng bình thường, không bần cùng cũng
chẳng tỏ ra quá cao quý,làm sang. Nhưng mà em yêu anh nên mới
nói ra những điều này… Cờ bạc, ma tuý, mại dâm, giết
người,…vân…vân… không có một tệ nạn hay tội ác nào em không
chứng kiến. Có hàng trăm thế lực xã hội đen muốn em chết, có
hàng chục quý tộc muốn nhấn chìm em xuống địa ngục… ”
Giọng hắn không dấu được nỗi lo âu khi biết được những thông tin này
” Em gây thù nhiều đến vậy sao? ”
Cô cười nhếch miệng tỏ vẻ khinh bỉ rõ ràng
” Đúng vậy! Em không nhớ hết mình đã ám sát bao nhiêu tên
quý tộc dơ bẩn nữa… Nghe qua chắc anh và nhiều người cảm thấy
em thật ghê tởm, bẩn thỉu và khát máu. Nhưng mà em không thể
không làm!
…Mùa hè năm em chín tuổi, là một mùa hè em nhớ nhất… đó
chính là thời điểm em biết cái gì gọi là máu tanh. Ngày đó,
em có một người bạn rất thân, cô ấy lúc nào cũng thắt bím
tóc hai bên, chạy nhảy tung tăng tràn đầy sức sống… Buổi tối
trước các ngày định mệnh ấy, đúng lúc em được tặng một thanh
kiếm dài. Vỏ kiếm được nạm bởi những viên ngọc đỏ sáng lấp
lánh và lưỡi kiếm sáng bóng, sắt bén đến độ một sợi tóc rơi xuống cũng bị chẻ ra làm đôi. Hôm sau, em chạy đến căn nhà nhỏ của cô ấy, vốn sẽ định khoe về thanh kiếm mới… Thế mà những
gì em nghe được chính là cổ bị một gã quý tộc bắt đi làm nô
lệ vì không có tiền đóng các khoản thuế vô lí lúc đó. Vậy
là giữa buổi trưa nắng gắt như thế, em trèo tường vào hoa viên
rộng lớn trông dinh thự lão khốn đó. Rồi khi đến nơi em như
chết lim. Gã quý tộc trong một bộ giáp chiến đấu ngồi trên
lưng ngực, cầm một cây dài dài có mũi sắt nhọn và… săn người. Để những người tội nghiệp không một mảnh vải che thân chạy
trong bùn đất… Gã sát hại họ như những con thú chỉ để… mua
vui… haha… một thú vui thật đê hèn! Em thấy… gã xuống ngựa đá
vào một thân thể vốn lạnh ngắt từ vài tiếng trước. Đó là
bạn thân của em! Cô gái nghèo suốt ngày chỉ biết tích góp
từng đồng tiền lẻ mong được đến trường… cô gái mà… đọc đi đọc lại cả chục lần cuốn sách em tặng… Tại sao? Tại sao gã lại
có thể nhẫn tâm như vậy? Tại sao có thể thiếu nhân tính đến
thế??? Dường như có một thế lực thôi thúc, em chạy đến… rất
nhanh… nhảy lên… và kết liễu gã chỉ bằng một nhát kiếm chém
vào cổ. E…em chẳng nhớ lúc đó em chảy đi bằng cách nào?… Chỉ
biết tối hôm ấy, nhiệt độ lên đến 39°C, dù đã đắp chăn bông…
vậy nhưng em vẫn cảm thấy rất lạnh… rất lạnh… ”
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn, thiết nghĩ nếu trái tim
con người có thể khâu vá lại… thử hỏi xem trái tim của cô còn
nơi nào có thể chấp vá nữa hay không?…
” Em… là người tuyệt vời nhất thế gian! Sát thủ cũng được,
giết người cũng chẳng sao! Em muốn làm gì thì hãy cứ làm.
Muốn thế nào thì sẽ là thế ấy. Dù em có bị người ta thù
hận, có phải chịu tội đi chăng nữa… Anh vẫn yêu em, yêu con
người em, cùng em chịu đựng, cũng em chia sẻ mọi thứ. ”
Cô cười. Đây chính là nụ cười hạnh phúc nhất của cô trong
tám năm qua. Tám năm chịu đựng nỗi đau mất mát, tám năm sống
trong bất hạnh, dằn vặt và đó cũng là tám năm dài dằn dẳn,
cô không thể mở rộng trái tim đón nhận tình yêu của ai… cô chỉ
có thể ngộ nhận tình yêu của mình vào ai đó… để ít ra trong
tâm khảm của cô không cảm thấy mình vô hình trong cuộc đời này, cảm thấy mình tồn tại…
Nhưng bây giờ đã khác, khác nhiều lắm! Có một người con trai có mái tóc đỏ, đôi mắt xanh tím tuyệt diệu đến bên đời cô như một thiên thần. Người con trai ấy dần dần, dần dần phá vỡ
từng bức tường băng giá mà cô vất vả tạo dựng nên trong tim
mình. Người đó sẽ vì cô mà vui, sẽ vì cô mà buồn, sẽ chỉ vì nỗi đau của cô mà khiến bản thân đớn đau gấp vạn lần,… Người
mà chẳng có ai trên thế giới này có thể so bì được. Rồi đến
tận ngày hôm nay, khi nghe sự thật rõ ràng về cô, cuộc sống
của cô, chàng trai kia thậm chí chẳng có lấy một chút khinh
bỉ, ghê tởm cô… còn nguyện chỉ ở bên cô san sẻ tất cả. Người
đặc biệt đó tên là Shiki, Shiki Fullynia! Người yêu cô nhất và
là người cô yêu thương…
” Cảm ơn em! ”
” …Anh cảm ơn em về điều gì? ”
Hắn nói, từng chữ, từng chữ khắc sâu vào tim cô
” Anh muốn cảm ơn em đã yêu anh chứ không phải ai khác. Cảm ơn em dù có phải chống lại số phận khắc nghiệt vẫn kiên cường,
không gục ngã. Cảm ơn em đã chấp nhận sống không muôn vàng nỗi
đau để anh có thể được gặp em… Thật ra, lời cảm ơn của anh
muốn gửi đến em nói bao nhiêu cũng không đủ. Vậy nên anh sẽ nói đến điều anh muốn nói nhất! ”
Cô nhẹ nhàng hỏi
” Vậy… điều đó là gì? ”
Hắn lấy tay áp lên má cô, nói câu nói mà cả đời cô không thể nào quên được
” Cảm ơn em vẫn cười, vẫn vì anh mà tiếp tục nở nụ cười. Anh yêu em, Violet! ”