Make A Secret (YUNJAE)

Chương 113: Make a step 2



Hiền Trân với nút thắt trên tạp dề, không có vẻ hợp với nơi này. Nhóm người làm đều cách xa mà quan sát cô, thỉnh thoảng lại thì thầm với câu hai ba câu. Tại Trung dạy cô cắt súp lơ. Nhìn bộ dạng thực sự muốn học của cô, cậu cảm thấy rất cảm động.

Chính cậu cũng từng có tâm trạng như vậy, muốn tự mình làm ra những món ăn ngon, cho người mình yêu nhất nếm thử. Khi đó khẩu vị của Duẫn Hạo tốt lắm, chỉ cần là Tại Trung làm thì hắn đều lấy thêm cơm. Trước kia Tại Trung không phát hiện chuyện khác lạ, nhưng sau khi gặp Hiền Trân, hồi ức khi đó lại ùa về.

“Tại Trung?”

“A?” Kéo suy nghĩ trở về, Tại Trung đáp, “Xin lỗi… Vừa rồi tôi thất thần…”

“Không có gì,” Hiền Trân cười cười ôn hòa, “Bây giờ có nên giảm lửa không?”

“Ừ, nhiệt độ của mỡ sôi rất cao, để đó cho tôi được rồi.” Tại Trung nói.

Hiền Trân lại lắc đầu, “Không sao đâu, tôi cẩn thận môt chút là được rồi.”

Tại Trung chỉ đành bỏ tay ra, cho cô tự xử lý.

“Tại Trung, cảm tình giữa cậu và Duẫn Hạo hẳn là tốt lắm, đúng không? Ít nhất là trước kia.” Hiền Trân đột nhiên nói tới vấn đề mẫn cảm với Tại Trung. Trong lòng cậu có hơi bất an, “… Chúng tôi chỉ là bạn bè, hồi bé hay chơi với nhau.”

“Chính là bạn chơi thôi sao?” Hiền Trân có chút tiếc nuối nói, “Có lẽ bởi vì thế này nên Duẫn Hạo mới thương tâm a…”

“Cái gì?”

“Tuy tôi không biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, nhưng Duẫn Hạo tuyệt đối không chỉ coi cậu như bạn bè bình thường. Hơn nữa anh ấy rất để ý đến cậu, cái này không cần nghi ngờ…”

Tại Trung không ngờ Hiền Trân lại nói với mình chuyện này, thậm chí cậu còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô, sợ nội tâm của mình bị cô nhìn thấu.

Hiền Trân dừng một chút, nói, “Duẫn Hạo thường xuyên nhắc tới cậu, đương nhiên chỉ là vô thức, có đôi khi nhìn mấy đồ vật nào đó lại nói, “Tên kia rất thích cái này”. Tôi nghĩ ‘tên kia’ trong miệng anh ấy hẳn là cậu a, ha ha ha…”

Tại Trung vẫn không ngẩng đầu, trong lòng không rõ là tư vị gì.

“Kỳ thật tôi và Duẫn Hạo kết giao khá vội vàng, nếu nói chúng tôi là tình nhân thì thà nói là bạn bè làm ăn thì đúng hơn. Trong mắt tôi, anh ấy là cậu bé mặt ngoài thì kiên cường nhưng nội tâm rất cô độc.” Hiền Trân đột nhiên chuyển ánh mắt về hướng Tại Trung, “Cậu còn nhớ Lâm Khả Khả không? Là em gái của tôi ấy.”

Tại Trung cả kinh.

“Tôi biết trước kia nó đã thất lễ với cậu, từ đó về sau nó mới bất hòa với Duẫn Hạo. Cái này chỉ là suy đoán của tôi, có lẽ là bởi vì hai cậu vì nó mới…”

“Không phải!!!” Tại Trung có phần luống cuống mà hô một tiếng, cuối cùng mới ý thức được mình đã quá mức kích động, vội vàng cúi đầu, “Thực xin lỗi, tôi…”

“Không có gì,” Hiền Trân không có chút ý tức giận, chỉ chân thành nói tiếp suy đoán của mình, “Tôi không biết làm cách nào mới tìm được khúc mắc của Duẫn Hạo, thấy anh ấy không vui, tôi cũng khó chịu. Cho nên mới nghĩ đến việc đến tìm cậu, xem có thể giúp gì được không… Tôi đã hỏi Tuấn Tú, cậu ấy nói Lúc ấy  Khả  KHả nói rất nhiều lời làm cậu thấy khó xử, tôi thay nó xin lỗi cậu. Cho nên, Tại Trung à, xin cậu hãy quên đi nhé.”

