Chuyện này qua, Thượng Thiện rất thư thái. Nhưng sau khi Lưu nương tử nhận một phong thư, lại sầu não uất ức, ngay cả cơm cũng không ăn nhiều.
Mấy ngày qua, tuy nói Lưu nương tử đối xử với Thượng Thiện vẫn nhàn nhạt, lại hòa hợp hơn nhiều, nguyện ý nói chuyện cùng hắn nhiều hơn, cũng hoàn toàn không còn câu nệ. Thượng Thiện chưa từng nghĩ có thể làm bạn với một người phụ nữ, nhưng giờ hắn cũng không thể không thừa nhận, kiểu người cô đơn không hợp người như hắn, lại hợp nhất với Lưu nương tử thông minh gần như yêu quái này.
Chỉ là hắn không biết Lưu nương tử căn bản đã từng gặp góc biển chân trời, mới thân với hắn. Lưu nương tử từng sống ở thời đại siêu việt bác học rộng lại chịu nhiều đau khổ ở kiếp trước, nhưng uống ít canh Mạnh bà; kiếp này lại còn leo ra từ nhà cao cửa rộng núi thây biển máu, chỉ mong an ổn.
Lại nói, cô ghét đàn ông khó lường phụ bạc, nhưng cũng ghét đàn bà ích kỉ tranh sủng. Đến cuối cùng chỉ có thể lánh mình ra, tận sức tu tâm dưỡng tính, cầu sạch sẽ. Mặc dù cô bao che khuyết điểm, yêu quý gia phó bên người, yêu thương đứa con thứ mồ côi, nhưng vì sợ người bên cạnh lo lắng vì cô, rất nhiều điều tâm sự cũng chỉ có thể dấu dưới đáy lòng chuốc khổ, khốn khổ vì tinh thần cô độc.
Nhưng chung quy cô là người phàm, lại chẳng phải đại sư cao đạo gì, sao có thể bế quan diệt tuyệt nhu cầu cơ bản của nhân tính, cuối cùng vẫn cần một bạn khuê phòng. Người bạn lớn của Thận Ngôn vừa hay tìm tới cửa, còn ở lại không đi. Nếu hắn là người đàn ông bình thường, Lưu nương tử đương nhiên trốn tránh, tránh xúc phạm lễ pháp quy củ thế giới này, nhưng bởi hắn có thể “không phải đàn ông”, cô đương nhiên thoải mái hơn nhiều.
Chỉ có lúc cô sẽ cay đắng nghĩ, sớm biết nhà cao cửa rộng ăn người không nhả xương như thế, chẳng bằng ngay từ đầu đến thâm cung. Ít nhất thâm cung nhiều công công, cô còn có thể yên tâm nói mấy câu với bọn họ, cũng không đến nỗi cô độc như thế.
Chỉ là phong thư này chạm đến nỗi đau hai đời của cô, nhìn trước Thượng Thiện cứ lượn qua lượn lại trước mặt thực hết sức ghét bỏ, cô cũng biết không thể tùy tiện giận chó đánh mèo, chỉ có thể tận lực tránh.
Thượng Thiện thận trọng, nhìn ra cô không ổn, nghĩ sâu, chắc có phải là Lục gia lại ra chiêu gì không tỉnh táo... Cuối cùng vẫn hỏi.
“Không phải.” Lưu nương tử chau mày, miễn cưỡng nói, “Nha đầu trước kia của tôi viết thư cho tôi.”
Thượng Thiện lòng thoáng ra, cười nói, “Nữ học sinh à? Cũng chẳng phải chỉ gánh cái danh nha đầu, ai không được cẩn thận dạy bảo chứ? Ai mà không biết nha Lưu gia đầu đã hiền lại huệ, có thể rước về là tổ tiên thắp nhang cầu nguyện?”
“Có làm được gì?” Lưu nương tử bi thương, “Chẳng phải nói bỏ là bỏ à? Thế giới này là của đàn ông, phụ nữ như heo như chó, gọi là đến hô là đi. Nhan sắc có thì còn có thể làm đồ chơi, nhan sắc không tốt thì nên chết đi thôi.”
Thượng Thiện biến sắc, Lưu nương tử cũng không muốn nhiều lời, vung tay muốn đi.
