Mai Trắng Trong Tuyết

Quyển 1 - Chương 23: Trốn đi chơi (2)



Thay đồ xong xuôi, Tiểu Duệ mở cửa, thấy Xuân Nhi đã đứng đợi bên ngoài, nàng ta mặc một bộ đồ màu nâu nhạt, giản dị.

– Không đẹp chút nào, chọn bộ nào đẹp hơn đi.

Tiểu Duệ nhìn từ đầu đến chân Xuân Nhi, đánh giá một lượt rồi lắc đầu bình luận.

– Nhưng nô tì…

– Mau đi đi không muộn rồi. – Tiểu Duệ xua tay.

– Vâng.

Xuân Nhi ngoan ngoãn quay người, trở về phòng thay bộ quần áo khác. Đúng lúc ấy, nàng thấy bóng Mễ Lan thấp thoáng cuối hành lang. Tiểu Duệ lập tức đóng cửa phòng, đi về ngồi sau tấm bình phong. Mễ Lan nhẹ nhàng đẩy cửa, cúi người.

– Cô nương, nô tì thay trà ạ!

– Ta đang tắm.

Nghe thấy vậy, Mễ Lan lập tức cúi đầu, bước lui ra phía ngoài cửa. Từ khi nhìn thấy vết sẹo trên tay Tiểu Duệ, nàng ta đã đoán được lý do vì sao Tiểu Duệ luôn tắm rửa, thay quần áo một mình, kiên quyết không để ai hầu hạ. Nữ nhân vẫn sợ nhất thấy mình xấu xí, chính vì vậy Mễ Lan đã âm thầm báo với vương gia chuyện này. Hắn cũng vì thế vờ như tình cờ có một lọ thuốc chuyên trị sẹo, rồi vờ như bâng quơ đưa cho Tiểu Duệ.

– Khoan đã, ngươi đi xuống nhà bếp hỏi xem loại trà thượng hạng từ Chiết Phiên đã có chưa? Ta muốn uống trà đó.

– Vâng ạ!

Đợi Mễ Lan lui rồi, Tiểu Duệ mới nhảy ra, đứng ở cửa phòng, chỉ một lát sau đã thấy Xuân Nhi đến. Lần này nàng ta mặc một bộ đồ màu lục, nhìn có hơi chói mắt nhưng cũng đẹp hơn bộ trước rất nhiều rồi. Tiểu Duệ gật gật đầu, thì thầm.

– Bây giờ muội đi trước, ra cổng phụ phía nam, nói với người canh cổng, bảo hắn Hà quản gia tìm hắn có việc gấp.

– Nhưng… cô nương… vương gia mà biết thì…

– Không sợ, ta có cách. Nếu vương gia trách thì cứ bảo tại ta bắt muội làm.

– Cô nương…

– Mau đi đi. Muội mà không nghe lời, ta sẽ thay a hoàn đấy!

Hầu hạ Tiểu Duệ thực ra rất thoải mái, tính nàng phóng khoáng, không câu nệ, cũng không bao giờ quát mắng, bắt bẻ hạ nhân. Chưa kể, có đồ gì ngon, tốt nàng đều để dành cho tì nữ bên mình, coi như tỷ muội. Vì vậy nếu không được hầu hạ Tiểu Duệ chắc chắn là một thiệt thòi rất lớn. Xuân Nhi đành mếu máo đi về phía cổng nam, vẻ mặt nàng ta như đang phải ăn cả cân hoàng liên vậy. Thôi thì thà đắc tội với vương gia còn hơn đắc tội với Mai cô nương. Tuy không nói ra, nhưng cả vương phủ đều biết người đứng đầu vương phủ từ lâu đã là Mai cô nương rồi.

Tiểu Duệ lén lút bám theo sau Xuân Nhi, đợi khi người canh cổng vội vàng chạy đi tìm Hà quản gia, nàng mới từ sau cây cột nhẹ nhàng nhảy ra, dẫn Xuân Nhi cùng chạy ra khỏi phủ. Hai người chạy thật nhanh, vì vương phủ rộng lớn nên cả con phố này đều là của Lâm Vũ phủ, nếu chẳng may có hạ nhân nào của vương phủ nhìn thấy họ thì coi như xong. Cũng may trời chập choạng tối, ít người qua lại nên hai người may mắn “trốn” thoát. Dừng lại ở một con ngõ vắng người, đã cách khá xa vương phủ, cả hai ôm ngực, thở hổn hển. Tiểu Duệ có võ nên cũng thoải mái hơn, còn Xuân Nhi vốn chỉ là một cô nương nhỏ yếu đuối, lúc này cúi gập người, ra sức thở dốc.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, họ lại tiếp tục lên đường, hai người cùng đi nhưng một người vẻ mặt phơi phới vô cùng sung sướng, người kia thì ngược lại, dáng vẻ đau khổ đến tột cùng.

