Mãi Mãi Là Bao Xa

Chương 40



Vốn dĩ Trịnh Minh Hạo còn muốn dẫn Lăng Lăng đi karaoke chơi bời, hát hò. Lăng Lăng vô cùng “khéo léo” từ chối: “Không đi! Em không an tâm về nhân phẩm của anh.”

Trịnh Minh Hạo thực sự bó tay với cô, đành phải đưa cô về khách sạn. Đi đến trước phòng mình, cô mở cửa, nói một câu: “Cảm ơn anh đưa em về!” rồi bước vào trong.

“Không mời anh vào ngồi à?”

“Trai đơn gái chiếc cùng chung một phòng, người khác bắt gặp sẽ dị nghị.” Không phải cô lo lắng về Trịnh Minh Hạo, mà là đàn ông khắp thiên hạ chẳng ai tốt đẹp cả.

“Xã hội phong kiến đã bị lật đổ rồi.”

“Xã hội xã hội chủ nghĩa vẫn có kẻ háo sắc, cảm ơn anh!”

Cô đi vào, xoay người vừa định đóng cửa, Trịnh Minh Hạo đã nhanh tay đè lên khóa cửa. “Chờ chút…”

“Anh còn có việc gì sao?”

“Em thực sự muốn đến giúp anh à?”

“Nếu quả thật anh cần người hỗ trợ, em sẽ đến.”

Anh nhìn cô, ánh mắt tỏ ra vô cùng chân thành: “Không uổng công anh coi em là bạn.”

Một dòng ấm áp chảy qua trái tim hoang vu của Lăng Lăng, cô khẽ cười ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt tha thiết chân thành của anh. “Minh Hạo, em tin anh, với năng lực của mình anh nhất định sẽ thành công.”

“Em không cho rằng anh là một kẻ phá gia chi tử mơ cao à? Rất nhiều người đều nói anh như thế.”

Cô lắc đầu. “Em có một người bạn, anh ấy vì theo đuổi lý tưởng của mình mà trả giá rất nhiều, rất nhiều. Tất cả mọi người đều khuyên anh ấy từ bỏ, bảo anh sẽ không thành công. Tuy nhiên, anh ấy chưa bao giờ bỏ cuộc… Anh ấy từng nói, làm người nhất định phải kiên trì theo đuổi cái mình muốn, cả thế giới phủ định bạn cũng không sao, nhưng bạn không thể phủ định chính mình!”

Cô ngừng một chút, rồi nói: “Hãy đồng ý với em… Mặc kệ người khác nhìn anh thế nào, anh cũng sẽ không lùi bước!”

“Có những việc, từ bỏ rồi vẫn còn có thể làm lại từ đầu, có những người, đã bỏ qua là lỡ mất cả đời.” Trịnh Minh Hạo thâm tình cầm lấy tay cô đang buông thõng bên người: “Lăng Lăng, em biết không, chỉ cần em nói một câu, anh có thể trở về đại học T tiếp tục học thạc sĩ… Bởi vì anh không phải anh ta, anh tuyệt đối sẽ không vì theo đuổi lý tưởng của bản thân mà từ bỏ người con gái mình yêu mến!”

“Nhưng anh có thể vì Uông Đào mà buông tay.”

“Khi đó anh cũng không hiểu em. Anh ngoài việc cảm thấy em có bản chất trong sáng, tính tình thiện lương, thì hoàn toàn không biết gì nữa cả…”

“Thế bây giờ anh hiểu em được bao nhiêu? Em mơ hồ, tùy hứng, làm việc không có trật tự, không nghiêm túc… Em có cả đống khuyết điểm. Hiện tại anh nói sẽ không sao cả, nhưng đợi đến khi chúng ta sống cùng nhau, sớm chiều ở chung, anh sẽ phát hiện những điều này rất quan trọng.”

Trịnh Minh Hạo đột nhiên nói.

“Anh yêu em!”

