Cô dâu vào cửa, sáng sớm ngày đầu tiên nhất định phải dâng trà trưởng bối. Phụ thân mẹ cả Thượng Thiện đã qua đời, tổ phụ cũng sớm về thiên quốc, bề trên trong nhà chỉ có một tổ mẫu, nói ra thì nhân khẩu đơn giản.
Nhưng lão thái thái đã đè ép lửa giận, quyết định trút tất cả nộ khí một hơi, để Phương Vãn nếm thử hiếu đạo nặng nề.
Bình thường mà nói, hẳn là có đệm gấm quỳ xuống dâng trà, nhưng nha đầu chỉ nâng khay trà đến, mặt đất trống trơn, chính là muốn cô quỳ gối bên trên gạch đá xanh lạnh lẽo cứng nhắc.
Đáng tiếc, Phương Vãn là người thành tinh lăn lộn leo ra từ nội trạch từ hai nhà Lưu Trương, sớm đã mặc bao đầu gối bằng bông, nói quỳ liền quỳ, thái độ thong dong, tư thế ưu nhã chuẩn chỉnh, nhỏ nhẹ nói, “Cháu dâu Lục môn Lưu thị, mời lão thái thái uống trà.”
Lão thái thái mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, chuyên tâm đếm phật châu, giống như là không nghe thấy. Bà ta hạ quyết tâm muốn làm khó, trước hết để cô quỳ một canh giờ rồi nói.
Xuất thân đại trạch viện đều có tính nhẫn nại tốt, chỉ thấy mợ hai che khăn cười, mợ cả chậm rãi thưởng trà, cậu cả cậu hai thấp giọng trò chuyện. Cô dâu quỳ dưới sảnh, cậu ba đứng ở một bên.
Bầu không khí càng thêm quỷ dị lúng túng, Thượng Thiện lầm bầm lầu bầu nói, “Đã vào thu, sao vẫn nóng thế chứ lị. Xem ra vận may không tốt, dịch bệnh mùa thu chắc lại sắp lên rồi...”
Đồ vong ân phụ nghĩa! Lão thái thái biến sắc, đáy lòng dời sông lấp biển thóa mạ không thôi. Không ngờ nhà họ Lục nuôi hắn lớn như thế, thế mà lại lấy oán trả ơn uy hiếp bà ta! Bà ta thề, sẽ chấn chỉnh mọi người đàng hoàng một lần, tuyệt đối không để lão tam bóp thóp như vậy. Chỉ là cần thời gian...
Cửa này lại nhẹ nhàng linh hoạt mà qua, phòng về rồi, Thượng Thiện và Phương Vãn nhìn nhau cười một tiếng.
Lão thái thái thô lỗ nhận trà, đụng đụng bừa môi, ném một bản nữ giới coi như xong. Nhìn thấy lễ “thực dụng” lại đơn giản thế này, Phương Vãn suýt cười ra tiếng, nhưng cô vẫn cung kính dập đầu, lại hành lễ với từng anh trai chị dâu, lần này không thấy có khó khăn trắc trở gì, ai cũng không muốn dịch hè xong lại dịch thu đúng không? Một nhà lớn nhỏ phải uống.
Lão thái thái lại đấu cùng Phương Vãn mấy trận, bại hoàn toàn.
Bà ta gọi Phương Vãn đến huấn thị, buổi sáng thì nữ giới, ban tối thì học thuộc. Nào biết được cô há mồm là ra, lão thái thái ăn phải xương trong trứng gà, lại bảo cô trích dẫn kinh điển rồi trở về.
Phương Vãn lòng cười thầm, so với lão thái thái Trương gia, lão thái thái Lục gia thật đúng là người hiền hoà.
Ngày hôm sau, lão thái thái gọi cô bắt tội, muốn cô học gia huấn Lục gia.
Cô không chút hoang mang, cười nói tươi tắn, “Bẩm lão thái thái, cháu dâu chưa nghe gia huấn.”
Lão thái thái lạnh lùng cười một tiếng, để nha đầu bên người mang gia huấn Lục gia dày nửa thước cho cô, “Cháu dâu ba, mẹ chồng cháu qua đời sớm, nói không chừng bà lão ta đây phải nhọc lòng thêm, cháu học thuộc lòng ngay tại đây. Ta nghe.”
Gia huấn rất dày, Phương Vãn cười ấm, “Nghe lão thái thái dạy bảo là phúc của cháu, mẹ chồng trên trời có linh nhất định là cảm kích.” Cô đập đầu, “Nghe nói Lục gia thư hương gia truyền, đều là lão thái thái dạy nghiêm gia huấn. Chắc gia huấn Lục gia có thể đọc như cháo chảy. Cháu xin rửa tai lắng nghe, xin lão thái thái dạy bảo, sau đó phục tụng, bà thấy được không ạ?”
... Thế mà lại muốn ta đọc gia huấn?! Lão thái thái giơ cốc lên đập, “To gan!”
