Mãi Mãi Khắc Ghi - Lê Trấp Tiểu Lệ

Chương 4: Hạ cánh



Editor: Chu
Nam Kinh, năm 1936.

Về nước hơn một tháng, nhờ thư tiến cử của Charles mà tôi thuận lợi nhận chức ở Bệnh viện Trung ương.

Ngày nọ, một người mặc áo khoác phi công màu nâu được đưa tới bệnh viện do bị gãy xương vì hạ cánh khẩn cấp. Khi y tá đăng ký thông tin, cậu ấy nói rằng mình trực thuộc Trung đoàn 7 của Đội bay Tiêm kích số 3.

Lông mày tôi giật giật. trong lúc thay băng cho cậu ấy, tôi hỏi một cách tự nhiên: “Trung đội trưởng của các cậu là Bách Lan Tinh?”

Ánh mắt cậu phi công trẻ xẹ qua một tai kinh ngạc, buột miệng hỏi lại: “Cô là bạn của đội trưởng à?”

“Từng gặp một lần.” Tôi thu dọn băng gạc, lúc đứng dậy thì dừng một lát, quay đầu cười nhạt, nói: “Có điều tiếng tăm của anh ấy rất lừng lẫy, tôi đã biết anh ấy từ lâu rồi.”

Trong tương lai mà khoảng thời gian này vẫn chưa chạm tới, tôi đã ngây ngô say mê về huyền thoại cuộc đời anh, đọc hết những sách báo viết về anh và lịch sử không quân. Mà bây giờ, chúng tôi đang hít thở trong cùng một bầu trời, ngược lại lại mất đi dũng khí để tới gần.

Dân Quốc năm thứ 25, đầu xuân, cách ngày anh hi sinh còn khoảng 20 tháng.

Lòng tôi như bị một tảng đá lớn đè xuống, y tá Tiểu Huyên gõ cửa, nói đùa: “Sao bác sĩ Lâm ngơ ngác thế? Chiều nay tôi có nghe cậu phi công trẻ kể chuyện, hoá ra bác sĩ Lâm đã có người trong lòng, chẳng lẽ là đang tương tư?”

Tôi không ừ hử gì.

Tiểu Huyên nói với vẻ mặt khách khí: “Cậu kín miệng quá đó, trung đội trưởng kia là người thế nào, nếu không thì nhờ cậu phi công kia giới thiệu cho cậu, để hai người có cơ hội làm quen hiểu rõ nhau hơn.”

Nếu nghe không hiểu câu này thì không khác nào đứa ngốc. Vẻ mặt tôi lúng túng, nhớ đến sáng nay vì cái miệng lắm lời mà khiến mọi người hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Không phải là người trong lòng, đội trưởng Bách bảo vệ quốc gia, trong thời loạn lạc thế này, tôi kính ngưỡng anh ấy như một anh hùng dân tộc.”

“Bác sĩ Lâm, nếu nói vậy thì tôi cũng coi như là anh hùng rồi.”

Ngoài cửa truyền đến một câu chọc ghẹo, không biết cậu phi công trẻ kia đã xuống giường hồi nào, nhìn tôi bằng vẻ mặt hài hước.

Tôi nghẹn lời, cậu ấy lại cười nói: “Nhưng kỹ thuật lái máy bay của đội trưởng siêu phàm lắm, tôi không thể nào sánh bằng, nếu không đã chẳng hạ cánh khẩn cấp rồi rơi xuống bùn.”

“Trời đất.” Tiểu Huyên la lên, vội chạy tới, “Anh mới phẫu thuật xong mấy ngày đã chạy nhảy lung tung rồi, không muốn bình phục hả?”

Cậu phi công trẻ nhìn thoáng phía sau: “Tôi biết chừng mực, với lại còn có người đỡ tôi.”

Tiểu Huyên kiểm tra tay bó thạch cao của cậu ấy, đã nới lỏng ra một chút: “Bác sĩ Lâm, cậu băng bó lại đi.”

Tôi đáp lại, mời họ vào trong ngồi trước. Theo sau cậu phi công trẻ là một thân hình cao lớn, từ phía ngoặt cửa vọt vào trong phòng.

Tôi cúi đầu tháo bỏ lớp băng gạc dư thừa trước, một sợi tóc rơi xuống thái dương, lúc vén lên, dư quang khóe mắt nhìn thấy ánh mắt sáng ngời linh động của chàng phi công trẻ, tôi theo bản năng nhìn về phía bên phải….

