Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 217



Mai Trục Vũ lằng lặng nhìn nàng, khẽ mỉm cười.

Hắn càng ngày càng cảm thấy, Vũ Trinh rất giống tòa thành Trường An này, trong xương cốt của các nàng đầu mang theo phong lưu hoa tửu tiêu sái bao dung.

Về mỗi một mùa ăn ngon chơi đẹp trong thành Trường An, Vũ Trinh đều nói vanh vách, loại "bác văn" này là mười mấy năm tích lũy mà có, cũng chỉ có mảnh đất phồn hoa như vậy mới nuôi dưỡng được loại nữ tử không câu nệ, trong huyết mạch đều chảy dòng lãng mạn.

"Trong thành Trường An còn có một chỗ tốt để ngắm hoa quế, ngay tại Tấn Xương phường, cũng là một tư viên, bất quá chủ nhân của viên tử kia có vài phần giao tình với ta, hai ngày nay hoa quế nơi đó hẳn cũng đã nở rồi, chúng ta trở về đúng lúc, chính là thời cơ tốt để thưởng quế, hai ngày này ta sẽ dẫn chàng đi ngắm hoa quế kia, lại hái chút về để trù nương làm vài món điểm tâm hoa quế, có một loại viên tròn dùng nước mật hoa quế làm ta thích ăn nhất, chàng nhất định cũng phải nếm thử..."

Còn chưa về tới nhà, Vũ Trinh đã an bài xong xuôi nơi bọn họ sẽ đi trong mấy ngày tới.

Mai Trục Vũ nghe nàng thao thao bất tuyệt, cũng chỉ có thể ừ hử đáp lại.

Xe bò chậm rãi chạy tới cửa nhà, cũng đã sắp hoàng hôn, lão bộc Mai gia thấy chủ nhân đã trở về, hết sức cao hứng bảo phòng bếp vội vàng lo liệu cơm nước, bị Vũ Trinh vung tay lên ngăn cản.

"Rời nhà lâu như vậy, trở về đương nhiên phải ăn chút đồ ăn ngon, các nương tử trong nhà cũng đừng bận rộn nữa, gọi nhiều món ngon mọi người cùng ăn." Nàng nói xong liền sai người đi tới tửu lâu quán cơm mình thường lui tới mua một bàn thức ăn ngon.

Trên đường phong trần mệt mỏi không để ý còn có thể tùy tiện ăn chút ít, hiện giờ trở về, đương nhiên phải tiếp tục tác phong ngày trước.

Có điều kiện, Vũ Trinh chính là người kén chọn nhất.

Ăn xong một bữa cơm đã lâu không được thư thái, chỉ là đáng tiếc không thể uống rượu, Vũ Trinh sờ sờ bụng mình, đau lòng chịu đựng.

Sau bữa ăn lại rửa mặt kỹ càng một phen, gột sạch bụi bặm trên người cùng mệt nhọc dọc đường, ngay cả Mai Trục Vũ cũng có chút lười biếng, đó là cảm giác thoải mái dễ chịu mà gia đình mang lại.

"Mấy ngày nay quá mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm đi." Mai Trục Vũ nói.

Nhưng Vũ Trinh lại lắc đầu, phe phẩy chiếc quạt tròn chậm rãi tản bộ ở hành lang, dưới chân giẫm lên guốc gỗ phát ra tiếng lạch cạch thong thả, Mai Trục Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể hầu ở bên cạnh nàng, cùng nàng tản bộ.

Trăng đã lên, bóng trúc trong sân rọi xuống bên chân họ, Vũ Trinh phe phẩy quạt thấp giọng nói: "Cũng sắp đến lúc rồi."

Mai Trục Vũ nghe thấy nàng lẩm bẩm, có chút kỳ quái hỏi: "Cái gì sắp đến?"

Vũ Trinh dùng cây quạt che nửa khuôn mặt, cười thần bí, nàng tính toán thời gian, kéo Mai Trục Vũ đi đến thư phòng của hắn, tiếp theo đẩy cửa một mặt tường lớn trong thư phòng ra, sau đó cười tủm tỉm nhìn Mai Trục Vũ.

Mai Trục Vũ ngay từ đầu cũng không biết nàng muốn làm gì, cho đến khi nàng đẩy ra mấy cánh cửa kia, Mai Trục Vũ mới thấy được thứ nàng muốn mình xem.

Trong sân đối diện với mấy cánh cửa này, không biết từ lúc nào đã gieo xuống mười mấy gốc hoa quỳnh, lúc này, hoa quỳnh nở hơn phân nửa, đóa hoa trắng lớn nở rộ trong bóng đêm, tỏa ra một mùi thơm nhiếp người.

Cho dù là trong đêm, những cánh hoa trắng ngần của đóa hoa quỳnh cũng sáng ngời bắt mắt, đẹp đến mức khiến Mai Trục Vũ thất thần trong chớp mắt.

Hắn lấy lại tỉnh thần để nhìn Vũ Trinh, Vũ Trinh nhận ra ánh mắt của hắn, cũng chuyển ánh mắt từ trên hoa quỳnh sang, cười nhìn hắn: "Đẹp không? Trước khi chúng ta rời khỏi Trường An, ta lén lút sai người dời chúng tới trồng lại đây, nghĩ rằng chờ chúng ta trở về, hoa này cũng sắp nở rồi, có lẽ có thể cho chàng một kinh hỉ, không ngờ thời gian lại trùng hợp như vậy."

"Hoa này hoa kỳ thật ngắn, sớm một ngày muộn một ngày đầu không thể gặp được nó nở hoa, có thể thấy chúng ta quả thật may mắn."

Trước khi họ rời khỏi Trường An, có một lần Vũ Trinh được bạn mời đến nhà làm khách, nhìn thấy loại hoa đàm của hắn trồng.

Khác với hoa đàm bình thường, loại hoa này do bằng hữu tình cờ tìm được, hoa nở lớn hơn hoa đàm thường, hương thơm hơn, cánh hoa mỏng manh tựa như có ngàn cánh chồng chất, trông thật diễm lệ, cho nên loại hoa đàm này còn gọi là tuyết thiên diệp.

Trường An bên này không thích hợp trồng loại hoa đàm này, nhưng Vũ Trinh đã từng thấy hoa nở, cảm thấy vô cùng xinh đẹp, bèn muốn cho lang quân cũng được ngắm nhìn, vì thế mới có chuyện lén lút trồng hoa.

Vì hơn mười gốc hoa quý giá này, nàng đã không ít phen quấn quýt với vị bằng hữu kia, thật vất vả mới có thể đem về, chính là vì khoảnh khắc này.

Lúc Vũ Trinh đắc ý, Mai Trục Vũ có chút cảm động, cũng có chút bất đắc dĩ buồn cười nghĩ, nàng quả thật không lúc nào quên được những kí ức đấy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.