Mầm xấu

Chương 12-1: Chị em



- Bồ có nghe chuyện về Liên Hương chưa?!

- Cô ta bị ai đó quẳng vào máng rác? Chuyện cũ rồi.

- Không. Cô ta đã đi học lại rồi!

- Thật ư?! Không tin được là cô ta còn dám đến đây!

- Nhưng nghe nói là đầu cô ta bị chấn thương gì đó...

- Nghĩa là sao?!

- Hình như cô ta bị mất trí nhớ. Cô ta chẳng nhớ gì về chuyện đã xảy ra cả!

- Có lẽ cô ta đã quá sợ hãi… Cô ta sẽ nhớ ra chứ? Cô ta là người đã đụng độ với kẻ đó!

- Có trời mới biết là khi nào cô ta mới nhớ ra! Nhưng bây giờ thì Quế Chi lúc nào cũng ở bên cạnh cô ta. Ngay khi cô ta nhớ ra…

- … Quế Chi sẽ tóm được kẻ đó!

- Phải, và tất cả chúng ta sẽ lại được an toàn.

XXX

Sự việc đề kiểm tra bị phát tán vốn là một chủ đề nóng hổi của mấy ngày trước, đến hôm nay thì nó đã trở thành chuyện xưa cũ khi mọi người lại chú ý đến sự trở về của Liên Hương. Tú Cầu không biết liệu như thế có đồng nghĩa với việc nhà trường sẽ bỏ qua việc điều tra hay không. Dĩ nhiên là không! Cô đang tự gạt ai chứ?! Cô không biết liệu họ đã bắt đầu tìm ra được dấu vết nào hướng về cô hay chưa. Cô không biết khi nào thì họ sẽ bất thình lình ập đến phòng cô để tịch thu máy tính, hay họ sẽ bỏ qua bước đó và thẳng tay kỉ luật cô hay tệ hơn nữa là tống cô ra khỏi trường. Bố cô là người nhẫn tâm như thế, nhất là với cô. Cô đã xóa hết các dấu vết trên máy của mình, nhưng chẳng có gì đảm bảo là họ sẽ không mò ra được gì. Quá nhiều, cô đã lấy cắp quá nhiều đề thi trong thời gian qua. Chỉ cần một lần trong số đó cô phạm sai lầm là đủ cho họ. Không có nhiều nơi lưu trữ toàn bộ đề thi của toàn khối. Họ sẽ sớm nhận ra lỗ hổng nằm ở cái máy tính ở nhà hiệu trưởng, và cô con gái hẳn nhiên là người đầu tiên sẽ bị để mắt tới. Cô ấy cần nghĩ ra một kế hoạch để thoát tội, và phải thật nhanh nữa. Đó mới là việc ưu tiên, việc tìm ra kẻ phát tán đề kiểm tra phải để sau. Có lẽ Quế Chi đã đúng, kẻ phá bĩnh kia biết tất cả và hắn quá tinh ranh, luôn biết cách khiến cho họ rơi vào tình cảnh khốn đốn nhất. Nhưng cô sẽ không để cho hắn thắng. Tú Cầu lo nghĩ quá nhiều nên cô không thể tập trung vào cuốn sách mà mình đang đọc. Cô không ý thức được điều đó, cứ bực tức lật qua lại trang giấy và quả quyết rằng mình đang bị phân tâm vì mấy cô gái đang tụ tập phía ngoài thư viện. Tú Cầu cau có bước ra ngoài để xem họ đang làm gì.

Đan Thanh cố giữ thăng bằng trên mũi chân, tay trái cô chới với khi cố vươn tới cánh cửa tủ. Miệng cô ta không ngớt lặp đi lặp lại mấy từ vô nghĩa mà chủ yếu là dùng để thu hút sự chú ý của người khác chứ không hẳn là có ý nghĩa gì. Có lẽ cô ta chỉ đang hi vọng sẽ có ai đó đến giúp cô ta mở cái tủ trên nóc kia. Ngọc Quí nghểnh đầu nhìn lớp bụi đã bám trên cánh cửa tủ và đoán chắc hẳn là nó đã bị bỏ rơi không ai dùng đến trong nhiều học kì qua. Tú Cầu đã đứng ngay bên cạnh họ đủ lâu để hiểu tình hình và cô ta nói như hét vào tai của Đan Thanh.

