Mãi Nhớ

Chương 7



Dịch: Yume

Vậy là vì một tin nhắn đó mà ba ngày liền Tư Niệm không xuống lầu.

Mỗi ngày đều nằm trên sô pha vừa cắn hạt dưa vừa đọc tài liệu, thường thường thì là cô ăn một nắm to hạt dưa, Coca ăn một nắm nhỏ. Tròn ba ngày người và mèo cắn hạt dưa đến mức sắp nôn mất rồi.

Cũng may Trình Thần nói “lại đến tìm cô” là nói đến hẹn thời gian họp chứ không phải là một mình đến tìm cô.

Lý Hiểu Thanh xuất thân từ ngành kỹ thuật nên vô cùng thích dùng các loại số liệu phân tích kịch bản… Vậy là Tư Niệm là một người xuất thân từ khoa văn chỉ có thể phiền muộn trong phòng họp, bị cả đống số liệu phân tích dày vò.

Nội dung chính là: Bộ phim này cần mấy nữ diễn viên chính?

Trên màn hình màu trắng của cuộc họp, liệt kê các kiểu tính cách của phụ nữ, những cô gái mà nam thứ có quan hệ dây dưa vô tận. Tất cả đều là cô gái nam chính nhịn không được mà ăn nhầm nên không thể không chịu trách nhiệm, rồi lại cô gái có tình cảm thắm thiết không được nam chính lấy thì tự sát, cũng có cô thân thế đáng thương đợi nam chính đến cưới rồi cứu giúp… thậm chí tính toán đến tỉ lệ phần trăm mỗi cô có thể nhận được phần trăm khán giả đón nhận.

Cô nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ rồi lại vô cùng thỏa mãn từng người đàn ông tổ hạng mục.

Lẽ nào đều tường rằng mình là nam chính?

Ôi trời, dạo gần đây.

Còn có Liễu Hạ Huệ không chứ?

Cô nhìn Trình Thần ngồi đối diện một cái, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ từng lời của nhân viên phân tích số liệu. Cô thầm thở dài tiếp tục cầm táo không ngừng gặm, bổ sung vitamin.

Mấy ngày quá dốc sức làm việc vì e rằng vị đạo diễn nổi tiếng này không hài lòng…

“Thế nào,” bỗng nhiên Lý Hiểu Thanh mở cửa phòng họp, ló đầu vào, “Bàn bạc thế nào rồi?”

Tất cả mọi người đều trở nên im lặng, bốn công ty nhỏ của công ty này mỗi ngày đều họp mười mấy bộ phim mới. Tổ này vì quan hệ của Trình Thần nên nhận được sự tán thưởng của bà chủ lớn Lý Hiểu Thanh đương nhiên càng ra sức làm việc.

Trình Thần cầm bút, không ngừng gõ vào mặt bàn: “Tư Niệm, em thấy thế nào?”

Tư Niệm đang cắn táo, nói mơ hồ không rõ: “Anh cảm thấy cần mấy nữ chính thì tốt?”

Sao cảm thấy giống như đi chợ mua rau vậy, Thập nhị kim thoa, đủ kiểu xinh đẹp, bạn vừa ý người nào?

(Thập nhị kim thoa: Mười hai cô gái trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng.)

Trình Thần cầm cốc, động tác rất bình thản lại khiến mọi người đều yên lặng.

Cuối cùng đến Lý Hiểu Thanh đang đứng ở của cũng chịu không nổi: “Không phải chỉ là chọn một nữ chính sao? Nhanh quyết định đi, kết thúc công việc đi ăn cơm.” Cô nói xong thì dựa vào bên cửa, thực sự đứng đó chờ.

Anh nâng cốc thủy tinh trong tay: “Mấy ngày nay đang cúm, để em uống chút nước ấm trước đã,” Anh nhấp ngụm nước ấm mới tiếp tục nói, “Thanh mai trúc mã cũng không tồi, tôi thích kiểu tình cảm này, một cái là đủ rồi. Biên kịch cảm thấy sao?”

Tư Niệm tiếp tục gặm táo, giả vờ nghiêm túc suy nghĩ, vui vẻ nói: “Em cũng thích kiểu này.”

Mọi người đã thảo luận cả một ngày, kiểu tình cảm nào cũng đều đã thảo luận nhưng lại chẳng ngờ đến đạo diễn sẽ thích kiểu này. Còn có người không cam tâm, nói là kiểu tình cảm này bị diễn chán nhất, không dễ nổi bật nhất gì gì đó, Trình Thần cũng không quá để ý chỉ vừa uống nước ấm vừa nói: “Thế thì đó là vấn đề của biên kịch rồi.”

Tư Niệm chuyên tâm gặp táo, gặm gặm, gặm thấy vị đắng, hóa ra cô đã ăn hết hơn nửa hạt táo.

Vậy là một câu nói của đạo diễn lại khiến bộ phim này khôi phục lại chế độ một vợ một chồng, vẫn là một đôi thanh mai trúc mã vô tư lự.

