Mai Sát - Bát Thiên Tuế

Chương 11: Lấy cho



Muốn lấy được, trước hết phải cho đi.
Không mấy ai hiểu được tinh túy của câu tục ngữ này hơn Lâm Y, đó gần như là kết quả mà nàng đã tự mình nghiệm chứng.
Vì vậy, tuy rằng không ngờ Diệp Nghi Thiển đầu óc lệch dây mà nghênh chiến chính diện, nhưng sau một thoáng ngây người, Lâm Y nhanh chóng phục hồi tinh thần và phóng theo.
Thời khắc mấu chốt lại vứt bỏ người khác, vậy thì đừng mơ đạt được bất luận tín nhiệm gì đó của đối phương nữa!
Cũng may Diệp Nghi Thiển không phải đầu óc lệch dây như Lâm Y nghĩ. Cô chạy vọt tới được nửa đường, mắt thấy đối phương giơ lên cánh tay thật dài, cô lập tức chuyển bước phóng người hướng về xác chiếc xe con bên cạnh! Cánh tay kia vô cùng linh hoạt, tức thì cũng chuyển động theo động tác của Diệp Nghi Thiển. Nghe được một tiếng "xoảng" vang thật lớn, do góc độ mà đã đánh trúng một phần xác xe, nhất thời xác xe kim loại vốn bị vặn vẹo cũng bị bổ ra một vết nứt thật sâu.
- Ôi trời ơi, trong... trong cánh tay đó là cái gì vậy hả? Thật khủng khiếp!
Cố Tùng Kiện vốn đã chạy đi mấy bước, thấy hai đồng bạn đều không chạy trốn, cũng chỉ đành quay lại theo. Nào ngờ vừa mới xoay người lại bắt gặp một màn như thế, nhất thời kinh hãi còn hơn khủng bố, cuối cùng nhịn không được mà kêu la cảm thán.
- Đừng nói nhảm!
Diệp Nghi Thiển tránh thoát một kích, nhanh chóng rời khỏi chỗ nấp, cô lao đến trước mặt đối thủ, không quay đầu lại mà lớn tiếng nói:
- Cố Tùng Kiện anh còn không mau dẫn người chạy lên sườn núi, nhớ rõ, là lên sườn núi!
Chỉ có lúc đặc biệt nghiêm túc thì em ấy mới không khách khí gọi cả tên đầy đủ của mình chứ không phải Kiện ca, Cố Tùng Kiện đương nhiên hiểu rõ điều này. Cho nên tuy cậu ta vẫn không rõ vì sao cứ một mực chọn hướng lên sườn núi vừa khó leo vừa dốc đứng, nhưng theo bản năng vẫn đáp ứng. Cậu nhìn xung quanh thấy mọi người gần như đã chạy được xa, không khỏi mờ mịt kêu:
- Anh đi đâu dẫn người đây? Mọi người chạy còn xa hơn anh, có gọi bọn họ cũng không chịu quay lại đâu.
- Vừa đúng lúc, thằng nhóc kia! Nhanh, mau tới đây!
Lần này người nói chuyện không phải Diệp Nghi Thiển. Giọng bắt chuyện của người đó phát ra từ bên dưới chiếc xe vận tải cỡ lớn, là đại hán họ Tào lôi người phụ nữ ôm đứa bé trốn dưới đáy xe:
- Bà cô này vừa rồi bị chen lấn, không ngờ lại bị đụng trúng bị thương rồi. Một mình anh đang quýnh đít đây, cậu nhanh tới phụ một tay coi! Chúng ta cùng chạy!
Người phụ nữ kia vốn được xếp ở giữa đoàn người, đây vốn dĩ là một cách bảo hộ, nhưng khi đoàn người rối loạn thì nó lại trở thành một chuyện không tốt. Không biết cô ta bị gia hỏa* nào hoảng hồn đụng một phát té xuống đất, còn bị giẫm lên mấy cái, nhất thời bị thương đến nỗi hoàn toàn không bò dậy nổi, chỉ có thể cuộn người liều mình bảo vệ đứa nhỏ trong lòng... Chắc là cũng nhớ đứa nhỏ mà mình từng ôm ấp dỗ dành, lần này đại hán họ Tào phát hiện tình huống tức thì giúp đỡ tương trợ. Thế nhưng tình huống lúc đó quá khẩn cấp, anh ta không dám kéo theo chạy trốn, vì vậy đã lôi người chui xuống gầm xe, sau khi nghe tiếng của Cố Tùng Kiện thì mới ló đầu ra.
