Mai Sát

Chương 4: Xa Long*



(*) 车龙 (Xa long): theo mình hiểu là cách viết tắt của 车水马龙 (ngựa xe như nước) Cụm từ này dùng diễn tả số lượng lớn người hay vật trong một không gian. Diễn tả theo tiếng việt mình thì là từ đông nghẹt, đông nghìn nghịt.

- ------

Trên núi hoang vào đêm khuya, giữa tầng tầng sương mù dày đặc, đột nhiên có một tiếng thét thê lương phá vỡ không khí, là một con người thì ai cũng sẽ vô cùng sợ hãi.

Tài xế đang uống trà bị dọa giật nảy mình, việc đầu tiên làm là vội vàng ấn nút đóng cửa xe lại.

May mà tuy ở đây hoang dã, nhưng dù sao cũng đang đứng ở trong dòng xe cộ trên con đường bị núi bao quanh, cộng thêm trên xe ngồi đầy hành khách, người ta nói nhiều người thì càng thêm can đảm. Vì vậy khi nỗi sợ hãi lúc ban đầu qua đi, số người tò mò còn nhiều hơn cả số người sợ sệt.

- Sao vậy sao vậy?

Toàn bộ những người ngủ gà ngủ gật trước đó đều bị đánh thức, nhất thời trong xe đều là tiếng hỏi thăm nhốn nháo, có người tính tình nóng nảy còn đứng lên liên tục hướng ra ngoài xem chừng. Riêng Lâm Y, sau khi cửa xe được đóng lại, nàng lập tức thả lỏng tâm tình, lúc này nàng quay đầu nhìn Cố Tùng Kiện cũng đang hiếu kỳ nhìn xung quanh, rồi lại nhìn người ngồi cạnh mình. So sánh vài lần, rốt cục nàng khẳng định phản ứng của người kia xác thật nhỏ hơn nhiều so với người bình thường.

Có điều tuy nói phản ứng nhỏ, nhưng thật ra Diệp Nghi Thiển vẫn có động tác. Bên trong xe vừa ồn ào hỗn loạn, cô liền nhíu mày cất sách vào trong túi xách, thu dọn túi ổn thỏa xong cô mới ngẩng đầu quét mắt nhìn bên trong buồng xe, nhưng không phải muốn quan sát hay tham gia nghị luận, mà là lên tiếng nhắc nhở Cố Tùng Kiện:

- Anh Kiện, tình hình chưa rõ, anh ngồi xuống trước đi, đừng thêm phiền.

Sau đó lại nghiêng đầu, nhìn Lâm Y ngồi bên cạnh mình.

Lâm Y khẳng định ánh mắt kia dừng trên khẩu trang của mình một lúc, khoảng hai ba giây thì phải, tiếp theo Diệp Nghi Thiển như muốn nói gì đó với bên này. Lời còn chưa kịp ra, đã chợt bị cắt ngang.

Không chỉ cô bị cắt ngang mà toàn bộ tiếng huyên náo ồn ào trong xe đều bị áp xuống, tiếng thét chói tai thứ hai áp đảo toàn bộ âm thanh, tê tâm liệt phế truyền đến từ xa tới gần, đâm thẳng vào màng nhĩ của tất cả mọi người.

Đã không còn là tiếng thét nữa, rõ ràng chính là tiếng gào rú ghê rợn khiến người ta sởn gai óc.

Một tiếng rồi lại một tiếng rú như vậy không ngừng truyền đến, cực kỳ rợn người. Trong chốc lát, không ai dám nói một lời nào, toàn bộ người trong xe đều yên tĩnh lắng nghe, không ai biết chuyện gì xảy ra. Bên ngoài kính chắn gió là thế giới thuộc về bóng tối sương mù, cho dù cùng bật đèn pha và đèn sương mù cũng không thể rọi xa được, nhiều nhất chỉ lờ mờ nhìn được trong chiếc xe tư gia ở đằng trước, người trong xe bị dọa sợ đến ngồi dồn về ghế sau và co rúm thành một đoàn, khiến mọi thứ càng có vẻ quỷ dị.

Căng thẳng như vậy trong một chốc, sau tiếng gào rú cuối cùng, rốt cục cũng lắng xuống. Sau khi quay về yên tĩnh, người trong xe ai nấy đều nhìn nhau, tuy bầu không khí quỷ dị vẫn còn ở trong lòng, nhưng dù sao đã không còn kích động trực tiếp nữa, ít nhiều cũng thả lỏng được chút.

