Tuấn Tú nhảy dựng lên, “Nói thế là sao chứ hả?! Đáng ghét!”
“Đó là anh em đó a…” Hữu Thiên kinh ngạc nhìn Tuấn Tú, “Sao em lại…”
“Anh cí gì mà anh?! Tại Trung ca bị thương thế này mà anh ấy cũng không đến thăm!”
Xương Mân dừng một chút, “Hai ngươi quả thật cũng quá vòng vo, không càn thiết phải thế.”
Tại Trung hung tợn trừng mắt liếc Xương Mân, không hé răng.
“Vẫn là lỗi của anh tôi! Tôi đây là nói lý bất kể thân nhân!” Tuấn Tú tựa vào bên cạnh Hữu Thiên nói.
Đồng Lôi lòng đầy căm phẫn, hươ hươ năm đấm, mắt lộ hung quang, “Tôi quyết định, sau này sẽ cô lập Trịnh Duẫn Hạo.”
Xương Mân liếc cô nàng một cái, “Trước tiên học cho thuộc thành ngữ đi cái đã rồi hẵng nói. Một mình cô thì cô lập cái gì hả?”
Đồng Lôi ngẩn người, bổ nhào vào Xương Mân mà gào thét, “Ai nói chỉ có mình tôi? Tất cả những ai ở đây hôm nay đều không được để ý đến hắn nữa, hiểu không?! Nhất là cậu, Thẩm Xương Mân! Đồ gió chiều nào che chiếu nấy*!”
(*Nguyên văn: Tường đầu thảo lưỡng biên đảo (墙头草两边倒): ý chỉ những người không có chủ kiến, hay hùa theo người khác)
Hữu Thiên kinh ngạc nhìn hai kẻ dở hơi đang chiến đấu với nhau, cảm thán mà hít vào một hơi. Tuấn Tú ha ha cười rộ lên, thấp giọng giới thiệu cho hắn biết lịch sử chiến đấu quang vinh của Đồng Lôi đại nhân. Hữu Tiên nghe xong liện nghẹn họng, nhìn hai người kia trân trối, còn y thì vui vẻ không ngừng vỗ tay.
Tại Trung mỉm cười nhìn Đồng Lôi, một đôi mắt to trong suốt lượng lượng, hỗn loạn trong đó là rất nhiều cảm xúc.
“Nghe rõ đây, cho dù bây giờ Trịnh Duẫn Hạo có quay đầu thì Tại Trung cậu cũng không đồng ý nữa. Cho nên chúng ta phải diệt sạch những thứ có liên quan đến hắn, hiểu chưa?” Đồng Lôi đứng trước TV, sống chết ngăn cản tầm mắt mọi người. Xương Mân ngăm nghía điều khiển từ xa, khinh miệt nói, “Thiết, cậu nói diệt sạch thì diệt sạch được chắc? Tốt xấu gì cũng hỏi ý kiến Tại Trung trước đã chứ. Lỡ đâu người ta muốn làm hòa thì sao?”
Đồng Lôi trừng lớn đôi mắt hạnh đẹp đẽ của mình, hai ba bước vọt đến trước mặt Tại Trung, “Cậu muốn làm hòa với hắn?!”
Tim Tại Trung đập thình thịch, yếu ớt đến cực độ.
Thật ra cậu không hề giận gì Duẫn Hạo cả. Tuy người bắt cậu phải đến Trịnh gia là Duẫn Hạo, nhưng bị phỏng là do cậu gây ra; huống hồ hắn cũng phát hỏa với Hiền Trân vì chuyện đó rồi, sau lại bị mẹ ruột lạnh nhạt, bị coi như túi trút giận. Tại Trung không muốn trách hắn, thậm chí cậu còn thấy vui vui. Ít nhất tâm tư của Duẫn hạo vẫn ở trên người mình.
Nhưng Đồng Lôi trừng mắt nhìn mình gần như vậy, lại làm cậu thấy sợ và bị áp bức. Nếu cậu thừa nhận thì có bao nhiêu mất mắt chứ!
Vì thế, Tại Trung lại dùng thủ đoạn thối nát kia, “A, lạnh quá nha! Tôi đi đóng cửa sổ.”
Hữu Thiên bất đắc dĩ đứng lên, “Tay cậu không tiện, để tôi đóng cho.”
Đi đến cạnh cửa sổ sát đất, Hữu Thiên phát hiện trên ban công vẫn còn phơi vài bộ quần áo, vì thế vươn tay lấy xuống. Trong lúc vô tình nhìn xuống dưới lầu, nhưng cái vô tình ấy làm làm hắn phải giật cả mình.
Chiếc xe hơi màu đen bóng loáng kia đang đậu dưới lầu nhà trọ này.
Từng con gió rét lạnh thốc vào mái tóc ngắn của hắn, lộ ra gương mặt buồn bã đến thất thần. Góc cạnh rõ ràng, khí vũ hiên ngang, nhưng dường như thiêu thiếu cái gì đó.
Phát hiện Duẫn Hạo ngẩng đầu nhìn về hương này, Hữu Thiên nghiêng người, đứng sau rèm cửa.
Duẫn Hạo tựa hồ đã đứng yên ở đó rất lâu, dưới chân hắn đều là đầu mẩu thuốc lá. Hữu Thiên xoay người nhìn Đồng Lôi đang gây không khí vô cùng khủng bố trong phòng, lại nhìn Duẫn hạo đứng dưới lầu đang muốn ngồi vào xe, xuối cùng vẫn không có dũng khí nói chuyện này ra.
************************
Vui vui vẻ vẻ ăn cơm xong, mấy người khách cũng đã về hết. Hữu Thiên đến phòng bếp thu dọn bát đĩa; Tại Trung cầm điều khiển từ xa ngồi trên sofa, nhàm chán đổi kênh liên tục, không ngừng thở dài. Hữu Thiên làm xong xuôi hết mọi việc mới đến ngồi bên cạnh cậu.
Nhìn bộ dáng rầu rĩ không vui của cậu, Hữu Thiên nói chuyện mình thấy lúc chiều cho cậu nghe.
“Vừa rồi lúc các cậu đùa giỡn ấy, Duẫn Hạo có đứn dưới lầu. Tuy hắn nói không thể đến thăm cậu, nhưng xem ra trog lòng hắn không hoàn toàn nghĩ như vậy nhỉ.”
Tại Trung cả kinh, ngơ ngác nhìn Hữu Thiên.
Hữu Thiên nhún nhún vai, “Lúc trước nếu biết cậu không có dũng khí như vậy thì tôi cũng không cổ vũ cậu về nước. Tính cách của Duẫn Hạo… nghe Tuấn Tú nói rất cố chấp, cậu cũng rất bướng bỉnh, cứ thế này thì đến bao giờ mới đến được với nhau?”
“Không phải tôi không đủ dũng khí,” Tại Trung cười khổ một tiếng, “Trên thế gian này, có rất nhiều chuyện không pải chỉ cần có dũng khí là có thể giải quyết được. Tôi trở về quá muộn, cậu ấy đã quen một cô gái rất tốt, cho nên… tôi không muốn phá hoại cuộc sống của cậu ấy.”