Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 23



"Trinh tỷ, thời tiết này hiếm thấy nhạn lắm, nơi đây thật sự có nhạn sao?" Một vị lang quân vừa lau mồ hôi trên đầu vừa hỏi.

Vũ Trinh ngắm nhìn sóng xanh chập chùng bên hồ, bỗng nhiên khóe môi nhếch lên, miệng nói: "Ta đã hỏi nông dân quanh đây, họ nói gần đây đã trông thấy mấy con nhạn lớn ở bên này."

"Ồ, không hiểu sao đang yên đang lành, Trinh tỷ lại đột nhiên đến săn nhạn vậy?"

"Chắc hẳn là Trinh tỷ đột nhiên muốn ăn món đồ chơi kia rồi."

Mấy người vừa tìm tung tích chim nhạn, vừa nói chuyện phiếm.

"Trinh tỷ thường xuyên tâm huyết dâng trào, muốn làm gì thì đi làm cái đó, các ngươi đoán sao được."

"Xì xì xì, chúng ta đoán không được, chẳng lẽ Mai Tứ ngươi đoán được sao?"

"Nói không chừng... Nói không chừng là đi cầu hôn đấy." Mai Tứ thuận miệng nói giỡn, mọi người nghe xong, lại là một tràng hi hi ha ha.

Vũ Trinh: "..."

Nàng chẳng để ý đến đám tiểu tử nô đùa phía sau, tự mình tìm kiếm tung tích đàn nhạn, đi sâu vào bãi cỏ cao đến đầu gối, nàng ngửi thấy một mùi hương cỏ tươi mát, buổi chiều hôm qua, trên người Mai gia Đại Lang cũng có mùi cỏ thơm này, xem ra hôm qua hắn quả thật đã săn được nhạn ở nơi đây.

"AI Nơi đó!" Tôn nương tử mắt tỉnh, trông thấy bóng một con nhạn trên trời, lập tức kinh hô, lời vừa thốt ra khỏi miệng liền nghe bên cạnh một trận tiếng xé gió, ngay sau đó chỉ nghe nhạn kêu thảm một tiếng, rớt xuống.

Mũi tên này tự nhiên là do Vũ Trinh bắn, phản ứng của nàng nhanh hơn tất cả mọi người, cung thuật cũng là thành thục nhất, những người khác còn chưa kịp phản ứng, mũi tên của nàng đã bay ra ngoài.

Mũi tên kia xuyên qua cánh con nhạn, cho nên con nhạn không chết, chỉ rơi vào trong bụi cỏ kêu rên thảm thiết.

Vũ Trinh tự mình xuống ngựa bước vào bụi cỏ trói con nhạn lại, nhấc lên nhìn một chút, không mấy hài lòng.

Mai Tứ bọn họ vây quanh, có người hào hứng đề nghị: "Chúng ta hôm nay tìm tửu lâu cho người đem con nhạn này nướng thật ngon, thoa lên trểna oia ăn đi.

tuv rằng aầv mêt chút.

nhưng ăn vẫn rất mới mẻ" Vũ Trinh đầu cũng chẳng ngẩng lên, nói rằng: "Muốn ăn thì tự đi bắn đi, con này ta có việc khác dùng đến."

Mai Tứ cười lớn: "Trinh tỷ, chẳng lẽ ngươi thật sự định dùng con nhạn này để đi cầu hôn sao? Ha ha ha-"

Vũ Trinh liếc hắn một cái, nghĩ thầm tiểu tử ngươi nếu biết nhạn này của ta là chuẩn bị cho ai, chắc là sẽ cười không nổi.

Có Vũ Trinh ở phía trước, những người khác cũng nhao nhao xoa tay chuẩn bị đánh mấy con nhạn, nhưng mà một buổi chiều đi qua, mọi người tuy rằng săn được nhiều thỏ rừng hơn, nhưng chim nhạn thì một con cũng không có, duy chỉ có Vũ Trinh bắn được bảy con nhạn lớn buộc thành một chuỗi.

Không có cách nào khác, chỉ cần Vũ Trinh ra tay, mấy người bọn họ liền nhất định cướp không lại, mỗi lần đều là bọn họ mới nhìn thấy tung tích chim nhạn, còn chưa kịp giương cung, mũi tên của Vũ Trinh đã bắn ra, một mũi tên chính giữa, bọn họ ngay cả đường nhúng tay cũng không có.

"Được rồi, sắc trời không còn sớm nữa, mau trở về thôi." Vũ Trinh vẫn đánh ngựa phía trước, những người khác theo sau lưng.

Thôi Cửu dọc đường đều nhìn mấy con hồng nhạn của nàng, nhịn đến khi vào thành mới nhịn không được nói: "Trinh tỷ, tỷ muốn nhiều hồng nhạn như vậy làm gì, chỉ bằng cho chúng ta ăn đi."

Kỳ thật bọn họ cũng không phải rất muốn ăn nhạn, dù sao thứ này cũng không phải tuyệt đỉnh mỹ vị gì, nhưng hướng về phía kết quả nhạn bay đi một con cũng đánh không trúng, khó tránh khỏi thất bại, tóm lại cũng phải tìm về chút gì đó.

Vũ Trinh nói: "Không được."

Nghe nàng cự tuyệt, mọi người đều cảm thấy kỳ quái, Trinh tỷ của họ thường ngày vốn rất hào phóng, theo lẽ thường, mấy con nhạn lớn nàng không thể nào keo kiệt, nhưng sự thật là, nàng đã cự tuyệt hai lần.

Thoáng chốc, tất cả mọi người đều sinh lòng hiếu kỳ, rốt cuộc Trinh tỷ muốn dùng những con nhạn này vào việc gì đặc biệt?

Đến phụ cận chợ Đông, Vũ Trinh tách khỏi những người khác, vốn dĩ các lang quân nương tử đều nên trở về nhà mình, nhưng họ lại nhìn nhau một hồi, ăn ý lặng lẽ bám theo Vũ Trinh.

Bọn họ đối với việc Vũ Trinh muốn làm gì, thật sự rất tò mò.

Cứ như vậy một đường cẩn thận theo sát sau lưng Vũ Trinh, mọi người phát hiện nàng cũng không có trở về Đại Ninh Phường, ngược lại là đi vào Thường Nhạc phường.

"Thường Nhạc phường? Trong Thường Nhạc phường không có nhạc pường kỹ quán nào nổi tiếng cả" 

"Ta biết cũng không có tửu lâu tửu quán nào đặc biệt ngon miệng cả."

"Chẳng lẽ Trinh tỷ tới đây thăm bằng hữu?"

"Chưa từng nghe nói lang quân hoặc nương tử nhà ai ở phường Thường Nhạc cả."

Hồi tưởng lại các bằng hữu quen biết trong giới, dường như quả thật không có ai ở bên này, tất cả mọi người càng lúc càng tò mò, duy chỉ có Mai Tứ, hắn nhìn Vũ Trinh hướng về một tòa nhà quen mắt nào đó, sắc mặt trở nên càng lúc càng quái dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.