(*) gia hỏa: cái thứ (công cụ hoặc vũ khí); thằng cha, lão (tỏ ý khinh miệt); cái con (chỉ súc vật), đứa => chọn theo nghĩa nào thì tùy mọi người cảm nhận nha
Lúc này tình hình chia làm hai phía, không đề cập tới phía bên Cố Tùng Kiện làm thế nào, chỉ nói về phía Diệp Nghi Thiển. Diệp Nghi Thiển chỉ kịp nói với Cố Tùng Kiện một câu, sau đó tiếp tục tìm đồ vật che chắn tự vệ. Cánh tay dài kia gần như khóa lấy cô cho thành mục tiêu công kích. Điều này cũng khó trách, người ta đều chạy tứ tán càng lúc càng xa, vậy mà cứ cố tình có một người làm ngược lại chạy vọt tới trước mặt quấy rối, tên bệnh trạng này dường như cảm thấy phẫn nộ, tấn công càng lúc càng hung ác, tần suất cũng càng lúc càng nhanh, mỗi một đòn suýt nữa đều có thể 'vỡ bia nứt đá'. Nếu không nhờ Diệp Nghi Thiển động tác nhanh nhẹn, chỉ sợ đã thành một cục thịt nát từ lâu!
Sau hai ba lần gắng sức tránh né, Diệp Nghi Thiển tranh thủ quay đầu nhìn, thấy đám người Cố Tùng Kiện đã mang theo người phụ nữ kia chui ra khỏi gầm xe vận tải, tầm mắt Diệp Nghi Thiển dừng ở cảnh đó một lát, chân mày đang nhíu chặt dường như cũng giãn ra một chút.
Cho nên đây chính là lý do cô ta nhào tới hấp dẫn lực chú ý của đối thủ hả? Người này ngoại trừ trong nóng ngoài lạnh thì còn có miệng cứng tâm mềm à? Lâm Y chứng kiến một màn này, quả thật muốn lau sạch mấy cái tổng kết quan sát kia mà viết lại!
Nhưng mà cho dù là Lâm Y thì cũng không có quá nhiều thời gian phân tâm, so với bất cứ ai, nàng hiểu hơn hết cái thứ to lớn này khó đối phó cỡ nào. Cũng bởi vì như thế, khi nhìn ra rằng Diệp Nghi Thiển không định liều mạng mà chỉ dây dưa trì hoãn đối thủ, Lâm Y lập tức đổi sách lược. Nàng nhân cơ hội nằm sấp xuống bò vòng qua đại gia hỏa đang bị chọc giận, rón rén mở cửa chui vào trong chiếc xe chấp pháp quản lí giao thông đang lóe đèn cảnh báo, lén lút thử khởi động xe. Ít ra có một điểm thanh niên xui xẻo kia nói không sai, chìa khóa xe thường trực xác thực cắm yên lành trên xe, có lẽ quản lí giao thông cũng không cảm thấy sẽ có người dám trộm xe chấp pháp.
Lâm Y là công dân tốt tuân thủ pháp luật, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng nàng hiện tại thanh thản trộm xe. Trước mắt vấn đề cản trở duy nhất là, thật ra nàng vẫn chưa thi lấy bằng lái xe, thế cho nên kích hoạt vài lần vẫn không thể khởi động xe thành công.
May mà Lâm Y có kinh nghiệm chiến trận, sau mấy lần khởi động không thành, nàng vẫn trấn tĩnh ngừng một chút, lần nữa chải chuốc lại kinh nghiệm lái xe không nhiều lắm của bản thân. Nàng không lo lắng gì, tiếng kích hoạt xe còn lâu mới lớn bằng tiếng động mà đại gia hỏa kia gây ra, còn về an nguy của Diệp Nghi Thiển sao... Nửa đường chết non dễ như vậy, thì làm sao có thể là nhân vật chính của nghịch cảnh thành sự, đúng không?
Nắm chắc phần này, Lâm Y bình tĩnh ung dung sửa sang manh mối, sau đó mới thử kích hoạt một lần nữa. Lần này, động cơ phát ra âm thanh nổ máy chính xác!
- Lăn đi nào to con!
Đương nhiên không phải vì chạy trốn một mình mà Lâm Y chọn làm như vậy. Giẫm chân ga, chiếc xe chấp pháp màu cam xen trắng phóng đi như mũi tên rời dây cung, hiểm hiểm sượt qua xác xe cộ trên đường, nhắm thẳng về phía bóng dáng to lớn đang nhìn chòng chọc Diệp Nghi Thiển, đột nhiên đâm thẳng vào!
Dù lực công kích kinh người, nhưng trí lực của gia hỏa bệnh trạng biến hóa này hoàn toàn đã không bằng con người. Khi tiếng động cơ vang lên, Diệp Nghi Thiển đã nhanh chóng phản ứng, nhưng nó chỉ xoay người như định nhìn xem chuyện gì xảy ra. Mà không chờ thân hình to lớn kia hoàn toàn xoay lại, một tiếng va chạm thật lớn vang lên. Đúng như Lâm Y nói, nó bị đâm mạnh bay xa đến mấy thước, sau đó còn lăn lông lốc thêm vài vòng nữa!
