Mai Sát

Chương 1: Phần 1 Khởi hành - Định vị



Ngày 29 tháng 9, gió nhẹ, 9 giờ sáng, ánh mặt trời của một ngày mới vẫn không cách nào xuyên qua được tầng không khí vẩn đục nặng nề, cho nên sắc trời vẫn âm u mù mịt, mặc cho màu xám trắng mông mông lung lung thống trị khắp nơi.

Đã qua buổi sớm cao điểm bận rộn nhất, ông chủ Trương theo lệ cũ ngồi ở trước cửa tiệm điểm tâm mà bắt đầu múa may song đao bằm thịt "bụp bụp bụp". Ông chủ Trương là người hơi bảo thủ, ở thời đại mọi thứ đều muốn mau lẹ bớt phiền, lão vẫn thích dùng cách thức mà lão đã tập quen nửa đời, cho nên lão kiên trì băm thịt thủ công, cũng kiên trì không đeo khẩu trang ở trước cửa tiệm nhà mình. Con trai lão mua đồ dùng chắn bụi khói kỳ cục gì đó, sớm đã bị quẳng đi góc nào rồi.

Nhưng mà lão không đeo thì vẫn có người đeo. Cuối tháng chín, Cẩm thị đã vào thu. Năm nay nắng cuối thu không gắt lắm, nhưng thường có sương mù mấy ngày liền. Đầu năm nay, sương mù cũng không gọi là sương mù nữa, mà gọi bụi mù gì đó, trên ti vi và dự báo khí tượng đều báo cáo mức AQI 2.5 giống nhau mỗi ngày, người ra đường đều bịt kín miệng mũi. Mọi người nhìn xem, mới sáng sớm, khung cảnh xanh hóa không tệ trước cửa tiệm đã bị màu xám trắng âm u che khuất hơn phân nửa. Đặt mình vào giữa sương mù như vậy, cả người với người dường như đều trở nên xa lánh, dù có khách quen hay hàng xóm lâu năm bắt chuyện hỏi han vài câu, hơn một nửa vẻ mặt cùng với miệng mũi đều bị che ở dưới lớp khẩu trang đủ kiểu, lập tức cứng ngắc không ít, thiếu đi thái độ thân thiết của mọi khi.

Bằm thịt không cần phải hao tổn đầu óc gì, mà thói quen chào hỏi người khác lại bị cản trở, cho nên ông chủ Trương chán đến chết mà ném ánh mắt lên những người khách trong tiệm.

Cũng may bụi mù gì đó vẫn không ảnh hưởng đến mọi người muốn ăn. Đã qua giờ cao điểm buổi sớm, nhưng trong tiệm vẫn có tốp năm tốp ba thực khách ngồi xuống. Nhiều năm kinh doanh đã tôi luyện cho ông chủ Trương một bộ trí nhớ rất tốt, thêm cái tinh mắt, vì thế sau vài lần quét mắt bên trong cửa tiệm, sự chú ý của lão đã rơi vào một cô nàng ngồi góc trong cùng bên trái.

Cô nàng này không phải khách quen nhưng ông chủ Trương nhớ rõ nàng. Mười lăm phút trước, nàng vào tiệm và chọn một chỗ trong góc mà ngồi xuống, không hề phân vân đã yêu cầu một xửng bánh bao chay, đến bây giờ vẫn còn đang ăn một cách chậm rãi, từng ngụm từng ngụm nhỏ, thong thả ung dung, có vẻ hơi khác biệt giữa một đám thực khách ăn nuốt ngấu nghiến vì không có thời gian. Thế nhưng ông chủ Trương không chú ý nàng vì tướng ăn, mà là lão cảm thấy mình có phần không ước lượng được tuổi tác của cô nàng, thậm chí không đoán được người ta là dân đi làm hay vẫn là sinh viên. Nét mặt non nớt cùng với trang phục áo hoodie và quần jeans lại rất có tác phong sinh viên, hai ba lô thật to tựa hồ cũng chỉ rõ điểm ấy, nhưng mà hình như luôn có chỗ không đúng, rồi lại không nghĩ ra được nguyên cớ. Ông chủ Trương đã duyệt qua vô số người, tuy nhiên, người trước mắt có vẻ không tầm thường.

