Vũ Trinh nghe tiểu đạo sĩ thanh tú trước mặt xưng hô Sương Hàng là sư huynh, lại nhớ tới Sương Hàng đạo trưởng gọi lang quân của mình là Cốc Vũ tiểu sư thúc, bèn thăm dò hỏi: "Tiểu Tuyết?"
Tiểu đạo sĩ đáp: "Tiểu Tuyết sư đệ vẫn còn ở trên núi."
À, biết tên hắn là gì rồi.
Vũ Trinh: "Lập Đông." Xét từ danh tự, quả nhiên không sai, đúng là đồng môn đệ tử của Thường Hi quan.
Tiểu đạo sĩ quả nhiên mỉm cười,"Tiểu sư thúc có gì phân phó?"
Vũ Trinh đột nhiên giơ tay ôm vai tiểu đạo sĩ Lập Đông, mỉm cười với hắn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc sửng sốt của hắn, thản nhiên nói với hắn rằng: "Kỳ thực, ta không phải là tiểu sư thúc của ngươi."
"Thực không dám giấu giếm, ta là phu nhân của tiểu sư thúc ngươi."
Tiểu đạo sĩ Lập Đông còn chưa kịp hoàn hồn từ cảm giác kinh hãi khi nhìn thấy nụ cười của tiểu sư thúc, nghe xong câu nói ấy thân thể run lên, sau một lúc lâu mới có chút cảm khái nói: "Không ngờ sau khi xuống núi, tiểu sư thúc cũng học được cách nói đùa, sư phụ nói không sai, phồn hoa nơi hồng trần quả nhiên dễ khiến người ta thay đổi."
"Thôi được rồi, tin hay không cũng chẳng quan trọng, ngươi cứ dẫn ta tới đạo quan của các ngươi gặp sư phụ lão nhân gia trước đã." Vũ Trinh rất tự nhiên xưng hô sư phụ theo thân phận lang quân của mình.
Lập Đông kinh nghỉ bất định nhìn nàng nửa ngày, chẳng nói được lời nào, có lẽ là vì câu "Trong thân thể tiểu sư thúc chính là phu nhân của tiểu sư thúc" quá đỗi vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn.
Tuy rằng không tin, nhưng tiểu đạo sĩ Lập Đông đối mặt với Vũ Trinh lập tức trở nên câu nệ hơn nhiều, hắn cảm thấy tiểu sư thúc có lẽ đã xảy ra vấn đề gì đó về thần trí.
Xét thấy tiểu sư thúc rất lợi hại, hắn không tin có yêu ma quỷ quái nào có thể chiếm cứ thân thể tiểu sư thúc được, vậy thì chắc chắn là do đầu óc của hắn có vấn đề rồi.
Lập Đông không dám nói ra, cung kính dẫn Vũ Trinh quay về Thường Hi quan, để sư tổ chữa trị cho nàng.
Thường Hi quan ở Tây Lĩnh Sơn, cách nơi này không xa lắm, hai người cưỡi ngựa phi một ngày là có thể đến nơi.
Đáng tiếc, vừa mới lên đường, tiểu đạo sĩ Lập Đông đã nhận được thư cầu cứu từ đồng môn gửi đến bằng chim giấy.
Tiếp nhận con chim giấy kia, Lập Đông cau mày, Vũ Trinh cũng ghìm ^ƯØng naừng nawưa chờ hắn.
hỏi: "làm ean vây?" Lập Đông có chút do dự nói: "Phụ cận có đồng môn cầu cứu, e là gặp phải phiền phức." Hắn trông có vẻ rất muốn đi qua trợ giúp, nhưng nhìn Vũ Trinh, lại có chút chần chừ.
Vũ Trinh thấy sắc mặt hắn, liền nhướng mày hỏi: "Rất nguy cấp sao?"
Lập Đông thành thật nói: "Trên chim giấy không có quá nhiều tin tức, xem ra là vội vàng thả ra."
Vũ Trinh dứt khoát nói: "Đã ở gần đây, vậy thì đi xem sao."
Giải quyết sớm một chút, mang theo ý nghĩ này, Vũ Trinh và Lập Đông cùng nhau đổi hướng đến thành Hưởng Thủy, đi theo khí tức mà chim giấy để lại dẫn đường, hai người dừng lại ở ngoài cửa trạch viện họ Đào trong thành.
Bên này toàn là đại trạch của nhà giàu có, các trạch viện khác ở ven đường đều cửa nẻo sáng sủa, trước cửa lá rụng tro bụi quét dọn sạch sẽ, nhưng trạch viện họ Đào này, trước cửa tích một lớp bụi không người quét dọn, đại môn đóng chặt, Lập Đông gõ mãi lâu trong cửa cũng không có người đáp lại.
Vũ Trinh thấy cách hắn gõ cửa tao nhã khí phách như vậy, quả thực có chút ngứa răng, tặc lưỡi một tiếng rồi nắm cổ áo sau của Lập Đông kéo hắn qua một bên, mỉm cười với hắn: "Để ta đến."
Tiếp theo nàng nhấc chân đạp mạnh một cái, cánh cửa nặng nề bị nàng đá văng ra.
Vũ Trinh thu hồi chân, dưới ánh mắt trợn tròn kinh ngạc của Lập Đông, nghĩ thầm, khí lực của lang quân quả thật lớn vô cùng.
Còn Lập Đông, hắn ngây ngốc đi theo Vũ Trinh vào Đào phủ, nghĩ rằng, bệnh của tiểu sư thúc hình như thật sự có chút nghiêm trọng.
Cửa bị đá văng ra, Vũ Trinh nghe thấy mấy tiếng kinh hô trầm thấp, tựa hồ nô bộc canh cửa đang trốn trong tiểu thất gần đó, bị cảnh tượng này dọa đến kêu lên, bất quá bọn họ lập tức ngậm miệng lại không dám lên tiếng nữa.
Vũ Trinh cũng chẳng thèm để ý đến những người đó, dẫn Lập Đông nghênh ngang bước vào.
"Đồng môn của ngươi ở đâu, mau tìm người đi."
Lập Đông hoàn hồn, lập tức cũng đánh ra một con chim giấy, để nó dẫn đường, đi tới đi lui trong đại trạch của Đào gia.
Theo lý mà nói, Đào gia to lớn như vậy, bên trong hẳn phải có rất nhiều nô bộc bận rộn mới đúng, nhưng sau khi hai người vào trong trang viện, căn bản không thấy nô bộc nào đi lại bên ngoài, thỉnh thoảng thấy một người, cũng chỉ thoáng qua một Những nô bộc này trốn trong phòng không dám tùy tiện ra ngoài, chỉ nép sau cửa nhìn bọn họ, dường như bên ngoài có quái vật đáng sợ nào đó.