Họ đi ra con phố chính, phố này bán hàng đêm, ban ngày vắng vẻ, nhưng khi màn đêm buông xuống, bao nhiêu phồn hoa, náo nhiệt sẽ hiện ra hết. Hai bên đường chăng đèn lồng sáng trưng, người qua kẻ lại tấp nập. Hai bên hàng quán cũng vô cùng náo nhiệt. Ở một góc đường là một gánh mãi võ đang biểu diễn tiết mục đâm thương vào bụng mà không sao. Tiểu Duệ lập tức kéo Xuân Nhi ghé vào xem. Một người đàn ông lực lưỡng, cởi trần, miệng cắn chặt đuôi tóc đang đứng tấn. Đối diện là một tiểu cô nương mặc quần áo đỏ rực, rất nổi bật. Cô nương đi những đường thương điệu nghệ vô cùng đẹp mắt. Hét lớn một tiếng, cô nương tung người, cây thương đâm thẳng vào giữa bụng người đàn ông cao lớn. Cây thương sáng loáng ánh thép nhưng không gây bất kỳ thương tổn gì trên thân thế người đàn ông. Mọi người lập tức vỗ tay khen ngợi. Tiểu cô nương thu cây thương lại, cúi đầu cảm ơn quan khách đã vỗ tay, sau đó nàng dùng chân nhẹ nhàng hất cái bát dưới đất lên, thân mình cũng uyển chuyển lộn nhào một cái, duyên dáng bắt lấy cái bát trong tay. Tiếng vỗ tay tán thưởng lại vang lên như sấm. Tiểu cô nương di chuyển nhanh nhẹn, nhẹ nhàng như chim hoàng yến giữa đám đông, những đồng xu thưởng thi nhau leng keng rơi vào chiếc bát trên tay cô. Tiểu Duệ cũng vui vẻ ném cho cô gái nhỏ một xâu tiền.

Sau tiết mục đâm thương, cô gái nhỏ xoay người, múa một bài quyền, không quá cao siêu nhưng động tác dứt khoát mà uyển chuyển, duyên dáng khiến người xem vô cùng tán thưởng. Sau đó tiểu cô nương nằm trên chiếc ghế kê giữa khoảng đất trống. Người đàn ông cao lớn đặt một tảng đá nặng lên bụng cô. Mọi người bắt đầu xuýt xoa. Cô gái nhỏ như vậy, không biết có bị tảng đó to thế kia đè bị thương không nữa? Nhưng vẻ mặt cô gái vẫn rất bình tĩnh, thoải mái. Người đàn ông cầm một cây búa lớn. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hắn vung cây búa lên cao, hét dài một tiếng trợ uy, cây búa đập thẳng xuống trung tâm tảng đá. Người đàn ông bỏ búa xuống đất, nhấc hai mảnh tảng đá vỡ đôi ra. Tiểu cô nương chầm chậm thở ra, rồi nhẹ nhàng tung người đứng dậy, động tác đá bát lại được thực hiện, cô vui vẻ đi giữa đám đông nhận tiền thưởng. Không khí càng ngày càng náo nhiệt.

Tiểu Duệ vui vẻ thưởng thêm một xâu tiền lớn, sau đó nàng kéo Xuân Nhi ra khỏi đám đông.

– Đi thôi, xem mỗi thứ một tí, nếu không sẽ chẳng khám phá được nhiều đâu.

Nhờ bầu không khí náo nhiệt vừa rồi mà khuôn mặt Xuân Nhi cũng vui vẻ, hoạt bát hơn hẳn, không còn dáng vẻ lo lắng như lâm đại địch lúc trước.

– Cô nương, đằng kia có gì kìa!

– Đi, lại xem một chút.

Hai người tung tăng chạy về phía một đám đông khác. Chỗ này đang biểu diễn ảo thuật. Một người phụ nữ mặc chiếc áo nhiều màu đang giơ tay lên cao, trên tay cô ta là một con chim trắng như tuyết. Cô ta đi qua đi lại trong vòng tròn, để mọi người tận mắt kiểm chứng đó là con chim thật. Một người đàn ông cao, gầy, râu rậm cầm chiếc lồng giơ cao, để mọi người xem lồng cũng là hàng thật giá thật. Sau đó hắn mở cửa lồng, người phụ nữ nhẹ nhàng đặt con chim vào trong lồng. Con chim đậu trên thanh sắt giữa lồng, cái đầu lúc la lúc lắc ngó quanh. Người đàn ông đóng cửa lồng, lại đi một vòng quanh đám đông, giơ cao lồng cho mọi người kiểm tra. Người phụ tay cầm chiếc khăn tay, nói nhỏ cũng không hẳn nhỏ, nhưng nói lớn thì chắc chắn không lớn. Cô ta phất phất chiếc khăn trong không trung, chiếc khăn mềm mại tung lên, hạ xuống. Vẫn giữ nguyên tư thế, cô ta phất khăn xung quanh lồng chim. Hai bàn tay khéo léo mở khăn ra, chiếc khăn chỉ che được một phần lồng chim, cô ta xoay người, chiếc khăn cũng quay quanh lồng chim. Mọi người cùng ồ lên, chỉ khoảnh khắc ngắn ngủi ấy mà con chim trong lồng đã biến mất, cửa lồng vẫn đóng kín, gài then cẩn thận. Tất cả đều vỗ tay vang dội.