Lão đang nhìn người ta nghiền ngẫm suy đoán thì cô nàng kia bất chợt ngẩng đầu lên, tầm mắt của hai bên vừa lúc chạm nhau, chẳng biết sao mà ông chủ Trương lại cảm thấy rét lạnh như đụng phải khối băng, tiếp theo đã thấy người ta mỉm cười hướng bên này, giơ tay vẫy vẫy, nói:

- Ông chủ, thêm một xửng bánh bao chay nữa nhé.

Nụ cười ấy, có lúm đồng tiền lờ mờ hiện bên má nàng, giọng nói kia mang theo nét êm ái đặc trưng chỉ có ở thiếu nữ, cảm giác rét lạnh của khối băng trước đó dường như đã bị cơn gió ấm áp lướt qua, thoáng chốc tan rã.

- Được.

Dù sao buôn bán vẫn là quan trọng nhất, ông chủ Trương không tiếp tục ngẫm nghĩ nữa, đáp một tiếng rồi bưng một xửng bánh bao nhỏ nóng hổi trên bếp đi qua.

Đến gần nhìn lại, lão càng cảm thấy dáng vẻ cô nàng thật ngây thơ, diện mạo xinh đẹp dịu dàng cộng thêm cử chỉ nhã nhặn, là dạng rất dễ chiếm được cảm tình của bậc cha chú. Hiển nhiên ông chủ Trương cũng thuộc nhóm cha chú nên càng nhìn càng thuận mắt, lúc đặt lồng hấp xuống, người ta còn lễ phép cảm ơn lão, lão lập tức quên sạch nỗi nghi hoặc trước đó, cười ha hả đáp lời và nói:

- Cô bé trông lạ mặt nhỉ, lần đầu đến tiệm của tôi thì phải? Đã hơn chín giờ rồi mà còn ngồi đây ăn, trường học làm sao bây giờ?

Không ngờ đối phương lại cười híp mắt giơ hai ngón tay lên, trả lời:

- Bác à, cháu đã tốt nghiệp đại học được hai năm rồi.

Nàng giống như vô tình mà bỏ qua vấn đề thứ nhất của ông chủ Trương, nói tiếp:

- Hôm nay hơi không thoải mái nên đã xin phép công ty nghỉ làm, không lo.

- À à, thì ra là vậy.

Đoán sai, ông chủ Trương ngượng ngùng gãi gãi đầu, cảm thấy hơi xấu hổ, có điều chút xấu hổ này trôi qua rất nhanh. Bởi vì ba chữ "không thoải mái", lão lại nhìn cô nàng một lần nữa, lập tức hiểu được sắc mặt này hơi tái đến không khỏe, vì vậy lại nhiệt tình nói:

- Thân thể chính là vốn liếng, đừng ỷ người trẻ tuổi mấy cháu có sức khỏe tốt, dù khó chịu cũng phải chú ý ăn uống, chỉ gặm bánh bao chay sao được? Nếu không thì hãy thử món cháo trứng muối thịt nạc ở đây đi, nấu mới mỗi ngày, vừa sánh lại tốt cho dạ dày, bác đây mời cháu thử một chén.

Nếu đã hào khí mà nói chữ "mời", ông chủ Trương tức khắc vừa nói vừa định đi hướng phòng bếp, ai ngờ mới xoay người, chợt nghe sau lưng truyền đến một câu:

- Cảm ơn bác, nhưng mà thật sự, không cần đâu.

Quay đầu lại, cô nàng kia vẫn mỉm cười ngọt ngào, nàng rút ngón tay về đặt lên môi, như vô cùng áy náy mà bổ sung một câu:

- Xin lỗi, khi không thoải mái cháu không muốn thấy thịt, nên mới ăn chay, chỉ có thể ăn chay.

Sau cùng ông chủ Trương ngoan cố vẫn kiên quyết tặng cô nàng một chén cháo trắng, mãi cho đến khi lão trở về chỗ cánh cửa cửa tiệm tiếp tục băm thịt thì mới nghĩ tới con gái nhà người ta chắc là ăn không nổi nữa rồi... Lại nói tiếp, hình như con gái bây giờ ăn không nhiều lắm, đã vậy còn động một tí là phải giảm mỡ không ăn cái này không ăn cái kia, dạ dày sắp bằng con gà luôn rồi, ăn cơm thường sẽ để thừa lại rất nhiều, chuyện như vậy ông chủ Trương gặp mãi thành quen, lãng phí thì cứ lãng phí thôi. Lão thở dài, dù sao mình nói phải giữ lời chứ.

