Mai Sát - Bát Thiên Tuế

Chương 15: Nhìn thấy



Tuy trước đó vẫn lén lút bàn luận về độ tin cậy của câu chuyện mà Lâm Y kể, nhưng thật ra, trong lòng mỗi người ít nhiều đều nghe vào.
Vì vậy vừa nghe tên đeo kính gào khóc, phản ứng đầu tiên của Tào Đại Chính không phải là hoảng hốt hay mở cửa xe, mà là đập lên vô-lăng trợn mắt, cuống cuồng chặn hắn nói:
- Đừng ầm ĩ! Suỵt, nhỏ tiếng một chút! Nói cái gì cũng phải nhỏ tiếng một chút chứ bốn mắt!
So với anh ta làm tài xế, Cố Tùng Kiện ngồi ghế phụ lái thì gần đối phương hơn, phản ứng cũng trực tiếp hơn, lúc Tào Đại Chính trừng mắt nói chuyện, Cố Tùng Kiện đã hạ cửa kính xe xuống, vươn tay bịt miệng người bên ngoài. Tên đeo kính đang hoảng sợ khóc la không kịp chuẩn bị, quả nhiên bị bịt chuẩn xác, nhất thời nước mắt nước mũi còn có bùn đất máu me trên mặt dính đầy tay Cố Tùng Kiện.
Xúc cảm này rõ ràng không tốt, Cố Tùng Kiện chưa chuẩn bị tâm lý, nhất thời giật giật khóe miệng, nhưng lại không thể buông tay, chỉ đành nhíu mày khinh bỉ giống như muốn phàn nàn gì đó.
Thế nhưng cậu không phàn nàn thành công, bởi vì đúng lúc này, một cơn gió đã đưa tới âm thanh kỳ quái thấp thoáng.
Ngồi ở phía sau, Lâm Y vốn còn lười nhác chưa tỉnh ngủ bỗng nhiên bật dậy vươn tay, cánh tay phải lướt qua vai Cố Tùng Kiện túm lấy tên đeo kính, lôi đối phương vào trong cửa kính xe.
- Đi vào! Lái xe! Lát nữa nói tiếp!
Lúc này giọng điệu của nàng ngắn gọn như chém đinh chặt sắt, chỗ nào còn có dáng vẻ uể oải mờ mịt.
- Ơ? Trời ơi!
Đồng thời có hai người trở tay không kịp. Tên đeo kính tất nhiên là người thứ nhất. Cũng may hắn ta khá gầy, bị kéo một cái hơn nửa người thuận lợi lọt vào trong cửa sổ xe, tên này vốn là tinh thần hoảng loạn muốn tiến vào, bây giờ dù trở tay không kịp, nhưng coi như là đạt được ước muốn, cũng không có gì để oán giận.
Còn Cố Tùng Kiện thì không thỏa lòng như vậy. Tên đeo kính bị kéo vào từ cửa sổ xe bên cậu, chẳng khác nào trực tiếp nằm nhoài trên người cậu, bây giờ hai đại nam nhân tiếp xúc thân mật chen chúc trên ghế phụ lái chật hẹp, là đàn ông đều phải nổi da gà! Hơn nữa tay kia vẫn còn sót lại xúc cảm ghê tởm, Cố Tùng Kiện cảm thấy bản thân bên trái cũng không được, bên phải cũng không xong, đành bày ra bộ mặt nhăn nhó mếu máo kháng nghị với Lâm Y:
- Chờ, chờ đã! Em chờ một chút được không, thế này không được mà học muội! Đây chẳng phải đang ép hai đại nam nhân làm chuyện gay sao? Á đè trúng rồi, đè trúng rồi kìa!
Cậu ta ở đó la làng, Lâm Y làm như không nghe, sau khi kéo người vào xe gần như hơn phân nửa, nàng phát hiện xe vẫn chưa di chuyển, quay đầu liếc Tào Đại Chính nói:
- Ngẩn người làm gì? Lái xe!