Quên đi? Tại Trung chua xót nghĩ, ‘quên đi’ của tôi bao hàm nhiều thứ lắm đấy. Nếu quên, có phải ngay cả Duẫn hạo cũng phải quên?

“Tôi…” Thanh âm do dự chỉ có một âm tiết được phát ra, không có mấy tin tức.

Hiền Trân nói, “Tôi muốn thử làm người đặc biệt của Duẫn Hạo, cho nên muốn giúp anh ấy… Có thể làm anh ấy không còn là người cô độc nữa, cậu hẳn là rất thích hợp. Có lẽ cậu là người có thể đem lại hạnh phúc cho anh ấy, tôi có thể tiến thêm một bước với anh ấy. Hơn nữa, có hơi ngại nhưng… yêu đương hẳn là như vậy a.”

Tại Trung tâm phiền ý loạn đứng bên cạnh, nội tâm phức tạp như muốn bốc hơi, không cách nào có thể bình ổn lại được. “Cô hiểu lầm rồi. Tôi thật sự không quan trọng như vậy đâu. Chỉ cần đối xử tốt với hắn thì hắn có thể cảm thấy được thôi.” Tại Trung nói xong đã bắt đầu bỏ mấy miếng cá đã được tẩm bột vào chảo. “Tôi bất quá chỉ là… A!!!”

Bởi vì động tác quá mạnh, tay Tại Trung đụng tới cái chảo, lập tức theo phản xạ mà rụt lại, nhưng không ngờ lại làm cái chảo rơi xuống. Dầu mỡ nóng bỏng bắn tung tóe từ trong chảo, Tại Trung theo bản năng kéo Hiền Trân lui vè phía sau. Đúng lúc này, dầu mỡ rơi hết xuống cánh tay tái của cậu!!! Tiếng hét chói tai lập tức vang lên.

“Tại Trung –!!” Hiền Trân chấn động, thất kinh gọi người, “Nhanh gọi cứu thương!! Tại Trung bị thương!!!”

Tại Trung ôm cánh tay, ngồi xổm xuống, đau đớn truyền đến toàn thân từ cánh tay. Lấy tay ôm lấy cánh tay trái rát bỏng, cậu nhịn không được mà rên rỉ thành tiếng, mồ hôi lạnh túa ra cả người.

Nhóm người làm vừa rồi còn đứng xa xa, giờ đều chạy lại đây. Hiền Trân đỡ Tại Trung, kêu lên với mấy người bọn họ, “Nhanh đi lấy thuốc mỡ bôi bỏng đến đây! Đi báo với đại thiếu gia!!!”

Tại Trung muốn ngăn lại, nhưng đau đến không nói nổi, chỉ cuộn mình lại, cố nén cơn đau đang ập đến.

Một thân ảnh cao lớn nhanh chóng chen vào giữa đám người. Vừa thấy Tại Trung, hắn lập tức vọt đến, muốn kéo cậu.

Hiền Trân thấy thế, vội vàng nói, “Duẫn Hạo! Cánh tay Tại Trung bị phỏng, anh đừng…”

“Tránh ra!! Tôi đã nói cô không được đến nhà bếp! Đừng làm phiền thêm!!” Duẫn Hạo nổi giận với Hiền Trân nổi, đẩy cô ra.

Hiền Trân khó tin nhìn Duẫn Hạo, một câu cũng không nói được.

“Trịnh Duẫn Hạo! Sao ngươi hung…”

“Rất đau sao? Ta xem xem…” Duẫn Hạo không để ý đến lời rống giận của Tại Trung, cúi người xuống, cẩn thận quan sát cánh tay sưng đỏ.

Làn da trắng nõn bị phỏng, từng mảng từng mảng đỏ rực hiện ra, nhìn thấy mà ghê người.

Tại Trung ngơ ngác gật đầu, “… Đau.”

Duẫn Hạo kéo Tại Trung ra cửa, lông mày cũng nhăn cả lại.

Hiền Trân kinh ngạc nhìn hai bóng dáng đang kề sát nhau kia, hồi lâu sau cũng không phản ứng lại được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.