Trở về chỗ của My, cô không hề đả động gì đến chuyện lúc nãy. Nhưng người cô như để trên mây, chả tập trung vào chuyện gì cả.
- Này! Phượng, Phượng.... – My khua khua tay trước mặt Phượng.
Phượng đang thần người thì bị My làm cho giật mình.
- Có chuyện gì vậy?
- Cậu nghĩ đi đâu đấy? Thấy cái váy này hợp với tớ không? – My vừa nói vừa ướm thì cái váy lên người mình.
Phượng chỉ cười rồi ậm ừ cho qua chuyện. Cô vẫn còn nhớ đến chuyện ban nãy. Sao người đó lại là Duy? Lại là Khánh? Thì ra từ trước đến giờ Khánh luôn lừa dối cô và My. Còn cả Duy nữa, sao anh lại lừa dối cô? Chẳng nhẽ tất cả những gì anh làm cho cô đều là vì Khánh sao? Phượng cười nhạt, cô nghĩ cuộc đời thật trớ trêu.
- My này – bất chợt Phượng quay sang My nói.
My đang ngắm nghía mấy bộ quần áo khi thấy Phượng hỏi chị "hử" một tiếng, mắt vẫn dán vào bộ quần áo.
- Tuần sau tớ sẽ về lại trại trẻ – Phượng nói nhỏ và chậm rãi từng từ một.
My sững người trước câu nói của Phượng.
- Cậu...
- Tớ không sao đâu. Rồi tớ sẽ lại về thăm các cậu – Phượng cầm tay Mi nói.
- Trại mồ côi ở tít tận bên Hồ Chí Minh, liệu cậu có về không?
- Yên tâm đi, tớ sẽ cố gắng để về thăm các cậu thường xuyên vì... trái đất tròn mà!
*****
Sân bay hôm nay đông hơn bình thường. Những tiếng nói, tiếng khóc của nhiều người khi phải xa gia đình không hiểu sao lại làm cho Phượng cảm thấy nhẹ nhõm. Phượng nhìn xuống đồng hồ, cũng gần đến giờ bay rồi. Cô không nói với ai hôm nay cô sẽ đi, cô sẽ đi khỏi thành phố Hà Nội này.
"Đã đến giờ, xin mời tất cả hành khách lên máy bay". Tiếng của cô gái đứng trong đại sảnh vang lên trên loa. Bất giác trong lòng cô cảm thấy nao nao. Cô đang nhớ cái gì? Nhớ Duy, con người đã khiến cô có lúc cảm thấy rung động? hay cô nhớ anh, người đã khiến cô yêu tha thiết? Có thể nào quyết định ra đi của cô có sai lầm không? Phượng cười nhạt rồi kéo vali ra máy bay.
Tạm biệt anh – mối tình đầu của em...
...Tạm biệt Duy – người đã từng khiến em rung động