Đúng ra giọng nói dáng vẻ của nàng không khác ngày thường mấy, nhưng cái liếc mắt kia làm cho Tào Đại Chính hoảng hốt, vội lên tiếng trả lời:
- Rõ! Anh, anh, trước đó chẳng phải đang đợi em kéo người vào hết rồi nói tiếp đấy thôi, thì ra như thế này là được rồi, được được, vậy anh lái xe liền đây!
Dứt lời, anh ta nhả phanh ra, đạp vào chân ga, bánh xe bắt đầu chuyển động, nhưng xe còn chưa tăng tốc chạy đi thì trên đầu lại vang lên một tiếng "ầm" rất to! Toàn bộ xe đều rung lắc theo, nóc xe tức khắc biến dạng lõm xuống!
Lần này trong xe vô cùng náo nhiệt, bởi vì biến dạng mà từng mảng sơn xe bong ra rơi xuống như hạt bụi, đứa nhỏ bị tiếng động làm giật mình bắt đầu khóc rống lên, mà tên đeo kính và người phụ nữ ẵm đứa nhỏ cũng cùng nhau hoảng sợ hét chói tai, suýt chút nữa Tào Đại Chính lại một lần nữa lệch tay lái đâm vào bên đường, anh ta theo bản năng dùng một tay bảo vệ đầu, cũng la lớn:
- Mẹ nó! Lại xảy ra chuyện gì nữa?
Giống như trả lời anh ta, lời này vừa dứt, bề mặt kính chắn gió trước mặt Tào Đại Chính có vũng chất lỏng đỏ thẫm trượt xuống, như nước mưa xuôi dòng lập tức che kín toàn bộ mặt kính, cũng che lấp toàn bộ tầm mắt của anh.
Chỉ cách một tấm kính, đây gần như là lần đầu tiên mọi người cách máu tươi gần đến vậy.
- Đang hét im lại hết cho tôi!
Hỗn loạn như vậy làm Lâm Y cũng buồn bực, nàng thấy Tào Đại Chính giẫm phanh sững sờ nhìn tấm kính, lập tức vung tay "bộp" một cái vào ót anh, như hận không thể tát một cái cho tỉnh:
- Lại đơ ra đó làm gì? Mở cần gạt nước! Sau đó lái xe!
Khỏi phải nói, một cái vỗ này cộng thêm một tiếng mệnh lệnh thật sự hiệu quả, tuy rằng Tào Đại Chính hai mắt đăm đăm, nhưng giống như bản năng làm theo mệnh lệnh mà mở cần gạt nước, lần nữa khởi động xe.
Về phiền não khác, tự nhiên có người giải quyết thay Lâm Y. Trước khi người phụ nữ bắt đầu la hét, Diệp Nghi Thiển đã quả quyết dịch chuyển sang bên cạnh, chắc là biết giờ phút này khuyên bảo sẽ không hiệu quả, cho nên ngay từ đầu cô không hề nói tiếng nào, trực tiếp che kín miệng người phụ nữ này giống như Cố Tùng Kiện bịt miệng tên đeo kính, đợi đến khi tiếng hét dừng lại, cô mới hạ thấp giọng nói bên tai đối phương một câu:
- Lúc con nhỏ bị kinh hách, người mẹ không thể để bản thân cũng rối loạn! Không nghe thấy con của chị đang khóc à!
Một câu trầm thấp này cũng hữu hiệu như cái vỗ của Lâm Y. Chớp mắt người phụ nữ kia đã có chút trấn tĩnh, cô ta hoảng hốt cúi đầu nhìn con mình, mặc dù dáng vẻ vẫn hoảng sợ, nhưng tay lại bắt đầu vỗ nhẹ đứa con trong lòng tựa như dỗ dành vậy.
Thấy thế, Diệp Nghi Thiển nhẹ nhàng rút tay về, cùng lúc đó...
- Kêu im miệng không nghe à? Đại nam nhân mà hét chói tai như vậy, ở khoảng cách này cái màng nhĩ của tôi đều sắp thủng rồi đó!