“Dừng lại!” Thượng Thiện nghiêm nghị, “Đã nói với cô rồi, đừng có lấy một gậy tre lật nhào cả thuyền người! Ta thấy Lưu nương tử là người biết lý, sao lại nói ra kiểu lời bất công này?!”
Lưu nương tử dừng lại, chỉ đứng thẳng tắp, không nói một lời mà rơi lệ đầy má. Thượng Thiện hoảng thật, vội nhìn hai bên một cái. Người nhà họ Lưu đều có thói quen nghỉ trưa, giờ không ai. Lưu nương tử ở nhà có địa vị Võ Tắc Thiên, không nói đến gia nhân tử trung, ngay cả Ngôn Nhi cũng nói gì nghe nấy, hiếu thuận vô cùng.
Hắn làm Lưu nương tử phát bực, Ngôn Nhi ba ngày không nói chuyện cùng hắn, hắn bị nô bộc nhà họ Lưu lạnh nhạt mười ngày, giờ lại khiến cô khóc, thật sự đừng có hòng ở tại Lưu gia nữa!
Lưu nương tử lại tự mình lau nước mắt, giọng hơi khàn trả lời, “là tôi giận chó đánh mèo, xin lỗi cậu ba Lục.”
“... Lưu nương tử có tâm sự gì không bằng nói thử, một người kế ngắn, hai người kế dài...”
Cô lắc đầu, ngồi trên băng ghế đá một bên, lại nhường, Thượng Thiện cũng ngồi xuống đối diện.
Hóa ra, lúc Lưu nương tử còn ở nhà họ Trương tại kinh thành, nha đầu bên người đều đi theo cô học chữ. Trong có một nha đầu làm việc nặng đặc biệt thông minh, chẳng những học hết từ Lưu nương tử, còn vô sự tự thông có phần hiểu thơ văn, là môn sinh đắc ý của Lưu nương tử.
Nhưng nha đầu này lại bị gọi là “Sửu Nương” (*Sửu là xấu), dung mạo xấu xí dị thường, lại thêm cồng kềnh to lớn. Lưu nương tử một lòng quý thị, thích thị biết tiến lùi, hiểu lễ nghĩa, thường nói thị cũng không kém thiên kim thư hương thế gia nhiều.
Khi đó cô làm chủ chi ba, có phần lo nghĩ cho hôn sự của Sửu Nương. Lúc đó nha đầu Lưu gia thanh danh đã truyền xa, ngay cả Sửu Nương cũng có người đến cầu, cuối cùng đồng ý gả cho một tú tài nghèo.
Từ biệt mấy năm, nghe nói tú tài nghèo kia cưới Sửu Nương lại có phần ân ái, năm sau liền thi đậu cử tử, cuối cùng lại kinh thi tam giáp. Cô vốn yên tâm, nào biết Sửu Nương viết thư đến, ngữ khí nhàn nhạt nói, phu quân thi đậu tam giáp, bèn bỏ thị, ngay cả con gái cũng không cần.
May sao nàng còn ít đồ cưới, lại xuất thân từ nông gia, đặt mua vài điền trang, lại mở phường bán đậu hũ, mang theo con gái sống tạm ổn. Giờ vững gót chân, mới dám báo bình an cho Lưu nương tử.
Thượng Thiện nghe vậy, ngượng đến đứng ngồi không yên. Mặc dù không phải hắn làm, nhưng hành vi Trần Thế Mỹ* bực này, có thể nói nhìn mãi quen mắt, có khi thật sự thẹn là đàn ông.
*Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém.
“Tôi chỉ là nhất thời giận nên cảm thán... Thực sự không nên giận chó đánh mèo.” Lưu nương tử đứng dậy cúi mình, “Cậu ba Lục xin thứ cho.”
“Đừng nói như vậy... Vứt bỏ người vợ nghèo hèn, thật sự không bằng cầm thú!” Thượng Thiện cũng giận.
“Vứt bỏ thì cũng thôi, bỏ muộn còn không bằng bỏ sớm.” Lưu nương tử ngồi nặng xuống, giọng càng nhạt, cười khổ hai tiếng, “Lòng thích cái đẹp ai đều có... Chỉ là tên kia cũng không phải dáng vẻ Phan An cho cam, cũng chỉ hơn Chung Quỳ chút xíu, cũng là loại ăn bát trông nồi. Cũng được thôi, ai bảo chúng tôi thân là phận gái?”
