Ánh mắt Nghiêm Tinh Dã hiện rõ sự điên cuồng, khốc liệt. Mũi tên này nhằm thẳng tim Dương Thiên Vũ. Dương Thiên Vũ đã từng để mặc Mai Tư Duệ đâm hắn, lần này vẫn như vậy. Ánh sáng điên cuồng trong mắt Nghiêm Tinh Dã vừa lóe lên đột nhiên vụt tắt.
Dương Thiên Vũ vẫn bình tĩnh như thường, chỉ một kiếm đơn giản chém gãy đôi mũi tên đang bắn tới với lực đạo cực lớn kia. Hắn lên tiếng, không nhanh không chậm.
– Nghiêm Tinh Dã, chỉ thế thôi sao?
Nghiêm Tinh Dã bị lời nói kia hoàn toàn chọc giận, hắn gào lên.
– Dương Thiên Vũ, ngươi là kẻ vong ân phụ nghĩa, bội bạc lừa đảo. Ngươi đã giết cả nhà Mai Tư Duệ, giờ ngươi đối mặt như thế nào với nàng ấy?
Dương Thiên Vũ vẫn giữ vững ngữ điệu như cũ, một chút cũng không thay đổi.
– Vương phi giả của ngươi cũng khá giống đấy. Đáng tiếc, vương phi thật của ta vẫn đang an ổn ở vương phủ. Cảm ơn Thái Khanh quận vương đã nhọc lòng bày ra trò trẻ con này.
Nghiêm Tinh Dã điên cuồng hét lên.
– Không thể nào! Không thể nào! Nàng ta đã bị xử trảm ở thành Châu Vụ, cũng đã trúng Mãn Hoa Thanh Tiêu Tán của ta, làm sao có thể còn sống? Ha ha. Thứ ngươi mang được về vương phủ cùng lắm chỉ là một cái xác thối rữa mà thôi.
Con ngươi Dương Thiên Vũ tối thẫm lại, hắn không nhiều lời, chỉ giơ tay ra hiệu, trầm giọng quát lên.
Giết hết, không bỏ sót một tên!
Lời vừa rồi của Nghiêm Tinh Dã khiến đáy lòng Dương Thiên Vũ lạnh như băng. Hắn chỉ nhận được tin Trần Tĩnh đã đưa vương phi an toàn hồi kinh. Nhưng hắn không thực sự chắc. Với thủ đoạn của Nghiêm Tinh Dã, việc hắn đầu độc Tiểu Duệ là điều không phải không thể xảy ra. Hắn muốn ngay lập tức hồi kinh, muốn nhìn thấy nàng yên bình, dù nàng hận hắn, hắn cũng không quản, hắn chỉ cần nhìn thấy nàng yên bình là đủ rồi.
Cơn giận điên cuồng sôi trào trong huyết quản Dương Thiên Vũ. Một trận gió tanh mưa máu chưa từng có. Lấy năm vạn quân quét sạch mười vạn quân, một người cũng không tha. Hắn không quan tâm hoàng đế Thiên Tước sẽ phản ứng ra sao. Giờ phút này hắn chỉ muốn điên cuồng chém giết để xả nỗi tức giận trong lồng ngực. Thiên Tước vì tham lam câu kết cùng Dương Thiên Khanh và Nghiêm Tinh Dã mà hại giang sơn Huyền Vũ, hại người con gái hắn yêu hơn cả tính mạng mình. Hắn không thể tha thứ cho bọn chúng, dù chỉ một chút.
Vết thương nơi ngực trái chưa lành hẳn, nhưng Dương Thiên Vũ hoàn toàn không biết đau, một người một ngựa lao vào chém giết điên cuồng.
Ánh chiều tà thê lương chiếu xuống thành Nhược Hiểu. Mặt đất nơi này đã bị máu nhuộm đỏ thẫm. Xác chết ngổn ngang chất thành gò đống. Cờ Thiên Tước rách nát, thấm đẫm máu tươi ủ rũ như xác chết nằm dưới vó ngựa Huyền Vũ.
Tất cả binh lính Thiên Tước và những kẻ làm phản đều giết không tha. Nghiêm Tinh Dã và Dương Thiên Khanh cũng bị ngũ mã phanh thây ngay tại chỗ. Vốn dĩ hai kẻ này phải bị dẫn về kinh thành xử lý. Nhưng Dương Thiên Vũ muốn ngay lập tức giết chết bọn chúng, làm lễ tế vong hồn những người dân Huyền Vũ đã chết, trong đó, có thể có cả nàng…
Sau mấy ngày sắp xếp mọi thứ, cắt cử người canh gác các điểm trọng yếu, đề phòng quân Thiên Tước muốn sang báo thù, Dương Thiên Vũ dẫn quân khải hoàn về kinh.