Phía bên kia, Cố Tùng Kiện cũng đã giải quyết xong tên đeo kính trên đùi mình, tuy là bằng một quả đấm.
Trong xe từ lúc hỗn loạn đến khi trật tự trở lại, thật ra cũng không đến một phút, ngay sau đó xe một lần nữa lên đường, nhưng mà bất kể như thế nào đi nữa cũng không thể chạy nhanh được. Lần này không liên quan đến lực cản bên ngoài, thật sự là màu đỏ tươi sền sệt trên kính chắn gió không dễ gạt sạch giống như nước mưa trong suốt, cần gạt nước quét vài cái, chỉ có làm cho 'tấm kính bị màu đỏ che phủ' biến thành 'tấm kính bị màu đỏ vẽ loạn xạ'... Tóm lại, tầm nhìn kiểu này quan sát đường phố còn trắc trở, huống chi là tăng tốc.
Càng chết người hơn là, mặc dù không còn là ở trên mui xe nữa, nhưng xung quanh, tiếng rơi rớt va đập to lớn nặng nề vẫn tiếp tục vang lên thỉnh thoảng. Phần lớn cửa kính xe đều bị vết máu chảy xuống che phủ, kính chắn gió ở đằng trước còn có cần gạt nước, còn kính xe trái phải thì không hề có cách gì để chà lau sạch sẽ, vì vậy phần đông mọi người cũng không biết tình huống bên ngoài ra sao, chỉ có thể nắm chặt trái tim, trầm mặc mà nghe âm thanh của động cơ cùng với tiếng đồ vật rơi "đùng đùng" ở bên ngoài.
Lúc này người căng thẳng nhất trong xe, không ai khác ngoài tài xế.
Tào Đại Chính nắm chặt vô-lăng, đang cố gắng phân biệt đường xá thông qua mấy khe hở giữa vết bẩn màu đỏ. Xuyên qua tầm nhìn hạn hẹp, anh ta phát hiện dọc đường rơi xuống không ít thứ gì đó giống như 'cục thịt', có vụn vặt, cũng có tương đối nguyên vẹn... Anh không biết những thứ đó là gì, cũng không muốn biết, nếu như không phải quá cản trở, anh ta thậm chí còn muốn cảm ơn kính chắn gió dơ bẩn, ít ra nó làm cho mấy thứ trước mắt đều trở nên không rõ ràng.
Tào Đại Chính tập trung cao độ lái xe tiến về phía trước, khi thích ứng được, nhanh chóng cho xe tăng tốc, mắt thấy sắp thuận lợi thoát khỏi khu vực "rơi đồ" này, bỗng nhiên, Tào Đại Chính nhìn chằm chằm đằng trước chợt hoảng hồn:
- Đó... đó là người! Là người sống sờ sờ!
Anh thất thanh la lên, người ngồi ở những vị trí khác không biết Tào Đại Chính nhìn thấy gì, nhưng Lâm Y ngồi sau anh vẫn luôn cùng anh chăm chú nhìn kính chắn gió thì lại rất rõ ràng.
- Đừng do dự! Đó không phải người, rất nhanh sẽ không phải người nữa rồi!
Nàng lạnh giọng trả lời, vươn tay giúp Tào Đại Chính điều chỉnh vô-lăng.
Chiếc xe chạy nhanh về phía trước, mọi người chỉ cảm thấy chấn động "rầm" một cái, giống như đã cán qua cái gì đó, nhưng chiếc xe vẫn thông thuận tiến về trước, so với tình hình trước đó thì chuyện này thật chẳng đáng kể.
Mà sau lần chấn động đó, dần dần không còn nghe thấy âm thanh rơi đồ "đùng đùng" nữa, cũng không va chạm gì nữa, ngoại trừ vết máu trên kính xe vẫn khiến người ta không thoải mái ra, toàn bộ dường như đã lắng xuống, tiếng trống ngực của mọi người cũng từ từ hòa hoãn lại.