Hai hàng mi dưới đôi mày kiếm của anh rũ xuống, cặp mắt phượng hơi nheo lại tạo nên cảm giác sắc bén, sóng mũi cao thẳng như núi, môi mỏng ửng hồng, so với người tỏa sáng như ánh mặt trời mà tôi gặp vào bốn năm trước ở bến tàu, anh bây giờ đã điềm tĩnh và chín chắn hơn, như vậy lại càng giống với hình tượng đời sau biết đến.

Một thoáng thất thần bị người khác bắt gặp, cậu phi công trẻ thấy mờ ám nên trong lòng thầm nghĩ đã có hy vọng, lập tức ngẩng mặt lên, trong lúc tôi đang đổi băng gạc thì tranh thủ giới thiệu: “Trung đội trưởng, vị này chính là bác sĩ Lâm – người mổ chính cho em, là du học sinh trở về từ Hoa Kỳ ——”

“Thay xong rồi.” Tôi sợ cậu ấy lại nói nhảm tiếp, vốn da mặt mỏng, lại chỉ đeo một cái khẩu trang mỏng, cố kìm không để mặt đỏ bừng, tôi ngắt lời tức thì, “Tôi còn phải đi kiểm tra phòng, Tiểu Huyên, cô giám sát câu ấy nhanh chóng về nghỉ ngơi, đừng đi lung tung nữa.” Dứt lời, tôi dường như trốn chạy khỏi phòng.

Thật ra trong lòng tôi vẫn chưa thực sự sẵn sàng để đưa ra quyết định. Một khi tiến một bước đến gần anh, tôi sẽ không thể nào chấp nhận việc anh sẽ chết, quỹ đạo lịch sử có thay đổi hay không, tôi cũng chẳng biết được. Nếu cứ như thiêu thân lao đầu vào ánh lửa, dốc hết toàn lực nhưng vẫn phải chứng kiến cảnh tượng người đó qua đời, đến lúc đó tôi biết phải làm sao đây?

Đến khi trở lại phòng khám bệnh, đã gần đến rạng sáng.

Bệnh viện tiết kiệm điện, ngoài hành lang chỉ bật một chiếc đèn, trong bóng tối có một người đang dựa vào vách tường, hai tay che đôi mắt nhắm lại, tư thế đứng hơi thả lỏng.

Lúc tôi bước ngang qua, Bách Lan Tinh mở mắt ra, ánh mắt đuổi theo bóng dáng cách đó hơn ba bốn bước.

Trên hành lang yên tĩnh, anh hỏi bằng chất giọng khàn: “Em không trốn thế gian loạn lạc này, vậy tại sao lại trốn tôi?”



Hơn hai tháng, vết thương của cậu phi công đã khỏi hẳn nên được về đơn vị, trước khi đi, cậu ấy lặng lẽ nói với tôi: “Bác sĩ Lâm, cuối tuần trung đội bọn tôi sẽ đấu một trận bóng rổ với sinh viên ở Trường Đại học Quốc Lập Trung Ương, đội trưởng cũng tham gia, cô nhất định phải tới xem nhé!”

Cậu ấy đi được ba bước lại quay đầu dặn dò: “Đây là cơ hội tốt để theo đuổi được đội trưởng bọn tôi đó!”

Trong quyển lịch sử tôi từng đọc có đề một câu, trước khi gia nhập quân đội, Bách Tinh Lan là một sinh viên xuất sắc của khoa Toán ở trường Đại học Nam Khai, văn võ song toàn, khiến không ít cô gái trẻ thời đó phải lòng. Nhưng những dòng chữ trong sác chung quy vẫn không miêu tả rõ ràng phóng thái của chàng thiếu niên.

Trong những năm tháng thanh xuân tươi đẹp, chỉ qua những dòng ghi chép trong sách mà tôi đã một lòng say mê anh, đến nay có thể gặp được người thật, phần tình cảm này có thể kiềm nén trong bao lâu?

Ba ngày sau, vào một ngày cuối tuần đẹp trời, Tiểu Huyên xin nghỉ phép cùng tôi, vừa sáng sớm đã kéo tôi trang điểm: “Đến 10 giờ sẽ bắt đầu trận đấu, tôi đi xem anh phi công trẻ của mình, cậu đi xem trung đội trưởng của cậu, vừa lúc đi cùng đường!”

“Tôi không đi, tôi đâu có nói muốn đi xem Bách ——”

“Bà cô nhỏ của tôi ơi, cậu ngồi xuống nhanh đi.” Tiểu Huyên dứt khoát cắt lời tôi, ấn tôi lên ghế, cầm phấn trang điểm cho tôi.

Trong tấm gương đồng, nước da xinh đẹp hiện rõ, lớp phấn hồng mang lại chút vẻ ngây thơ của thiếu nữ.

