Mai Sát

Chương 8: Chấp nhận



Diệp Nghi Thiển biết, nếu trước đó Lâm Y không kéo tay cô ra khỏi cửa khoang, vậy thì hiện tại cái tay bị bắt kia, có lẽ là của chính mình.

Vả lại không hiểu vì sao, cô cảm giác người này vô cùng tin cậy mình.

Không ai sẽ bằng lòng cô phụ phần tín nhiệm mà người khác dành cho.

Xoay người ra khỏi khoang hành lý, Diệp Nghi Thiển vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy một cụm sương máu phụt ra bên cạnh Lâm Y đã bị lôi xa mấy bước! Trong lòng căng thẳng, cô vội phóng người về trước, chỉ hy vọng tất cả vẫn chưa quá muộn!

Tới khi tiến lên phía trước vài buớc, cô mới nhìn rõ máu tươi là từ đâu mà ra, cũng thấy rõ chuyện gì đã xảy ra trong chỗ tối ấy.

Không biết có nên vui mừng hay không, Lâm Y tạm thời không sao, máu bắn ra vừa rồi là của người nam bị lôi đi trước. Lúc này người đang bị quăng mạnh lên trên quốc lộ bê tông, cái đầu đập xuống đất trước, hắn ta chưa kịp kêu thảm thì đầu đã nở hoa, tê liệt ngã xuống máu ồ ạt chảy không ngừng, không rõ sống chết.

Kể cả như vậy, cái tay đó cũng không buông đùi hắn ta ra, vẫn lôi kéo người nọ tựa như đang lôi con búp bê vải cũ rách.

Cánh tay ấy giống y cái tay đang nắm cổ tay Lâm Y, thậm chí còn to khỏe hơn, ngoại trừ màu da bệnh trạng bất thường, còn lại đều trông mạnh mẽ hơn người bình thường, thậm chí độ dài cánh tay cũng khác thường. Trước đó ở cửa khoang chưa phát hiện ra, bây giờ nhìn lại mới thấy, tỉ lệ giữa cánh tay và cơ thể hoàn toàn không bình thường! Chủ nhân cánh tay vẫn còn lẩn trong góc tối nơi mà đèn xe không chiếu tới, Lâm Y cách chỗ đó khoảng hai thước, đang bị một cánh tay giữa không trung cùm lấy kéo nghiêng ngả lảo đảo!

Chưa kịp kinh hãi, mắt thấy cánh tay kia giơ lên, dường như định nhấc Lâm Y lên đập xuống giống người nam kia, Diệp Nghi Thiển nhào tới không chút do dự, nâng cờ-lê kim loại trong tay chuẩn bị đập mạnh xuống cánh tay đó!

Cờ-lê dùng để sửa xe vừa dài vừa rất nặng, Diệp Nghi Thiển lại gần như dùng hết sức, chỉ nghe được một tiếng "bành" vang dội giữa sương mù, cánh tay nắm Lâm Y run mạnh. Diệp Nghi Thiển thấy có tác dụng, định tiếp tục hăng hái đánh thêm nữa, chợt nghe Lâm Y la một tiếng:

- Cẩn thận!

Nhờ một tiếng này, Diệp Nghi Thiển theo bản năng lách người, mới phát hiện cái tay còn lại đã ném thi thể người nam đi rồi, tiếp theo tập kích thẳng hướng cô. Nếu không nhờ Lâm Y nhắc nhở, bản thân mình suýt chút nữa cũng lọt vào gông cùm đó.

Mắt thấy cái tay kia sượt qua người Diệp Nghi Thiển, dường như cảm thấy chưa đủ đảm bảo, Lâm Y dùng sức kéo ngược cái tay đang nắm mình thật mạnh. Không biết có phải là do nóng lòng hay không, lực kéo lần này không nhỏ, vậy mà lại kéo được chủ nhân của cánh tay đang lẩn trong góc chết tối om ra, hắn lảo đảo một cái, lộ diện dưới ánh đèn xe.

Chỗ đèn xe nhất thời truyền đến một tiếng gào thét vang dội, có vẻ như đối phương cũng không thích bị ánh sáng chói lòa chiếu trực tiếp. Mà nhân cơ hội này, Lâm Y và Diệp Nghi Thiển cũng thấy rõ ràng thứ đó rốt cuộc là gì.