*Chung Quỳ sinh ra đã có tướng mạo kỳ dị, đầu báo mắt tròn, mặt đen tóc xoăn, nhưng lại là người có tài hoa, đầy bụng kinh luân
Thượng Thiện á khẩu không trả lời được, đang im lặng, thấy Lưu nương tử đứng dậy lung lay hai cái, ngồi xổm xuống bắt đầu nôn mửa, hắn kinh hãi, không quan tâm hiềm nam nữ, vội đỡ lấy cô, ” Lưu nương tử!”
Cô khoát tay, “Đau đầu...” Lại ọe ít nước chua, muốn đứng lên, lại trời đất quay cuồng, dưới bụng quặn đau. Muốn mở miệng gọi Tứ Hỉ Nhi, mắt tối sầm lại, lại ngất đi.
Lưu nương tử thế này, cả nhà đều vỡ tổ.
Thượng Thiện biết sức khỏe Lưu nương tử không tốt lắm, thường đau đầu đến không thể ngủ nổi. Nhưng hắn không biết Lưu nương tử còn có chứng hạ hồng*, quanh năm y dược không ngừng, không được quá vui quá buồn, cần bình ổn cảm xúc.
*[下红之症]; theo nghĩa hiện đại là chảy máu âm đ*o, ngoài thời gian hành kinh. Vương Hi Phượng mắc chứng này, cuối cùng qua đời.
Từ khi chuyển đến điền trang ở, cô cần luyện Vịnh Xuân Quyền, lại tập Côn pháp, cực khổ thân thể song không lao tâm, lại lưu ý chuyện ẩm thực, mới dưỡng bệnh tốt hơn chút. Nhưng chuyện Sửu Nương khiến cô đau lòng như cắt, lại tự thương một lần nữa, vậy mà phát bệnh, nhất thời, vô cùng hung hiểm.
Đại phu mời tới mỗi người một ý, có người nói là tật trúng gió, cũng có người nói là vết thương cũ tái phát, thậm chí còn có người nói là sảy thai, suýt thì bị đánh ra ngoài.
Nhưng các đại phu đều nói đèn sắp hết dầu, sợ khó trường thọ.
Thận Ngôn căn bản không đi học, đỏ mắt hầu hạ thuốc thang trước giường. Toàn bộ Lưu gia như bị rút mất xương sống, người người thê lương.
Tứ Hỉ Nhi gạt lệ, thấp giọng nói với Thượng Thiện, “Cô nương của chúng ta bị đánh sảy thai, mới lưu lại mầm bệnh, vẫn chưa khỏi hẳn... Lục gia, ngài có biết nơi nào có đại phu tốt không? Bệnh của cô nương chúng tôi không thể kéo...”
“... Ta đã phái người đi Nam Kinh.” Thượng Thiện nặng nề nói, “Làm sao lại lâu thế vẫn không chữa khỏi? Nhà họ Trương...”
Tứ Hỉ Nhi giận, “Ngài đừng nhắc đến nhà đó, cái nhà đó không có ai tử tế!” thị gắt một cái, “Không hạ độc chết là tốt rồi, còn nói điều dưỡng gì được... Cũng chỉ chuyển tới điền trang mới có thể an tâm coi bệnh, nhưng hao tổn đến mức này cũng chỉ là, chỉ là...”
Thị đi theo Lưu nương tử lâu nhất, từ trước khi gả đến sau khi bị bỏ, đều đã thành lão cô nương. Nhưng nhìn nhiều như vậy, thị dù gả cho hổ, chỉ muốn đi theo cô nương cả đời. Hiếm sao cô nương không ép thị, nhưng nếu cô nương đi... Ngôn Nhi còn nhỏ như thế, thị thật sự không biết có thể tiếp tục nuôi lớn hay không.
Thị sớm biết cô nương chỉ là qua ngày, nhưng nhìn cô tới điền trang rồi thì thần sắc càng ngày càng tốt, cũng không nhắc lại có bệnh gì đau đớn, lừa mình dối người cho rằng cô nương cứ ổn như vậy.
Thượng Thiện yên lặng nghe, “Yên tâm, ta bảo Thị Mặc đi mời đại phu giỏi... nếu gã không đến, có trói đến ta cũng trói, cô an tâm đi.”