Tiểu Huyên ấn vai tôi: “Lúc ở bệnh viện, mỗi lần cậu nhìn thấy trung đội trưởng đều không được tự nhiên. Lỗ tai đỏ bừng, vẻ mặt xấu hổ như muốn bỏ chạy, ai không biết còn tưởng cậu ghét anh ta. Có điều tôi đã nhìn ra, chỉ cần cậu đối mắt với người ta một cái thì đã không giấu được cảm xúc trong mắt mình.”

“Tiểu Tri, nếu đã có tình sao lại không thừa nhận?”

Tôi cũng không biết là do mình không cãi lại hay vì cảm xúc trong lòng tôi vốn là đúng như vậy, mơ màng đi theo Tiểu Huyên tới Trường Đại học Quốc Lập Trung Ương,

Trên sân bóng rổ, những cầu thủ thi đấu đã thay quần áo thể thao. Bên ngoài bị một đám học sinh vây quanh, trai lẫn gái đều có mặt không ít.

Tiểu Huyên kéo tôi đi xuyên qua đám đông, nhón chân lên tìm kiếm.

“Tiểu Huyên! Tiểu Huyên! Ở đây!” Cậu phi công trẻ mặc đồ thể thao, thở phì phò chạy tới, lúc thấy tôi thì chào hỏi:

“Bác sĩ Lâm, trung đội trưởng phải ra sân thi đấu rồi, đợi tí nữa đánh xong tôi sẽ báo với anh ấy là cô đến rồi.”

Tiểu Huyên nhìn thấy cậu ấy thì cười nói: “Vậy còn anh, khi nào ra sân?”

Cậu phi công trẻ gãi gãi đầu: “Tay tôi thế này, chủ yếu tới để đủ số người dự bị thôi, đội trưởng không cho tôi đánh.”

Tiểu Huyên nhìn bộ dạng thẳng thắn của cậu ấy, cười khanh khách: “Đồ ngốc! Sao tôi không biết chứ?”

Cô ấy cười, làm cậu phi công trẻ cũng cười ngốc theo: “Tôi tới là để xem thi đấu cùng em.”

Dáng vẻ cười đùa thân thiết của hai người họ khiến tôi sửng sốt, tôi lén kéo Tiểu Huyên qua, hỏi nhỏ vào tai cô ấy: “Hai người? Tình huống hiện giờ là sao vậy? Chuyện xảy ra khi nào?”

Tiểu Huyên trợn mắt liếc tôi một cái: “Cậu nghĩ ai cũng giống cậu hả? Thời đại mới cổ vũ yêu đương tự do, tôi thấy trung đội trưởng vừa đẹp trai lại vừa phong độ, sau trận đấu hôm nay không biết có bao nhiêu cô gái nhớ thương. Đồ nhát gan, nhanh chóng nắm chắc cơ hội đi.”

Tôi có ý né tránh: “Hay là thôi đi… Biết trước sẽ không có kết quả, hà cớ gì phải bắt buộc dây dưa.”

Tiểu Huyên chỉnh vai tôi lại: “Ai đời chưa bắt đầu đã bỏ cuộc! Huống hồ trung đội trưởng vẫn luôn nhớ đến cậu, tôi nghe anh phi công trẻ nói rồi, dù chỉ từng vội vã chạm mặt một lần ở bến tàu, nhưng sau bốn năm trôi qua, anh ta vẫn nhận ra cậu qua một cái liếc mắt, sao lại nói là không có kết quả được chứ?”

Tôi im lặng không đáp, ánh mắt tìm tòi của Tiểu Huyên thăm dò trên mặt tôi, một lúc lâu sau, cô nàng mới chậm rãi bỏ tay xuống: “Không phải là hai người không có kết quả, là do cậu lo lắng cho anh ta.”

Như bị vạch trần nỗi lòng, tôi khó chịu nắm chặt góc áo, giữa sân vang lên tiếng động ồn ào, hình như sắp bắt đầu trận đấu, có những nữ sinh cuồng nhiệt đứng bên ngoài hô tên để cổ vũ cho các cầu thủ trong sân, tôi còn nghe thấy được cái tên “Bách Lan Tinh”.

Tiểu Huyên nói: “Cậu nghe đi, chẳng lẽ các cô ấy không biết kết cục của những người này thế nào sao? Tham gia quân ngũ trong thời loạn lạc, ăn bữa nay lo bữa mai, đặc biệt là không quân, chuyện sinh tử chỉ gói gọn trong một cái chớp mắt. Nhưng Tiểu Tri à, sống ở thời thế này, ai có thể bảo đảm bản thân sẽ lành lặn sống sót? Một khi chiến tranh nổ ra, thân phận chúng ta như thể một cây lục bình, không biết lúc nào sẽ xuất hiện một viên đạn pháo bên cạnh. Chúng ta cùng đồng hành trên một đoạn ngắn, dùng khoảng thời gian còn tồn tại để yêu hết mình, như vậy là đã đủ rồi.”