- Mẹ kiếp... Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy chứ?

Có người đàn ông vạm vỡ mở miệng trước, dù mắng chửi, nhưng trong giọng nói vẫn có chút thiếu tự tin:

- Ai, ai biết một chuỗi tiếng gào rú ghê rợn vừa rồi là gì? Đằng trước là chết người hay là gặp quỷ?

- Không... không chừng cũng đúng...

Có người mở đầu, hiển nhiên sẽ có người tiếp lời. Một người trung niên đang ngồi dè dặt phát biểu ý kiến:

- Đường núi này có tiếng hung hiểm, thông thường chắn đường đều là do phía trước bị lật xe, có lẽ... có lẽ là vừa rồi ai đó xảy ra chuyện mà không thể tới cứu giúp, cho nên người nhà gào khóc?

Lâm Y đẩy đẩy viên kẹo trong miệng không lên tiếng, nàng cảm thấy người ta sẽ không tin lời giải thích này. Tiếng thứ nhất truyền tới có lẽ vẫn còn giống, nhưng còn tiếng gào rú liên tục lúc sau, ai cũng nên nghe được nó khác với tiếng gào khóc. Song, có lẽ là nóng lòng tìm an ủi cầu an tâm, hoặc là thật sự không nghĩ tới khả năng khác, phần lớn người đang ngồi dường như đều tán thành ý kiến kia, bầu không khí trên xe thả lỏng rất nhiều. Tiếng "xầm xì" vang lên lần nữa, mọi người lại bắt đầu tụm tốp ba tốp năm mà nhỏ giọng nói chuyện với nhau, thậm chí có người còn khôi phục nụ cười xã giao trên gương mặt.

Cố Tùng Kiện thấy thế, cũng rời chỗ ngồi đi qua, trên mặt vẫn treo nụ cười trấn an, giống như là muốn xoa dịu hai đồng bạn.

Còn chưa đến gần, người ngồi bên cạnh cậu ta đột nhiên đứng dậy!

- Chồng của tôi! Có ai thấy chồng tôi không?

Đứng dậy là một người phụ nữ đang bồng trẻ sơ sinh, vẻ mặt cô ta hoang mang, kêu la như vừa mới tỉnh đại mộng:

- Trước đó, trước đó lúc không có việc gì, chồng tôi còn có mấy người khác cùng nhau xuống xe đi hút thuốc, giờ đã qua lâu như vậy rồi, sao vẫn chưa thấy trở lại!

Một câu nói tràn đầy hoảng sợ, làm cho bầu không khí trong xe vốn đã buông lỏng giờ lại căng thẳng!

- Đừng sốt ruột, chị đừng sốt ruột!

Vừa lúc Cố Tùng Kiện đi ngang qua, vì vậy người phụ nữ kia cuống cuồng mặc kệ là ai, túm lấy cánh tay cậu ta như túm cọng rơm cứu mạng vậy. Xem ra lực tay rất lớn, nắm đến nỗi Cố Tùng Kiện nhe răng trợn mắt. Có điều cậu cũng hiểu chuyện, không cố chấp tránh thoát mà chỉ thuận thế khuyên nhủ:

- Vị đại tỷ này, chị đừng nóng! Mọi người giúp đỡ một chút, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ tìm giúp một tay đi, thấy ai hút thuốc lá thì hỏi thăm họ thử! Đại tỷ, có thể là nhóm người chồng chị không sợ tiếng rú kia nên mới không quay lại liền, bọn tôi giúp chị tìm thử nhé, chị đừng sốt ruột!

Phần lớn khách trên xe đều không phải lần đầu tiên ngồi chiếc xe này, cho nên họ biết rõ lúc kẹt xe sẽ có người chọn xuống xe tản bộ. Nhưng mà cho dù tản bộ cũng sẽ không đi cách xe quá xa, huống chi là trong đêm khuya sương mù, phạm vi tản bộ cơ bản sẽ nằm trong tầm nhìn. Vì vậy sau lời kêu gọi của Cố Tùng Kiện, quả nhiên mọi người nhao nhao hành động, từng người nhìn xuyên qua cửa kiếng xe mà quan sát bên ngoài.

Có điều, nhìn quanh một lúc lâu, không một ai có kết quả, chỗ đèn xe chiếu sáng, ngoại trừ bê tông cùng với bụi bặm, không hề thấy được bất kỳ vật sống nào.

