Tiểu Duệ ngồi xuống chiếc ghế gỗ đơn giản bên cạnh bàn. Trần Tĩnh đứng một bên, dáng vẻ vô cùng cung kính, giống như thể nàng vẫn còn là Lâm Vũ vương phi vậy. Tiểu Duệ liếc hắn một cái.
– Tại sao lại bám theo ta? Hắn có ý gì?
– Vương phi, vương gia trước lúc hôn mê có dặn thuộc hạ nhất định phải đi theo bảo vệ vương phi. Người còn nói khúc mắc này nhất định sẽ giải thích rõ ràng với vương phi.
– Ngày mai là bọn ta đến Thùy Châu, lúc đó e rằng ngươi cũng khó lòng bám theo được nữa nên đêm nay mới lựa chọn xuất đầu lộ diện. Mục đích của ngươi là gì? Đừng nói với ta mấy từ bảo vệ gì đó nữa.
Nhìn thái độ khi nói mấy câu cuối có phần tức giận của Tiểu Duệ, Trần Tĩnh biết vương phi đang nghĩ hắn theo dõi nhất cử nhất động của nàng nên nảy sinh ác cảm.
– Vương gia sợ người nguy hiểm. Bước chân vào Thùy Châu là vào hang hùm miệng sói, mong vương phi bảo trọng thật tốt. Thuộc hạ nguyện liều mình bảo vệ vương phi.
Tiểu Duệ nhìn hắn đầy vẻ giễu cợt.
– Vậy ngươi nói ta nghe nơi đâu không phải hang hùm miệng sói? Lâm Vũ vương phủ ư?
Trần Tĩnh cúi đầu. Hắn vẫn giữ thái độ rất đúng mực, lấy trong ngực áo ra một chiếc túi.
– Vương phi, đây là ngân châm đã tẩm độc và một ít độc dược không màu không mùi không vị, dùng trong trường hợp nguy cấp.
Nghe thấy vậy, Tiểu Duệ biến sắc mặt, nàng giận dữ đến mức run rẩy, hồi lâu sau mới nói được nên lời.
– Ngươi đang giễu cợt ta?
Thấy phản ứng của Tiểu Duệ như vậy, Trần Tĩnh có chút hoảng hốt, hắn nào biết chuyện Dương Thiên Vũ hạ độc cả Mai gia kia chứ. Vì vậy hắn vội thu chiếc túi lại, quỳ sụp xuống.
– Thuộc hạ sơ suất, mong vương phi trách phạt.
Tiểu Duệ bước đến gần Trần Tĩnh, hắn có thể nhìn thấy mũi giày nam trang của nàng cách mình chỉ một bước chân.
– Nếu Dương Thiên Vũ còn chưa chết, hãy trở về nói với hắn, ta và hắn không đội trời chung. Nếu muốn chém, muốn giết gì cứ việc ra tay, đừng bao giờ bám theo ta nữa.
Giọng nàng lạnh lẽo như băng, khác hẳn giọng nói trong trẻo, hoạt bát thường ngày. Trần Tĩnh vẫn cúi đầu, hắn biết bản thân lần này đã gây họa rồi. Vì vậy chỉ có thể cúi đầu thật thấp, một lát sau mới lên tiếng.
Vương phi, thuộc hạ tuy chỉ là kẻ hạ nhân, hôm nay nếu vương phi bắt chết thuộc hạ cũng cam lòng. Nhưng thuộc hạ có một câu, mong vương phi cho nói.
Tiểu Duệ không nói gì, chỉ lặng im đứng cách hắn một bước chân. Thấy Tiểu Duệ không lên tiếng, hắn hiểu rằng nàng đang ngầm đồng ý, liền nói tiếp.
– Vương phi, người không thấy tất cả những chuyện xảy ra đều hoàn hảo sao? Hoàn hảo đến mức có vấn đề.
Tiểu Duệ lặng im không đáp, nàng quay người đi về phía bàn nước, nhưng không ngồi xuống ghế. Tiểu Duệ mặc nam trang nhưng thân hình nàng mảnh mai, lúc này bóng lưng lay động dưới ngọn nến bập bùng càng có cảm giác cô đơn đến cùng tận. Nàng quay lưng về phía Trần Tĩnh.
– Ngươi là người của Dương Thiên Vũ dĩ nhiên sẽ bảo vệ hắn. Nhưng ta vẫn không hiểu, một kẻ như ta có giá trị lợi dụng đến mức nào mà các ngươi phải hành hạ ta suốt bao năm như vậy? Hại cả Mai gia cũng vẫn chưa đủ?