Nghe được lời tỏ tình chân thành đến thế, dù không cố ý, Lăng Lăng cũng bị cảm động đến ứa nước mắt. Cô cố gắng áp chế cảm giác chua xót nơi chóp mũi, khàn giọng nói: “Cuộc sống, không phải chỉ có tình yêu là đáng giá, chúng ta…”

Lời cô còn chưa nói xong, Dương Lam Hàng đã đi tới, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía họ. Lăng Lăng vội rụt lại bàn tay bị Trịnh Minh Hạo nắm lấy, lau nước mắt: “Thầy Dương, thầy vừa về ạ?”

“Ừ. Lát nữa đến phòng tôi một chút, tôi tìm em có chút việc.”

Trịnh Minh Hạo nghe thấy giọng anh, quay đầu miễn cưỡng cười với anh, Dương Lam Hàng cũng khẽ gật đầu chào lại, sau đó đi vào phòng mình.

Thấy cô lên tiếng đồng ý với vẻ thất thần, Trịnh Minh Hạo ghé sát vào cô, nói: “Anh ta đêm hôm khuya khoắt tìm em làm gì thế? Trai đơn gái chiếc cùng chung một phòng, chắc sẽ không có mưu đồ quấy rối em đó chứ?”

“Anh ta có mưu đồ quấy rối em á?!” Lăng Lăng vô cùng kiên định nói với anh: “Trừ phi toàn thế giới chỉ còn mình em là phụ nữ.”

“Em yên tâm! Cho dù toàn thế giới chỉ còn mình em là phụ nữ, anh ta cũng không muốn em đâu.”

“Được rồi!” Lăng Lăng lườm anh một cái. “Anh đừng ở đây tự khinh bỉ mắt thẩm mỹ của mình nữa. Mau về nhà “tự sướng” đi!”

“Được. Vậy em nghỉ sớm đi nhé, anh sẽ gọi điện cho em sau.”

Lăng Lăng đẩy đẩy anh, không kiên nhẫn phất tay: “Đừng dông dài nữa, đi đi, đi đi!”

“Bye bye!”

Bóng dáng Trịnh Minh Hạo xa dần, Lăng Lăng lại chậm chạp do dự không đóng cửa, mãi đến khi anh đột nhiên quay đầu, không nói gì nhìn cô. Cô mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, dựa lưng vào tường, thở ra một hơi dài. Nếu anh không yêu cô thì tốt biết bao, cô nhất định sẽ ở lại với anh cùng nhau làm web. Cho dù cô không có nhiều thành tựu to tát, nhưng cô nhất định có thể vui vẻ sống qua ngày.

******

Lăng Lăng nằm trong phòng nghỉ ngơi một lúc, điều chỉnh suy nghĩ hỗn loạn, xong đi đánh răng rửa mặt sơ qua một lượt, sửa sang lại dung nhan cho chỉnh tề, rồi mới đi đến trước cửa phòng Dương Lam Hàng. Cô thận trọng gõ cửa, hơi lo lắng sẽ quấy rầy anh, thấy bên trong không có tiếng trả lời, cô thử gõ lại lần nữa.

“Mời vào.”

Cô đẩy cửa bước vào.

“Thầy Dương, thầy tìm em có chuyện gì không ạ?”

Mùi hương hoa nhài tràn ngập căn phòng xộc vào mũi, hương thơm thanh mát dai dẳng. Dương Lam Hàng có vẻ như vừa tắm xong, trên tóc còn dính nước. Nhưng anh không mặc đồ ngủ, mà đã thay một bộ quần tây bình thường màu be cùng áo sơ-mi trắng, trên áo còn hơi ẩm.

Anh ngồi trên ghế, không làm gì cả, chỉ ngồi yên, nhìn theo những dấu vết thấm ướt trên thảm trải sàn, bất động một hồi lâu. Hóa ra một người quý thời gian như vàng như Dương Lam Hàng cũng có lúc ngẩn người, quả là kỳ tích!