Lúc này làm người khác lo lắng nhất, chính là trạng thái của tài xế.
Tào Đại Chính vẫn tiếp tục giữ vô-lăng, tuy đôi mắt không còn đăm đăm, nhưng lại càng "hồn bay phách lạc" hơn so với lần căng thẳng vừa rồi, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm: "Tôi cán chết người rồi... cán chết người rồi...". Không biết là xuất phát từ cảm giác tội lỗi, hay là dân chúng bình thường sợ hãi khi phạm tội trái pháp luật.
Tuy rằng đa số người trong xe đều là dân chúng bình thường, nhưng sau khi trải qua một chặn đường sống chết không bình thường kia thì cũng chỉ cảm thấy hơi choáng khi Tào Đại Chính lẩm nhẩm chuyện này, hơn nữa bọn họ hoàn toàn không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra, cho nên cảm xúc không sâu lắm, hiện giờ điều mà họ lo lắng nhiều hơn là Tào Đại Chính như vậy còn có thể an toàn hành sử hay không.
- Tào đại ca... Hay là, anh dừng xe tôi và anh đổi chỗ đi, tôi lái xe, anh nghỉ ngơi bình phục một lát, thế nào?
Cố Tùng Kiện ngồi ghế phụ lái là người đầu tiên mở lời đề nghị, cậu ta cảm thấy bản thân không thể thoái thác, vả lại dù sao cũng tốt hơn là ôm một người đàn ông nha.
Thế nhưng không đợi tài xế tự trả lời, cũng đã có người khác trả lời thay anh ta.
- Bây giờ vẫn chưa được, lúc này dừng xe không phải là ý hay, ít nhất phải đợi chạy tiếp một đoạn nữa, chọn một chỗ nhìn có vẻ an toàn chút.
Người nói là Lâm Y vẫn luôn biển hiện cường thế từ đầu tới giờ, nàng bác bỏ đề nghị này, thấy Cố Tùng Kiện không kiên trì lắm, nàng mới ngồi trở lại vị trí phía sau của mình, sau khi thoáng thở dài, nàng tiếp tục lắc đầu nói:
- Anh không cán chết người, tôi nói đúng hay không, thực ra anh rất rõ ràng, bởi vì anh cũng thấy rõ, thứ kia đang dần trở nên không phải "người", không phải sao?
Nàng nói lời này mà không hề ngẩng đầu, mọi người đều biết nàng nói ai, mà đối phương cũng không trả lời, vẻ mặt vô cùng rối rắm và mâu thuẫn.
Thời cơ không đúng, không ai sẽ chọn lúc này hỏi bọn họ vừa rồi đã thấy gì, huống chi, có người là thật tình không muốn biết.
Lâm Y cũng không nuốt lời, suốt đường đi nàng luôn quan sát tình hình giao thông, rốt cục tìm được chỗ dừng xe ở một khúc quanh tương đối thoáng đãng, Cố Tùng Kiện và Tào Đại Chính nhanh chóng đổi chỗ cho nhau. Còn Diệp Nghi Thiển nhân lúc rảnh rỗi, hỏi Lâm Y một chút nước suối còn lại để thấm ướt khăn tay, nhanh chóng lau kính chắn gió, cuối cùng cũng lau dọn được một khoảng tầm nhìn sạch sẽ.
Sau khi trải qua đủ chuyện, đoàn người gần như thành chim sợ cành cong, không cần thiết thì không ai muốn rời khỏi sự bảo hộ của chiếc xe, cho nên lúc Diệp Nghi Thiển làm việc kia, chỉ có Lâm Y ở bên cạnh hỗ trợ cô.
Thật ra Cố Tùng Kiện cũng muốn giúp, nhưng hiện giờ cậu đã là tài xế, vì an toàn, bản thân tất yếu phải ngồi yên ở vị trí tài xế để tùy thời bày thế trận chờ quân địch, nên cậu chỉ cầm vô-lăng mà không xuống xe, chỉ thông qua kính chắn gió hơi sạch sẽ một chút mà nhìn động tác của hai người ở đằng trước xe.