Đường phố kinh thành ngợp hoa. Mùa xuân hoa nở, ai ai cũng nô nức hái hoa, người đem trao tận tay binh lính, người tung cao lên trời, tạo thành cơn mưa hoa muôn màu ngàn sắc vô cùng rực rỡ. Dương Thiên Vũ cho phó tướng đưa đại quân đến doanh trại ở ngoài thành nghỉ ngơi, tổ chức ăn thịt uống rượu mừng thắng lợi. Còn bản thân hắn chỉ dẫn mấy phó tướng và vài người khác vào cung bái kiến thánh thượng.
Ngay khi nhận chén rượu từ tay hoàng đế, Dương Thiên Vũ nhỏ giọng hỏi, giọng nói chỉ đủ để hoàng thượng nghe thấy.
– Hoàng huynh, đệ muốn biết tình hình của nàng.
Sắc mặt hoàng đế hơi biến đổi. Hắn đã sớm biết chuyện Nghiêm Tinh Dã nói trước khi chết, cũng không thể giấu giếm thêm được nữa.
– Đệ yên tâm, Tiên Y và thái y trong cung đang tìm cách giải độc cho nàng.
Giọng Dương Thiên Vũ lập tức khẩn trương.
– Nàng thế nào? Hoàng huynh, đệ phải trở về.
– Đệ bình tĩnh, nàng tạm thời không nguy hiểm tính mạng. Được, đệ trở về trước đi, những việc khác ta sẽ thay đệ giải quyết.
Dương Thiên Vũ quỳ xuống tạ ơn hoàng đế, sau đó lập tức rời đi trong ánh mắt ngỡ ngàng của bá quan văn võ. Đúng vậy, những chuyện giải thích sau đó, hoàng đế đều thay hắn lo liệu. Không chỉ thế, hoàng đế còn đang thay hắn giải quyết chuyện đau đầu nhất.
***
Tại Lâm Vũ vương phủ, hai hàng dài người đang chờ đợi đón vương gia khải hoàn trở về. Tuy nhiên, ngoài niềm vui vương gia đại thắng trở về, tâm trạng ai cũng thấp thỏm, lo lắng, bọn họ đều trầm mặc cúi đầu khiến không khí đáng lý phải vui mừng lúc này lại thập phần quỷ dị.
Dương Thiên Vũ nhảy từ trên mình ngựa xuống, trên người vẫn mặc áo giáp, vội vã chạy vào trong phủ. Hắn quét mắt nhìn qua hàng người nhưng không nói gì, chạy thẳng vào phòng.
Căn phòng vẫn như lúc trước khi hắn xuất chinh, chỉ là giờ đây có thêm một người. Nàng nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da tím tái, đặc biệt là mí mắt. Đôi môi nàng khô nẻ, chẳng còn sắc hồng hào đáng yêu thường ngày. Nàng nằm đó, im lìm, tĩnh lặng. Hắn đứng ngây ra trước giường nàng, nhìn chằm chằm bóng hình hắn yêu đến khắc cốt ghi tâm kia đang phải chịu biết bao đau đớn.
Xuân Nhi vội vàng chạy lên khép cửa lại, để Dương Thiên Vũ một mình ở bên vương phi của hắn. Một loạt người từ Hà quản gia, Hắc Tôn, Hắc Mã, Trần Tĩnh, Xuân Nhi đều lặng lẽ quỳ trên sân gạch phía trước phòng. Những người khác đã bị Hà quản gia đuổi xuống.
Dương Thiên Vũ run rẩy tiến lên mấy bước, quỳ xuống bên giường, tay hắn run bần bật nắm lấy bàn tay nhỏ bé, yếu ớt của nàng. Làn da trắng như sứ giờ tím tái, nhợt nhạt đến đau lòng. Hắn, nam nhân mạnh mẽ, kẻ lạnh lùng kiêu ngạo trên cao, dù lúc bị nàng đâm hắn cũng chưa từng cảm thấy đau đớn đến mức này, đau tới tê tâm liệt phế.
Hắn muốn gào hét, muốn đập phá, muốn giết người. Nhưng hắn lại không thể làm gì được, chỉ bất lực quỳ xuống bên giường, nắm bàn tay nhỏ bé tái nhợt của nàng, nước mắt nam nhân nóng hổi thi nhau tí tách rơi xuống mu bàn tay nàng và hắn.