Đó là một con người. Không hề nghi ngờ, mặc dù cánh tay dài bất thường, quần áo rách rưới, làn da lộ bên ngoài cũng có nhiều chỗ sưng viêm chuyển thành lỗ máu đỏ thẫm chi chít, nhưng đây xác thực là một người. Thậm chí Diệp Nghi Thiển liếc mắt liền nhận ra áo ngoài dơ bẩn rách nát trên thân thể người nọ, thực ra chính là đồng phục của nhân viên trạm kiểm soát.

- Xảy ra chuyện gì...

Vốn là nhân viên trạm kiểm soát giữ trật tự đường núi, trước đó tìm khắp nơi không thấy, bây giờ lại mang bộ dạng như vậy xuất hiện trước mắt, Diệp Nghi Thiển nhất thời có chút chần chừ. Nhưng mà không chần chừ lâu lắm, bởi vì tình huống bên phía Lâm Y đã trở nên nguy cấp. Dường như để trả thù cái kéo ngược trước đó, nàng bị vung mạnh một cái đụng trên thân xe khách, tiếng va đập vang dội, chứng tỏ đụng không hề nhẹ.

Diệp Nghi Thiển chau mày, cánh tay đó vừa mới bị đập mà còn có sức mạnh như vậy, xem ra tấn công cánh tay to khỏe không phải là ý hay. Hay là... Ánh mắt cô nghiêm túc, nắm chặt vũ khí trong tay, tiến lên mấy bước, nhân lúc thứ kia đang khó chịu bởi ánh đèn xe sáng chói, cô nhanh chóng đi vòng qua sau lưng, nhún người lên bất chấp tất cả, lần nữa ra sức đập xuống!

Tiếng vang lần này không còn là âm thanh va chạm giữa kim loại và cơ bắp nữa, mà là âm thanh khác vang dội hơn, tiếng "phanh" của vật cứng đánh vào vật cứng! Cũng không chỉ một tiếng thì ngừng, mà là tiếng vang vọng nhiều lần liên tục không ngừng nghỉ, mỗi một lần đều kèm theo máu tươi bay tung tóe!

Tay của Diệp Nghi Thiển ổn trọng hơn tay của đa số mọi người, cho nên mỗi lần đánh xuống đều có thể đánh trúng chính xác cùng một vị trí của mục tiêu. Cô làm rất nhanh, ánh mắt lạnh lẽo âm u, không cho mình một giây do dự nương tay. Bất kể đối thủ có còn là con người hay không, nếu trước đó người này đã từng sát hại một người đầu nở hoa, vậy thì cô chẳng qua cũng là "gậy ông đập lưng ông" mà thôi.

Tấn công liên tục nhưng chỉ mất vài giây. Vài giây qua đi, một nửa sau gáy đã lún xuống, đỏ trắng lẫn lộn đến không còn hình dạng.

Thế nhưng thứ kia vẫn có thể cử động, còn rú lên xoay người lại tính trở tay tấn công người đánh lén mình.

- Học tỷ tránh ra!

Người gọi tất nhiên là Lâm Y. Diệp Nghi Thiển tấn công cũng có hiệu quả, cánh tay kia như mất đi sức lực, Lâm Y đã thành công thoát khỏi sự kìm kẹp của nó, lúc này đang xông tới như một cơn gió, khi sắp tới gần thì nàng vươn tay đẩy mạnh cơ thể bệnh trạng kia!

Với sức chạy nước rút, đối phương thành công bị đẩy lùi về sau liên tục, hai cánh tay quá dài vung vẫy loạn xạ nhất thời cũng không cách nào tấn công được mục tiêu gần mình, hai khối thân thể cứ như vậy mà cùng nhau ngã vào trong bóng tối!

May mà trước đây không lâu từng có một cảnh tương tự, Diệp Nghi Thiển hiểu Lâm Y muốn làm gì, cô nhanh chóng tiến lên duỗi tay nắm mũ áo khoác của nàng dùng sức kéo lại. Cuối cùng cũng mạnh mẽ lôi được cái người có khuynh hướng nghiêng tới trước kia quay ngược trở về.

Trong bóng tối lại vang lên âm thanh da thịt lăn xuống sườn dốc, có điều lần này còn kèm theo tiếng gào rú không ngừng, giống như tiếng dã thú gầm rú!

May sao, nhờ địa thế mà rất nhanh đã không còn nghe được tiếng gào rú đó.

Mùi máu tanh vẫn quanh quẩn nồng nặc, nhưng sương mù bốn phía đã khôi phục tĩnh lặng không hề lưu động nữa. Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, toàn bộ mọi thứ vừa rồi xảy ra chỉ không quá hai phút đồng hồ, nhưng cũng là đã trải qua một trận sinh tử khó có thể tưởng tượng. Hai cô gái không hẹn mà cùng ngồi bệt xuống đất, không ai lên tiếng.