Sau đó cô nàng kia lại tiếp tục ngồi trong góc mà từ tốn. Lúc nàng rốt cục cũng đứng dậy qua đây tính tiền, ông chủ Trương đã băm thịt xong và đang trộn nhân bánh. Thấy người đi tới, lão vô thức nhìn trên mặt bàn trong góc, rồi lại ngạc nhiên phát hiện bát đĩa rỗng tuếch, một hạt gạo cũng không còn.

Điều này làm ông chủ Trương càng vui vẻ hơn, lão cho rằng người ta không lãng phí cháo tức là không lãng phí ý tốt của mình, là một hành động hiểu chuyện, vì vậy nhất quyết không chịu nhận tiền hai xửng bánh bao, còn nói dù sao cũng không còn mấy cái. Cô nàng không từ chối nhiều, chỉ cười nói cảm ơn ý tốt của ông chủ, rồi lập tức xoay người đi ra khỏi cửa tiệm điểm tâm.

Nàng đi rất nhanh, nhanh đến nỗi khi ông chủ Trương thu dọn chén đũa mới phát hiện hai cái ba lô thật to vẫn còn nằm trên chỗ ngồi, mà ngoài tiệm thì sớm đã không có bóng người.

Chạy ra tiệm không thấy được người, ông chủ Trương chỉ đành tạm giữ giùm. Nhằm đề phòng lỡ có chuyện gì đó, lão còn kiểm tra cái túi thử, cũng may không có đồ vật quan trọng giấy tờ chứng nhận gì. Bên trong ngoại trừ một ít đồ ăn vặt cùng với thuốc thường dùng thì còn có một hộp quà dài, trong hộp là một thanh dao găm, nhìn kiểu mẫu có vẻ là quà tặng công nghệ, nhưng với người quanh năm chơi dao như ông chủ Trương thì liếc mắt đã nhìn ra đây là thanh dao tốt làm từ thép tinh hàng thật giá thật, hẳn là giá không rẻ, đồ đắt tiền như vậy, cô nàng kia phát hiện bị mất nhất định sẽ quay lại tìm, cho nên lão cũng quyết định cất hai cái ba lô vào trong quầy hàng.

Ông chủ Trương không biết rằng, lúc lão làm việc đó, chủ nhân của vật bị đánh rơi thực chất đang ở cách đó không xa, đã nhìn thấy toàn bộ.

Lâm Y đứng trong bụi cây xanh biếc giữa sương mù mù mịt, cách cửa tiệm điểm tâm không quá mười bước chân, nhưng với tình trạng môi trường như hiện tại thì cũng đủ che khuất tầm mắt, huống chi nàng đã lộn áo khoác sang mặt khác, mặt áo loại kaki chính là vật che giấu hoàn hảo ở giữa rừng cây. Sau khi xác định đồ đạc đã thuận lợi đến được tay ông chủ Trương, nàng thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo mỉm cười mà lột viên kẹo sữa ném vào trong miệng, lần nữa đeo khẩu trang kéo mũ áo hoodie che kín bản thân, lúc này mới thong dong xoay người chính thức rời khỏi nơi đây.

Ông chủ Trương từng nói, oán trách dao dởm dùng không được bao nhiêu lần đã bị cùn, "nếu trên tay ông đây là một con dao tốt, tuyệt đối sẽ không phải kết cục như vậy..." Do đó, nàng mới tặng dao tốt.

Ông chủ Trương từng nói, "trước đây bác làm điểm tâm là tuyệt nhất, chậc chậc, hương vị kia hả, có cơ hội nhất định phải cho cháu nếm thử..." Vì vậy, nàng đã tới nếm thử điểm tâm.

Mấy cái đó coi như là vài việc nàng có thể làm vì ông chủ Trương. Ông lão cố chấp, bây giờ lại đang ở lập trường không hề biết nhau, cho nên không cần nói nhiều lời dư thừa, việc nàng cần làm chính là không tiếp tục xuất hiện nữa, không tiếp tục kết bạn đồng hành nữa, thế này cũng tốt. Thật ra thì người từng trải có nhiều kinh nghiệm như ông chủ Trương, nếu như không có vướng bận, chắc chắn sẽ càng giỏi hơn nhỉ.

Nhưng đối với nàng mà nói, dù ông lão có giỏi cỡ nào, sự thật cuối cùng đã chứng minh, vẫn chưa đủ giỏi.

