Mãi Yêu Em

Chương 4



Trời đã sáng, nắng chiếu rọi vào căn phòng xa hoa. Trên giường, một người phụ nữ xinh đẹp đang nằm ngủ, nước da trắng nõn không tì vết ẩn sau chiếc chăn mỏng gợi lên sự quyến rũ không tả được. Hàng mi dài nhẹ rung rồi đôi mắt đẹp mở ra.

Điều đầu tiên Lạc Uyển Đình cảm thấy khi tỉnh dậy là cái đau xé rách khôn cùng. Cơ thể như vừa bị hàng ngàn chiếc xe cán qua, cô chỉ cử động một chút là đã phải nhăn mày. Người không có chỗ nào không đau, bủn rủn vô lực. Lạc Uyển Đình bất giác sờ sang chỗ nằm bên cạnh. Thật lạnh! Chắc hắn Dạ Thiên Lăng đã rời đi từ sớm. Lạc Uyển Đình cười nhạt. Dù cô có trao cơ thể cho anh thì anh vẫn không thể nào đặt cô trong tâm dù chỉ một chút.

Một lúc sau Lạc Uyển Đình gắng gượng ngồi dậy, lê thân mình vào nhà tắm. Tắm xong cô làm cơm bỏ vào hộp rồi gửi đến công ti cho anh. Lạc Uyển Đình lo lắng cơm ở công ti sẽ không đủ dinh dưỡng mà Dạ Thiên Lăng luôn phải làm việc tất bật từ sáng đến tối không có lúc nào được nghỉ ngơi. Cứ như vậy sẽ suy sụp mất! Nhà chỉ có một mình cô, cô cũng không có gì làm nên chỉ đành làm việc nhà, dọn dẹp mọi thứ thật sạch sẽ. Đây là nhà của anh và cô, cứ nghĩ đến điều đó Lạc Uyển Đình lại càng hạnh phúc, vui vẻ. Đến tối cô lại nấu ăn và bày ra bàn đủ món đẹp mắt, thơm nức mũi. Lạc Uyển Đình ngồi chờ anh về ăn cùng. Qua mấy tiếng đã là hơn mười giờ, cô gọi điện cho anh. Lần một không ai bắt máy, cô gọi lại lần nữa. Lần hai, lần ba cũng vậy. Đến lần thứ tư Dạ Thiên Lăng mới bắt máy

- có việc gì?-giọng Dạ Thiên Lăng có vẻ khàn, trầm đục hơn mọi khi.

- Anh tan làm chưa? Cùng về ăn cơm với em đi.-Lạc Uyển Đình cảm thấy kì lạ nhưng cũng không hỏi ra

- Ai gọi vậy anh?-bên kia truyền đến tiếng phụ nữ

- Không có gì đâu, em ngủ đi.-giọng Dạ Thiên Lăng đầy sủng nịch

- Nếu không có việc gì nữa thì tôi tắt máy đây!

tút tút tút

Khuôn mặt Lạc Uyển Đình không có cảm xúc gì, cô đặt điện thoại qua một bên rồi ngồi xuống ăn cơm. Mặc dù những món Lạc Uyển Đình nấu trông rất ngon, rất đẹp mắt nhưng cô ăn vào lại chả có vị gì cả.

Cả đêm Dạ Thiên Lăng không về, Lạc Uyển Đình cũng không ngủ. Sáng hôm sau cô vẫn thức dậy và làm cơm hộp cho anh rồi gửi đến công ti. Lạc Uyển Đình không tin anh sẽ không nể chút tình cảm còn lại của anh và cô.

Ngày nào cũng như ngày nào Lạc Uyển Đình đều sáng làm cơm hộp cho anh gửi đến công ti rồi dọn dẹp nhà cửa xong đến tối lại nấu cơm ngồi chờ anh về. Cô đều ngồi đến tận hơn mười giờ rồi mới tự giác ăn rồi lên giường ngủ. Cuộc sống trong ngôi nhà này quanh đi quẩn lại vẫn chỉ có một mình cô, thỉnh thoảng Dạ Thiên Lăng mới về nhà lấy đồ rồi ngay sau đó đi luôn. Kể cả tuần trăng mặt cũng không có, lại mặt Lạc gia cũng chỉ có mình cô đi. Cha mẹ Lạc Uyển Đình oán trách Dạ Thiên Lăng không yêu thương cô nhưng cô đều nói là do anh quá bận rộn chứ không phải không muốn đi cùng cô. Cha mẹ biết rõ nên ánh mắt nhìn cô càng thêm thương tiếc và đau lòng.

Mấy tháng sau Lạc Uyển Đình vẫn sinh hoạt bình thường nhưng đến khi ăn cơm thì lại chán ăn không thôi, khẩu vị của cô cũng thay đổi lớn. Lạc Uyển Đình rất thích ăn những món thật chua, thỉnh thoảng khi đi chợ ngửi thấy mùi cá cô toàn phải che miệng đi vì buồn nôn. Lạc Uyển Đình cũng nhận ra kinh nguyệt của cô đã lâu không đến nên hốt hoảng đến viện khám

- Chúc mừng cô Lạc, cô đã có thai hơn ba tháng rồi

Lạc Uyển Đình ngẩn người, không trùng hợp vậy chứ? Chỉ trong một lần của đêm duy nhất đó mà cô đã mang trong mình giọt máu của anh rồi sao? Lạc Uyển Đình không biết nên buồn hay nên vui đây. Buồn vì nếu đứa trẻ sinh ra cha mẹ nó không yêu thương nhau thì nó sẽ nghĩ như nào, vui vì đây là đứa con của cô với người đàn ông cô yêu nhất. Nhưng dù thế nào thì Lạc Uyển Đình vẫn quyết sẽ sinh đứa bé ra thật khoẻ mạnh. Cô có một tia hi vọng lớn khi Dạ Thiên Lăng biết anh sắp làm cha, chắc hẳn không vì cô thì cũng vì đứa con chưa chào đời mà anh sẽ đối xử tốt với cô hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.