Mai Nhị Lang cũng tới, trong ba đứa con thì hắn là người có tính cách giống Mai Trục Vũ nhất, bề ngoài giống Vũ Trinh nhất, từ nhỏ đã giúp đại ca và đệ đệ hay làm chuyện xấu lau mông.
Phu nhân của nhị lang và tam lang dẫn theo các con trai tới gọi người, một đám tiểu lang quân tính cách khác nhau đều cúi mày thuận mắt trước mặt tổ phụ nghiêm túc, ngoan ngoãn như cha của bọn họ.
Tiểu cô nương nhìn đường huynh và thân huynh của mình, không nhịn được che miệng cười trộm.
Các huynh trưởng bình thường nghịch ngợm gây sự, nhưng thấy tổ phụ cũng ngoan như thỏ con a nương nuôi.
Thấy tiểu muội muội đang cười, mấy tiểu lang quân đều lén lút nháy mắt với nàng.
Bọn họ cũng không dám làm nũng với tổ phụ như muội muội, nếu không, đãi ngộ khẳng định giống như phụ thân mình, bị ghét bỏ.
Cả nhà người người náo nhiệt ăn cơm, lại nói chuyện phiếm một lúc sau đều lục tục rời đi, chỉ có Mai Viên tiểu cô nương chết sống không chịu đi,
"Ta muốn ngủ ở chỗ A ông!"
Mai Tam Lang cảm thấy con khỉ nhà mình ồn ào ầm ĩ, đừng quấy rầy lão phụ thân nghỉ ngơi, nhưng mà Tam phu nhân khuyên một câu:
"Từ sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân một mình ở chỗ này, cũng vắng vẻ cô đơn, để cho Viên Nương bồi phụ thân cũng tốt."
Mai Tam Lang dừng lại, nhớ tới mẫu thân đã qua đời cách đây vài năm, thở dài một tiếng, cho phép tiểu cô nương ngủ lại nơi này.
Ban đêm, Mai Trục Vũ đang chuẩn bị ngủ thì chợt nghe tiếng đập cửa rầm rầm, là tiểu tôn nữ ở bên ngoài phá cửa:
"A ông a ông!"
"Sao vậy, không ngủ được à?"
Mai Trục Vũ khoác y phục mở cửa hỏi.
Tiểu cô nương giống như con chó nhỏ, lướt đi một cái liền chui vào trong phòng, chạy đến thư phòng liên kết,
"Ta muốn xem ảnh bóng!"
Cái gọi là ảnh tử họa này chính là một bức tường trống trong thư phòng, bên trong có ảnh trùng mà từ rất lâu trước kia Vũ Trinh đã ném vào, sau đó hàng năm Vũ Trinh đều thay đổi một ít, thường kéo hắn buổi tối chạy đến xem bóng.
Trước đây chỉ có hắn và Vũ Trinh mới có thể thấy được, hiện giờ, lại có thêm một tiểu tôn nữ.
Hai ông cháu ngồi trên tháp nhìn bóng, cửa sổ mở rộng, dưới cửa sổ thắp một ít hương dược xông muỗi, khói thuốc mờ mịt thăm thẳm.
"A ông, ta muốn nghe tỳ bà."
Chẳng bao lâu, tiểu cô nương ngồi khoanh chân lại bắt đầu đưa ra yêu cầu.
"Không còn sớm nữa, a ông đàn cho ngươi một khúc, ngươi đi ngủ nhé, được không?"
Tiểu cô nương suy nghĩ một chút, vươn hai ngón tay,
"Hai khúc."
Lấy tỳ bà xuống, Mai Trục Vũ sờ soạng một chữ "Chấn" nho nhỏ khắc ở mặt bên, rũ mắt xuống đàn tấu.
Tiểu cô nương chống cằm nghe, cha mẹ, đại bá và các ca ca của nàng, đều cho rằng a ông không thích những ca vũ này, cũng không biết nhạc khí, chỉ có nàng biết, a ông biết đàn tỳ bà, còn đàn rất tốt, a ông từng nói, là lúc a bà còn trẻ dạy cho ông, ông trước đây chỉ đàn cho a bà nghe.
Hai khúc đàn xong, Mai Trục Vũ sờ sờ đầu cháu gái, "Bây giờ đi ngủ đi."
Tiểu cô nương chơi xấu ngay tại chỗ, "Nhưng ta vẫn không ngủ được a".
Mai Trục Vũ cạn lời.
"A ông, ta muốn nghe chuyện xưa, nghe chuyện xưa rất nhanh là có thể ngủ rồi!"
Kết quả, kể chuyện xưa kể, tiểu cô nương mơ mơ màng màng còn chưa ngủ, Mai Trục Vũ tựa vào trên giường ngủ trước.
Cạch một tiếng vang nhỏ, giống như cửa sổ bị vật gì đụng phải, tiểu cô nương tỉnh giấc, dụi dụi mắt nhìn sang, vừa vặn thấy một con mèo mướp nửa trong suốt từ trong tường xuyên vào.
"Mèo mèo!"
Tiểu cô nương cao hứng gọi.
"Meo!"
Mèo mướp thở dài một tiếng, tiểu cô nương lập tức bịt miệng lại, cẩn thận liếc nhìn ông nội đang nhắm mắt.
Bò xuống giường, ngồi xổm trước mặt mèo lá tre,
"Mèo mèo, khi nào ngươi lại dẫn ta đi xem yêu quái?"
Mèo mướp vẫy vẫy đuôi, cười nói:
"Đợi đến ngày sinh nhật của ngươi, ta sẽ lại dẫn ngươi đi xem, bất quá, ngươi phải nghe lời ông nội đấy."
"Được!"
Tiểu cô nương đồng ý ngay lập tức.
"Đứa bé ngoan, vậy bây giờ ngươi nên đi nghỉ ngơi đi."
Chờ tiểu cô nương hài lòng rời đi, Ly Hoa Miêu nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên giường, chui vào trong lòng Mai Trục Vũ.
Một bàn tay tràn đầy nếp nhăn bao trùm lên người Ly Hoa Miêu, một giọng nói vang lên ở trên đỉnh đầu nàng:
"Nàng lại muốn lén mang nàng đi yêu thị?"
Ly Hoa Miêu lúc này mới phát hiện hắn không ngủ, chơi xấu:
"Lần này thôi, chàng yên tâm, ta sẽ không làm loạn đâu!"
Mai Trục Vũ ngồi dậy, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ,
"Nàng không phải lừa gạt cháu gái, nàng đang gạt ta."
"Ta không phải lừa chàng, ta đây là dỗ chàng."
Mai Trục Vũ lắc đầu, nằm trở lại,
"Thôi vậy."
Dù sao cũng lừa gạt... dỗ dành cả đời rồi.
Một người một mèo dựa vào nhau, hoa quỳnh trong viện bên ngoài bỗng nhiên lặng lẽ nở rộ.
"Năm nay hoa quỳnh cũng nở."
Giọng nữ mang theo ý cười nói.
Nàng biết, vì trở về cùng nàng ngắm hoa quỳnh năm nay, trên đường Mai Trục Vũ nhất định đã rất gấp gáp.
Mai Trục Vũ không nói gì, nhìn hoa quỳnh trong viện, nhẹ nhàng vuốt ve con mèo trong ngực.