– Vương phi, tình cảm thì không thể giả dối, tình cảm của vương gia đối với vương phi không ai là không biết. Thuộc hạ nghĩ… – Hắn dừng lại đôi chút. – Có kẻ muốn lợi dụng tấm chân tình của vương gia với vương phi để công kích người, khiến người thất bại.
Tiểu Duệ không quay đầu, nhưng trong đôi mắt đen láy của nàng chất chứa muôn vàn đau thương.
– Hoàng quyền của bọn họ thì liên quan gì đến ta?
Trần Tĩnh không thể trả lời câu hỏi này. Hắn thở dài.
– Vương phi, với tốc độ này tối mai là đến Thùy Châu, mong người suy nghĩ kỹ. Chỉ cần người chịu trở về, thuộc hạ tin vương gia sẽ giải thích rõ ràng với người.
Nhìn bóng lưng yếu đuối nhưng vẫn cố kiên cường của Tiểu Duệ, trong lòng Trần Tĩnh đột nhiên dội lên cảm giác đau đớn khó diễn tả thành lời. Hắn biết nàng đang đau lòng, cũng đang phân vân. Hắn cúi người hành lễ rồi lặng lẽ đi đến bên cửa sổ. Đột nhiên Tiểu Duệ lên tiếng.
– Ngươi đánh thuốc mê bọn họ rồi sao?
Từ nãy đến giờ bọn họ nói chuyện rất nhiều, mà quán trọ này cũ kỹ, tường mỏng manh, chắc chắn phòng bên phải phát hiện ra động tĩnh nhưng đến giờ vẫn không thấy gì, chứng tỏ bọn chúng hoặc là trúng thuốc mê, hoặc là đã chết rồi.
Thấy Tiểu Duệ không nói gì thêm, Trần Tĩnh mở cửa, tung người nhảy vào bóng đêm tối thẫm. Tiểu Duệ quan sát, thân thủ của người này vô cùng cao cường, e rằng còn lợi hại hơn cả Hắc Tôn, Hắc Mã.
Cây nến đã cháy gần hết, Tiểu Duệ cởi áo khoác, nằm xuống giường. Nàng kéo chăn lên ngang cằm, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Trên đó ánh nến nhỏ nhoi không soi sáng được, chỉ lờ mờ thấy những hình thù kỳ dị. Câu nói của Trần Tĩnh đã đánh động tâm tư nàng. Đúng vậy, mấy ngày nay cảm giác bất an cứ lớn dần trong nàng, bản thân nàng cũng thấy có điều gì đó không ổn. Trần Tĩnh đã nói trúng tâm tư nàng. Phàm mọi việc trên đời càng hoàn hảo càng dễ để lộ sai sót. Là bởi vì không có gì toàn vẹn trên đời này.
Nàng ngẫm nghĩ lại từng sự việc, dường như có một bàn tay vô hình đang cố gắng sắp xếp mọi thứ rồi đẩy nàng bước đi trên con đường đã sắp xếp đó. Ánh nến khẽ lay động rồi phụt tắt, khiến căn phòng trong chớp mắt chìm vào bóng đêm tĩnh lặng.
Tiểu Duệ nhắm mắt, tập trung tinh thần nghĩ về tất cả những việc đã diễn ra. Cuối cùng, nàng nghĩ đến việc nên làm tiếp theo. Đi cùng Dương Thiên Khanh để lật đổ hoàng triều của Dương Thiên Cảnh, giết Dương Thiên Cảnh và Dương Thiên Vũ để trả thù cho Mai gia. Nhưng chiến tranh sẽ khiến tình hình đất nước càng tồi tệ hơn. Nàng đã tận mắt chứng kiến những hàng dài ăn mày, những người đói rét đến chết không có chỗ chôn, nhìn thấy đứa trẻ đói ngẩn ngơ trong lòng mẹ. Tim Tiểu Duệ cứ quặn đau từng cơn.
Nàng sợ, quả thực giờ phút này nàng vô cùng sợ hãi. Mối huyết thù ấy nàng muốn báo. Nhưng nàng sợ bản thân lại quyết định sai lầm. Nàng sợ mình như con cá đang từng bước sa vào tấm lưới được giăng sẵn. Rồi cuối cùng nhìn lại nàng sẽ thành kẻ tội đồ của muôn dân bách tính.