Thấy tìm không ra, giống như dự cảm được ứng nghiệm, người phụ nữ kia càng hoảng hốt:

- Làm sao bây giờ? Làm sao giờ? - Sắc mặt cô ta trắng bệch, tay nắm chặt Cố Tùng Kiện không thả, miệng vẫn cầu xin nói:

- Chồng tôi sẽ không vô cớ đi loạn, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nói không chừng đã té ở chỗ nào đó rồi, sương mù dày như vậy, tôi... tôi muốn xuống xe đi tìm thử.

Cô ta khẩn cẩu nhìn tài xế, rồi lại nhìn xung quanh:

- Xin các vị hảo tâm cùng tôi xuống xe tìm thử xem, cầu xin mọi người mà!

Người phụ nữ bế đứa trẻ trông vô cùng đáng thương. Nếu là ngày thường, cầu xin như vậy chắc chắc sẽ nhận được rất nhiều hưởng ứng nhiệt tình của hành khách.

Nhưng lúc này lại khác. Tiếng gào rú ghê rợn vừa rồi vẫn để lại bóng ma trong lòng mọi người, ở trong buồng xe vừa nhiều người vừa sáng sủa thì còn tạm ổn, nhưng thế giới bóng tối mờ mịt bên ngoài lại khá đáng sợ. Mọi người nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng trả lời, thậm chí Cố Tùng Kiện đang bị tóm chặt cũng không có chủ kiến, chỉ đành dùng ánh mắt cầu cứu mà nhìn về phía hai người bạn.

Trước đó vẫn luôn im lặng theo dõi tình hình, lúc này Diệp Nghi Thiển rốt cục cũng đứng dậy. Cô rời chỗ ngồi đi tới bên cạnh Cố Tùng Kiện, không nhìn cậu ta mà là nắm tay người phụ nữ, nhẹ giọng cam kết:

- Đại tỷ đừng làm loạn, cẩn thận dọa đứa nhỏ giật mình, bọn tôi xuống xe cùng với chị là được.

... Hóa ra là tính tình ngoài lạnh trong nóng sao?

Lâm Y theo sát sau lưng cô, trong lòng âm thầm ghi thêm một khoản, sau đó lặng lẽ lấy túi du lịch dã ngoại ở trên kệ hành lý xuống.

Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai.

- Được! Người trẻ tuổi còn không sợ, ông đây sợ cái gì! Chẳng phải là xuống xe tìm người thôi à, tính cả Tào ca này một người nữa!

Lúc này người đàn ông vạm vỡ hùng hùng hổ hổ trước đó cũng đứng dậy, tiếp theo lại lục tục có thêm vài người hưởng ứng, đếm đếm cũng được hơn năm sáu người, còn người không hưởng ứng cũng nhiệt tình cho mượn đồ tiện dụng như đèn pin chẳng hạn. Diệp Nghi Thiển kiểm kê đại thể một chút, gật gật đầu tựa như hài lòng, sau đó chợt xoay người, lập tức hơi ngẩn ra khi thấy Lâm Y đã cài chắc ba lô chuẩn bị xuất phát.

Sao vậy nhỉ? Dĩ nhiên Lâm Y nhìn ra cái ngẩn người kia, nàng đeo khẩu trang nên lười nói chuyện, chỉ nghiêng đầu dùng ánh mắt biểu thị sự nghi hoặc của mình. Thấy nàng nghiêng đầu, Diệp Nghi Thiển mới nhấp môi nói:

- Em... đừng đi, nhiều người lắm rồi, em ở lại trên xe chờ bọn tôi trở về là được rồi.

Đề nghị này... hẳn là xuất phát từ hảo tâm nhỉ? Thế nhưng không khớp với tư tưởng của mình, hiển nhiên Lâm Y không chịu tiếp thu:

- Không sao.

Nàng không thèm để ý mà cong mắt giương mày với Diệp Nghi Thiển, trêu ghẹo nói:

- Thêm một người cũng không nhiều lắm, hơn nữa không chừng chị sẽ cần tôi, tôi có kỹ năng tìm người đặc biệt đấy.

Nói xong không đợi trả lời, Lâm Y chen qua đoàn người, dẫn đầu nhảy xuống xe buýt đường dài.

Chân giẫm lên mặt đất, thứ đầu tiên phả vào mặt, là không khí lạnh lẽo pha trộn với mùi đất.