Vì vậy nàng sẽ tiếp tục tìm kiếm cái giỏi hơn thuộc về chính mình.

Giỏi hơn, để lợi dụng đối phương.

Chuyến này vì ông chủ Trương nên đã trì hoãn không ít thời gian, đợi đến khi Lâm Y mua đủ vật phẩm khác rồi trở về căn nhà thuê nhỏ bé, đã gần 11 giờ trưa. Lâm Y từng có chút ưa sạch sẽ, nên căn nhà nhỏ vẫn được thu dọn rất chỉnh tề, nhưng bây giờ ngăn nắp đã không quan trọng nữa, quan trọng là... thời gian. Vì thế sau khi về nhà, nàng chưa hề đổi giày mà lại đi thẳng tới phòng ngủ khởi động máy vi tính, đăng nhập trang web.

Nửa giờ tiếp theo là quá trình tiêu phí không chớp mắt, những vật dụng cá nhân chưa mua được đều có đăng bán trên mạng. Lâm Y chuyển động ngón tay như bay, không hề do dự và càng không so đo vài ba đồng mắc rẻ. Nàng quả quyết vào địa chỉ cửa hàng, đánh tên các loại vật phẩm, sau đó liên hệ chủ cửa hàng làm chuyển phát nhanh để ngày đó phải nhận ngay. Toàn bộ quá trình đều lưu loát thuần thục, giống như đã làm qua vô số lần.

Nửa tiếng sau, dường như đã làm xong tất cả những gì quan trọng nhất, Lâm Y khẽ thở ra một hơi, lúc này viên kẹo sữa trong miệng rốt cục cũng đã hoà tan, nàng đứng dậy rót cho mình ly nước làm sạch miệng, sau đó ngồi xuống một lần nữa, lấy điện thoại di động mở danh bạ lên.

Trong phòng không có người thứ hai, hiển nhiên rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng "ong ong" nho nhỏ của động cơ máy vi tính, cũng chỉ có tiếng cười nói của cô gái nói chuyện điện thoại. Giọng nói của Lâm Y giống như lúc đối mặt với ông chủ Trương, êm ái mang nét đặc trưng của thiếu nữ, tâm tình có vẻ rất tốt.

May mà trong phòng không có người thứ hai, cho nên sẽ không có ai thấy được, chủ nhân của âm thanh mềm mại cười khẽ kia, trên mặt lại không hề có nét tươi cười phối hợp cần có.

Trên thực tế lúc này Lâm Y chỉ cong khóe môi, nhưng bất kỳ ai nhìn thấy đều sẽ không cho rằng đó là nụ cười, cái đó càng giống đối phó không quan tâm hơn. Ánh mắt của nàng vẫn đang chuyên chú nhìn màn hình máy vi tính, tay phải của nàng vẫn đang thao tác con chuột liên tục quẹt quẹt nhấn nhấn, lực chú ý của nàng hoàn toàn không đặt ở cuộc trò chuyện, giống như một vị diễn viên sớm đã thuộc lòng kịch bản, đều đã nắm rõ toàn bộ đối phương sẽ nói gì và nói như thế nào, nàng chỉ cần đối đáp tốt lời thoại từng câu từng chữ là được.

- Vậy cũng được cậu, dạ... được... Con sẽ gọi nói liền, yên tâm.

Nhẹ nhàng đáp xong câu này, ngắt cú điện thoại kia, Lâm Y mới rời máy vi tính, nàng cử động thả lỏng cần cổ, sau đó xoay người lại, ném mình lên chiếc giường mềm mại.

Trái ngược với vừa rồi gấp gáp tranh thủ thời gian, nàng cứ như thế mà nằm im lặng trên giường qua một lúc lâu, không hề nhúc nhích.

Sau một hồi lâu, nàng từ từ lật người nằm ngửa, cuối cùng lại một lần nữa áp điện thoại di động bên tai:

- A lô?

Điện thoại được nối máy, lần đầu tiên cô gái biểu lộ nét mặt cùng với mỉm cười:

- Mẹ, là con đây.