Nhìn nhìn, cậu mới phát hiện môi hai người đang nhẹ mấp máy, dường như đang thảo luận gì đó, nhưng mà không hề nghe được một chữ nào.
- Này? Hai người đó đang nói gì đây?
Cố Tùng Kiện lơ ngơ gãi đầu, thuận miệng hỏi Tào Đại Chính bên cạnh, tiếc rằng Tào Đại Chính đã hoàn toàn không còn lòng dạ nào mà thảo luận với cậu, chỉ uể oải lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười một cái xem như là trả lời.
Không ai đối thoại, Cố Tùng Kiện càng không chịu nổi. Thấy đàm thoại phía ngoài vẫn còn tiếp tục, lòng hiếu kỳ nổi lên, cậu dứt khoát quay cửa kính xe xuống, đang định ló đầu ra hỏi, đã thấy Diệp Nghi Thiển gật gật đầu, chỉ về phía mình nói mấy chữ, còn Lâm Y thì cười với Diệp Nghi Thiển bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, thuận theo gật gật đầu, sau đó đi vòng qua đầu xe đi về hướng bên này.
- Cứu khổ cứu nạn sư huynh ơi...
Lâm Y mỉm cười, gò má lại hiện ra lúm đồng tiền nhàn nhạt, nụ cười hiền hòa thiện lương này khiến người ta hoàn toàn không thể nhớ nổi dáng vẻ cường thế của nàng, mặc dù mấy cảnh đó chỉ mới xảy ra cách đây không lâu:
- Thời điểm khó khăn này, xin hỏi anh có thể cởi áo cho tôi không?
- Hả?
Yêu cầu này quá mức tưởng tượng, Cố Tùng Kiện ngẩn người, nhưng chợt đoán rằng chẳng lẽ học muội sợ lạnh muốn thêm quần áo gì đó đấy chứ? Vì vậy cậu luôn miệng đáp ứng, nhấc tay lên mà bắt đầu cởi chiếc áo khoác jean của mình. Nhưng mà chờ cậu ta hai ba lượt cởi áo khoác đưa tới, Lâm Y lại không nhận, trái lại nàng mỉm cười lần nữa, tay chỉ chỉ nói:
- Áo khoác này quá cứng, tôi cần chiếc áo thun bên trong của anh kìa, có được không?
- Khoan... khoan đã, tiểu học muội, cái áo thun này là áo lót, em...
Mặt Cố Tùng Kiện đỏ lên, tuy cậu là người hướng ngoại cũng thích bắt chuyện, nhưng không có nghĩa là nội tâm không ngượng ngùng, "khoe thân" ở khoảng cách gần như vậy vẫn là có chút do dự, mặc dù cậu vẫn rất tự tin với vóc dáng bản thân, thế nhưng... nhưng mà chẳng phải phần lớn nữ sinh đều thích sạch sẽ, đặc biệt là đối với quần áo và vật dụng cá nhân hằng ngày sao, sao lại...
Đang lúc cậu ta lẩm bẩm, Diệp Nghi Thiển bước vài bước đến bên cửa xe, thấy Cố Tùng Kiện ngại ngùng, cô lập tức nhíu mày thúc giục:
- Rề rà lâu như vậy làm gì? Kêu anh cởi thì cứ cởi, đừng làm mất thời gian.
Cố Tùng Kiện hoàn toàn như 'hoàng thượng sờ mãi không thấy tóc' (mờ mịt, không hiểu không nắm rõ tình huống), nhưng với Diệp Nghi Thiển, cậu đã quen bị áp bách, rất khó kháng nghị, chỉ đành mặt mũi rầu rĩ lắp bắp cởi áo thun của mình, nhưng mà chưa kịp đưa ra cửa xe cho Lâm Y thì người bên cạnh nàng đã chủ động tiếp nhận, giây tiếp theo nghe được một tiếng "roẹt", áo thun trong tay Diệp Nghi Thiển bị xé thành hai mảnh đều nhau.