“Cháu và dì Tứ đi ăn một chút gì đi, nghỉ một lát.” Thượng Thiện nhẹ nói, Lỡ mệt mỏi thành bệnh, mẹ cháu há không nhọc lòng? Ta thấy mẹ cháu bệnh này là tâm bệnh, sao cháu lại khiến cô ấy bệnh càng thêm bệnh?”
“Chú Lục, cháu không yên lòng.” Thận Ngôn khóc, nước mắt từng giọt rơi xuống, “Đại phu bảo cháu chuẩn bị hậu sự.”
Cái giống lang băm ở đâu ra! Thượng Thiện thầm mắng tận đáy lòng, “Đến tận tình trạng này ư? Lang băm chỉ là sợ có nguy hiểm, mới nói nghiêm trọng như vậy, khám tốt là công lao của ông ta, khám không tốt thì không ai biết ông ta y thuật bình thường. Ta trông ở đây, cháu đi ăn cơm đi. Ta mời đại phu, người ta gọi thần y đấy, không cần lo lắng.”
vất lắm mới dỗ dành Thận Ngôn để Tứ Hỉ Nhi mang đi, hắn mới lúng túng phát hiện, trong rối ren vậy mà vào phòng ngủ Lưu nương tử, tiểu nha đầu nấu thuốc bên ngoài, trong phòng không có ai khác.
Xoay hai vòng, hắn chuyển cái ghế thêu đến, ngồi trước giường Lưu nương tử... Mới thấy cô mở hai mắt ra nhìn hắn.
Nhìn nhau không nói gì, Thượng Thiện lại hơi đỏ mặt, chọc khiến Lưu nương tử cười một tiếng, khàn giọng. “Tôi chỉ là bất tỉnh một lát, sao lại náo đến động tĩnh lớn như vậy?”
“Cô bất tỉnh hai ngày, động tĩnh thế này có thể không lớn sao?” Thượng Thiện tự trách, “Là ta khiến cô bệnh tật.”
“Không phải, là tôi không khống chế tốt tính tình.” Lưu nương tử thở dài, “đừng nghe mấy đại phu kia nói bậy, y thuật như thế thì còn không bằng kẻ bệnh lâu như tôi. Lúc đầu trong đầu tôi chắc có chút tụ huyết, mấy năm nay không thể hấp thu hết. Quanh năm không chỉ hạ hồng không ngừng nên thiếu máu, có lẽ là còn bẩm sinh cao huyết áp. Đây là bệnh phụ nữ thêm bệnh tâm tạng huyết quản, tự tính tôi nóng nảy. Hiện tại lại là giao mùa xuân hạ, khí áp biến đổi lớn, tôi mới đau đầu đến nôn, trước đó cũng có... Chỉ là tôi giấu được, không bị phát hiện mà thôi.”
Nói nhiều, mắt cô hơi đau, ho hai tiếng, từ từ nhắm hai mắt nghỉ một lát.
Thượng Thiện rót nước, để đến bên môi cô, ngọ ngoạy hai lần, cô cũng không thể đứng lên, cuối cùng là Thượng Thiện kiên trì, nửa đỡ nửa ôm cho cô uống nước.
Cô thở phào một hơi, cười khổ, “Cảm ơn anh. Phiền anh gọi Tứ Hỉ Nhi một tiếng...”
“Cô ấy mang Ngôn Nhi đi ăn cơm, hai ngày nay, nó cũng chẳng thể ăn gì.” Thượng Thiện hơi vụng về lấy đệm gối sau lưng Lưu nương tử, để cô ngồi, “Cô cần cái gì, nói với ta.”
Lưu nương tử giật giật khóe miệng, “Phiền anh bảo phòng bếp, lấy nửa cân rau cần ép nước, cho tôi uống. Trước hết để tôi hạ huyết áp.”
Thượng Thiện chần chờ một lát, “Thứ này có thể ăn à?”
“Chả phải anh nói tôi linh tuệ từ trong thai à?” cô trêu chọc, “Đi đi.”
Hắn bó tay, đành phải đi phân phó nhà bếp. Đến khi Lưu nương tử uống hết nửa bát cần nước, gương mặt căng đến cơ hồ đen lại dần dần giãn ra, lại hữu dụng hơn nhiều với phương thuốc của mấy tên lang băm kia.