Chưa hết, người phụ nữ cười tươi như hoa, di chuyển giữa đám đông, chiếc khăn trắng không ngừng chuyển động trong tay. Chiếc khăn trắng vừa phất qua chiếc lồng, con chim trắng đã lại đậu ngay trên thanh sắt. Một cái phất nữa, thêm một con chim trắng trong lồng. Hai con đều lông trắng như tuyết, mắt đen láy. Tiếng tán thưởng càng vang dội. Người phụ nữ thu chiếc khăn trắng lại, cầm chiếc bát đi nhận tiền thưởng. Vẫn như lúc trước, Tiểu Duệ lại hào phóng đặt vào bát một xâu tiền lớn. Sau khi thu tiền xong, người phụ nữ cúi người cảm ơn đám đông.

Tiểu Duệ và Xuân Nhi lại rời đi. Có quá nhiều trò chơi, quầy hàng trên phố, thật vô cùng náo nhiệt. Chỉ cần xem mỗi nơi một tiết mục, e rằng hết đêm cũng không hết. Chỗ này nghệ nhân đang ngồi kể chuyện bằng tranh, chỗ kia lại tổ chức chơi ném vòng, chơi ném phi tiêu… đủ cả. Thật sự vô cùng, vô cùng vui vẻ.

Tiểu Duệ thử chơi ném phi tiêu; thắng được mấy món đồ chơi bằng gỗ đơn giản, nàng đều đưa cho Xuân Nhi cầm. Hai người vui chơi một hồi, vừa mệt vừa khát, mồ hôi đầy người. Tiểu Duệ vừa ra sức quạt, vừa quay qua Xuân Nhi.

– Xuân Nhi, muội mệt không?

– Mệt ạ.

– Vui không?

– Vui.

– Chúng ta tìm quán nào đó uống trà, ăn chút gì đi. Ta khát quá. Tối chưa ăn cơm, giờ cũng đói nữa.

– Vâng ạ!

Hai người bắt đầu nhìn ngó xung quanh, tìm quán ăn.

– Nhớ chọn nơi nào đẹp đẹp chút nhé, chẳng mấy khi chúng ta có cơ hội thưởng thức, phải tìm nơi xứng đáng.

– Vâng.

Vừa đi được một quãng, hai người thấy một thiếu niên mặt hoa da phấn, dáng vẻ cực kỳ tuấn tú, thư sinh đang đứng trước một tòa nhà chăng đèn kết hoa vô cùng rực rỡ. Lại thấy có nhiều nam nhân kẻ ra người vào nườm nượp. Vừa nhìn thấy Tiểu Duệ và Xuân Nhi đang nhìn ngó như muốn tìm kiếm gì, chàng thiếu niên kia lập tức tiến lên, hành lễ.

– Nhị vị, hai có phải hai vị đang tìm nơi ăn uống, vui chơi một chút?

– Đúng vậy, đúng vậy. – Tiểu Duệ vui vẻ đáp lời.

– Vậy xin mời nhị vị ghé vào tiệm chúng tôi. “Nam Thương Lâu” là nơi nổi tiếng nhất kinh thành, đồ ăn ngon, rượu thượng hạng, mà… vui chơi cũng vô cùng đặc sắc. Đảm bảo khiến hai quý công tử hài lòng.

Tiểu Duệ nhìn nhìn chàng thiếu niên tuấn mỹ trước mặt. Trước giờ nàng chỉ thấy tiểu nhị dáng vẻ tầm thường, mặc áo nâu thô xấu xí, chứ chưa từng thấy tiểu nhị nhà nào đẹp đẽ mà nho nhã, lễ độ thế này. Đến tiểu nhị còn như vậy, chắc chắn đây là nơi tốt. Tiểu Duệ sung sướng gật đầu.

– Được, vậy cho bọn ta một bàn trên lầu. Mang những món ngon nhất lên!

– Vâng ạ! – Chàng thiếu niên mỉm cười, gật đầu, dẫn hai người vào bên trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.