“Quản ngươi năm hay sáu, mẹ nó, ngươi nếu không buông, ta liền cắn chết ngươi.” Tiểu Yên nhe răng trợn mắt, lộ ra hàm răng uy hiếp.
“Không buông, ngươi cứ cắn chết ta đi.” Thương Đông Nghêu sống chết ôm chặt tiểu Yên, nói gì cũng quyết không buông.
Mọi người trừng mắt, đây… đây thực sự là thành chủ của bọn họ sao?
Trước mắt, người nam nhân này, ngoại trừ… tóc trắng, y phục trắng, hai má có điểm gầy yếu, còn lại đều giống thành chủ như đúc, chính là…
Này này này… tính cách căn bản không giống vị thành chủ Thương Đông Nghêu cao lớn uy mãnh, lãnh khốc vô tình, bộ mặt băng giá như lúc nào cũng có người thiếu hắn tiền, hơi một tí liền khiến tử phương nhiễm máu, hay nên nói…
Hắn là giả, kỳ thật chân chính thành chủ chính là người bị ôm trong lòng kia?!
Hựu cùng Hi cười trộm, nhìn đám người “lạc trong sương mù” biểu tình thật thú vị, dẫn bọn hắn đến đây thực là quyết định đúng đắn, bất quá phải giải quyết sự tình trước mắt, bằng không bọn họ hội không sống yên.
“Tiểu Yên ngươi thật sự hiểu lầm, chủ tử không có kết hôn cùng người khác, hắn…”
Hi vội tiến lên giải thích, bất quá rất không thích hợp, tiểu Yên đồng dạng không cho hắn cơ hội này.
Tiểu Yên ở trong lòng Thương Đông Nghêu giãy giụa, bởi vì động tác quá mức kịch liệt, chiếc giày trên chân tiểu Yên rất không nghe lời đã ly khai, tạo thành một đường cong thật đẹp, chuẩn xác không sai lệch mà đáp xuống miệng Hi, sự tình khiến Hi không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn miệng mình bị khi dễ, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, bất quá có thể hiểu được sắc mặt hắn…
Hựu rất không nghĩa khí bật cười to, mọi người đều bị cảnh ngộ của Hi chọc cười, nhất thời trong phòng rầm rầm thanh âm, giống như tùy thời sẽ bị tiếng vang đánh ngã, bất quá nếu nơi đây thật bị tiếng vang đánh ngã, bọn người này hẳn sẽ khoa trương rằng bởi vì bọn hắn quá mạnh còn nơi đây chỉ là một căn phòng thối nát.
Bất quá, người khởi xướng như không hề nhận ra sự tình, càng không phát giác phòng bọn họ hiện rất khó giữ được, vẫn như trước vì chuyện Thương Đông Nghêu có hay không phản bội hắn mà nháo nhào.
“Thương Đông Nghêu, ngươi đồ hỗn đản, xú kê đản, vương bát đản, ô quy đản, đà điểu đản… Ta yêu ngươi, yêu đến mạng sống cũng không cần, ngươi còn đối ta như vậy, sớm biết vậy ta không thèm quay về đây. Cùng ngươi khác kết hôn rồi sinh hài tử cho xong, như vậy ít nhất lúc lâm chung cũng có người chăm sóc, không phải làm kẻ cô đơn, dù rằng bị ăn đến sạch sẽ, nhưng tổi thiểu cũng không phải thương tâm hay thương thân.”
Tiểu Yên nháo một hồi mệt mỏi, Thương Đông Nghêu không muốn buông thì quên đi, nói thật, tiểu Yên có chút sợ hãi Thương Đông Nghêu thực sự buông tay, lấy “tình huống” hiện tại, hắn muốn kiềm giữ cũng là rất khó.
Tiểu Yên cân nhắc một chút quan hệ lợi ích, dứt khoát ngã lại trong lòng Thương Đông Nghêu, bất quá đừng tưởng như vậy là hắn mệt, ngược lại hắn đủ sức đem tất cả các loại “đản” toàn bộ chửi mắng.
Thương Đông Nghêu vốn tự nhận đuối lý, nguyên bản yên lặng chấp nhận quở trách của tiểu Yên, bất quá khi nghe tiểu Yên nói muốn cùng người khác kết hôn, tâm hắn “oanh” cái bốc lên một ngọn lửa hừng hực.