Sở Thiên Vũ rời khỏi Tuyết Ninh Cung thì đi thẳng về biệt viện của mình.
Y dọn dẹp lại biệt viện trong sự tức tưởi, buồn bã cho đến sáng mà không ngủ.
Buổi sáng Sở Thiên Vũ thay y phục ra ngoài đến cửa hàng mua bán gốm sứ.
Thấy y, chưởng quầy hỏi:
"Vị công tử này không biết cần gì?"
"Ta muốn hỏi gần đây có ai đến bán các món đồ sứ với số lượng nhiều không?"
"Gần đây đúng là có rất nhiều người đến bán đồ nhưng không đem với số lượng lớn."
"Nếu vậy đa tạ.".
||||| Truyện đề cử: Nơi Không Có Người |||||
Sở Thiên Vũ nói rồi bỏ đi trong sự ngơ ngác của chưởng quầy.
Cứ như vậy y đi hết tất cả các cửa tiệm trong thành cho đến cái cuối chiều.
"Đây chắc là cái cuối cùng."
Sở Thiên Vũ bước vào, vẫn như bao lần, việc đầu tiên mà chưởng quầy hỏi vẫn là câu đó."
"Không biết công tử cần gì?"
"Ông chủ, gần đây có ai bán đồ sứ với số lượng lớn không?"
"Có.
Mà cậu hỏi hỏi chi vậy?"
"Không giấu gì ông, hiện đang có một vụ mất trộm lớn nên chúng tôi nghi ngờ bọn trộmsẽ bán lại chúng cho những cửa hàng trong thành."
Chưởng quầy nghe vậy hoảng lên, nói:
"Nói vậy những thứ đó đều là..."
"Chưởng quầy không cần lo, ông chỉ cần phối hợp với ta là được."
"Vậy phiền đại nhân giúp đỡ."
"Nhưng trước khi đó phiền ông nói cho ta biết khi bán chúng bọn họ đã nói gì?"
"Họ nói rằng họ là thương nhân muốn bàn chuyện làm ăn với bọn ta."
"Ông đã mua hết chúng rồi à?"
"Chưa, chỉ là bàn bạc, bà ngày sau sẽ giao dịch."
Sở Thiên Vũ nghe vậy thở phào, nếu là còn ba ngày nữa thì vẫn còn thời gian, tên chưởng quầy vẫn còn sợ sệt hỏi:
"Vậy đại nhân liệu tính thế nào?"
"Tạm thời cứ giữ đúng lời hẹn với hắn đi, tới lúc đó ta sẽ tự thu xếp."
"Vâng."
Sở Thiên Vũ rời đi, y cười thầm.
_ Tên chưởng quầy này nhát gan thật, chỉ nói có mấy câu đã khai rồi.
Nhưng như vậy cũng tốt, đỡ mắc công uy hiếp hăm dọa hắn.
_ Manh mối đã có, ngày mai vào cung hỏi lão ngũ tình hình.
...----------------...
Hôm sau.
Sau khi khi kết thúc buổi chầu Sở Thiên Vũ đến chỗ hẹn với Mộc Dung, vừa tới y đã hỏi:
"Tình hình sao rồi?"
"Theo lời huynh đệ đã âm thầm điều tra rồi.
Đúng như lời huynh nói, tên tổng quản nội vụ phủ đó là người đã lén trộm đồ ra ngoài cung bán."
"Còn gì nữa không?"
_ Nhị ca hôm nay sao vậy? Cứ như quay lại lúc huynh ấy chưa vào cung vậy.
Mộc Dung nhìn Sở Thiên Vũ ảm đạm khiến cậu có chút khó hiểu.
Thấy cậu có chút thất thần, y liền hỏi:
"Lão ngũ, sao vậy?"
"À, không có gì.
Chỉ là đêm qua có một chuyện ngoài ý muốn."
"Hửm! Nói ta nghe xem."
"Chuyện là..."
Đêm qua
Mộc Dung vẫn mãi suy nghĩ về chuyện giữa mình và Yên Vy nên lòng cứ băn khoăn, đã vậy cậu còn phải giúp Sở Thiên Vũ điều tra nên vốn dĩ không có thời gian.
Trong lúc đang đi lòng vòng thì cậu phát hiện có người nên nhanh chóng núp vào.
Mộc Dung nhìn thấy tổng quản nội vụ phủ và một tên mặc đồ đen không đeo khăn che mặt.