- Nói chút việc, 1 tháng 10* lần này sẽ không về nhà... Hết cách rồi, bụi mù dày đến nỗi cả chuyến bay đều phải hoãn lại, tàu hỏa thì quá phí thời gian không lợi lắm... Vâng, đúng rồi, cậu nói để mẹ đi chỗ kia chơi, con đã đồng ý, hai người không gặp nhau hai năm rồi mà, chỗ cậu náo nhiệt, tốt hơn là mẹ ở nhà một mình quạnh quẽ... Mẹ đừng thoái thác, con với cậu đã bàn xong rồi, cũng đã mua vé online cho mẹ rồi, cầm thẻ căn cước đi nhận là được, đi đi mà, không đi phí vé lắm... Đừng mang nhiều hành lý, con đã đặt không ít đồ trên mạng chuyển đi rồi, bưu kiện đến nơi thì ký nhận là được, coi như con tặng quà cho một nhà cậu... Vâng, đã biết, được... Đến nơi thì nói con biết một tiếng nhé...

(*) 1 tháng 10: ngày Quốc khánh của Trung Quốc

Sau cùng, cô gái đưa tay lên che mắt, môi khẽ mím giống như đang khóc mà vẫn cười:

- Gặp lại sau, mẹ.

Gặp lại sau, mẹ. Chúng ta nhất định sẽ gặp lại, nhất định.

Cúp điện thoại, biểu tình của Lâm Y từ từ chìm xuống, nàng nhắm mắt bất động một lát, trong phòng cũng không còn bất kỳ tiếng động nào nữa, ngay cả máy vi tính cũng tiến vào trạng thái "ngủ" mà mất đi tiếng "ong ong", trong một không gian yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của cô gái đang nhẹ nhàng phập phồng. Lâm Y thở rất yếu, dường như cuộc gọi gia đình bình thường vừa rồi rất có lực sát thương, khiến cho sắc mặt nàng lúc này tái nhợt hơn chút. Đến nỗi cả người nằm trên giường thoạt nhìn như bị bệnh, dáng vẻ suy yếu thậm chí còn có vài phần đáng thương.

Cảm giác đáng thương ấy chỉ kéo dài đến khi đôi mắt kia mở ra lần thứ hai, sau đó, thứ gọi là suy yếu gì đó bỗng nhiên biến mất tựa như ảo giác.

Lâm Y vững vàng bật người dậy, từ tốn chỉnh sửa quần áo, giống như vừa rồi chỉ đơn thuần là nhắm mắt dưỡng thần, giờ đây trong cặp mắt kia đã không còn nét uể oải một chút nào, chỉ có vẻ sâu sắc nghiền ngẫm... Mang vẻ mặt như đang suy nghĩ, nàng chậm rãi thong thả bước đến bên cạnh chiếc bàn, thờ ơ tiện tay cầm cây bút đánh dấu* lên, rút nắp bút ra, sau đó không hề cố kỵ mà viết viết vẽ vẽ lên tường.

(*)马克笔 = marker pen: một loại bút dạ để đánh dấu hay ghi chú trong sách, vở...

Bức tường trắng tinh, mà Lâm Y từng có thói quen sạch sẽ giờ phút này lại không hề khó chịu đối với loại hành vi kia. Mặt tường bóng loáng giống như tấm bảng thượng hạng, trên đó, cây bút đánh dấu nhanh chóng để lại dấu vết chằng chịt - có một số là đường nét, có một số là ký hiệu, một vài danh tính, cũng có một số là chữ đơn không đầu không đuôi - tất cả chen cùng một chỗ, nhìn như nét vẽ nguệch ngoạc trừu tượng, trông rất lộn xộn, không hề có một chút ý nghĩa nào.

Thế nhưng Lâm Y lại nhìn những nét vẽ ấy mà trầm tư thật lâu, thỉnh thoảng sẽ thêm thêm chỉnh sửa, hoặc là gạch chéo một vài chữ đơn hoặc danh tính nào đó, nếu như lưu ý thì sẽ phát hiện, trong nhóm bị gạch chéo có ba chữ 'ông chủ Trương' thật lớn.

Cuối cùng, giống như nàng rốt cuộc đã hạ quyết định, ở một góc nguệch ngoạc nào đó, nàng vẽ một vòng tròn nhiều lớp.

Bị khoanh vòng, cũng là một cái danh tính.

- Diệp Nghi Thiển? Nghe cũng rất văn nhã, không biết người thật sẽ thế nào...

Lâm Y lẩm bẩm, nàng gập ngón tay gõ gõ mặt tường, rồi lại theo thói quen rút ngón tay về đặt lên môi, chợt mỉm cười, giống như người kia đang ở trước mặt:

- Vậy thì xin chiếu cố nhiều rồi, Diệp Nghi Thiển... hy vọng mới của tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.