“Em ngồi đi.” Anh đứng dậy rót hai tách trà, một tách đưa cho cô, chỉ vào chiếc ghế anh vừa ngồi, còn anh ngồi trên chiếc giường đơn đối diện.

Hành động này, liệu cô có thể lý giải thành “muốn nói chuyện thân mật” không nhỉ.

Cô ngồi xuống, ngửi qua hương trà, rồi đem tách trà đặt trên bàn. Cũng không biết là xuất phát từ loại tâm lý gì, Lăng Lăng vụng trộm nhìn về phía cổ áo anh. Cổ áo không những sạch sẽ, mà còn được là thẳng nếp cứng cáp, bên trong là chiếc cổ với đường nét tuyệt đẹp của anh, da thịt sau khi tắm rửa trông vô cùng mềm mại sáng bóng… Cô không khỏi tò mò về loại sữa tắm anh dùng, không biết là nhãn hiệu gì, nếu có những mùi hương khác, cô cũng muốn mua một chai về dùng thử.

“Tôi có chút việc muốn nhờ em giúp.” Anh rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện.

“Có chuyện gì thầy cứ nói đi ạ.”

“Angela lần đầu tiên đến Trung Quốc, cô ấy muốn tìm hiểu một chút về các di tích lịch sử của Trung Quốc nhưng không biết tiếng Trung. Tiếc là ngày mai tôi lại bận việc, em có thể dẫn cô ấy đến Vạn Lý Trường Thành tham quan không?”

Lăng Lăng hơi khó hiểu. Cô gái mình thương bất chấp vạn dặm xa xôi tìm đến Trung Quốc, anh lại bận, ngay cả thời gian dẫn cô ấy đi tham quan Trường Thành cũng không có. Cô thử nhẹ nhàng từ chối: “Dẫn cô ấy đi thì không thành vấn đề, nhưng tiếng Anh của em không tốt, em sợ mình và cô ấy không thể giao tiếp với nhau, chi bằng…”

“Không sao, em cứ mang theo từ điển, không diễn đạt được thì cứ tra từ đưa cho cô ấy xem. Nếu thật sự giao tiếp không được nữa thì gọi điện thoại cho tôi.”

“Vâng.” Thấy ý anh đã quyết, Lăng Lăng đành phải đáp ứng.

“Còn nữa, nếu cô ấy hỏi em tôi có bạn gái hay chưa, em giúp tôi nói với cô ấy, tình cảm của tôi và bạn gái vô cùng tốt, đang chuẩn bị kết hôn.”

Lúc này cô hoàn toàn choáng váng, cố lắm mới đem được mấy chữ “Tại sao?” suýt vọt ra khỏi miệng nuốt trở về. Anh chắc là muốn lạt mềm buộc chặt, dùng cách lấy lui làm tiến để thăm dò tâm ý đối phương. Như vậy ngày mai dù muốn hay không cô cũng phải nhìn rõ phản ứng của Angela rồi trở về báo cáo tường tận.

Lấy lại tinh thần, Lăng Lăng phát hiện Dương Lam Hàng đang nhìn mình chăm chú, dường như đang đợi cô nói chuyện.

Cô chớp chớp mắt, ngây ngốc nhìn lại.

“Em không có vấn đề gì cần hỏi tôi sao?” Anh hỏi.

“Không ạ!” Nhìn vẻ mặt anh có chút hoài nghi, cô nói: “Thầy yên tâm, em biết phải làm thế nào.”

“Ừ!” Anh cúi đầu uống ngụm trà, trầm ngâm một hồi, mới lại cất lời.

“Quan hệ giữa em và con trai của hiệu trưởng Trịnh có vẻ rất tốt.”

