Sau khi tập võ với Hắc Mã xong, Tiểu Duệ ăn sáng rồi lại đến thư phòng. Dù hiện giờ nàng đã là vương phi, không phải lo mấy chuyện cơm ăn áo mặc, cũng chẳng cần phải cố gắng gì, nhưng Tiểu Duệ biết, bản thân nàng không muốn là một nữ nhân tầm thường chỉ như một món đồ vật trang trí của nam nhân. Nàng muốn là một nữ nhân lợi hại, có thể kề vai sát cánh bên cạnh người mình yêu, cùng chàng phân ưu.
Dương Thiên Vũ cũng hết sức kinh ngạc khi thấy Tiểu Duệ quyết tâm như vậy, từ lúc gặp lại đến giờ, mục tiêu lớn nhất nàng theo đuổi chính là ăn, ngủ, chơi. Vậy mà bây giờ nàng ăn uống điều độ, nhất quyết không chịu ăn nhiều món bổ dưỡng như trước, dậy sớm luyện võ, ban ngày cũng bận rộn trong thư phòng, không trốn nhà đi chơi gây họa nữa. Nghe lý do của nàng, hắn vô cùng cảm động, nhẹ nắm lấy tay Tiểu Duệ. Tiểu Duệ nở nụ cười rực rỡ như mặt trời mùa hạ.
– Huynh chỉ cho ta mấy thứ binh thư này nhé? Ta quên hết rồi.
– Được.
Vậy là vừa giải quyết công việc, Dương Thiên Vũ còn có thêm một nhiệm vụ là giải đáp các thắc mắc cho Tiểu Duệ. Nàng đọc sách chỗ nào không hiểu đều hỏi hắn. Thậm chí nhiều chỗ nàng có kiến giải rất độc đáo, không giống như thói quen suy nghĩ thông thường của mọi người. Vốn ban đầu Dương Thiên Vũ để nàng đọc sách chỉ là nuông chiều sở thích của nàng, không ngờ càng ngày hắn càng thấy hứng thú, chủ động cùng nàng thảo luận các vấn đề. Thời gian cứ như vậy bình bình yên yên trôi qua.
***
Mai là sinh nhật hoàng thượng, Dương Thiên Vũ nói tùy ý nàng có thể đi hoặc không. Tiểu Duệ suy nghĩ một hồi, dù sao gần tháng nay nàng luôn nhốt mình trong phủ học hành chăm chỉ, cũng rất lâu rồi không ra ngoài. Chưa kể, nếu nàng không đi, dù Dương Thiên Vũ nói không có vấn đề gì, nhưng nàng biết chắc chắn ít nhiều sẽ có ảnh hưởng đến hắn. Vậy nên Tiểu Duệ vui vẻ đồng ý cùng hắn vào cung chúc mừng sinh nhật hoàng thượng. Nhưng đồng ý đi rồi, nàng lại nhăn nhó.
– Thiên Vũ, chúng ta mừng hoàng thượng quà gì vậy?
Tặng quà cho những kẻ có nhiều bao giờ cũng rất khó. Chưa kể đây còn là hoàng đế. Cả thiên hạ đều là của người, còn thiếu gì nữa chứ?
– Ta đã chuẩn bị rồi.
– Gì vậy?
– Là mấy món kỳ trân dị bảo bình thường thôi, cũng không có gì quá đặc biệt.
Lý luận kiểu hoàng tộc có khác, kỳ trân dị bảo lại đi với từ bình thường, thật không thể hiểu nổi. Tiểu Duệ gãi gãi tóc.
– Vậy ta có cần tặng hoàng đế cái gì không?
– Không cần đâu, nàng đi cùng ta mà.
Tiểu Duệ gật gù, yên tâm về việc mình không phải lo mấy chuyện nhìn qua thì dễ nhưng thực chất cực kỳ khó đó nữa.
– Hay bằng không, chúng ta… vận động một chút cho ấm người.