- Bồ có vấn đề về não à?! Sao không sử dụng mấy cái tủ ở phía dưới ấy?! Chúng còn trống mà!

Đan Thanh thận trọng khi nhận ra người mà mình đang nói chuyện, nhưng cô ta cũng không phải là người hay khép nép trước người khác. Cô ta chỉ về phía cái tủ ở tít trên cao, lắc lắc cái đuôi tóc của mình và nói:

- Tui không định cất đồ. Chỉ là tui đang thử kiểm tra cái ngăn tủ “đó”.

Tú Cầu liếc nhìn cái ngăn tủ “đó” và vẫn không hiểu ý của Đan Thanh. Cô ta tỏ ra khó chịu với cái kiểu bỡn cợt của đối phương, và điều đó khiến Đan Thanh kinh ngạc.

- Bồ không biết sao?! Bồ là người đến thư viện thường xuyên nhất ở cái trường này và bồ không biết chuyện đó?!

- Không ai cần bồ chú tâm đến việc tui hay đi đến đâu! Chú ý vào việc của mình đi!

- Phải, tui cá là bồ chỉ ra vào thư viện rồi chúi đầu vào mấy cuốn sách nên chẳng bao giờ để tâm đến mấy lời bàn tán về chỗ này.

- Ở trường này có cả tá lời bàn tán như thế! Tui không quan tâm! Làm gì thì làm, đừng có gây xao nhãng cho người khác nữa. Đây là thư viện đấy!

Tú Cầu quay người bỏ đi. Đan Thanh chỉ có thể rủa thầm trong bụng rằng người duy nhất đang to mồm ở đây nãy giờ đích thị là cô ta. Ngọc Quí trơ mắt nhìn cô ta đùng đùng bỏ đi và nhoẻn miệng cười một cách ái ngại với Đan Thanh.

- Cô ấy bị làm sao thế? Trông cô ấy khó chịu quá.

- Đó là Tú Cầu. Cô ta bị hội chứng hành kinh trường kì.

Đan Thanh vẫn tiếp tục lầm bầm chửi xéo Tú Cầu khi cô ta quay người lại đối diện với các ngăn tủ. Bọn họ tiếp tục tìm cách với tới cái ngăn tủ trên đỉnh nhưng vẫn vô phương khả thi. Đan Thanh giật thót mình khi nhìn thấy chiếc xe lăn ở cuối hành lang. Quế Chi từ từ đẩy nó về phía họ, mặt cô ta lộ ra một nụ cười hiểm độc. Ngồi trên xe lăn, Liên Hương cũng mỉm cười với họ, mặc dù Ngọc Quí không nhớ là mình thân thiết với cô gái đó đến mức độ đó. Ngọc Quí nhanh chóng mỉm cười đáp lại và vẫy tay chào họ, trong khi Đan Thanh tái mặt đi như thể đang nhìn thấy một con hổ đang bước gần đến mình. Quế Chi chào bọn họ với bộ dạng thân thiện hết sức đáng ngờ.

- Hai bồ đang làm gì ở đây thế? Tui đang định vào thư viện để tìm vài tài liệu chuẩn bị cho trò chơi hội trại sắp tới.

Cô ta dừng một chút, ánh mắt thương cảm khi nhìn đến Liên Hương. Quế Chi cúi xuống và dịu dàng nói với con bé như một bà mẹ đang trấn an đứa con nhỏ.

- Bồ ở ngoài này đợi tui một chút nhé.

Quế Chi quay sang phía của Đan Thanh và cất giọng nhờ vả:

- Sẵn tiện bồ ở đây với cô ấy một lúc nhé. Tui sẽ ra ngay.

Quế Chi không đợi ai lên tiếng chấp thuận, cô ta đã bước ngay vào thư viện. Đan Thanh vẫn nín thở khi nhìn Liên Hương. Cô ta giật thót người khi bỗng nhiên Quế Chi quay lại và nói với Ngọc Quí.

- Tui cần mang nhiều tài liệu quá. Bồ có thể vào đây giúp tui một tay không?