Tên đó nói với tổng quản nội vụ phủ rằng:
"Việc đó ngươi tính sao rồi?"
"Hoài Lễ đại nhân yên tâm, tuy hiện giờ đại lý tự đã xen vào điều tra nhưng nô tài chắc chắn mọi việc đều suông sẻ." Ông ta cung kính đáp.
"Mong là vậy, nếu ngươi dám để lộ ra việc này thì tự biết."
Tổng quản nội vụ phủ nghe xong liền quỳ xuống, sợ hãi nói:
"Xin đại nhân tin tưởng, nô tài là một lòng trung thành với vương gia, không có hai lòng."
"Thôi được, thu xếp cho tốt đi, nhớ tránh né đại lý tự, nhất là tên thiếu tự khanh đó."
"Vâng vâng vâng, nô tài nhớ rồi."
Tên Hoài Lễ nghe vậy cũng bỏ đi, tên tổng quản đó thở phào, hắn vừa trải qua một phen hoảng loạn nhưng lại nhanh chóng đứng lên cười tươi, vẻ mặt đắc ý.
Hắn đâu biết việc này đã được người thứ ba nghe thấy.
Hiện tại
"Liên lạc ngay trong cung."
"Đệ chỉ nghe được nhiêu đó thôi, nhưng đệ không biết tên Hoài Lễ đó là người của ai."
"Nam Vương."
"Hả!" Mộc Dung ngạc nhiên.
"Thời gian trước Thời Thiên Cung cấp báo lại cho ta nói rằng Nam Vương sai người đến, ông ta muốn mượn sự trở giúp của Thời Thiên Cung."
"Cái gì! Nam Vương tìm tới chúng ta luôn sao? Vậy họ nói sao?"
"Bình tĩnh đi, ta đã bảo họ rằng tạm thời chưa tìm được ta nên hãy đợi, khi nào có sẽ báo lại."
"Vậy đại tỷ, tam ca, tứ ca biết chưa?"
"Ta chưa nói với họ, cũng không cần nói với họ đâu."
"Vâng."
"Tạm thời đã biết tên thái giám già đó cấu kết với Nam Vương rồi.
Huynh định làm thế nào." Mộc Dung hỏi.
_ Những món đồ bị trộm đều là thượng phẩm, nếu bán ra chắc chắn sẽ thu lợi lớn huống chi là số lượng lớn.
Nam Vương rốt cuộc cần tiền làm gì chứ? Không lẽ..."
Mộc Dung nhìn Sở Thiên Vũ trầm ngâm một lúc thì vỗ vai y, nói:
"Nhị ca, nhị ca."
"Hửm?"
"Chuyện lúc nãy đệ nói huynh dự định thế nào?"
"Tạm thời không thể nóng vội được, chúng ta chưa tìm được lí do tại sao Nam Vương làm vậy thì không thể buộc tội ông ta được.
Bệ hạ lại rất coi trọng tình thâm, nếu ông ấy không tự ngộ ra thì có nói thế nào ông ấy cũng không tin đâu."
"Ừm, đệ biết rồi."
Mộc Dung nói xong không thấy Sở Thiên Vũ phản ứng gì mà quay lại vẻ mặt lục nãy, trên nét mặt hình như có pha chút buồn bã, cậu liền hỏi
"Nhị ca có chuyện gì sao?"
Sở Thiên Vũ chỉ nói:
"Ờ, nếu có thời gian thì hãy giải quyết chuyện của đệ đi, ta muốn một câu trả lời hoàng chỉnh."
"Hả!...!Ờ...!vâng."
Sở Thiên Vũ cuối cùng cũng bỏ đi.
Mộc Dung có vẻ nghi hoặc, cậu tự nhủ:
"Không lẽ nhị ca biết việc của mình và Vy Nhi rồi."
Mộc Dung rời khỏi, trên đường đi cậu vẫn không ngừng suy nghĩ:
_ Nhị ca rất ít vào cung làm sao đã biết quan hệ của mình và Vy Nhi sao? Nếu biết tại sao huynh ấy không phản ứng gì hết mà lại bình tĩnh như vậy?
"Ủa, lão ngũ!"
Mộc Dung giật mình, cậu quay lại nhìn thấy Long Dạ Trạch, bèn nói:
"Tam...Nô tài bái kiến Trạch Vương điện hạ." Mộc Dung hành lễ.
Long Dạ Trạch nghe vậy mới ra là chỗ mình đang đứng là con đường đi lại của các nô tài rồi nhìn Mộc Dung, đáp:
"À...ừ...!miễn lễ đi."