Chưa kịp thở hai hơi, trong không gian yên tĩnh, sau lưng bỗng nhiên vang lên tiếng "bịch" khiến hai người vội vã nhảy người lên lần thứ hai!

Diệp Nghi Thiển nắm chặt thanh cờ-lê nhuốm máu quay đầu lại, trong lòng đã chuẩn bị tốt, bây giờ mà thấy thứ gì cô cũng sẽ không kinh ngạc cũng không do dự nữa. Thế nhưng cuối cùng đập vào mắt lại là chỗ cửa khoang hành lý, Cố Tùng Kiện vô cùng chật vật đang trèo nửa người từ trong đó mà ra, âm thanh "bịch" vừa rồi là do cậu không cẩn thận làm rơi cái kìm thép xuống đất, chắc hẳn cũng tìm được nó từ trong hộp công cụ sửa xe.

Cố Tùng Kiện vội vàng nhặt cái kìm lên, sau đó giữ nguyên tư thế nửa người trèo ra ngoài mà cuống quýt nhìn xung quanh một lát, giống như sợ kinh động đến gì đó, lại bất ngờ trông thấy hai cô gái đang yên lặng nhìn cậu chăm chú. Cậu ta vô cùng vui mừng, bất chấp hình ảnh hiện tại của mình thế nào, vội la lên:

- Hai người không sao chứ? Anh đến giúp đây! Chờ, chờ anh một chút là được!

- Ha, thật cảm tạ đàn anh trượng nghĩa, có điều sao đi ra vất vả vậy nha? - Lâm Y cười khúc khích, lúc này lại hoàn toàn không thấy căng thẳng một chút nào.

- Đừng nhắc tới nữa, mấy cái người ở phía trong không chịu xê dịch ra ngoài xíu nào.

Cố Tùng Kiện càng vụng về mà tính trèo ra khỏi cửa khoang:

- Anh bị kẹp rất chặt, nếu không nhờ Tào đại ca thì đến bây giờ cũng chưa chen được tới cửa!

Người trước mắt này sắp chui ra cửa khoang, Diệp Nghi Thiển khẽ thở dài, đi qua ngăn cậu ta nói:

- Anh Kiện đừng ra đây, đã giải quyết xong rồi, anh nên chui trở lại đi, bọn em cũng định vào đây. - Dứt lời, cô quay đầu nhìn Lâm Y một chút, hỏi:

- Ổn không? Nếu không sao thì em vào trước đi, đứng ở ngoài cũng không an toàn.

- Ừ.

Lâm Y gật đầu, tỏ vẻ mình thật sự không sao, nhưng tiếp theo lại lắc đầu, nói:

- Bên ngoài chắc chắn không an toàn, tiếng gào vừa rồi chỉ sợ đã dẫn thứ gì đó qua đây, nhưng mà... - Nàng mở hai tay ra, để lộ vết máu dính trên tay áo, nói tiếp:

- Chính vì vậy, hai chúng ta không thể quay lại khoang hành lý, mùi máu trên người quá rõ, lỡ như dẫn thứ gì tới, chỉ sợ rất dễ bị phát hiện vì cách thân xe quá mỏng, chẳng những không an toàn, trái lại có khả năng gây họa cho người ở trong.

Sở dĩ khoang hành lý an toàn là nhờ tính ẩn nấp cách biệt với bên ngoài, một khi bị phát hiện bao vây thì mọi thứ xong đời. Diệp Nghi Thiển không biết Lâm Y nói đúng mấy phần, cũng không biết khứu giác của thứ bệnh trạng đó có biến đổi hay không, thế nhưng, cô quả thật cũng không muốn mạo hiểm, đặc biệt là bên trong còn có con nít.

- Vậy thì thế này. - Hầu như chỉ trầm ngâm một giây, cô đã đưa ra quyết định:

- Anh Kiện trở về đi, bọn em tìm chỗ khác trốn, với lại...

Nói tới đây, Diệp Nghi Thiển ngồi xổm xuống, gõ gõ cửa khoang:

- Cái này dùng sức kéo là mở được, quá không an toàn. Để phòng ngừa ngộ nhỡ có gì xảy ra, em sẽ khóa ngoài, chờ trời sáng sẽ mở ra... Mà nếu như em không tới, bên trong có công cụ, loại khóa này không chắc lắm, mọi người ở trong nạy vài cái cũng có thể mở được.