Ngọc Quí hơi ngơ ngác nhưng rồi cô ấy cũng theo chân Quế Chi vào bên trong. Họ đến bên giá sách và Quế Chi lựa ra vài quyển cô ta thấy cần thiết, mặc dù trông bề ngoài thì có vẻ như cô ta chỉ đang tiện tay chộp lấy chúng. Ngọc Quí chẳng bận tâm mấy, cô ấy lấy mấy quyển sách từ tay Quế Chi và đặt chúng lên bàn. Quế Chi buột miệng thốt lên một cách thích thú, cô ta quay cuốn sách đang mở về phía Ngọc Quí. Giữa những trang sách, một cánh bướm bị mắc kẹt hiện đã héo khô nhưng những vảy màu trên cánh nó vẫn còn lấp lánh khi Quế Chi soi nó ra giữa ánh sáng. Ngọc Quí đón lấy nó từ tay cô ta và chăm chú quan sát những màu sắc trên đó. Quế Chi thì thầm với cô ấy:

- Thật đẹp phải không? Một cái xác, nhưng vẫn rất đẹp một cách rợn người.

Ngọc Quí không vội trả lời, cô ấy nhìn nó thêm một hồi rồi mới trả lời.

- Thật vậy. Nhưng chưa đủ đâu.

Nói xong, cô ấy vò nát cánh bướm đó. Bụi phấn bay lả tả trên mấy trang sách, lấp lánh như thể bụi tiên.

Lúc này ở bên ngoài, Đan Thanh cảm thấy không thoải mái chút nào khi phải ở bên cạnh Liên Hương. Cô ta quyết định giữ im lặng cho đến khi những người kia ra ngoài. Nhưng Liên Hương thì không có ý định biến đây thành một gặp gỡ không lời.

- Lúc nãy tui thấy bồ đang cố với lấy cái tủ ở trên đỉnh?

- Ừm…

- Muốn thử cái xe lăn của tui chứ?

- Sao cơ?!

- Bồ có thể đứng lên cái xe của tui. Tui nghĩ bồ sẽ với được tới nó.

- … Không cần đâu. Bọn tui sẽ tìm cách sau…

- Tui có thể đứng dậy một chốc. Cái xe này làm trông có vẻ nghiêm trọng thôi. Tui vẫn có thể dùng chân của mình...

- Nhưng trông bồ vẫn còn yếu. Tốt nhất đừng nên thử đứng dậy sớm như thế.

- Sớm hay muộn thì chân tui cũng sẽ bình phục thôi. Cũng giống như trí nhớ của tui. Nó sẽ trở lại.

Đan Thanh cảm thấy cơ thể mình như bất ngờ bị một hòn đá đè xuống. Cô ta lảo đảo và phải dựa vào hàng tủ mới có thể đứng vững lại. Liên Hương bật cười, cô ta bắt đầu cảm thấy cái cảm giác dồn người khác vào chân tường này mới tuyệt làm sao. Không ngạc nhiên gì mà bao nhiêu thế hệ học sinh ở đây đều cố gắng để trèo lên được cái vị trí của hội đồng. Liên Hương không giỏi nói mấy lời ẩn ý như Quế Chi, cô ta nhanh chóng nói huỵch toẹt ra.

- Tui nhớ! Đó là bồ! Bồ là người xuất hiện trong đoạn băng đó, lấy cắp hồ sơ của cặp chị em kia! Bồ là người quẳng tui xuống cái máng đó!

Đan Thanh co rúm người lại như muốn trốn vào trong mấy ngăn tủ phía sau mình. Liên Hương tiếp tục dày vò cô ta, điều đó đang bắt đầu làm cô ta thích thú.

- Bồ đang ước gì mình đã ra tay dứt khoát hơn với tui?! Tại sao không kết thúc tui thẳng tay?! Bây giờ bồ đang hối hận?! Hay sợ hãi?! Tui biết bồ không hề sợ tui. Bồ sợ chị ta! Tui nói cho bồ biết. Chị ta đã biết rồi!

Đan Thanh té xuống nền gạch khi nghe cô ta bảo thế. Liên Hương vội làm ra vẻ như đang vỗ về cô ta.