Hắn hoàn toàn không còn biết gì nữa, điên cuồng hôn lên bàn tay nhỏ bé của nàng. Hắn ôm nàng vào lòng, cái siết chặt như muốn khảm nàng vào da thịt hắn, như muốn biến nàng thành hắn và hắn cũng trở thành nàng. Hắn muốn thay nàng gánh chịu tất cả những đau đớn, nguy hiểm. Hắn chỉ mong đời này nàng được bình an, vui vẻ, luôn luôn đơn thuần như trước đây. Hắn đâu biết chỉ vì sai lầm của hắn đã đẩy nàng tới bước này.
Nước mắt hắn rơi xuống gò má lành lạnh của nàng, giống như thể nàng cũng đang rơi nước mắt giống hắn. Trong căn phòng này đã từng lưu giữ biết bao ký ức ngọt ngào giữa hai người bọn họ. Vậy mà giờ đây hắn đang ôm nàng. Sinh mệnh nàng mong manh như cánh bướm, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến, vụt khỏi tay hắn.
Không! Hắn không cho phép điều đó xảy ra!
Dương Thiên Vũ nhẹ nhàng đặt nàng nằm lại xuống giường, hắn hôn nhẹ lên trán nàng, nụ hôn lưu luyến như thiên ngôn vạn ngữ muốn nói cùng nàng. Nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể lưu lại nụ hôn đến bỏng cháy này lên thân thể yếu nhược của nàng.
– Tiểu Duệ, dù bất cứ giá nào ta cũng phải cứu được nàng. Tin ta!
Hắn siết nhẹ tay nàng rồi buông ra. Vừa mở cửa, Dương Thiên Vũ nhìn thấy cả hàng người đang quỳ trên sân. Mặt hắn đen lại, đi về phía bọn họ.
– Nói!
Trần Tĩnh lập tức lên tiếng trước tiên.
– Xin vương gia trách tội. Đều là thuộc hạ cố ý giấu người.
– Vương gia, là tiểu nhân bảo bọn họ không được báo tin cho người. – Hà quản gia lập tức tiếp lời.
Sau đó Hắc Tôn, Hắc Mã và Xuân Nhi đều thẳng thắn nhận tội, xin trừng phạt, không có nửa câu xin tha thứ. Bọn họ đều biết vương phi có ý nghĩa như thế nào trong lòng vương gia. Việc bọn họ giấu giếm chuyện của vương phi đều đáng chết. Họ không tiếc.
Dương Thiên Vũ nhìn đám người một lượt. Cuối cùng hỏi.
– Tiên Y và thái y nói sao?
Mấy người hơi ngỡ ngàng khi thấy Dương Thiên Vũ không hề định tội bọn họ, nhưng ngay lập tức trả lời.
– Bẩm vương gia, hiện tại Tiên Y và thái y đều đang tìm cách giải độc. Hằng ngày Tiên Y vẫn châm cứu và cho vương phi uống thuốc để kìm hãm chất độc.
Sắc mặt Dương Thiên Vũ vô cùng tệ, hắn hơi gật đầu.
– Bảo họ tới gặp ta.
Nói rồi hắn đi về phía đại sảnh, mấy nha hoàn lập tức bưng trà lên. Một lát sau mấy thái y cũng lần lượt đi tới, hành lễ.
– Tình hình sao rồi? – Hắn hỏi ngay, không rườm rà nhiều lời.
– Bẩm vương gia, chúng thần vẫn đang tận lực tìm cách. Nhưng loại độc này vô cùng kỳ quái, được điều chế từ rất nhiều loại độc khác nhau, chúng thần hiện đang xác định xem thành phần trong độc gồm những gì để từ đó…
– Nhiều lời! Bao giờ nàng có thể tỉnh lại?
Các thái y liếc nhìn nhau, ánh mắt lo lắng, hoảng sợ. Không ai không biết vương gia vô cùng sủng ái vương phi. Nhưng chuyện này… thật sự quá sức bọn họ rồi. Mấy thái y đột nhiên đồng loạt quỳ sụp xuống.
– Vương gia, xin tha tội.
Dương Thiên Vũ quét mắt nhìn bọn họ, giận đến mức không nói nên lời. Bàn tay hắn siết chặt chén trà trong tay, cái chén vỡ nát, trà nóng và mảnh sứ đâm vào tay hắn khiến bàn tay vừa chảy máu vừa bị bỏng nhưng hắn hoàn toàn không chú ý, chỉ nhìn đăm đăm đám thái y đang quỳ xuống trước mặt mình.