Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 244



Vũ Trinh tò mò: "Tuy bệ hạ vẫn có chút thoải mái, nhưng việc này ngươi làm thế nào để người đồng ý vậy?"

Lý Nguyên Chân cười nói: "Ta nói với hắn rằng ta chính là công chúa duy nhất của triều đại này, thân phận tôn quý, tự nhiên cũng phải xứng với nam tử tôn quý nhất trên đời.

Nhưng nam tử tôn quý nhất trên đời này là phụ hoàng, nam tử tôn quý thứ hai là hoàng đệ, những nam tử khác làm sao xứng với ta? Phụ hoàng chẳng lẽ muốn cho nữ nhi khuất phục trước những nam tử phàm tục kia sao?"

Tiểu công chúa cười trộm sờ sờ cây trâm bạch trà trên đầu: "Ta không cần nam tử phàm tục, ta đã có thứ tốt nhất rồi!"

Vũ Trinh có thể tưởng tượng được hoàng đế bệ hạ nghe xong lời nói này của nữ nhi, nhất định sẽ chống nạnh dũng cảm nói: "Đã như vậy thì không thể ủy khuất nữ nhi của ta.

Ngươi nói đúng, ngươi là công chúa thân phận tôn quý, nam tử bình thường làm sao có thể xứng với con? Chúng ta hãy mở một phủ công chúa để chọn cho tốt, chờ khi nào con nhìn trúng ai thì nói sau."

"Ngươi đã nói với bệ hạ rồi, lại gọi ta ra làm gì?" Vũ Trinh hỏi.

Lý Nguyên Chân lúc này mới thu hồi vẻ mặt đắc ý, thấp thỏm nói: "Tiểu di, ngươi cũng không phải không biết tính tình của mẫu thân ta, người nhất định phải trừng trị ta một trận, cho nên đến lúc đó, tiểu di ngươi phải giúp ta cầu tình!"

"Không thành vấn đề." Vũ Trinh hào phóng đáp ứng, nếu nói ứng đối với Hoàng hậu nương nương tức giận, trên đời này người lợi hại hơn nàng chỉ sợ cũng chỉ có một Mai quý phi.

Nhớ tới Mai quý phi, nàng hỏi: "Trừ ta ra, ngươi có đi nói với Mai quý phi hay không? Nếu nàng nguyện ý khuyên giúp ngươi, làm ít công to."

Lý Nguyên Chân bĩu môi, thành thật nói: "Mai di luôn nghe mẫu thân ta, sao lại khuyên giúp ta, khuyên giúp mẫu thân mới đúng."

Sau khi hai người trở về, Hoàng hậu hoài nghi nhìn hai người: "Các ngươi ở bên ngoài nói cái gì?"

Vũ Trinh tự nhiên ngồi ở bên cạnh Hoàng hậu, cười nói: "Nguyên Chân đang hỏi con ta lúc nào ra đây."

Hoàng hậu nhìn bụng nàng, ánh mắt ôn nhu hạ xuống, bỗng nhiên thở dài sờ sờ đầu nàng: "Đứa nhỏ ngốc này, cũng không biết hài tử sinh ra muội có thể chăm sóc tốt hay không, lớn như vậy rồi, ngay cả chính mình cũng chăm seác không tết.

nếu mẫu thân còn ở đây thì tất rồi ta cfñna khâng cần luôn ở trong cung lo lắng cho muội."

Nói xong lại hỏi Vũ Trinh: "Năm nay lễ tiết trong cung thế nào? Trong cung nhiều lễ nghi, muội mang thai hài tử, mấy ngày nay ta sợ muội mệt mỏi nên không triệu muội vào cung, muội ăn ngủ có được không? Người từ phủ Dự Quốc Công phái qua có chăm sóc muội thật tốt không? Những y giả ta chọn cho muội muội lại không thích gặp..." Hoàng hậu vừa thấy muội muội này của mình liền thay đổi vẻ uy nghiêm ngày thường, bắt đầu lải nhải cằn nhằn.

Vũ Trinh nghe mà đầu ong ong vang động, rất có tâm cơ bắt đầu họa thủy đông dẫn: "Ta rất khỏe, đúng rồi, lúc ăn tết phụ thân cũng trở về, nhưng chỉ ở nhà một ngày, ăn hai bữa cơm liền trở về chùa."

Nghe nàng nói đến cha ruột, Hoàng hậu quả nhiên lập tức chuyển hướng lửa giận, khiển trách rằng: "Cha cũng vậy, vô duyên vô cớ muốn đi xuất gia làm hòa thượng, bỏ mặc muội một mình ở nhà.

Nếu như ông ấy vẫn luôn ở bên cạnh muội, cũng đã không để muội trở nên như vậy.

Dẫu cho không dạy dỗ muội, chỉ cần ở nhà làm bạn với muội cũng được, đỡ cho hai người phải cô đơn lẻ loi."

Thấy nàng không nói gì nữa, Vũ Trinh bắt đầu cùng chị ruột vô cùng vô lương tâm mà khiển trách cha mình.

Vũ Trinh: "Dù sao cha hiện giờ không có ở đây, nói vài câu ông ấy cũng chẳng hay biết gì."

Tiễn đưa một nhà này ra về, Vũ Trinh vỗ vỗ lưng mình, nói với lang quân nhà mình: "Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi xem đèn nào."

Mai Trục Vũ không đồng ý,"Đã trễ thế này rồi, hãy trở về nghỉ ngơi đi."

Vũ Trinh lôi kéo hắn đi ra đường,"Sao lại thế được, đèn đẹp nhất hôm nay vẫn chưa được thấy mà."

Mai Trục Vũ: "Đèn ngày mai xem lại cũng được, ngày mai cũng có đèn mà.

Trời tối rồi, bên ngoài lạnh lắm."

Vũ Trinh không nói hai lời, dẫn hắn đến bên Ngọc Đới trì.

Trời đã khuya, lại thêm gió lớn bên bờ nước, không giống như trên phố, giờ đây nơi này đã không còn bóng người, chỉ có những chiếc đèn lồng đủ màu treo trên hai hàng cây vẫn đang tỏa ánh sáng lập lòe.

"Nào, có một chiếc thuyền ở đây, lên đi."

Vũ Trinh quen thuộc đi đến dưới cầu, nơi bóng tối quả nhiên có một chiếc thuyền nhỏ đang đậu, trong khoang thuyền có giường ngủ, thậm chí còn có không ít điểm tâm, thức ăn nóng và trà nóng, bề ngoài trông như một chiếc thuyền nhỏ mộc mạc, nhưng bên trong khoang thuyền bài trí tỉ Vũ Trinh thắp sáng ngọn đèn treo trong khoang thuyền, lại khoác áo choàng dày kéo Mai Trục Vũ đến ngồi ở mũi thuyền, thắp sáng một ngọn đèn hoa ở đó.

Chiếc thuyền nhỏ lóe lên hai ngọn đèn cô độc, từ từ rời khỏi cầu vòm dưới bầu trời đầy sao lạnh, chậm rãi tiến về phía xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.