Một cú nhảy vượt rào chắn chuẩn xác, đập bóng, ghi điểm!

Bên ngoài phát lên những tiếng hoan hô reo hò.

Bách Lan Tinh chỉ mỉm cười nhẹ, khi xoay người, ánh mắt nhìn về phía biển người tấp nập bên ngoài, tôi nhìn anh chăm chú, biết anh đang đang tìm kiếm một người.

Đêm đó, anh hỏi vì sao tôi trốn anh.

Tôi không tìm được đáp án, nhưng bây giờ, tôi đã có thể trả lời anh vì sao tôi ở lại.

Trận bóng kết thúc, trung đội 7 thắng một cách thuyết phục, Tiểu Huyên đưa cho tôi một ly nước, điên cuồng đưa mắt vào giữa sân mà ra hiệu: “Đi nhanh đi.”

Cậu phi công nhỏ đứng phía sau vừa vẫy tay, vừa hô lên: “Đội trưởng! Đội trưởng! Bác sĩ Lâm tới nè!”

Mặt tôi hiện lên vẻ xấu hổ, cậu ấy kêu như vậy, không những Bách Lan Tinh nhìn về bên này mà ngay cả những nữ sinh đứng một bên cũng nhìn sang. Hai tay tôi cầm chặt ly nước, có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn kiên định bước về phía Bách Lan Tinh.

Thần sắc của anh vẫn bình thường, cầm khăn lông lau mồ hôi, cũng đi về phía tôi, trên mặt của những cầu thủ sau lưng hiện lên vẻ hóng hớt, bàn tán xôn xao.

Bách Lan Tinh nhận ly nước, thấp giọng nói cảm ơn, ngửa đầu uống mấy ngụm, anh bình ổn hơi thở, khom nhẹ người, trong giọng nói lộ ra chút uể oải, cố ý đè giọng hỏi: “Chuyện này là sao vậy?”

Trước đây tôi chỉ muốn cố gắng sống sót trong thời chiến loạn lạc này, không muốn phải tự mình trải qua mưa bom bão đạn. Nhưng cuối cùng, vì anh mà tôi đã có dũng khí để đối diện với lịch sử.

Tôi không né tránh ánh mắt của anh nữa, nhẹ nhàng nói: “Có lẽ là do em đã gặp được một người rất xuất sắc, em muốn cùng anh ấy chiến đấu trong thời đại này.”

Buổi tối, Bách Lan Tinh đưa tôi về bệnh viện, anh không nói nhiều lắm, lúc tới cổng lớn thì định tiếp tục đưa tôi đến phòng khám bệnh.

“À thì…… Khi nào anh về đơn vị?” Tôi rũ mắt, nhỏ giọng hỏi.

Anh nói: “Lát nữa sẽ về luôn.”

“Vâng.”

“Tiểu Tri.”

“Vâng?”

“Họ tên tôi ——” Anh tiện tay cầm cây bút trong hộp đựng, tuỳ ý rút ra một tờ giấy trên bàn, đứng tại chỗ viết ra ba chữ.

Anh nói: “Mong được giúp đỡ nhiều hơn.” Cuối cùng, anh dùng đôi mắt phượng nhìn tôi chằm chằm, rồi không nhịn được mà bật cười.

“Úi!” Tôi xấu hổ che miệng, liếc mắt nói với anh: “Em biết tên anh.”

“Nhưng em chưa gọi lần nào.”

Trong giọng nói của anh mang theo chút giận hờn. Người này… Dường như không hề giống với những lời miêu tả ghi trong sử sách.

Tôi còn chưa nghĩ xong, Bách Lan Tinh đã khom nhẹ lưng, đầu cúi xuống ở góc độ mà tôi không cần ngẩng cổ lên nhìn anh.

“Trung đội trưởng Đội bay Tiêm kích số 3 của Trung đoàn 7, nếu em không nhớ tên tôi thì cũng có thể đến tìm tôi.”

Tôi thẹn thùng đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống, sao không nhớ rõ được chứ, anh cố tình nói như thế để tỏ vẻ đáng thương đây mà! Được thôi —— tôi ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi tắn với anh: “A Tinh.”

Đôi mắt trầm tĩnh xưa nay của anh bỗng trở nên hoảng loạn, khuôn mặt ửng hồng, lầm bầm “Ừm” một tiếng, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn tôi tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.