Vấn đề này, có thể tính là chuyện cá nhân riêng tư không? Căn cứ theo luật pháp về quyền riêng tư, cô có quyền từ chối trả lời. Tuy nhiên, cô không muốn anh hiểu lầm, bèn trả lời thành thật: “Chúng em là bạn tốt thôi ạ.”

“Cậu ta theo đuổi em, chắc là em có nhận ra chứ?”

Cô gật gật đầu, ngón tay bất an vân vê làn váy.

“Tôi biết, là giáo viên, tôi vốn không nên hỏi đến chuyện riêng của em. Tuy vậy, tôi chịu sự nhờ vả của người khác nên không thể không hỏi.”

Lăng Lăng hơi hiểu ra. Nhất định là hiệu trưởng Trịnh nhìn ra cô và Trịnh Minh Hạo có quan hệ ái muội, muốn biết rõ sự tình. Cho nên Dương Lam Hàng mới có thể phá lệ mà nói lung tung một lần, hỏi cô chuyện riêng tư như vậy.

“Anh ấy đúng là đối với em rất tốt, em cũng rất coi trọng anh ấy.” Cô len lén nhìn lướt qua Dương Lam Hàng lông mày nhíu chặt, bắt đầu chuyển giọng: “Nhưng mà, anh ấy không phải kiểu người em thích.”

Dương Lam Hàng thổi thổi hơi nóng trên tách trà, “Vậy em thích kiểu người nào?”

Vừa nhìn thấy dáng vẻ hơi kém bình tĩnh tự nhiên của anh, Lăng Lăng không hiểu sao tim đập nhanh một chút, tế bào toàn thân đều trong trạng thái hưng phấn.

Suy nghĩ cô nóng lên, vừa cười vừa nói: “Là kiểu giống như thầy ạ!”



Thẳng thắn mà nói, mục đích của Lăng Lăng chẳng tốt lành gì, đầu tiên là vì thỏa mãn thú vui thích đánh choáng anh của mình, tiếp theo, là vì muốn thử một chút xem anh sẽ phản ứng như thế nào. Lăng Lăng hồi hộp muốn ngừng thở, ánh mắt nhìn chằm chặp vào Dương Lam Hàng, sợ bỏ qua bất kỳ biến hóa cảm xúc nhỏ xíu nào trên mặt anh.

Tuy vậy, định lực của Dương Lam Hàng không được tốt như cô dự đoán. Lời cô vừa thốt ra khỏi miệng, tay Dương Lam Hàng bất chợt run lên. Nước trà nóng còn bốc khói dưới tác dụng của lực hấp dẫn rơi xuống, nhỏ trên đùi anh.

Trầm tĩnh không có nghĩa là phản ứng chậm chạp, ngược lại, dưới tác dụng của phản ứng đối phó kích động, anh lại hành động vô cùng nhanh nhẹn. Không may là, vì tốc độ đứng dậy quá nhanh nên nước trà bắn ra càng nhiều trên tay anh. Do bị bỏng, tay anh buông lỏng, tách nước rơi tự do, đập vào bàn chân đang mang dép lê của anh… Lăng Lăng cứng lưỡi nhìn trân trối mất ba giây, lại nhìn đối phương mặt đỏ hồng… Cô ráng vận sức mới miễn cưỡng nhịn được cười.

“Thầy Dương, thầy đừng hiểu lầm, em không có ý kia đâu ạ.” Cô che khóe miệng đang phải kiềm chế muốn rút gân, giải thích nói: “Ý em nói… thầy chín chắn, trầm ổn, nhân phẩm tốt, tính cách tốt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lại có chí tiến thủ…”

Không khen thì không biết, Dương Lam Hàng ngoài dung mạo anh tuấn, giàu có ra, ưu điểm còn rất nhiều. Tuy thế, nếu cứ tiếp tục khen sẽ khó tránh khỏi bị nghi ngờ thành nịnh hót, cho nên Lăng Lăng quyết định đem cất lại n ưu điểm tốt đẹp kia để tự mình trân trọng.