Tiểu Duệ lập tức đánh mạnh vào vai Dương Thiên Vũ. Người này sao càng ngày càng xấu xa như vậy chứ? Cũng không thèm giữ chút hình tượng nào, luôn lăm le bày trò lang sói với nàng. Vừa nghĩ thế, Tiểu Duệ đã thấy bàn tay của người kia không an phận trên người nàng.
Tiểu Duệ gật gật đầu, càng chui sâu vào lòng hắn hơn. Ngày ngày phải ôn văn luyện võ, tối đến lại bị hành hạ đến nhức mỏi toàn thân, nàng thực sự bị biến thành viên bột bị nhào qua nặn lại hằng ngày rồi. Nhưng người kia thay vì tiếp tục ôm nàng lại đưa tay đẩy nàng ra một chút. Tiểu Duệ tức giận lườm hắn. Nhưng chưa kịp trách mắng đã thấy mặt hắn nhăn nhó đầy khổ sở.
– Thiên Vũ, huynh ốm à?
Dương Thiên Vũ lắc đầu, mặt đầy bất đắc dĩ.
– Nàng… ta… khó chịu.
– Hả? Khó chịu ở đâu?
Tiểu Duệ lo lắng hơi chồm người dậy, định cho người đi gọi đại phu, không ngờ Dương Thiên Vũ ngoài nhăn nhó còn có chút xấu hổ.
– Ngoan, đừng quậy.
Ánh mắt hắn liếc nhanh xuống dưới, Tiểu Duệ lập tức hiểu ra vấn đề, giơ chân đạp thẳng người hắn một cái.
– Đáng chết!
Lần này thì Lâm Vũ vương gia thật thảm, chỉ còn biết ôm gối ấm ức chìm vào giấc ngủ mà thôi.
Sáng sớm hôm sau Tiểu Duệ đã trở dậy, từ lâu nàng đã trở lại thói quen dậy sớm mỗi ngày. Chẳng hiểu Hắc Tôn bận rộn gì mà rất hiếm khi xuất hiện trước mặt nàng, không giống như trước đây lúc nào cũng kè kè bên cạnh như gà mái mẹ canh gà con. Thay vào đó hiện giờ, nếu Dương Thiên Vũ rảnh sẽ luyện võ cùng nàng, nếu hắn bận Hắc Mã sẽ dạy nàng thêm vài chiêu cơ bản khác. Hôm nay Tiểu Duệ cùng Dương Thiên Vũ đấu võ. Võ công của nàng xét trên phương diện nào cũng không thể bằng được Dương Thiên Vũ, vì vậy đấu ba hiệp thua cả ba.
Tiểu Duệ xua xua tay, túm lấy chiếc khăn Xuân Nhi đang cầm, lau mặt.
– Mệt chết đi được.
– Ngươi chuẩn bị nước nóng để vương phi tắm.
– Dạ, nô tỳ chuẩn bị đầy đủ hết rồi ạ.
Vì trời mùa đông lạnh, vận động toát mồ hôi càng dễ bị cảm lạnh nên mỗi lần tập võ xong, nghỉ ngơi một chút Tiểu Duệ đều đi ngâm nước nóng cho thư giãn. Nhớ lại mấy ngày ở trang viên kia, suối nước nóng tự nhiên quả thực tốt hơn nước bình thường rất nhiều. Tiểu Duệ vẫn mong mỏi có cơ hội sống ở đó lâu hơn một chút. Dĩ nhiên trang viên chỉ ở ngoại thành, đi cũng tốn không quá nhiều thời gian nhưng chẳng lẽ ngày ngày đi mấy canh giờ chỉ để ngâm nước nóng một chút, nàng đâu có rảnh rỗi đến vậy.
Tiểu Duệ nghịch nghịch cánh hoa hồng trong bồn nước, có cảm giác thời gian đúng là như nước chảy mây trôi, thoáng một cái đã thành hôn một tháng rồi. Nàng bất giác mỉm cười hạnh phúc.
Sau khi tắm xong, Mễ Lan và Xuân Nhi giúp nàng trang điểm và vấn một kiểu tóc hết sức cầu kỳ. Hai người còn luôn miệng căn dặn nàng về những lễ nghi rắc rối trong cung. Tiểu Duệ gật gật ra chiều đã nghe, nhưng cả Mễ Lan lẫn Xuân Nhi đều biết nàng chẳng để vào tai những lời của bọn họ. Hết cách, họ chỉ đành nhắc đi nhắc lại, hy vọng nàng nhớ được chút nào hay chút ấy.