Mặt đường bê tông dưới chân có chút gồ ghề. Lâm Y nhìn quanh một vòng, không thấy được bất kỳ một cây đèn đường nào, ánh sáng bao quanh xe buýt đến từ đèn chiếu sáng của xe ở phía sau, mà ánh đèn của đầu xe buýt lại rọi sáng vài mét ở đằng trước, như vậy đèn xe của một chiếc rồi lại một chiếc tiếp sức cho nhau, tạo thành vùng sáng nhợt nhạt trên đường núi. Bên ngoài đèn xe thuộc về bóng tối mênh mông bát ngát, cộng thêm sương mù cản trở, thật sự có thể nói là không phân biệt được đất trời.

- Cẩn thận, phải đi ở chính giữa đường chỗ có ánh sáng, ven đường là sườn dốc có thể ngã chết người, đạp nhầm vào khoảng không thì không đùa được đâu.

Người thứ hai nhảy xuống xe chính là Cố Tùng Kiện. Rốt cuộc cậu ta cũng đã thoát được cái tóm chặt của người phụ nữ kia, lúc này vừa xoa cánh tay vừa cười hì hì nói với Lâm Y:

- Vừa rồi em được lắm nha, mới quen biết ngày đầu tiên thôi mà dám ở trước mặt làm trái lời Đại Nghi, lần đầu tiên anh gặp đó, anh đã nhìn học muội em bằng cặp mắt khác xưa rồi đây.

- Đại di? Sao, chị ấy còn là đại di của anh?

(*) Đại Nghi và Đại di đều có phát âm giống nhau (Da yi), chỉ khác về thanh điệu, nên Lâm Y mới hiểu lầm

Lâm Y không thể quay người lại ngay lập tức, nghe vậy thì vô thức nghĩ đến vai vế. Cố Tùng Kiện cười trộm làm động tác đừng lên tiếng, đáp:

- Suỵt, là biệt danh, không phải em ấy tên Diệp Nghi Thiển sao... Có điều em nói Đại di cũng không sai, chính là ý đó, em nhìn đi, bản mặt nghiêm túc của em ấy có phải giống như bà dì không? Cũng vì vẻ mặt đó mà từ nhỏ đến lớn, người dám trêu chọc nó chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cho nên vừa rồi anh mới nói khả kính khả bội* học muội em nha.

(*) khả kính khả bội: khâm phục ngưỡng mộ

Đây chắc hẳn là nói đùa. Lâm Y biết Cố Tùng Kiện đang muốn xoa dịu bầu không khí nặng nề lúc này, nhưng chẳng biết vì sao, lời ấy lại làm nàng nhớ tới cảnh ven hồ khi nữ sinh kia không những nổi giận với Diệp Nghi Thiển mà còn đánh văng món quà mà cô tặng. Có thể đếm được trên đầu ngón tay? Nàng câu môi mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Bên này nói cười chưa tới hai câu, phía bên kia người cũng đã xuống xe. Càng nhiều người thì cảm giác căng thẳng sẽ không còn nặng nề như vậy nữa.

Có lẽ vì là người ra mặt đầu tiên nên lúc này Diệp Nghi Thiển vô tình đã đóng vai trò chỉ huy. Cô cũng không từ chối, trực tiếp phân phó người đàn ông vạm vỡ tự xưng là Tào ca kia cùng với hai người đàn ông cao to lực lưỡng khác cầm đèn pin đi ở tuốt đằng trước, bản thân mình, Lâm Y và người phụ nữ ôm đứa bé thì đi ở phía sau bọn họ, trong đó người phụ nữ đi chính giữa hai nàng, còn Cố Tùng Kiện và một người nam khác thì đi hai bên trái phải của các nàng, sau lưng còn có hai người đàn ông trung niên cầm cây đèn pin nhỏ chặn trận tuyến sau cùng.

Bố trí hoàn tất, tiểu đội tạm đủ người kia bắt đầu xuất phát. Người phụ nữ đoán rằng chồng mình có thể đã đi đằng trước xem náo nhiệt, vì vậy tiểu đội cũng quyết định xuôi theo ánh đèn dòng xe cộ mà đi tới. Đoàn người đi về trước được hơn mười bước, quay đầu lại nhìn, hơn phân nửa chiếc xe khách đường dài kia đã biến mất trong màn sương trắng, thậm chí đèn đầu xe cũng trở nên mờ ảo.