Phương Vãn chịu đủ, đánh vào bả vai hơi đau, nước trà giội nửa mặt. Cô ôi chao một tiếng, ngã xuống, mặt chảy ra máu.
Nữ quyến trong tộc ngồi cùng đều đứng lên, phu nhân tộc trưởng theo bối phận là chị dâu họ của thái thái, cúi mặt, chuyện của người khác, bà ta cũng không thể nói gì. Mặc dù bà ta cũng không thích cô cháu dâu này, nhưng trước mặt bà ta lại đánh người chảy máu, truyền ra chuyện Lục gia ngược đãi con dâu, cũng không phải chuyện vinh quang gì.
Nhỡ quậy ra mạng người thì sao?
“Em sáu, hay là mời đại phu đi.” phu nhân tộc trưởng khẽ nói, “Thời giờ cũng không còn sớm, trong nhà còn có việc, sau lại tụ họp nhé.” Lại không đợi lão thái thái Lục gia nói gì, xoay người rời đi.
Người đã bất tỉnh, chẳng lẽ còn hắt nước đánh thức bắt đọc gia huấn? Đành phải để người nhấc cô về, gọi đại phu tới.
Thượng Thiện tiếp khách ở nhà trước nghe nói mà giật nảy mình, chạy về Trì Doanh cư, thấy Phương Vãn tổn thương nửa mặt, sắc mặt lập tức sa sầm.
“Giả vờ thôi.” Phương Vãn đưa lỗ tai nói, “Em không muốn đọc gia huấn Lục gia.” Nhỏ giọng nói tình hình trên sảnh.
Thượng Thiện sắc mặt càng đen, lại khẽ nói, “Tôi đang không tìm thấy cớ làm loạn đây... Làm tốt lắm.”
Hắn thật sự nộ khí trùng thiên chạy tới từ biệt, ba ngày sau lại mặt.
“Thân thích nhà chàng, thật sự đều thành thật.” Phương Vãn cười hì hì mà nói.
Thượng Thiện theo cô lên xe ngựa, “Ai cũng thiếu thông minh hả? Còn thành thật gì. Chị dâu hai nói gì với nàng? Sao đen mặt thành như thế?”
“Không có gì.” Phương Vãn cười cười, “Chị dâu nói em quả nhiên là hai nhà luyện ra, quá láu lỉnh.”
Thượng Thiện lòng thầm nói không ổn. Chị dâu hai này trước nay táo bạo kiêu ngạo, trong sáng ngoài tối trào phúng Phương Vãn gả hai lần.
“Em nói lại, chị dâu cũng là xuất thân từ hai nhà, khó trách tri thư đạt lễ như thế.” Cô thoáng qua chút xảo trá, “chị ta tức lắm. Em liền hỏi chị ta, thế chẳng lẽ chị ta không phải do nhà mẹ đẻ dạy, đến nhà chồng nhận giáo đạo sao? Đây không phải hai nhà à? Chắc là chị ta có ba nhà mẹ năm nhà chồng?”
“Cái miệng của nàng, thật không tha ai mà.” Thượng Thiện bật cười.
“Nếu không phải bái cùng từ đường với chị ta, em lười đi xã giao.” Phương Vãn giống như cười mà không phải cười, “Nếu không thích em như vậy, cứ nói sớm...”
Thượng Thiện dùng sức nắm chặt tay của cô. “Tôi là người mắt toét, nói một không hai.”
“... Em không hiểu. Nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.” Phương Vãn nhăn lông mày.
Thượng Thiện lặng yên thật lâu, “Tôi muốn có một gia đình.” Mặt hắn dần dần đỏ.
“Em sớm qua tuổi mai nở rồi.” Phương Vãn có chút bất đắc dĩ.
“... Nương tử, ai nói mai không thể nở hai độ.” Thượng Thiện cầm tay của cô, khẽ vuốt khuôn mặt cô. Ngay cả vết sẹo đột ngột kia, cũng càng nhìn càng thuận mắt.
Nếu như là cô, có thể không? Một gia đình, gia đình không có huyết thống lại thật ấm áp. Đời như bèo trôi, rốt cuộc tìm được bến cảng có thể bỏ neo tránh gió, đúng không?
“Lúc chàng gọi em nương tử, ” Phương Vãn cau mày, “Sao cảm thấy giống như là gọi em ‘mẹ’ vậy? Đây quả thật là trạng thái hôn nhân bình thường à...?”
*[娘;Nương] là mẹ.
Thượng Thiện mang theo chút giận dữ và buồn cười mà ra sức, để cô hiểu rõ, thật sự là hắn là coi cô là “nương tử”, mà không phải “mẹ”.
Cuối cùng họ tóc tai bù xù, quần áo không chỉnh tề xuống xe, sau đó nuôi Ngôn Nhi lớn lên, trọn vẹn nói cười nửa đời người.Còn một phần Lời cuối sách giải thích kha khá thứ và là của tác giả, của tác giả, của tác giảaaa, chứ không phải của tui nên hãy đọc nhé:v.