- Đừng lo! Mặc dù tui không hiểu lắm, nhưng chị ấy tin rằng bồ không phải là kẻ đó. Chị ấy không quan tâm lí do mà bồ lại đặc biệt chú ý đến hai chị em kia khi mà bọn chúng còn chưa đặt chân đến trường. Chỉ là, chị ấy muốn bồ biết rằng, đừng có huênh hoang rằng không ai biết chuyện xấu của bồ. Bồ hiểu chứ?

Đan Thanh gật đầu. Mọi chuyện bắt đầu có vẻ rõ ràng hơn. Ở đây có một quy tắc chung cho tất cả những chuyện bí mật - bật mí này.

- Cô ta muốn tui làm gì cho cô ta?

- Thông minh lắm!

XXX

- Chuyện đó hoàn toàn không được! Em thừa biết là mình đang yêu cầu một việc không thể nào chấp nhận được!

- Em đâu có yêu cầu! Em chỉ đang nhờ thầy giúp!

- Tôi không thể giúp em được chuyện đó!

- Em chẳng gây ảnh hưởng gì...!

- Nhưng em không có quyền hạn để xem băng ghi hình. Nhất là khi em cũng không có lí do chính đáng gì. Hiệu trưởng sẽ khiển trách nếu tôi cho phép em xem băng ghi hình chỉ vì em đang theo đuổi mấy câu chuyện kì quái được đồn thổi trong trường. Ông ấy rất ghét những chuyện như thế.

- Em đang thực hiện một phóng sự cho tờ báo của trường mà.

- Sao các em không viết về việc chuẩn bị cho hội trại hay gì đó thiết thực và… chuẩn mực hơn?

- Chẳng có ai quan tâm đến những chuyện như thế cả.

- Đừng chiều lòng người khác mà khiến mình trở nên rẻ tiền như vậy. Các em nên nhớ tờ báo trường là thứ có thể giúp em định hướng chứ không phải là chạy theo các tư tưởng của học sinh ở đây.

- Thầy còn chẳng thể bắt họ chạm đến tờ báo. Đây là một cái ao nhỏ. Ai đó bị ốm vào buổi sáng thì buổi trưa họ đã kháo với nhau chán chê rồi. Họ còn đọc báo làm gì chứ?

- Tôi thông cảm với khó khăn của em, nhưng tôi không được phép cho em các đoạn băng đó. Em nên tìm cách khác để làm phong phú tờ báo của mình. Thành thật, tôi khuyên em, có nhiều người sẽ không thích đề tài em đang theo đuổi đâu. Không chỉ là mấy vị khó tính trong phòng giáo viên…

Mặc dù cô ấy không hài lòng chút nào với sự khước từ này, nhưng Gia Linh hiểu ổng cũng chỉ là làm đúng theo phận sự của mình mà thôi. Cô ấy gật gù ra vẻ đã thông hiểu tất cả và chuẩn bị đứng dậy. Bọn họ bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào bên ngoài. Tuấn Anh đang vội vã đòi gặp giáo viên phụ trách mặc dù đã được thông báo là thầy ta đang bận tiếp chuyện với một học sinh khác. Không cân nhắc gì đến việc phải ngồi đợi bên ngoài, anh ta mở cửa bước vào phòng. Gia Linh thẹn đỏ cả mặt vì sự thiếu tôn trọng, nhưng cô cũng chẳng dám làm gì anh ta mà chỉ thầm chê trách thậm tệ con người này. Đến giờ cô vẫn không hiểu Vĩnh Lộc thích điểm nào ở anh ta. Gia Linh cố lịch sự đứng dậy và chào thầy ra ngoài, nhường không gian lại cho anh ta. Tuấn Anh chỉ chờ có thế, anh ta hùng hổ phàn nàn với giáo viên, như muốn trút hết bực tức của mình lên người khác.

- Em không tìm thấy chìa khóa xe của mình! Em đã cất nó trong hộc tủ, thế mà hôm nay nó đã biến mất!

- Tôi có nghe về chuyện phòng em bị đột nhập, nhưng tôi nhớ em đã nói là không có gì bị mất mà.

- Không phải lần đó! Lần này phòng em hoàn toàn ngăn nắp, duy chỉ có cái chìa khóa đó là bỗng nhiên mất tích!

- Em có tìm kỹ...?

- Chắc chắn là em đã cất nó ở đó! Các thầy quản lí phòng nội trú kiểu gì vậy?! Hết lần này đến lần khác để cho người khác vào phòng em như thế!

