Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 247



"Nếu không ta sẽ hát cho hắn một khúc nhỏ để dỗ dành hắn?"

"Có lý, thử xem sao."

Một đám nương tử vây quanh đứa bé khóc oa oa, một nương tử trông dịu dàng như nước ôm tỳ bà ngồi ở bên cạnh hát một khúc hát nhỏ mềm mại.

Đứa nhỏ dần dần không khóc nữa, mở to đôi mắt như nho đen, lại giống như đang chăm chú lắng nghe.

Vũ Trinh luôn vây xem, chờ đợi bọn họ bị thằng nhóc khóc lóc dọa lui, lúc này ngoài ý muốn phát hiện ca hát khúc nhạc có thể dỗ dành đứa nhỏ không khóc, liền cảm thấy mừng rỡ, vì thế xuất hiện ở các nhạc phường càng ngày càng chăm chỉ hơn.

Chạy nhiều, nghe nhiều, đứa nhỏ này còn bắt bẻ, hát không dễ nghe, hắn cũng không nể mặt, nên khóc tiếp tục khóc.

Đứa nhỏ này thông minh sớm, nói chuyện rất sớm, cứ như vậy được mẹ ruột mang theo lăn lộn ở nhạc phường mấy tháng, đợi đến lúc học nói chuyện, chữ đầu tiên nói ra không phải phụ mẫu, mà là -

"Thưởng!"

Lúc đó Mai Trục Vũ ôm đứa nhỏ, Vũ Trinh ngồi đối diện hai phụ tử gảy tỳ bà, nàng ít có hứng thú này, nhưng tỳ bà là do Mai Trục Vũ tặng trước đó, cho nên nàng cũng thường xuyên lấy ra gảy một hai khúc.

Vừa đàn xong một khúc, hài tử ngồi trong lòng Mai Trục Vũ liền thốt ra một chữ "thưởng" như vậy, vốn dĩ Mai Trục Vũ còn chưa kịp phản ứng con trai mình đang nói cái gì, nhưng Vũ Trinh nghe hiểu, lúc này còn tươi cười nói với nhỉ tử: "Tạ tiểu lang quân thưởng!"

Mai Trục Vũ lúc này mới phản ứng được rốt cuộc là chữ gì.

Lúc Vũ Trinh nghe khúc, cảm thấy các nhạc công hát hay thường sẽ cho chút tiền thưởng, nhi tử tuổi còn nhỏ, vậy mà đã học được?

Nếu cứ để Vũ Trinh tiếp tục dạy như vậy, e rằng không ổn, Mai Trục Vũ đã ý thức được sự nghiêm trọng của việc này.

Bình tĩnh một chút, Mai Trục Vũ liếc nhìn mẫu thân của đứa nhỏ, cảm thấy mình không tiện nói nàng, vì vậy bế nhi tử lên, để nó đối diện với mình.

Đứa bé oa một tiếng bị cha ruột mặt không biểu cảm dọa khóc lên.

Vũ Trinh: "Ai da, đứa nhỏ còn bé, chàng hung dữ với con làm gì?"

Mai Trục Vũ: "Ta còn một chữ cũng chưa nói ra." Mặc dù ngữ khí không có biến hóa, nhưng Vũ Trinh nghe ra ủy khuất.

chàng, nào nào, chàng thích giáo huấn thế nào thì dạy thế đó, ta cam đoan không thiên vị tiểu tử này." Xong rồi còn bốp bốp vỗ cái mông tròn của con trai, nghiêm mặt nói: "Không được bắt nạt cha ngươi!"

Tiểu oa nhỉ nghe không hiểu, nhưng điều này cũng không cản trở hắn cảm thấy đại nạn sắp ập đến.

Đứa con của Mai Trục Vũ và Vũ Trinh được đặt tên là Mai Nhược Chuyết, do người cha ruột Mai Trục Vũ đặt.

Vì cái tên của đứa bé này, cha con nhà họ Vũ suýt nữa đánh nhau.

Cha vợ muốn đặt tên cho đứa bé là Mai Duyên Pháp, Hoàng hậu nương nương biết được, cười khẩy, trực tiếp viết thư hỏi thăm phụ thân ruột của mình có phải niệm kinh niệm đến ngu rồi không, sao không dứt khoát gọi là Mai Biện Pháp luôn, sau đó nàng tuyên bố, muốn đặt tên cho đứa bé này là Mai Bảo Nguyên, một cái tên vừa nghe đã thấy vui vẻ tròn trịa.

Vũ Trinh nghe tỷ tỷ muốn đặt tên cho con trai mình như vậy, bất mãn, không khách khí chê cười nghe quê mùa.

Cũng chẳng hiểu nổi vị tỷ tỷ anh minh thần võ này, sao lại đặt tên tùy tiện đến thế.

Theo ý của Vũ Trinh, đứa nhỏ nên đặt tên là Mai Dịch Tư.

"Mai Dịch Tư, chẳng có ý nghĩa gì, thế mà chẳng phải rất thú vị sao, ha ha ha!" Người làm mẹ hoàn toàn mặc kệ chuyện con trai lớn lên gánh vác cái tên này có bị người khác chế giễu hay không, dù sao nàng cũng là người đầu tiên bắt đầu trêu chọc.

May mà Mai Trục Vũ là một người cha đáng tin cậy, không nghe theo ý kiến của nàng, nghiêm túc thắp một nén nhang trước mặt tổ sư gia, tĩnh tọa nửa ngày, nghĩ ra cái tên Mai Nhược Chuyết đàng hoàng chính đáng.

Vũ Trinh thở dài: "Cái danh tự này quả thật là không có ý nghĩa gì cả." Nhưng rốt cuộc cũng không nói gì thêm, vì thế tên của đứa bé cứ thế mà định xuống.

Hoàng hậu nương nương rất không vui, Nguyên Chân công chúa viết thư cho Vũ Trinh, Mai quý phi cũng nhắn lời với Mai Trục Vũ, cho nên cuối cùng cái tên Bảo Nguyên do Hoàng hậu điện hạ đặt, liền thành tiểu danh của tiểu oa nhi.

Tiểu Bảo Nguyên trông giống như một viên nguyên bảo, có lẽ là do nương thân thích cho nó ăn lung tung, cho ăn đến mập ú, hai lỗ tai nhỏ cũng giống như nguyên bảo, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Nhưng mà, đứa nhỏ này, lại không kế thừa bất kỳ năng lực nào của phụ mẫu, nó không có được đôi mắt có thể nhìn thấy yêu vật tỉnh quái như Vũ Trinh và Mai Trục Vũ, cũng không có chỗ nào đặc biệt, chỉ là một người bình thường.

"Làm một người bình thường cũng rất tốt." Vũ Trinh nghĩ thầm, nếu sau này đứa nhỏ không nghe lời, nàng sẽ bắt hai tiểu yêu quái về nuôi 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.