Thùng đầu xe bởi vì cái va chạm này mà bị móp rất nhiều, phản lực khi va chạm làm cho Lâm Y ở trong xe cũng khá khó chịu. Tuy nhiên đối với nàng mà nói, loại khó chịu này sớm đã thuộc về phạm trù thích ứng, cho nên sau khi bị đụng, nàng lập tức đạp mở cửa xe, hướng Diệp Nghi Thiển la lên:
- Học tỷ, mau lên xe!
Diệp Nghi Thiển nghe lời lên xe, nhưng không vào bên trong xe mà là đạp lên khung cửa xe, vẫn ló nửa người ra ngoài, tay nắm chặt thanh cờ-lê dài, cảnh giác nhìn về phía đại gia hỏa bị té ngã cách đó không xa, miệng nói:
- Chờ một lát, mấy người bên kia sắp qua tới rồi, ba mươi giây!
Mấy người bên kia trong miệng cô, đương nhiên chính là nhóm ba người Cố Tùng Kiện - nếu tính luôn đứa trẻ sơ sinh thì là bốn người, hiển nhiên bọn họ cũng nghe được tiếng động to lớn cùng với tiếng động cơ trước đó. Chứng kiến một màn trình diễn như vậy, những người vốn chưa chạy xa vội vã quay ngược lại, lúc này đang liều mạng xông về hướng bên đây.
- Trước đó cũng vì thấy bà chị ôm đứa nhỏ không chạy trốn được nên mới nháo thành như vậy à?
Hiểu thì hiểu, nhưng Lâm Y vẫn không kiềm được mà mở miệng nói trêu:
- Học tỷ, chẳng phải trước đó chị nói ngộ ngỡ có chuyện gì thì sẽ ném người ta kể cả đứa nhỏ ra ngoài sao? Giọng điệu lạnh buốt vẫn còn quanh quẩn bên tai tôi nè, vậy mà sao vừa xảy ra chuyện thì lại thấy chị dẫn đầu xông về phía trước rồi?
Tuy trêu ghẹo như vậy, nhưng Lâm Y không trông đợi nhận được câu trả lời gì, dù sao đang lúc tình hình căng thẳng, hơn nữa đối phương cũng thường không phản ứng mình.
Thế nhưng Diệp Nghi Thiển nghe vậy, cô quay đầu lại nhìn nàng:
- Tôi sẽ làm như thế, với điều kiện tiên quyết là do người này làm ồn khiến mọi người gặp nguy.
Mặc dù chỉ là liếc mắt nhìn nàng rồi lập tức quay đầu đi, nhưng giọng nói kia vẫn đang nhàn nhạt tiếp tục:
- Nhưng mà hiện tại cô ta vô tội, đứa bé của cô ta càng vô tội, tôi sẵn lòng mạo hiểm một chút để giúp người mẹ tranh thủ thời gian sống sót, mà tôi cũng không kêu người khác mạo hiểm theo.
So với không giải thích, lời giải thích này còn khiến người tức hơn. Lâm Y gục trên vô-lăng suy nghĩ, không cẩn thận thì sẽ có thể hiểu lời kia thành ngụ ý: Tôi không kêu ai hỗ trợ, là tự em tới giúp.
Nhưng Lâm Y cũng biết, Diệp Nghi Thiển không phải người khắc nghiệt như vậy. Trong thời loạn thế, người khắc nghiệt thường sẽ không có kết cục tốt.
- Cũng không phải chỉ có một mình học tỷ dám mạo hiểm. Nếu có thể, tôi hy vọng học tỷ có thể tín nhiệm tôi nhiều hơn.
Cho nên cuối cùng, nàng chỉ cười cười, dùng vẻ mặt chân thành nói với Diệp Nghi Thiển như vậy.
Lần này, Diệp Nghi Thiển không trả lời.
Lại qua thêm giây lát, đám người Cố Tùng Kiện thuận lợi vọt tới cạnh xe. Trong lúc đó, gia hỏa bị đánh bay kia vẫn phát ra tiếng giống như nức nở, nhưng lại không thể đứng thẳng dậy, nhiều nhất chỉ thỉnh thoảng giật giật cơ thể. Diệp Nghi Thiển như thở phào nhẹ nhõm, đợi sau khi mấy người kia lên xe xong, cô mới lập tức chui vào đóng cửa xe, nói:
- Lái xe.
Chẳng ai ngờ tới, ở loại thời điểm này, Lâm Y lại mở tay ra, quay đầu cười nói:
- Thật ra, tôi không biết lái xe.
Diệp Nghi Thiển ngẩn người, có điều cô không nói gì, bởi vì hai người đàn ông vừa nghe lời này thì vội vàng nhảy dựng lên song song bày tỏ:
- Anh biết! Anh biết lái!