Đầu Tiểu Duệ đau nhức từng cơn. Nàng nghiêng người quay vào phía trong tường, đột nhiên cảm thấy hẫng hụt. Trước đây mỗi khi đi ngủ Dương Thiên Vũ đều kéo nàng nằm gọn trong lòng hắn. Nửa đêm Tiểu Duệ ngủ say có đạp chăn thì hắn cũng kéo lại cẩn thận. Nàng quay lưng về phía hắn thì hắn ôm lấy nàng từ phía sau.
Một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống gối. Tiểu Duệ cứ nghĩ nàng đã trở nên mạnh mẽ, kiên cường, nhưng giờ phút này trái tim nàng đau như bị ai bóp nát. Nàng đã trao cho hắn cả trái tim chân thành. Vậy mà hết lần này đến lần khác nàng bị kéo vào vòng xoáy tranh đoạt điên cuồng này. Tham vọng duy nhất của nàng chỉ là bình an, vui vẻ, nàng đâu cần vương vị, bạc vàng như bọn họ.
***
Sáng hôm sau bọn Đại Hổ vươn vai tỉnh dậy. Đại Hổ nhíu mày suy nghĩ, hình như giấc ngủ hôm qua sâu hơn bình thường. Hắn đặt lưng xuống liền ngủ một mạch đến tận sáng nay. Liệu có phải có chuyện gì không?
– Mệt quá đi mất, ông chủ, mau làm mấy món cho bọn ta đi.
Ông chủ đang đứng dưới quầy tính tiền, nghe vậy lập tức chạy đi nấu đồ ăn sáng.
– Làm thêm ít bánh để bọn ta mang đi đường.
Ông chủ quán trọ ngẩn ra, bối rối.
– Quan khách, chỗ chúng tôi chỉ còn mì như tối qua thôi.
Đại Hổ đành phải gật đầu, xua tay đuổi ông ta mau đi nấu nướng. Hắn ngồi xuống chiếc bàn hôm qua, mấy kẻ khác cũng ngồi vây xung quanh.
– Đại ca, sắp đến nơi rồi. Lần này chắc quận vương sẽ thưởng cho chúng ta không ít nhỉ? – Một kẻ vui vẻ tán gẫu.
– Đương nhiên. Quận vương lúc nào cũng hào phóng.
Bọn họ mỗi người một câu, rôm rả trò chuyện. Đại Hổ cũng nhanh chóng quên đi chuyện đêm qua ngủ say một cách kỳ quặc, hắn nghĩ có lẽ bản thân mấy ngày nay căng thẳng quá độ, hiện giờ đã gần đến Thùy Châu, tư tưởng thả lỏng nên mới ngủ say như thế.
Tiểu Duệ cũng đã rửa mặt, mặc đồ xong, nàng mang theo chiếc tay nải nhỏ đi xuống dưới lầu.
– Mai tiểu thư.
Bọn họ lên tiếng chào hỏi nàng. Tiểu Duệ cũng mỉm cười chào bọn họ.
Một lát sau ông chủ bưng lên mấy bát mì giống y như tối hôm qua. Bọn họ lập tức cúi đầu ăn uống. Tiểu Duệ nhìn ông chủ, dặn dò.
– Phiền ông chủ làm chút bánh để bọn ta ăn trên đường.
Ông chủ quán trọ ái ngại.
– Công tử, chỗ chúng ta chẳng còn gì ăn được nữa cả. Hay là… đi thêm mấy dặm nữa là vào thành, nơi đó sầm uất hơn ở đây nhiều, các vị mua đồ ăn có được không?
Tiểu Duệ gật đầu.
– Làm phiền rồi.
Ăn xong bữa sáng đơn giản, bọn họ lập tức tiếp tục cuộc hành trình mệt mỏi. Đại Hổ hôm nay lại đánh xe, hắn ngồi bên ngoài, Tiểu Duệ ngồi bên trong, cách một tấm rèm.
– Mai tiểu thư, phía trước là thành Châu Vụ, nơi này mấy ngày trước từng xảy ra giao chiến kịch liệt giữa hai bên, bây giờ e rằng vẫn chưa ổn định lại.
– Chúng ta có phải đi đường vòng không? – Tiểu Duệ hỏi.
– Theo thuộc hạ thì không nên. Nơi hỗn loạn càng ít người để ý đến chúng ta. Nếu đi đường vòng, không cẩn thận có thể gặp quân của Huyền Vũ, rất nguy hiểm.
Tiểu Duệ gật đầu, bọn họ thẳng tiến về phía thành Châu Vụ.