Căn nhà của Cô Mang ở trấn Thanh Hà có vẻ đẹp cổ xưa, rất hợp ý Thư Ngọc.
Ăn xong cơm tối, Thư Ngọc sớm tắm rửa nghỉ ngơi, hôm nay quá mệt nhọc và hao
tổn tinh thần. Cô Mang còn chuyện phải xử lý, sau khi bố trí thoả đáng cho Thư
Ngọc anh liền ra ngoài.
Nửa đêm, Thư Ngọc bị tiếng tranh cãi ở dưới lầu đánh thức, cô vẫn còn buồn
ngủ mà đẩy cửa ra, vịn lan can bằng gỗ nhìn xuống dưới.
Trong sân nhà, Trình Du đang tranh chấp không ngừng với người hầu, sau khi
nhìn thấy Thư Ngọc, cô ta vui mừng khôn xiết: “Chị A Ngọc!”
Người hầu bối rối: “Phu nhân…”
Trình Du chạy vài bước lên lầu, ôm lấy Thư Ngọc: “Em biết sai rồi, chị A
Ngọc, em không nên đốt chiếc sườn xám kia, em không ngờ sẽ xảy ra hoả hoạn… Em
thật không cố ý, tha thứ cho em đi…”
Trình Du nhìn Thư Ngọc, chỉ trông mong cô mềm lòng, buông tha cho cô ta. Vốn
tưởng rằng với bản lĩnh của cha, phóng hoả là chuyện nhỏ, nhiều nhất là lấy tiền
lấp miệng người dân. Cho dù có người chết cháy thì làm sao? Người trong trấn
luôn nhát gan sợ phiền phức, ai sẽ báo quan chứ? Cho dù có báo, cha cô ta là
người có quan hệ rộng. Ai ngờ lần này cha như lâm đại địch, cho cô ta một cái
tát: “Vô liêm sỉ, con có biết Đàm Thư Ngọc là ai không? Con cho rằng cô ta là
cháu gái của bà lão trong trấn sao? Cha cô ta là Đàm Nghiêm Chính, là người
thuộc giới thượng lưu, mẹ cô ta là con gái một của tổng sĩ quan hậu cần Bắc
Bình, mặc dù cha mẹ của cô ta mất sớm, nhưng ông nội và ông ngoại vẫn còn nhậm
chức ở Bắc Bình, con có biết ông nội của cô ta có quan hệ gì với đương kim tổng
thống không?”
Trình Du trợn mắt há mồm, còn nghe cha nói thêm: “Còn bà lão kia chính là vú
nuôi của cô ta, sau khi cha mẹ qua đời đã từng gởi nuôi ở trấn Thanh Hà trong
thời gian khá dài.” Trong lòng cô ta ngày càng hoảng loạn hơn.
“Con có biết Đàm Thư Ngọc gả cho ai không?”
Trình Du ngớ ra: “Cô ta…đã kết hôn?”
Trình Đại Dũng bực tức: “Chồng của cô ta là Cô Mang.”
Trình Du như gặp sấm sét giữa trời quang.
“Con cho rằng Cô tiên sinh chỉ là thương nhân bình thường sao? Con có biết
anh ta ở Bắc Bình đảm nhận chức vụ gì không? Ta đã hao tâm tổn sức lấy lòng anh
ta nhưng toàn bộ lại bị huỷ trong tay con… Trình gia hết rồi, ta làm sao lại
nuôi dưỡng một đứa vô dụng như con?”
Thư Ngọc lẳng lặng nhìn Trình Du: “Là do cô phóng hoả?”
“Em..” Trình Du hoảng sợ không biết nói thế nào, “Em không biết chị là vợ của
thầy ấy, em…”
Thư Ngọc nhìn cô ta, đột nhiên mệt mỏi đứng lên: “Không cần nói rõ lý lẽ với
tôi, tôi không có hứng thú nghe cô viện cớ. Tôi mệt rồi, cô đi đi…”
“Em không muốn ngồi tù!” Trình Du bắt lấy cô.
“Buông tay!”
Cô Mang từ cửa lớn nhanh chóng bước vào, toàn thân anh sinh ra khí thế lạnh
thấu xương khiến Trình Du sợ hãi, theo bản năng mà buông lỏng cánh tay đang giữ
chặt Thư Ngọc.
Anh lên lầu, kéo Thư Ngọc qua. Đã sớm có người đi lên đưa Trình Du xuống
lầu.
“Chị A Ngọc, thả em đi, em không muốn ngồi tù…”
Anh lo lắng nhìn Thư Ngọc: “Ngọc?”
Nước mắt cô rơi xuống: “Đều là em không tốt, không nên cáu kỉnh với anh,
không nên một mình lén trở về… Nếu em đợi anh cùng trở về thì sẽ không xảy ra
những chuyện này… Em không dám tưởng tượng nếu anh và A Mỗ không thể thoát khỏi
trận hoả hoạn thì em nên làm cái gì bây giờ…”
Anh hôn nước mắt của cô, nhẹ giọng vỗ về: “Không phải lỗi của em, tiểu thư
Trình gia quen thói được nuông chiều, cô ta không coi trọng anh, ngày mai còn có
thể coi trọng những người khác; không đốt nhà em, cũng sẽ đốt nhà người khác.
Chúng ta thay người khác hứng tai hoạ, cái này gọi là cứu vớt trăm họ.”
Cô nín khóc mỉm cười.
Anh ôm ngang người cô, hướng đến phòng ngủ: “Ngoan, đừng nghĩ ngợi lung tung,
ngủ một giấc thật ngon, tất cả đều có anh.”