Động tác anh dừng lại, ánh mắt cũng ngưng đọng trên khuôn mặt cô. Lăng Lăng gắng sức thăm dò ra một chút dao động cảm xúc từ trong mắt anh, nhưng lại phát giác ánh mắt anh cũng có sức xuyên thấu, khiến cho tình cảm của cô không còn chỗ ẩn nấp. Vì thế, cô cũng hoảng hốt.

“Em… Đã khuya rồi, em về phòng trước ạ.” Cô chạy trối chết ra khỏi phòng, cứ như thể chậm một bước sẽ bị người ta ăn thịt.

Cảm giác yêu một người thật kỳ diệu, ví dụ như: Sẽ kiềm lòng không đặng muốn gặp anh, quan sát nhất cử nhất động của anh, nhưng khi anh quay đầu thì lại sợ hãi tránh né, sợ bị người ta nhìn thấy thế giới nội tâm của mình.

Giờ phút này cảm giác của Lăng Lăng cũng y hệt như vậy, cô thích anh, muốn thăm dò, muốn biết tâm sự của anh, nhưng lại lo lắng tình cảm của mình bị phát hiện khiến bản thân rơi vào cảnh xấu hổ khôn cùng, vì vậy mà ra sức che giấu…

Sau khi Lăng Lăng bỏ chạy, Dương Lam Hàng nhặt chiếc tách rơi trên mặt đất lên, không kìm được mà cong lên khóe môi.

Nhớ tới cô nói: Em thích kiểu như thầy, thầy chín chắn, trầm ổn, nhân phẩm tốt… Ý cười của anh ngày càng sâu.

Thời gian thật sự là một thứ tốt đẹp, nó có thể hóa giải hiểu lầm, làm sâu sắc hiểu biết, nó cũng có thể bồi đắp nên tình cảm, hơn nữa còn làm tình cảm thêm sâu đậm… Anh tin chắc, chung quy sẽ có một ngày cô chịu đón nhận anh, bất kể anh có không phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của cô đến mấy đi nữa…

******

Thời buổi này, làm người khó, làm học trò tốt càng khó, làm học trò ngoan trong mắt Dương Lam Hàng đã khó càng khó hơn!

Ngày hôm sau, Lăng Lăng mang cặp mắt gấu mèo to đùng dẫn tình địch của mình đi chơi Trường Thành.

Thế này là sao đây?! Angela rõ ràng không có hứng thú gì với kỳ quan hùng vĩ nhất này của người Trung Quốc, chỉ nhìn ngắm lơ đễnh. Lăng Lăng càng không hứng thú, toàn bộ sức chú ý đều tập trung vào mỹ nữ bên cạnh. Càng nhìn càng phát hiện Angela và Dương Lam Hàng vô cùng xứng đôi, đều có vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc, đều có nội hàm vượt trội bề ngoài, hơn nữa, cả hai đều biết cách tôn trọng người khác.

Suốt đường đi, tiếng Anh Lăng Lăng dùng căn bản không thể hiểu nổi, nhưng Angela vẫn chăm chú lắng nghe, cố sức lý giải những hàm ý ngôn ngữ từ trong cách phát âm không chuẩn cùng lỗi ngữ pháp của cô. Để Lăng Lăng có thể nghe hiểu, cô ấy còn nói thật chậm, phát âm rõ ràng, khi dùng từ cũng chú ý chọn những từ ngữ đơn giản nhất.

Đứng trên phong hỏa đài, Angela đột nhiên hỏi cô: “Bạch, cô gặp bạn gái của Dương bao giờ chưa?”

Trong lòng Lăng Lăng khẽ động một cái, núi non trùng điệp khiến ánh mắt cô mê man.

“Chưa gặp qua, chỉ nghe thầy Dương nhắc đến.” Cô nói.