"Tạ điện hạ."
"Đi theo ta."
"Vâng."
Mộc Dung nghe lời đi theo Long Dạ Trạch.
Đến chỗ cũ Long Dạ Trạch hỏi:
"Sao đệ lại ở đó, ta nhớ đệ phải theo phụ hoàng chứ?"
"Đệ được bệ hạ hạ lệnh hỗ trợ nhị ca điều tra án."
"Hồi nào vậy, sao ta không biết?"
"Vừa mới hôm qua, chắc có lẽ bệ hạ không muốn làm lộ nên mới không nói."
"Ờ."
Long Dạ Trạch đáp một tiếng rồi bỗng dưng nổi:
"Mà khoan!"
Mộc Dung khó hiểu, hỏi:
"Sao vậy?"
"Đệ nói nhị ca đang phụ trách điều tra trong cung phải không?"
"Không hẳn đâu, hầu như huynh ấy đều ở ngoài, khi có việc mới vào cung hỏi đệ thôi."
"Vậy sao.." Long Dạ Trạch có vẻ buồn bã.
"Tam ca, có chuyện gì sao?"
Long Dạ Trạch nghe vậy thở dài một tiếng, trả lời:
"Hôm qua nhị ca đến thăm a tỷ, không biết a tỷ nói gì khiến huynh ấy giận rồi."
"Giận!? Bảo sao sắc mặt nhị ca hôm nay hơi lạ.
Vậy nhị tẩu sao rồi?"
"A tỷ chắc ổn, chỉ là hai người họ vì chuyện của đệ và Vy Nhi mới hiểu lầm nhau."
Mộc Dung kinh ngạc, cậu hỏi:
"Huynh đã nói quan hệ giữa bọn đệ cho nhị tẩu nghe rồi sao?"
"Thì hôm qua ta thấy Vy Nhi khóc, còn đệ lại buồn bã nên ta mới tính nhớ a tỷ giúp.
Ai dè Vy Nhi vừa xong thì tới lượt a tỷ."
"Vy Nhi biết nhiệm vụ của chúng ta rồi sao.
Huynh quên nhị ca đã cấm không cho chúng ta nói ra sao.
Huynh bây giờ khiến nhị ca giận nhị tẩu rồi kìa."
Long Dạ Trạch bị chỉ trích thì cáu gắt, cậu nói:
"Cũng bởi vì lo cho hai người nên ta mới đến nhờ a tỷ đó, bình thường a tỷ có nói gì nhị ca cũng nghe mà...ta chỉ không ngờ mọi việc lại đi quá dự tính."
"Nếu nhị ca đã biết vậy tại sao không nói gì với đệ hết?"
"Lúc đầu ta cũng không hiểu nhưng hôm qua đại tỷ đã nói rõ rồi."
"Đại tỷ cũng biết luôn?"
"Ờ...!thì dù sao đệ cũng nhỏ nhất trong nhà mà, việc của đệ bọn ta phải biết chứ."
_ Giờ mình đã hiểu lí do tại sao đại tỷ và nhị ca luôn đau đầu với huynh ấy, còn luôn luôn cẩn thận không để huynh ấy biết.
Khổ!
Mộc Dung khóc thét, cậu thật sự bất lực với tam ca kết nghĩa này của mình và hứa sau này sẽ thật cẩn thận trước mặt Long Dạ Trạch.
Mộc Dung xoa xoa thái dương một lúc rồi mới hỏi:
"Huynh nói đại tỷ đã nói gì?"
"Tỷ ấy nói không phải là nhị ca không muốn giúp đỡ hai người mà là huynh ấy muốn đệ và Vy Nhi phải thống nhất với nhau trước đã."
"Thống nhất? Chuyện gì?"
"Đệ vào cung quá lâu có phải quên mình là tả hộ pháp không vậy?"
"Ý huynh là nhị ca muốn..."
"Nhị ca có lẽ nói đúng nhưng việc liên quan đến Thời Thiên Cung không thể tiết lộ cho người ngoài.
Đệ và Vy Nhi phải thống nhất rằng hai người sẽ chọn định cư ở kinh thành hay ẩn danh mà sống."
"Đệ biết rồi.
Còn việc của nhị ca và nhị tẩu thì sao?"
"Chuyện của họ để họ tự giải quyết đi, chúng ta không xen vào được đâu."
"Ừm.".