- Em nên bình tĩnh đi. Ở đây chỉ toàn là học sinh các em thôi, không có người lạ nào được vào đây cả. Có thể ai đó đang chọc em. Em đã hỏi qua bạn cùng phòng chưa?

- Không. Em muốn thầy cho người giám sát xe của em… Không, em muốn được tự mình giám sát cái xe cho đến khi tìm cho ra được chìa khóa.

- Em có quá kích động không? Em muốn ngủ ở nhà xe à? Em chỉ cần báo với bảo vệ hoặc dùng thêm móc xích. Không ai có thể lấy cắp xe của em đâu. Em có thể về nhà lấy chìa dự phòng hay gọi cho cửa hàng để đổi khóa nếu cần.

- Không. Vấn đề không phải ở chỗ đó… Em sẽ làm như thế. Em chỉ đến báo cho thầy biết thôi.

Tuấn Anh đã lấy lại bình tĩnh và nhận ra mình đã quá lộ liễu khi đến đây làm ầm lên như vậy. Anh ta nhìn vẻ mặt của người giáo viên để đoán xem ổng có tỏ vẻ nghi ngờ gì không. Nhưng ổng luôn làm ra cái bộ mặt thân thiện vui tươi đó nên Tuấn Anh cũng không đoán được gì. Anh ta nhanh chóng rút lui và không quên trấn an ổng, một cách trái khoáy.

- Thầy quên chuyện vừa rồi đi nhé. Em sẽ tự mình giải quyết, thầy không cần bận tâm đâu. Mặc dù vậy, em vẫn nghĩ thầy nên kiểm tra lại an ninh của khu nội trú.

Sau khi cậu học sinh khép cửa lại, người giáo viên phụ trách thở phào một cái. Việc đối phó với mấy đứa học sinh thất thường này đôi khi thật sự làm anh ta kiệt sức. Anh ta tự nhủ thầm rằng, hãy xem tất cả những chuyện này là công việc, và bỏ qua mọi xúc cảm cá nhân của con người đi. Theo cách đó thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

XXX

- Thật là kì lạ! Quế Chi chăm sóc cô ta như thể con mình vậy! Không thể tin nổi! Chỉ mới vài ngày trước, cô ta còn bắt Liên Hương lau phòng giúp mình!

- Đừng ngạc nhiên, bạn yêu. Đó là Quế Chi mà.

- Bồ nghĩ cô ấy cảm thấy có lỗi trong vụ của Liên Hương nên...

- Đừng làm tui cười.

Trúc Đào vẫn nhìn về hướng của Quế Chi và Liên Hương. Nếu đó đúng là một vở kịch, Quế Chi thực sự là một diễn viên xuất sắc. Liệu có một cơ may nhỏ nhoi nào, rằng Quế Chi chỉ đơn giản là đang sống lại con người cũ của mình hay không.

Vĩ Diệp không có thời gian để bận tâm đến cái trò chơi vương quyền của Quế Chi. Từ khi bước vào nhà ăn đến giờ, cậu ta chỉ để mắt đến Dạ Lan. Trước khi kịp nhận ra cậu chẳng có lí do nào chính đáng, con điếm đó đã trở thành cái gai trong mắt cậu. Dạ Lan cũng hiểu rõ điều đó, và lại càng cố ve vẩy để làm mắt cậu ta nhức nhối thêm. Thật là nực cười, Dạ Lan cảm thấy mình thật thảm hại, như thể một vũ công đang nhảy múa ăn mừng trước mắt đối thủ trong khi bản thân cô cũng chẳng giành được phần thưởng đó. Cô ấy thực sự rất muốn nó. Lần đầu tiên, cô ấy mới cảm thấy được sự ham muốn này. Nó rất khác biệt với sự ham muốn bấy lâu nay mà cô luôn theo đuổi và rồi lại vứt bỏ. Đó không chỉ là sự lấp đầy hay chiếm hữu, đó còn là sự sẻ chia và dâng hiến. Những thứ này thật mới mẻ với cô. Làm sao anh ta lại có thể khiến cô như thế này? Anh ta chỉ là một tên con trai, như vô số những tên khác mà cô đã… Thật là nực cười! Dạ Lan và Vĩ Diệp chạm mặt nhau khi họ cùng muốn lấy món gì đó mà họ đã quên hẳn đi mất khi nhìn vào mắt nhau.

- Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ăn thịt đó! Ai cũng biết là anh chẳng hứng thú gì với giống cái!

- Ít nhất, không phải là ai cũng thích ăn tạp như cô.

- Đừng có vô lối như thế! Anh đã chia tay với anh ta! Anh ta có quyền ngủ với bất kì ai mà anh ta muốn!

- Tôi biết hai người đã qua lại với nhau từ trước buổi tối đó! Cô nghĩ tôi vô tư đến độ không biết gì về việc bạn trai biến mất cả cuối tuần? Còn cô?! Đột ngột chạy ra khỏi cái nhà tắm đó? Nếu không phải tôi biết hai người đang làm trò bậy bạ ở đó, tui đã nghĩ cô là tác giả của quả bom đó!

- … Tuyệt! Vậy là anh đã luôn biết! Thật là thất vọng cho Tùng Lâm! Anh ta đến chỗ tôi là vì muốn gây sự chú ý của anh. Một nỗ lực để hâm nóng tình cảm. Kì quặc. Anh ta thất bại rồi. Anh thậm chí còn chẳng thèm đá động gì đến. Anh không hề có tí tình cảm nào với anh ta. Sao anh phải nổi điên với tôi chứ?!

- Bởi vì đó không phải là chuyện tôi có yêu anh ta hay không, đó là chuyện sĩ diện cá nhân của tôi!

- Sĩ diện?! Anh rất tệ trong chuyện đó! Còn thứ gì đáng xấu hổ hơn nữa chứ?!

- Ôi trời ơi! Mẹ tui sẽ giết tui mất nếu đọc được mấy thứ này! Hai bồ đang có một cuộc đối thoại đáng ghê tởm trên mọi phương diện.

Không thể chịu đựng thêm nữa, Trúc Đào quyết định chen ngang vào trước khi có ai đó nổi điên lên và lấy nĩa móc mắt của đối phương ra. Dạ Lan tức giận quẳng hết cả khay thức ăn vào thùng rác. Cô ta lao đi như một cơn bão khiến cho mọi người xung quanh đều phải né xa, kể cả mấy tên thường xuyên bám dính lấy cô. Nếu anh ta đã muốn chuyện này là chuyện sĩ diện cá nhân thì cô sẽ chơi theo cách đó. Dạ Lan đến bàn ăn của Gia Linh, không đắn đo chút nào mà phun ra nọc độc của mình.

- Muốn một vụ tai tiếng chứ, nhà báo!

XXX

Gia Linh đã đắn đo rất nhiều về chuyện này. Sự thật, đó là điều mà cô đã luôn theo đuổi. Đưa sự thật ra ngoài ánh sáng, đó là sứ mệnh, là cái nghiệp của cả gia đình cô. Khi cô còn bé, cha mẹ vẫn thường cho hai chị em cô xem những bài báo xuất sắc nhất của họ, tất cả đều là những phóng sự điều tra về những tai tiếng, tệ nạn trong xã hội và giới quan chức. Qua con mắt hồn nhiên của chị em cô lúc đó, những thứ đó là vạch đích trong cả cuộc đời phía trước của họ, công việc đó chính là con đường duy nhất hiển nhiên của họ. Cô chưa bao giờ cảm thấy đó là sự áp đặt. Dù cho giấc mơ đó đúng là do gia đình cô ươm mầm nhưng cô biết bản thân mình thực sự thuộc về công việc đó. Chị cô đã làm được. Chị ấy đã là niềm cảm hứng và động lực cho cô khi cô vẫn còn là một cô bé. Khi chị ấy nhận bằng khen và trở thành phóng viên trẻ triển vọng nhất của tòa soạn, khi chị ấy trở về nhà vào nửa đêm và lao vào máy tính, khi chị ấy cùng bàn luận với bố mẹ về một sự kiện nóng hổi nào đó, khi chị ấy xuất hiện trong chiếc váy cưới lộng lẫy; những lúc ấy, cô chỉ muốn mình được là chị ấy. Cô vẫn còn nhớ vẻ mặt của chị ấy, luôn nhìn cô như một con bé con vô tích sự, và dạy bảo cô như một đứa con lớn xác.