Mặc cho đôi mắt đau nhức, Lăng Lăng vẫn cố gắng nhìn rõ biểu hiện của Angela. Cô không thể làm gì nhiều cho Dương Lam Hàng, cho nên nếu có thể làm, cô sẽ gắng hết sức.

Angela cũng không che giấu vẻ thất vọng trên khuôn mặt, ngược lại còn hỏi một cách rất thành khẩn: “Cô ấy là người con gái như thế nào, tôi rất muốn biết…”

“…” Một người phụ nữ hoàn hảo, một người phụ nữ khiến cô muốn ghen tị cũng không dám.

“Bạch, nhờ cô giúp tôi chuyển lời với anh ấy, tôi gửi tới anh lời chúc phúc tốt đẹp nhất…”

Lăng Lăng nhìn thấy rõ, cô dám khẳng định, Angela yêu Dương Lam Hàng. Ngôn ngữ không thông, văn hóa bất đồng, nhưng thông điệp truyền đi từ ánh mắt và ngữ điệu đều như nhau!

Yêu, là ngôn ngữ chung trên toàn thế giới.

Nếu rõ ràng đã yêu nhau, cớ sao phải tra tấn lẫn nhau như thế?!

Có lẽ… Cô có thể giúp bọn họ.

Có lẽ… Dương Lam Hàng bảo cô đi, là để giúp họ.

“Cô thích thầy Dương sao?” Lăng Lăng vốn muốn hỏi khéo một chút, tiếc là ngôn ngữ bị trở ngại.

Angela nói rất nhiều, tốc độ nói hơi bất ổn, Lăng Lăng cũng không hoàn toàn hiểu hết, nhưng đại thể thì hiểu rằng: Tuy anh là người phương Đông, văn hóa khác biệt nhau, nhưng nhiều năm trước cô đã rất coi trọng anh, cũng đem lòng yêu anh.

“Đã vậy, sao cô không nói với thầy ấy?”

Angela vén lại mái tóc vàng bị gió thổi tán loạn, kể một đoạn khiến Lăng Lăng không biết nói gì: “Dương không yêu tôi. Anh ấy khen tôi xinh đẹp, chân thành, nhiệt tình, đáng yêu… Mọi từ ngữ tốt đẹp đều có thể dùng để miêu tả tôi… Nhưng, anh ấy không yêu tôi, sau này cũng sẽ không, vĩnh viễn không…”

Thế này… Cũng chỉ mình Dương Lam Hàng mới có thể nghĩ ra cách thức từ chối “quái dị” như vậy! Từ ngữ tốt đẹp trên thế giới có đến X công dụng, nhưng đằng sau câu nói kia lại đem đẩy người ta đến chỗ không lời phản bác!

“Cô chắc chứ?” Lăng Lăng vẫn có chút không tin: “Giữa hai người liệu có hiểu lầm gì đó chăng?”

“Anh ấy thực sự không yêu tôi! Dù chỉ… một đêm…”

Dù chỉ?! Một đêm?! Lăng Lăng bất giác nhớ đến buổi tối hôm trước, Angela trong bộ váy ngắn gợi cảm và cánh cửa phòng đang mở kia. Không lẽ, anh cố ý?!

Angela đi xuống phong hỏa đài, tóc vàng tung bay tự tin, hấp dẫn vô số ánh mắt… Đúng vậy, dùng mọi từ ngữ tốt đẹp để miêu tả một cô gái như thế cũng không có gì quá đáng! Cô thật muốn đem đầu óc Dương Lam Hàng ra nghiên cứu thật kỹ thật kỹ, coi não anh ta rốt cuộc làm bằng vật liệu gì!



Trở lại phòng khách sạn, Lăng Lăng thử đến gõ cửa phòng Dương Lam Hàng. Không ngờ anh đang ở trong phòng uống trà. Nhàn nhã hiếm thấy.

“Thầy Dương, điều thầy dặn, em đã nói rồi, Angela nhờ em nhắn với thầy… Cô ấy chúc phúc cho thầy…”

“Vậy à! Cảm ơn em!”