Tiểu Duệ chỉ nhắm mắt gà gật, để mặc kệ bọn họ vừa tô tô vẽ vẽ trên mặt nàng, vừa càm ràm bên tai. Rất lâu sau, cuối cùng cũng xong.
– Vương phi, xong rồi ạ.
Tiểu Duệ uể oải mở mắt, muốn làm một nữ nhân lợi hại đúng là mệt thật đấy, làm người chỉ biết ăn ngủ như trước quả thực dễ hơn rất nhiều. Nhưng nàng lập tức mở lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào gương.
– Xuân Nhi, có cần thiết phải trang điểm đến mức này không?
– Dĩ nhiên rồi ạ. – Xuân Nhi vui vẻ bước lên một bước, đứng bên cạnh nàng. – Hôm nay ngoài thái hậu và hoàng thượng còn có rất nhiều phi tần nên vương phi phải trang điểm rực rỡ một chút, như thế mới nổi bật được nhan sắc khuynh thành của người.
Nghe những lời này của Xuân Nhi, Tiểu Duệ chợt nhớ đến Hiền phi, đó mới xứng đáng với danh xưng khuynh quốc khuynh thành. Nàng, cùng lắm cứ cho là ảo tưởng một chút đi thì cũng chỉ dám tự nhận là xinh đẹp mà thôi.
– Nhưng đống trâm cài này nặng nề quá.
– Dạ, đây là kiểu tóc của vương phi, hơi rườm rà một chút nhưng nhìn rất lộng lẫy, uy quyền.
Tiểu Duệ cũng không nói gì nữa, nàng nhìn mình trong gương, dung mạo nàng vốn thiên về kiểu thanh thuần, đơn giản, hiện nay lại được trang điểm cùng phục sức vô cùng lộng lẫy, nhìn có chút không quen mắt.
– Vương gia!
Vừa lúc ấy Dương Thiên Vũ bước vào, Xuân Nhi và Mễ Lan lập tức cúi người hành lễ.
– Hai ngươi lui ra đi.
Hai người lập tức khom người lui xuống. Hắn nhìn nàng chằm chằm, một lúc lâu sau khóe môi mới cong lên, tạo thành nụ cười rạng rỡ.
– Tiểu Duệ hôm nay xinh đẹp quá!
– Nhưng ta cứ có cảm giác không quen mắt cho lắm.
– Không sao, nhìn một hồi là quen thôi.
Hắn bước đến, ôm nàng vào lòng, hôn nhẹ lên tóc nàng.
– Ấy, cẩn thận, đừng làm tóc xô lệch, ta không biết chỉnh đâu.
Dương Thiên Vũ bật cười, tiếng cười trầm ấm.
– Yến tiệc sẽ tổ chức cả ngày lẫn đêm nay. Nàng muốn chúng ta vào cung luôn hay chiều mới vào?
Hoàng thượng nói gia yến, nhưng đúng là gia yến của hoàng tộc không thể hiểu theo cách thông thường. Buổi lễ vẫn có lễ cầu mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, các tiết mục nghệ thuật chúc thọ và cả tiệc rượu. Tuy nhiên nói gia yến là bởi vì chỉ có một số đại thần phẩm cấp cao mới được tham gia, còn lại toàn là người trong hoàng tộc và một số phi tần có phẩm cấp tương đối cao.
– Ta muốn ăn một chút rồi đi có được không?
Dương Thiên Vũ dĩ nhiên đồng ý, hắn cũng không muốn hôm nay nàng bị đói. Nói là yến tiệc nhưng mọi người đều chủ yếu chúc tụng, ăn uống là phụ, cực kỳ phụ, vậy nên nếu vừa luyện võ xong lại phải chạy vào hoàng cung, rồi chúc tụng một hồi, sợ là Tiểu Duệ sẽ bị đói lả mất.