- Sự thật, rất đơn giản, bởi vì… Nếu bí ẩn đó là một phương trình, nó sẽ là một phương trình có nghiệm duy nhất. Em hãy nhớ, luôn luôn chỉ có một sự thật duy nhất. Đừng bao giờ nhầm lẫn, thỏa hiệp hay tự lừa dối mình và làm méo mó nó.

Cô đã yêu chị ấy vô cùng. Khi chị ấy tổ chức đám cưới, cô đã vô cùng đau khổ vì nghĩ rằng mình đã vĩnh viễn mất đi người mình yêu nhất. Nhưng vì cô yêu chị ấy, cô đã chấp nhận nó và thực lòng cầu chúc hạnh phúc cho chị ấy. Cô đã lẻn vào phòng cô dâu ngay trước khi lễ cưới bắt đầu để có thể tự mình cầu chúc cho chị. Và cô đã thấy chị ấy khóc… Ngay giây phút đó, cô đã hiểu tất cả. Chị ấy cũng chỉ là một kẻ dối trá. Chị ấy đã cố bao biện cho mình, bằng những lời lẽ chống lại chính những điều mà chị ấy từng dạy cô trước đây. Cô bịt tai lại để không nghe chúng, nhưng bằng cách nào đó, cô vẫn nghe thấy chúng văng vẳng bên tai cho đến tận ngày nay.

- Chị không thể nói ra sự thật vào lúc này! Phải, chúng ta là những kẻ lôi sự thật ra ngoài ánh sáng! Nhưng chúng ta chỉ có đủ công tâm làm thế khi những sự thật đó không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của chúng ta! Em nghĩ mọi sự thật mà chúng ta lôi ra đều sẽ đem lại sự hạnh phúc cho kẻ khác?! Không hề! Nó có thể là sự xoa dịu, sự hả hê hay thậm chí là phục thù, nhưng nó cũng đem lại sự bất ổn, mâu thuẫn và cả sự tan nát! Em nghĩ chị hạnh phúc với mọi bài báo của mình?! Chị chỉ có thể tự an ủi mình rằng ít nhất mình chỉ làm theo phận sự của mình, chỉ làm đúng theo lẽ phải, luật lệ, quy tắc hay bất kì cái khuôn khổ nào, mặc kệ những thứ như cảm xúc hay tình người đi! Chị chỉ có bấy nhiêu dũng khí vì đó là chuyện của người khác! Chị không thể vạch trần chính mình!

- Anh ấy sẽ hiểu. Anh ấy rất yêu chị!

- Chị không yêu anh ta!

Gia Linh lắc mạnh đầu mình để giũ bỏ hết những kí ức đó. Cô ấy tiếp tục dằn vặt mình vì những lời chị ấy đã nói, về những điều cô định làm. Sự thật phơi bày luôn đi kèm với một cái giá. Cô có thể sẽ lại hủy hoại cuộc đời của những người khác chỉ bằng những điều mà cô cho là đúng đắn công bằng như thế này. Tệ hơn, có thể cô làm điều này không phải là vì động cơ trong sáng…

Không biết từ lúc nào, Quế Chi đã xuất hiện bên cạnh cô. Cô ta quan sát vẻ mâu thuẫn của Gia Linh và nhớ về cái ngày mà cô thề sẽ hạ bệ Khiết Đường. Nó cũng chỉ bắt đầu bằng sự căm phẫn, cảm giác bất công được che đậy với cái vỏ bọc động cơ chính nghĩa và công bằng. Đó là con đường một chiều không thể dừng lại. Cô đã tiêu diệt một con quỷ cái và đồng thời trở thành kẻ kế tục nó. Không hối tiếc, nhưng cũng không lấy làm tự hào, Quế Chi chấp nhận nó. Cô ta tiến tới trước mặt Gia Linh. Không giả vờ, cô ta thực sự muốn cho cô gái này một lời khuyên thật lòng.

- Đang phân vân không biết có nên phá hỏng một thứ gì đó không à? Nghe này, nếu đã tốn sức đập vỡ một cái lọ, hãy chắc rằng bồ sẽ hưởng được chút gì đó những thứ bên trong nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.