Không có câu tiếp theo. Vẻ mặt hờ hững đến mức hơi lạnh lùng kia, khiến Lăng Lăng cảm thấy lạnh sống lưng. Núi băng như thế, nhất định chỉ có thế ngắm từ đằng xa!

******

Một tháng sau, Lăng Lăng ôm một bình trà hoa nhài bự uống điên cuồng, kế hoạch cai trà hoàn toàn kết thúc trong thất bại.

“Lăng Lăng, không phải cậu kiêng mọi thứ có mùi hoa nhài sao?” Trong tiệm đồ cay Tứ Xuyên, Liên Liên buông đũa, nhìn cô hết sức thông cảm.

“Tớ hôm nay từ tám giờ sáng đến năm giờ chiều, cả ngày đều ở cùng Dương Lam Hàng thảo luận báo cáo đề tài, chịu đựng mùi hoa nhài tra tấn. Cậu bảo tớ có kiêng trà hay không còn có nghĩa lý gì sao?”

Lăng Lăng lại rót đầy một ly trà, uống như khát nước. Lâu rồi không uống, lá trà chất lượng kém của quán ăn cũng có khả năng để lại dư vị lâu tan, hương lưu trong miệng.

“Cậu van xin anh ta đi, bảo anh ta đổi sữa tắm khác.” Đề nghị của Liên Liên vô cùng thiếu tính xây dựng, Lăng Lăng ra sức khoát tay.

“Cậu cho rằng tớ không nghĩ tới à, nếu anh ta không phải sếp tớ, tớ đã sớm đứng trước mặt anh ta, đập bàn cái rầm: Dương Lam Hàng, anh đổi sữa tắm cho tôi, tôi ngửi thấy mùi trên người anh liền muốn ói!!!”

Tiếc là, cô không dám. Rốt cuộc cũng vì anh là thầy giáo của cô!

Cô và Liên Liên về cơ bản xem như đến từ quê hương của Khổng, Mạnh. Ở nơi đó, mỗi đứa con nít từ lúc còn nhỏ đã bị giáo huấn tư tưởng tôn sư trọng đạo. Bất kể thời gian địa điểm, chỉ cần giáo viên đi ngang qua, phải lập tức khom người chào hỏi, chậm chút xíu đều có thể bị quy vào “tội đại nghịch bất đạo” là không tôn kính thầy cô. Đừng tưởng mấy học trò nam nghịch ngợm gây sự, ai cũng dám chọc, hễ thấy giáo viên, tất cả đều im re, so với cừu non còn ngoan hơn.

Không còn cách nào khác, văn hóa nơi nào dưỡng thành con người nơi đó!

Liên Liên gật đầu tỏ vẻ thông cảm sâu sắc, hoàn toàn có thể hiểu được Lăng Lăng có nỗi khổ không nói nên lời. “Theo tớ thấy, chi bằng cậu cứ nói thật. Cậu bảo với anh ta: Cậu cứ ngửi thấy mùi hoa nhài là lập tức nước không thiết, cơm không thèm, trong lòng toàn là anh ta… Tớ cam đoan ngay hôm sau anh ta sẽ đổi.”

“Sẽ đổi. Nhưng không phải đổi sữa tắm, mà là đổi tớ!”

“Vậy chẳng phải tốt lắm sao. Đỡ cho cậu mỗi ngày muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!”

“Ai nói tớ muốn sống không được, muốn chết không xong?” Lăng Lăng vẫn cố mạnh miệng. “Ngày nào cũng gặp anh ta, mỗi ngày của tớ trôi qua khỏi nói tốt biết dường nào…”

Liên Liên kéo tay áo cô, cầm tay cô giơ cao lên. Chỉ vào lòng bàn tay băng bó như cái bánh ú của cô nói: “Có đau hay không trong lòng cậu rõ ràng nhất! Mẫu vật vừa làm xong thí nghiệm tính chịu nhiệt ở ba trăm độ, cậu dùng tay đi lấy… May là cậu ngơ ngẩn mất mười phút mới nhớ đi lấy, nếu không hai tay này của cậu đã tiêu luôn rồi!”