- Ê!
Mặc dù hàng vỉa hè không giá trị, nhưng nhận ra mình hoàn toàn nghĩ sai rồi, Cố Tùng Kiện vẫn không nhịn được mà lên tiếng kháng nghị.
Đáng tiếc giống như không còn giá trị lợi dụng, hai cô gái đều không phản ứng Cố Tùng Kiện vai trần nữa, Lâm Y thì còn cười xua xua tay, mà Diệp Nghi Thiển thì trực tiếp quay đầu đi. Hai người sóng vai đi tới cửa hông chiếc xe, mở cửa nhưng không vào chỗ ngồi, mà là giơ miếng vải trong tay ra hiệu với tên đeo kính nằm nghỉ ngơi ở ghế sau.
- Báo cho biết một chút, hai lựa chọn. - Lâm Y vẫn duy trì mỉm cười, nhưng giọng nói lại thêm phần không được phép nghi ngờ:
- Hoặc là anh tự nguyện trói tay chân, đến ngồi ở không gian dự bị ở phía sau. Hoặc là, chúng ta từ đây đường ai nấy đi.
Lời này cũng như thái độ đột ngột ập tới, người nghỉ ngơi trong xe không hiểu ra sao, chỉ có Tào Đại Chính ngồi ghế phụ lái giống như nghĩ đến điều gì đó, chợt tái mặt, anh ta đột nhiên quay đầu nhìn chằm chặp tên đeo kính, vẻ mặt từ suy sụp biến thành tràn đầy đề phòng.
- Cô... Các cô có ý gì?
Tên đeo kính vừa mới được xả hơi ở ghế sau vẫn chưa tỉnh hồn, lại còn đối diện một màn như thế, lúc này cũng tức đến nổ phổi ngẩng đầu lên:
- Mọi người đều chạy trốn, ai quý giá hơn ai? Tôi thừa nhận mấy người vừa mới giúp tôi, nhưng các người dựa vào cái gì mà trói tôi hả? Ân cứu mạng cũng không có tư cách này đâu!
- Anh sai rồi. - Đối mặt với tên đeo kính vừa cuống cuồng vừa phẫn nộ chất vấn, Lâm Y bình tĩnh hòa nhã lắc đầu trả lời:
- Vừa rồi tôi chủ yếu không phải vì cứu anh, mà là lo lắng anh bám cửa xe làm vướng víu liên lụy đến mọi người bọn tôi, cho nên hiện tại bọn tôi và anh cũng không gọi là ân cứu mạng, mà là thiểu số phục tùng đa số.
- Không sai. - Bên cạnh Lâm Y, Diệp Nghi Thiển khoanh tay nghiêm mặt nói:
- Không gian dự bị của hai buồng xe không nhỏ, anh ở đó cũng sẽ không bức bối, còn chuyện tại sao phải trói... Nếu anh thật sự không biết thì dọc đường em ấy cũng có thể giải thích cho anh. Anh nói đúng, mọi người đều chạy trốn, chính vì ai cũng không quý giá hơn ai, cho nên một khi có gì lo ngại, tôi cũng đồng ý lấy quyền lợi của phần đông mọi người làm trọng.
Hai cô gái ngược sáng đứng ở cửa hông, tuy không dính dáng đến cao lớn uy vũ, nhưng hiển nhiên lại toát ra một loại cảm giác áp bách vô hình, tên nam mắt kiếng kia thở hổn hển nhìn qua lại các nàng mấy giây, cuối cùng, vẫn là chán nản cúi đầu.
- Hai người đó...
Cố Tùng Kiện ở bên cạnh run lẩy bẩy choàng áo khoác, trong miệng 'không muốn làm người ngoài cuộc' mà kêu gào:
- Từ lúc nào mà tạo được ăn ý kiểu này? Đừng bỏ anh lại mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.