“Ha ha, chị đã nói mà,” Lý Hiểu Thanh gắp cho con gái một cái bánh bao, “Đạo diễn Trình giỏi chuyện này mà.”

Bánh bao rất nóng, cô gắp mấy sợi gừng sợi cho vào miệng.

“Niệm Niệm” con gái của Lý Hiểu Thanh rất thân thiết với Tư Niệm, rõ ràng chỉ có mười mấy tuổi nhưng nghiễm nhiên lại là vẻ chị lớn, “Cẩn thận bỏng miệng đấy.”

Tư Niệm nhe răng, khẽ nói: “Chị lớn hơn em sáu tuổi, gọi chị đi.”

Lý Hiểu Thanh nghe thấy rõ rãng nhưng rất hiếu kì: “Hai đứa tốt với nhau từ bao giờ thế? Nhưng mà cũng tốt, từ khi Lâu Lâu quen Tư Niệm thì thành tích học tập cũng tăng lên.”

Tư Niệm cười ngượng ngùng, nói ra thì dài không đáng để người ngoài biết được.

“Con bị chị Tư Niệm kích thích,” Lâu Lâu nhún vai, “Chị ấy khiến con hiểu được ‘còn có người kém hơn cả mình.’”

Tư Niệm ai oán nhìn Lâu Lâu, tổ tông à em đừng có nói.

Tất cả mọi người ở đây đều đã thấy sự lợi hại của con gái bà chủ, đua xe đi bar, ngủ gật trốn học, chưa cái nào bỏ qua hết, hôm nay lại cải tà qui chính, tất cả lấy sự nghiệp học hành làm trọng.

Nghe Lâu Lâu nói bỗng nhiên có hứng thú, nhất là Trình Thần dường như rất chăm chú mà nhìn Tư Niệm một cái.

“Giới thiệu kinh nghiệm đi,” Người đàn ông trung niên bàn bên cạnh rất hứng thú, “Ba ngày hai bữa chú phải gặp giáo viên của con trai, cần chia sẻ kinh nghiệm giáo dục gấp.”

Lý Hiểu Thanh cũng cười: “Tư Niệm em vẫn chưa có bạn trai hả? Sao lại có kinh nghiệm giáo dục thế?”

Tư Niệm hàm hồ vâng một tiếng, chột dạ không dám nhìn Trình Thần.

Mấy câu nói như vậy, cô đã ăn hết gừng sợi trong đĩa, nói với nhân viên phục vụ đứng bên muốn thêm một phần gừng gợi nữa. Lúc quay đầu lại lại nhìn thẳng vào mắt của Trình Thần.

Ánh mắt chạm nhau vậy mà anh cũng không bất ngờ, vẫn thản nhiên nhìn cô.

Nhưng Tư Niệm lại giống như bị bắt gian, né tránh trước.

Lúc cô lấy lại tinh thần tiếp tục chuẩn bị ra sức ăn bánh bao của mình thì Lâu Lâu đã bắt đầu diễn thuyết: “Thực ra ai mà chẳng có lòng tự tôn, hồi tiểu học cháu học rất được, nhưng đến cấp hai thì không theo được nữa, luôn bị thầy giáo mắng nên phản nghịch luôn. May mà Niệm Niệm lấy lịch sử đau khổ của mình ra cho cháu một bài học. ”



Thôi xong.

Lâu Lâu cố tình thừa nước đục thả câu, ngừng lại một chút.

“Cô ấy đã nói gì?” Bỗng nhiên Trình Thần hỏi một câu.

Lâu Lâu lập tức cười: “Chị ấy nói với cháu, “Thành tích chẳng là gì cả, ngày trước đề toán 150 điểm thì chị thi được 38 điểm, môn vật lý thì đội sổ đứng thứ hai từ dưới lên, có sóng to gió lớn nào chưa trải qua chứ””

Nói xong thì tất cả mọi người đều yên lặng, không ngờ biên kịch đại nhân lại có thời học sinh thảm như vậy.

Tư Niệm sắp khóc rồi, gốc rễ đã bị phơi ra hết còn lấy uy thế nào nữa…

Trình Thần ừ một tiếng: “Sau đó thì sao?”

Lâu Lâu híp mắt cười nhìn Tư Niệm tiếp tục nói: “Sau đó cháu liền nghĩ, thành thích chán như vậy cũng đỗ vào trường nổi tiếng, chẳng có thiên lý gì cả, cháu cũng không thể kém chị ấy chứ? Cuối cùng cũng phải thi Thanh Hoa ấy chứ? ”

Lý Hiểu Thanh cười ngất, ho mãi mới nói: “Sao con không học cậu con, cậu con được tuyển thẳng chưa từng phải thi cử gì.”

