Mai Tứ không chịu tin rằng mình đã nhớ nhầm, trước đó mấy chục con quỷ vẽ xong bỗng nhiên biến mất khiến hắn cảm thấy không ổn, giờ đây lại xảy ra sự biến đổi này, Mai Tứ không khỏi nghỉ ngờ, trong đó liệu có điều gì khó lý giải chăng.
Ví như, quả thật có quỷ tồn tại.
Mai Tứ thích vẽ quỷ quái, hắn một lòng tin tưởng trên đời này có sự tồn tại của những thứ phi nhân, nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, hắn tự mình trải nghiệm những sự việc quái dị.
Hắn không hề phấn khích như những gì mình từng nghĩ trước đây, trong lòng chỉ tràn ngập nỗi lo âu.
Nếu quả thật có thứ ấy, lại còn xuất hiện bên cạnh hắn, như vậy liệu có gây hại đến người thân bằng hữu của hắn hay không?
Mai Tứ không dám nói ra nỗi nghi hoặc của mình với bất kỳ ai, vì thế chỉ có thể quyết định đêm nay không ngủ, ngồi ở nơi này canh chừng bức họa suốt một đêm.
Nếu quả thật có ác quỷ, hắn sẽ dùng kiếm chém nát bức họa này.
Bức họa do chính tay hắn vẽ, cho dù thật sự có ác quỷ gì đó chui ra, hắn cũng nhất định phải thu thập chúng cho bằng được!
Trăng lên giữa trời, Lý Nguyên Chân tựa bên cửa sổ nhìn gốc bạch trà khô héo trước điện.
Nàng trằn trọc không ngủ được, trong đầu chỉ nghĩ đến ngày mai, không biết tiểu di sẽ cứu cây trà này như thế nào.
Hôm nay là đêm trăng tròn, Công chúa điện của nàng tọa lạc trên vị trí khá cao, phía trước lại rộng rãi thoáng đãng, ánh trăng rọi xuống như sương, khiến màn đêm bên ngoài cũng trở nên sáng ngời.
Lý Nguyên Chân chống cằm ngẩn ngơ nhìn ra ngoài.
Bỗng nhiên, nàng thấy dưới gốc cây trà chết khô kia hình như có một bóng người mặc đồ trắng đang đứng lặng lẽ.
Bóng trắng phiêu diêu trong ánh trăng hiện ra dáng vẻ nửa trong suốt, tay áo phất phơ, xa xa, dường như đang nhìn về phía này.
Lý Nguyên Chân ngây người một chút, tiếp đó trợn to đôi mắt.
Người kia, xuất hiện trong giấc mộng mười năm không dứt của nàng, là người mà nàng ngày đêm mong nhớ, muốn gặp lại một lần.
Tưởng nhớ bao năm như vậy, đến mức trở thành một niềm chấp niệm không thể nói thành lời.
Lý Nguyên Chân đột nhiên như phát cuồng chạy ra khỏi cửa điện, lao xuống bậc thềm trước điện.
Nàng đã chuẩn bị nghỉ ngơi, búi tóc tháo ra, mái tóc xa xuống, dưới chân mang một đôi giày đầu phượng, khi chạy xuống bậc thềm, vì quá vội vàng, giày của nàng rơi trên bậc thang.
Không màng đến những điều ấy, Lý Nguyên Chân chỉ nhìn chăm chú bóng người mất.
Đám cung nữ chăm sóc nàng bị động tác đột ngột của nàng làm cho giật mình, cầm đèn lồng khoác áo choàng lụa đuổi theo sau lưng nàng.
"Công chúa! Công chúa!"
"Điện hạ, ngài làm sao vậy? Xin hãy chậm lại một chút, cẩn thận kẻo ngã đấy!"
Lý Nguyên Chân không quay đầu lại, quát lên: "Các ngươi không được đi theo, hãy trở về đi! Không cho phép ai được đi theo ta!"
Đám cung nữ lập tức dừng bước, nhìn nhau bối rối, không dám đuổi theo nữa, chỉ biết đứng nhìn công chúa chạy thẳng đến gốc cây Bạch Trà kia.
Lý Nguyên Chân thở hổn hển dừng lại, ngẩng đầu nhìn nam tử áo trắng dưới tán cây.
Hắn vẫn giống như mười năm trước, cùng với giấc mộng của nàng, lằng lặng nhìn nàng, không nói một lời.
Lý Nguyên Chân dừng lại trước người hắn, nhất thời cũng không biết nói gì, thấy hắn cười với mình, cũng theo bản năng mỉm cười với hắn, nhưng ánh mắt lại chua xót.
"Ta..." Lý Nguyên Chân nắm lấy vạt áo của mình, nàng chân trần giẫm lên nền đất mềm mại, cảm giác như đang bước trên mây, thanh âm nhẹ nhàng phiêu diêu, không giống như từ miệng mình thốt ra,"Ta vẫn chưa biết tên của ngươi."
Nam tử lại cười, hắn lắc đầu.
Lý Nguyên Chân xuyên qua thân thể hắn, trông thấy cây bạch trà khô héo ở phía sau, lập tức khóc òa lên, giống như lúc bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, bộ dạng của cô bé kia, chật vật đáng thương.
"Ta còn chưa biết tên của ngươi." Nàng nghẹn ngào lặp lại.
Lý Nguyên Chân thấy nam tử đi tới trước mặt mình, hắn nắm lấy tay nàng, trong lòng bàn tay đặt một nụ hoa.
Ngón tay điểm một cái, hoa liền nở ra, bốn cánh hoa màu trắng, vây quanh nhụy màu vàng nhạt.
Đây là hoa năm nay nở.
Lý Nguyên Chân mơ hồ nghĩ đến câu nói này, nàng không nghe thấy giọng nói của nam tử, nhưng lại có một cảm giác mãnh liệt, nàng cảm thấy hắn đến để từ biệt.
Nam tử buông tay nàng ra, lui về phía sau một bước.
Lý Nguyên Chân trong lòng hoảng hốt, nắm chặt đóa hoa trong tay, lại đi nắm vạt áo nam tử.
"Đừng đi!"
Lý Nguyên Chân cảm thấy mình nắm không được vạt áo nam tử, trơ lúc này đột nhiên có một thanh âm vang lên bên tai.
"Tiểu Nguyên Chân, đem đóa hoa trên tay ngươi đưa cho ta."
Lý Nguyên Chân bị dọa giật mình, tiếng khóc đã đến cổ họng sợ tới mức nghẹn trở về, nghẹn đến nấc một cái.
Nàng chợt quay đầu, đã thấy Vũ Trinh đứng ở phía sau.