Thái độ đó thật giống như rất sợ người khác tranh với mình. Cuối cùng vẫn là Tào ca giành vô-lăng, lý do là anh ta lái xe lâu hơn, đương nhiên khả năng ứng biến tình huống đột phát sẽ tốt hơn.
Sau khi trải qua một trận đổi người lăn qua lăn lại, chiếc xe này mới chính thức lên đường lần thứ hai. Trái lại Tào ca xác thực cũng không khoác lác, anh ta vững vàng de xe tránh né xác xe khác, sau đó xoay vô-lăng hai lần đã di chuyển xe vào con đường xuống núi. Cố Tùng Kiện cần ngồi cạnh tài xế để phòng ngừa vạn nhất, ba cô nàng thì chuyển xuống ngồi phía sau, Lâm Y và Diệp Nghi Thiển ngồi hai bên trái phải bảo hộ người phụ nữ bị thương ở chính giữa.
Chiếc xe ổn trọng lên đường, phong cảnh hai bên bắt đầu thụt lùi. Lúc đang định thở ra một hơi, phía sau bỗng nhiên chấn động!
- Làm quái gì đây? Xe nặng quá! Bố mày đạp chân ga hết cỡ rồi!
Sau chấn động, tốc độ xe chậm lại rõ ràng, Tào ca gấp đến độ la lên. Thật ra không cần anh ta nói, mỗi người ở trong xe đều nghe được tiếng nổ máy của nhiều lần đạp chân ga, nhưng phong cảnh hai bên lại thụt lùi vô cùng từ tốn. Ngoài tài xế, mọi người đều không hẹn mà cùng quay đầu ra sau nhìn thử, sau đó, đều không hẹn mà cùng hít vào một ngụm khí lạnh!
Xuyên qua kính chắn gió phía sau có thể nhìn thấy, cách không xa, chẳng biết bệnh trạng giả* bị Lâm Y lái xe đâm ngã đã hồi phục lại từ lúc nào, lúc này đang duỗi một cánh tay dài túm chặt lấy nắp khoang sau của xe, chấn động động lúc trước là bởi vì thế. Bây giờ thứ này đang phân cao thấp với chiếc xe, tuy ở thế yếu bị xe kéo đi một đường, nhưng không hề chịu buông tay, ngược lại còn giãy dụa muốn đứng lên!
(*) giả (): cũng như từ "gia hỏa", từ này có nhiều nghĩa, tùy mọi người hiểu và chọn nghĩa theo ý thích, trong ngữ cảnh ở đây thì thiên về nghĩa 1
1. người; kẻ; giả; cái (dùng chỉ người, vật hoặc sự việc)
2. người; kẻ (dùng sau công việc hoặc chủ nghĩa nào đó, để biểu thị người làm công việc nào đó hoặc tin theo chủ nghĩa đó)
- Không tốt, nếu để nó lấy lại cân bằng dùng tới tay phải thì chắc chắn chiếc xe này sẽ xong đời!
Diệp Nghi Thiển đã từng đọ sức với nó trước đó, cô hiểu rõ nhất uy lực của cánh tay kia. Cánh tay phải của gia hỏa này chính là hung khí có thể bổ kim loại lấy đầu người, cho nên cô nhanh chóng nắm chặt vũ khí mở cửa xe, định làm gì đó.
Nhưng lần này, đã có người nhanh hơn cô một bước.
Khi Diệp Nghi Thiển đang đẩy cửa xe ló người ra, Lâm Y đã mở cánh cửa xe bên kia và vươn người leo lên nóc xe. Mặc dù tốc độ xe chậm hơn không ít, nhưng xe vẫn đang chạy, vì vậy gió không nhỏ. Lúc nàng kéo mũ áo chắn gió lên quay đầu lại, vừa lúc cùng đối mắt với cô đang ló một nửa người ra ngoài.
- Cũng không phải chỉ có một mình học tỷ dám mạo hiểm. - Lâm Y ngồi trên nóc xe, lần nữa mỉm cười với Diệp Nghi Thiển, nói ra câu nói giống hệt câu vài phút trước đó:
- Nếu có thể, tôi hy vọng học tỷ có thể tín nhiệm tôi nhiều hơn.
Lời nói vừa ra, một vệt sáng lạnh lẽo đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng. Đối lập với màu da trắng nõn, vệt sáng kia gần như đen kịt, dài không quá mười xăng-ti-mét, nhưng lại mang đường vòng cung quỷ dị, trên đường vòng cung là kim loại lạnh lẽo rét buốt.
- Tất nhiên... - Lúc này Lâm Y bổ sung thêm một câu:
- Do đó, tôi cũng sẽ thể hiện thành ý của tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.