Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 22



Vũ Trinh trước đây cũng cho rằng Mai Đại Lang quân quả thật là một người tính tình lạnh lùng, nhưng giờ đây, nghe Hộc Châu nói vậy, nàng chỉ cảm thấy vi diệu.

Vị "lãnh diện vô tình oan gia" kia vừa rồi ngực đập dữ dội, nàng bây giờ vẫn còn có thể hồi tưởng lại.

Lồng ngực ấm áp, trái tim bên trong nhảy vừa gấp vừa nhanh, nàng đều sợ tiểu lang quân ngất đi mất, cho nên vừa lấy được Bất Hóa Cốt đeo bên hông hắn liền vội vàng lui ra, một khắc cũng không dám chậm trễ.

Hộc Châu vẫn còn thì thào: "Miêu Công, về sau ngươi sống như thế nào đây, hay là đổi một lang quân ôn nhu tri kỷ đi, có cần ta thay ngươi tìm kiếm không?" Hộc Châu có hảo cảm đặc biệt với nam tử dịu dàng, cho rằng trên đời chỉ có nam tử thương tiếc nữ nhi gia mới có thể lọt vào mắt nàng.

Vũ Trinh biết tật xấu này của nàng, cũng không nói nhiều, chỉ tay về hướng đông nam,"Được rồi, hãy giải quyết vấn đề Bất Hóa Cốt trước, những chuyện còn lại bàn sau."

Hộc Châu nghe nàng nói vậy, liền không nhắc đến những chuyện này nữa, các nàng đều biết, Miêu Công bình lúc nhàn rỗi thì lười biếng, lúc làm việc chính sự thì nhanh nhẹn gọn ghẽ, không thích người ta vào lúc này nói đến những chuyện không liên quan.

Đêm ấy, các nàng thu hồi sáu Bất Hóa Cốt, tất cả đều đặt trên người Vũ Trinh, đợi đến khi thu thập xong tất cả Bất Hóa Cốt, thiêu hủy chúng, sẽ có thể bức ra Bất Hóa Thi này, Vũ Trinh ước chừng vẫn còn mấy cái chưa tìm được.

Oán khí ban ngày Bất Hóa Cốt đặc biệt nhạt, khó tìm, Vũ Trinh bèn ở lại Hộc Châu quán nghỉ ngơi.

Nếu nàng ở bên này, đám tiểu đệ của nàng tự nhiên cũng theo tới, mọi người quây quần một chỗ uống rượu cười đùa.

Trong bữa tiệc Hộc Châu chợt nhớ tới tao ngộ đêm qua, nhất thời hứng khởi hỏi mọi người một vấn đề.

"Nếu là một thiếu nữ xinh đẹp yếu ớt đáng thương nửa đêm gõ cửa của ngươi, kể rõ mình đang bị ác nhân truy đuổi, cầu xin ngươi cho nàng dung thân một đêm, các ngươi sẽ làm như thế nào?"

Một đám công tử phong lưu nhao nhao cười rộ lên, có kẻ hào phóng cười nói:

Có người nháy mắt ra hiệu phụ họa: "Đúng vậy, đương nhiên phải làm như thế, thu nhận thật tốt, biết đâu hề hề, còn có thể kết thành một đoạn tình duyên phong nguyệt nữa chứ."

Cũng có kẻ do dự nói: "Không ổn thỏa cho lắm, vẫn nên tìm nô tỳ trong nhà đến làm bạn thì hơn."

"Hay là để gian phòng này cho nàng nghỉ ngơi, ta tìm phòng khác vậy."

Hộc Châu không ngừng gật đầu, như vậy mới đúng, nào có ai giống như Mai gia Đại Lang kia đem người bắt giam lại! Quả thực điên rồi!

Mấy người nói xong, đến phiên Mai Tứ, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Nữ tử xinh đẹp xa lạ bỗng nhiên xuất hiện vào nửa đêm, nói không chừng là loại hồ ly yêu quái gì đó, nhất định phải cẩn thận, miễn cho bị hại tính mạng."

Mọi người nghe xong, cười vang một trận.

Chỉ có Vũ Trinh nghĩ, tên tiểu tử ngốc này đôi khi cũng thật sự có thể đánh bậy đánh bạ.

Thấy Mai Tứ bị những người khác giễu cợt nổi giận, nàng vỗ vỗ tay bảo mọi người an tĩnh lại, mở miệng nói: "Buổi chiều đi ra ngoài thành đánh nhạn, các ngươi muốn cùng đi thì hãy về chuẩn bị rồi quay lại."

Vũ Trinh nói muốn đánh nhạn, những người khác đương nhiên là nhiệt liệt hưởng ứng, đều về nhà đổi ngựa mang theo cung đao, dắt chó săn ưng thuần dưỡng trong nhà, rầm rộ đi ra ngoài thành.

Đám người bọn họ tuy nói là thiếu gia ăn chơi, mang tiếng là những kẻ không học vấn không nghề nghiệp, nhưng cũng không phải hoàn toàn chẳng biết gì, ít nhất ai nấy đều biết cưỡi ngựa săn bắn, chơi mã cầu cũng rất tỉnh thông, như Mai Tứ, tỉnh thông hội họa; Thôi Cửu, sở trường cổ cầm; Tạ Thập Nhị, múa một thanh kiếm tuyệt diệu; Tôn nương tử, có thể chế hương, còn có hai người bắn cung đặc biệt xuất sắc.

Những người bọn họ xuất thân tốt đẹp, tiếp xúc nhiều thứ, ít nhiều cũng biết chút ít giữ thể diện, cái gì cũng không biết là số ít.

Cho dù là Lữ lang quân kia vì Hộc Châu mà không ngừng đối nghịch với Vũ Trinh, cũng là một tay viết chữ tốt.

Một đám người tập hợp ở cửa thành, Vũ Trinh mặc một chiếc áo choàng màu xanh đậm, tóc không búi lên kiểu phụ nữ, mà là quấn trong lụa đen, hoàn toàn làm trang phục nam tử, chợt nhìn lên, thật sự là lang quân tuấn tú bức người.

Hành trang của nàng đơn giản, chỉ đeo một bộ cung, trên lưng ngựa có hai ống tên, nhìn thấy những người khác mang theo chim ưng, mang chó săn, không khỏi nhếch miệng, "Hôm nay chúng ta đi săn nhạn, cũng không phải vào núi săn bắn, các ngươi mang những đồ chơi này là đi hóng gió sao?"

Mấy lang quân vốn định uy phong một phen, nghe Vũ Trinh nói như vâv ai nấy vuốt mũi cười gượng, để cho đám người Hồ đi theo sau lưng mang chó săn chim ưng về nhà.

Trì hoãn chốc lát mọi người ra khỏi thành, Vũ Trinh một mình dẫn đầu phóng ngựa chạy trước, mười mấy con ngựa phía sau đều tụt lại phía sau ba bốn thân ngựa của nàng.

Cứ như vậy một đường chạy nhanh đến vùng hồ trạch phía dưới chân Nam Sơn, Vũ Trinh thả chậm tốc độ lại, những người còn lại mới thở hổn hển đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.