Lăng Lăng rụt tay lại, vung vung hai tay vẫn còn đau: “Tớ tưởng nó nguội mà.”

“Cậu tưởng vậy mà được à? Đầu óc cậu để ở đâu hả? Dùng để nhớ Dương Lam Hàng chắc?!”

Giọng nói luôn có sức bùng nổ của Liên Liên lôi kéo không ít ánh mắt của các bạn sinh viên.

Lăng Lăng vội vàng bịt miệng cô. “Cho tớ xin, cậu nói nhỏ chút đi! Loại sự tình này mà để người khác biết được thì còn gì là mặt mũi! Sau này ở đại học T tớ biết trốn vào đâu đây.”

Liên Liên hoàn toàn không quan tâm, vẫn tiếp tục duy trì giọng nói oanh tạc của mình: “Không sao đâu, còn nhiều nữ sinh điên cuồng mê mẩn anh ta hơn cậu nữa. Ở đại học T, nếu cậu nói mình không thích Dương Lam Hàng, người ta mới có thể khinh bỉ cậu nghĩ một đằng nói một nẻo!”

“Thật không?” Lăng Lăng nhận ra mình không có cách nào thay đổi giọng nói lớn của Liên Liên, đành tìm mục tiêu dễ dàng hơn, tự che mặt mình.

“Lăng Lăng, thích anh ta không phải lỗi của cậu, điều này chỉ có thể chứng minh mắt thẩm mỹ của cậu đã có tiến bộ! Cậu biết không, mấy hôm trước tớ nổi hứng đi nghe giảng giờ của Dương Lam Hàng, đông nghẹt! Bảy giờ sáng tớ đã đi giành chỗ, nhưng chỉ có ba hàng ghế cuối là còn chỗ trống.”

“Cậu đi nghe anh ta giảng à? Anh ta dạy hay không?”

“Cậu chưa bao giờ nghe hả?” Liên Liên kinh ngạc nhìn cô.

“Anh ta giảng bài bằng tiếng Anh, xong còn đặt câu hỏi. Với trình độ tiếng Anh của tớ, đi nghe chẳng phải là tự tìm chết à!”

Liên Liên ra vẻ “cậu đã phí nửa đời người” mà cảm thán: “Ai da! Nói thật lòng, anh ta đứng lên bục giảng một phát, đó thực sự là gây họa… Không biết hiệu trưởng đại học T nghĩ gì nữa, trước khi tuyển dụng anh ta cũng không chịu phỏng vấn một chút. Trường chúng ta tỉ lệ nam nữ vốn đã mất cân đối, con mắt nữ sinh đều đặt cao hơn đỉnh đầu, lúc này còn gặp phải Dương Lam Hàng, liệu còn chịu để mắt đến đàn ông khác sao?”

“Theo tớ thấy, trường để cho anh ta đứng lớp cũng không việc gì, một tuần chỉ có hai lần lên lớp chứ mấy. Nhưng trường mình sao lại có thể cho phép anh ta đi hướng dẫn nữ sinh viên, tớ một tuần phải gặp anh ta mười bốn lần, mỗi lần tám tiếng! Mắt thẩm mỹ của tớ cho dù có kém hơn nữa cũng sẽ có lúc thấy anh ta thuận mắt!”

“Lăng Lăng, một tuần chỉ có bảy ngày…”

“Thậm chí ngủ mơ cũng thấy nữa!”

Liên Liên vừa nghe, lập tức phát hỏa. “Bạch Lăng Lăng! Cậu tỉnh táo chút đi! Cậu cứ như vậy, sớm muộn gì cũng bị anh ta bức điên luôn.”

“Tớ biết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.