Dứt lời, thật giống như gõ phách kết án, Diệp Nghi Thiển hoàn toàn làm lơ Cố Tùng Kiện luôn miệng phản đối, cô một phát đẩy người nhét gọn trở về mà đóng cửa khoang lại, tiếp theo cô tháo kẹp tóc xuống, một lần nữa nhét vào trong lỗ khóa gảy gảy hai lượt, khóa cửa "cùm cụp" khóa chặt.

- Đàn anh đừng ồn, hình như em nghe có âm thanh lạ qua đây, anh cũng đừng hại bọn em.

Ở bên cạnh, Lâm Y đè thấp giọng nói. Một câu "ăn không nói có" này làm cho tiếng kháng nghị "ồm ồm" cuối cùng cũng kết thúc.

Tuy thấy Lâm Y cười giống như chỉ là dọa người thôi, nhưng Diệp Nghi Thiển biết những lời đó hoàn toàn có khả năng. Chỉ một lát sau, phía bên kia sương mù và bóng tối thật sự truyền đến đủ loại âm thanh đứt quãng, có điều những âm thanh đó nghe vẫn coi như còn xa xa, còn mơ hồ... Thế nhưng, cũng có thể chỉ cần thời gian cực ngắn, những âm thanh mơ hồ đó có thể đến gần trước mắt.

- Lên nóc xe.

Thời điểm này mà chạy quá xa đi tìm chỗ trốn là không thực tế, Diệp Nghi Thiển nhìn trái phải một chút, nhanh chóng quyết định chỗ thích hợp nhất lúc này. Nóc xe khách là điểm cao gần đây, lại thoáng gió, tuy rằng mùi máu có thể bị phát hiện, nhưng chưa chắc sẽ bị khóa vị trí, hơn nữa đối thủ trước đó động tác cũng không linh hoạt lắm, chưa chắc trèo lên được.

Giống như hai lần trước, Lâm Y không hề bất đồng ý kiến với lời của Diệp Nghi Thiển. Hai người đều là kiểu động tác nhanh nhẹn, hỗ trợ nhau nhanh chóng phá nát cửa sổ xe mà trèo lên nóc xe khách cao gần bốn mét, hầu như không gây ra bao nhiêu tiếng động. Cũng may là như vậy, hai người vừa mới ổn định trên nóc xe liền nghe được âm thanh khác thường ở phía dưới, thấy được vài bóng người cổ quái xuất hiện trong sương mù. Mà những bóng người này cũng không phát hiện các nàng, chỉ tụ tập bên cạnh xe khách, quanh quẩn nhiều lần giống như tìm kiếm gì đó.

Hai người lập tức nín thở mà nằm sấp trên nóc xe. Nhờ chênh lệch độ cao, lần này Diệp Nghi Thiển có thể quan sát tình huống rõ ràng.

Nhìn chung, người quanh quẩn trong sương mù dày đặc bên dưới hẳn là có thể chia thành hai loại. Một loại chiếm số nhiều, có khoảng năm sáu người, là loại giống như đồng bạn bị điên trước đó, ngoại trừ miệng phát ra tiếng "khà khà" quái dị, ánh mắt hung ác tính công kích cực cao, thì nhìn cũng không có gì khác người bình thường.

Còn loại khác thì có hai ba tên, trông càng giống thứ bệnh trạng bị hai người thật vất vả mới giải quyết được, cũng là toàn thân quần áo rách nát, da sưng viêm biến màu. Mặc dù hai tên này không có cánh tay dài bất thường, nhưng tay chân cũng biến dạng vặn vẹo với mức độ khác nhau, trông cứ quái dị mà khiến người khiếp đảm.

Diệp Nghi Thiển để ý, hai loại này không công kích lẫn nhau, nhưng mà hình như cái loại giống người điên có khả năng nhận ra người bệnh trạng, người điên sẽ luôn tránh né trước. Cô không biết việc này đại biểu cho cái gì, nhưng cô vẫn im lặng quan sát, tranh thủ ghi nhớ tất cả để phòng bất cứ tình huống nào.

Bất cứ lúc nào, bất cứ tình huống nào, so với trốn tránh, cô quen đối diện và chấp nhận hơn.

Không biết qua bao lâu, người quanh quẩn bên dưới dần dần tản đi khắp nơi, cuối cùng biến mất giữa làn sương mù và bóng tối. Phương xa thi thoảng sẽ truyền đến tiếng gào rú cùng với tiếng kêu la thảm thiết, những âm thanh đó thu hút bọn chúng đi lại.