- Ấy, cảnh tượng này thật quái... quái, tiếc rằng trên núi tín hiệu không tốt, nếu không chắc chắn rất nhiều người sẽ chụp hình.

Người nam bên cạnh Lâm Y cười gượng nói mấy câu, nhưng không ai tiếp chuyện, cho nên hắn cũng bẽ mặt mà ngậm miệng.

Sau đó không ai mở miệng nói chuyện nữa, chỉ có hai đường sáng của đèn pin chiếu vào trong bóng tối lúc ẩn lúc hiện, nhưng ngoại trừ bụi cây và mỏm đá ven đường ra, vẫn không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Trên đường không có một bóng người, ngẫu nhiên có thể thấy người ở trong xe tư gia đang quan sát bọn họ xuyên qua lớp kính thủy tinh, trong mắt những người đó đều mang theo vẻ cảnh giác cùng sợ sệt. Chắc hẳn cũng là bị một hồi tiếng gào vừa rồi dọa sợ.

Đi như vậy khoảng chừng năm sáu phút, trừ việc không thấy được đầu của xa long, thì không có tình huống nào phát sinh.

- Đây là tà môn gì chứ...

Lúc đang đi bên cạnh một chuỗi dài xe vận tải cỡ lớn, người đàn ông vạm vỡ gọi là Tào ca không nhịn được nói thầm:

- Không nói tới chưa tìm được người, sao mà đến cả người của trạm quản đường cũng không thấy một bóng? Chẳng lẽ đám nhãi ranh này lười biếng đi ngủ rồi, muốn chặn bao nhiêu xe đây đến rạng sáng ngày mai nhỉ?

Vẫn không ai tiếp lời của hắn. Lúc này Lâm Y đột nhiên cúi người thoát ra khỏi tiểu đội, trước lúc tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, nàng lưu loát bám vào cửa xe của một chiếc xe vận tải bên cạnh, ló đầu nhìn vài lần vào bên trong xe thông qua cửa sổ xe, rồi lại nhảy xuống đi hai ba bước trở lại giữa đội ngũ.

- Nhóc bám cửa xe làm gì vậy? Coi chừng làm mất lòng người ta! Mấy tài xế xe vận tải này đều cùng một bè lũ, chúng ta trêu chọc không nổi đâu!

Người nam đeo kính hốt hoảng mở miệng quát lớn, đồng thời bất an nhìn xe vận tải một lát, nhưng vì thân xe quá cao, đứng trên đường thì không thể thấy rõ tình huống bên trong.

Lâm Y không để ý tới hắn ta. Thật sự thì Lâm Y không hề để ý tới bất kỳ ai, đôi mắt của nàng chỉ lăng lăng chăm chú nhìn Diệp Nghi Thiển. Tuy miệng mũi bị che lại, nhưng vẫn thấy được lúc này nàng khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, bộ dạng như muốn nói lại thôi.

Chắc là hiểu được ánh mắt này, Diệp Nghi Thiển gật đầu với nàng, khẳng định nói:

- Nói đi, hợp mưu hợp sức, không cần lo ngại nhiều.

- Thật ra cũng không có gì, bởi vì cảm thấy có chỗ không thích hợp, cho nên đi xác nhận một chút.

Được khẳng định, quả nhiên Lâm Y lập tức mở lời. Dường như muốn xua tan ngột ngạt, nàng vừa nói vừa nhẹ nhàng kéo khẩu trang xuống, mặc cho bản thân tiếp xúc với sương mù lành lạnh:

- Trước đó chúng ta một đường đi tới, đều sẽ bị những chủ xe kia lén lút nhìn đúng không? Tôi rất nhạy cảm với tầm mắt. - Nàng xoay người lại, chỉ vào một hàng dài xe vận tải cỡ lớn:

- Nhưng mà sau khi đi tới bên cạnh mấy chiếc xe này, không biết từ lúc nào đã không cảm giác được tầm mắt nữa, vì vậy tôi bám cửa xe nhìn thử, quả nhiên, bên trong buồng lái sáng đèn, nhưng lại không có bất kỳ ai. Hơn nữa...

Nói đến đây, Lâm Y còn cười cổ quái:

- Không chỉ có chiếc đó, tôi đoán toàn bộ bên trong mấy chiếc xe vận tải mà mình đã đi qua, đều không có người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.