Lâu lâu đành chịu: “Đó là vấn đề IQ, con từ nhỏ nghe được thành tích khủng của cậu, hiệu quả trực tiếp đó chính là bị đả kích. Chị Niệm Niệm đây mới là tài liệu học tập đầy cảm hứng. ”

Vì vậy sau khi bị cô nhỏ bóc mẽ, tất cả mọi người trong phòng bao đều từ chủ đề một chồng n vợ thành công chuyển sang chuyện sao thành tích của Tư Niệm lại thấp như thế cuối cùng lại cá chép hóa rồng.

Ăn cơm xong trên đường trở về công ty, Lâu Lâu không còn ở bên nữa Lý Hiểu Thanh mới hỏi Tư Niệm: “Sao em lại nghĩ ra cái cách này? Còn bịa lời nói dối con gái chị nữa?”

Tư Niệm liếc Trình Thần từ trong gương chiếu hậu.

Bởi vì lúc đó thành tích của anh tốt, không muốn để anh quá mất mặt.

Vì vậy chuyện yêu sớm này chỉ cần vận dụng thích đáng thực ra cũng là một sự nghiệp rất lợi nước lợi dân.

Nhất là khi bạn thích một người đẹp trai, nhân phẩm không tồi, đặc biệt lại còn học hành đỉnh nữa…

Sau đó trở về công ty bàn bạc đến rất muộn, đến cuối cùng cổ họng của Trình Thần đã hoàn toàn nói không ra tiếng mới thả cho mọi người về nhà.

Tư Niệm thấy anh không có dự định đi, do dự hơn một phút mới hỏi anh: “Ban nãy ở tiệm ăn em có lấy một gói gừng sợi, vốn là muốn về nhà đun coca uống, nếu không thì em nấu cho anh uống ở đây nhé? Chống lạnh. ”

Cô thích uống coca đã đến mức điên cuồng, coca gừng người ta dùng để chống lạnh ấm dạ dày lại là đồ uống cô yêu thích nhất vào mùa đông, hơi cay cay còn có chút mùi thơm của gừng sợi.

Vốn là cô lấy dũng khí để hỏi nhưng Trình Thần lại không lập tức trả lời cô.

Người trong phòng họp đã đi hết rồi, chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Em nhớ hình như anh nói đã bắt đầu uống coca rồi hả?” Cô nhớ hôm đó ở nhà mình Trình Thần đã từng nói câu nói này. Nếu như anh chưa từng nói thì cô chắc chắn sẽ không hỏi như vậy bởi vì trước đây anh luôn nói rất ghét coca.

“Thỉnh thoảng sẽ uống một chút.” Anh cuối cùng đã lên tiếng.

Thực ra cô thực sự rất hiếu kì lẽ nào giống như cô hồi nhỏ ghét đậu đũa, lớn lên chẳng hiểu sao lại cuồng ăn đậu đũa xào? Chẳng có lý do gì?

Cuối cùng tới phòng trà nước đun nước, cô vẫn không thôi vừa nhìn bọt nước sôi sùng sục vừa hỏi anh: “Sao bỗng nhiên anh lại uống coca thế? Không phải trước kia ghét cay ghét đắng sao?”

Yên lặng, sau lưng vẫn là sự yên lặng dị thường.

Lại không nói chuyện?

Vốn đã đủ xấu hổ rồi, cô tự tìm lời để nói anh lại vẫn chẳng thèm để ý.

Tư Niệm đâm lao phải theo lao chỉ có thể mặt dày quay đầu lại nhìn thấy Trình Thần đang cầm nửa chai coca mà cô đun còn thừa, uống từng ngụm một, động tác rất đơn điệu chính là uống vào miệng sau đó thì nuốt xuống.

Vấn đề là uống hết nửa chai rất nhanh.

“Bây giờ anh uống coca lạnh rồi lát nữa còn có uống tiếp được coca gừng nữa không?” Cô quay đầu lại nhìn nước sắp sôi.

Còn có lời phàn nàn nhưng cô sợ mình giống mẹ chồng quá nên nuốt trở lại: Gừng mà không đun sẽ bị nóng.

Nếu như ngày mai anh triệt để không bò dậy được thì cô quả thực là tên đầu xỏ gây nên rồi.

“Lúc đó không tìm được em,” Anh thuận tay cầm lon ném vào thùng rác bên chân, “tôi nghĩ có phải em giận tôi không, thứ em thích tôi đều không thích. Sau này tôi thử uống coca em thích, đùa với mèo em thích cũng dần dần cảm thấy không có gì là không thể chấp nhận cả.”

Tư Niệm đang cầm ấm nước lên, tay hơi mềm suýt chút nữa không cầm được nồi.

Tại sao rõ ràng anh nói bình tĩnh như vậy, cô lại nghe đến mức khó chịu đến thế.

Cô quay đầu lại muốn nói gì đó thì điện thoại của Trình Thần bỗng nhiên reo lên.

Anh lấy ra nhìn rồi cúp máy, nhìn thấy cô nhìn chằm chằm mình mới bỗng nhiên cười nói: “Sao thế? Có phải rất hối hận đã từ bỏ một chàng trai tốt như vậy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.