Đến sau khi xác định không nhìn thấy uy hiếp cuối cùng nữa, Diệp Nghi Thiển nghe được người bên cạnh thở dài một hơi. Lâm Y thở phào nhẹ nhõm bò dậy, đổi thành ngồi xếp bằng trên nóc xe, cười cảm thán:

- Rốt cuộc đã thoát rồi, cũng may chúng ta trèo lên nhanh, nếu không thì lãnh đủ là cái chắc.

Không biết từ lúc nào nàng đã đeo khẩu trang lại, cho nên bất kể là cười, hay là than thở, đều trông có vẻ hơi rầu rĩ.

- Có thể hỏi em một việc không?

Thấy Lâm Y như vậy, Diệp Nghi Thiển chợt trầm ngâm nói:

- Vì sao em luôn đeo khẩu trang? Trước đó cũng vậy, bây giờ cũng vậy, có ý gì à? Dù sao sương trên núi này là sạch sẽ, không phải khói mù ô nhiễm nghiêm trọng.

Lâm Y ngẩn người, dường như không ngờ rằng đối phương sẽ nhạy bén lại còn đi thẳng vào vấn đề như thế. Nhưng nàng nhanh chóng bình tĩnh, tháo khẩu trang màu đen xuống, cầm trong tay quay một vòng, cười nói:

- Học tỷ chắc chắn sương mù trên núi này sạch? - Lâm Y hỏi ngược lại:

- Thật ra mũi của tôi cũng rất mẫn cảm, không cảm thấy sương mù này trong sạch, trái lại thường có mùi lạ cơ, dĩ nhiên...

Không chờ người trả lời, nàng đã xua tay ngăn lại, tự mình nghi hoặc tự mình đáp:

- Nói không chừng là do tâm lý của tôi thôi, mấy chuyện đó không nói chắc được, nhưng mà đeo vào vẫn có cảm giác an toàn, tâm lý thoải mái thì cũng là một loại an ủi nha.

Tự hỏi tự trả lời, giải thích tất cả đến chí khí hùng hồn. Diệp Nghi Thiển nhíu mày, không hỏi thêm gì nữa. Dù sao, so với đủ thứ chuyện khó tưởng trong đêm nay, chút chuyện đó có khác lạ cũng không tính là gì. Mà nhắc đến, Diệp Nghi Thiển cũng không biết vì sao mình lại chú ý điểm ấy, lúc sau vẫn còn tiếp tục chú ý.

Thấy Diệp Nghi Thiển không nói tiếp nữa, Lâm Y lấn một bước mở miệng nói:

- Đã như vậy, có phải tôi cũng có thể hỏi học tỷ một chuyện không?

Ánh mắt nàng có chút ranh mãnh. Theo câu nói này, Diệp Nghi Thiển cảm thấy ánh mắt kia vô tình hay cố ý liếc nhìn tay phải của mình. Lúc này, giữa lòng bàn tay vẫn còn đang cầm cái kẹp tóc màu đen tạo hình đơn giản kia, vừa rồi quá vội vàng nên cô chưa kịp cất vào.

- ... Em nói đi.

Diệp Nghi Thiển cũng đoán được vấn đề là gì, mặc dù không tình nguyện, nhưng cô là một người công bằng.

Được cho phép, Lâm Y không lập tức nói gì, đầu tiên nàng móc ra chai nước suối ở bên hông ba lô, mở nắp chai uống một ngụm, sau đó nhìn Diệp Nghi Thiển một chút, bỗng cười lên, đưa chai thản nhiên nói:

- Vừa rồi vì cứu tôi nên học tỷ dính không ít máu của thứ kia, không biết máu đó có sạch không, có vi khuẩn này nọ hay không, học tỷ chị có muốn rửa tay không đây?

Có lẽ là vì ngạc nhiên, nhất thời Diệp Nghi Thiển không có phản ứng gì. Lâm Y vẫn giơ cánh tay cầm chai nước suối, nụ cười trên mặt chưa hề phai đi.

Trong nụ cười ấy ẩn chứa rất nhiều thứ, nhưng không thể phủ nhận, nhiều nhất rõ nhất lúc này, là chờ mong.

Cuối cùng Diệp Nghi Thiển tiếp nhận nước khoáng, đồng thời hơi hơi mà bất đắc dĩ, cong cong khóe môi.

Tuy rất nhỏ lại bất đắc dĩ, nhưng lần này, là lần đầu tiên cô chân chính... cười với cô gái này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.